Ngoan, Đừng Chạy
Chương 91: Ngoại truyện: Tích Hân (10)
Ngày hôm sau, Cố Tích bị bà nội mình đưa tới một nhà hàng dùng cơm.
Lục Tinh ngồi ở ghế sau, nhìn cô cháu gái bên cạnh bồn chồn hỏi: “Bình thường ra ngoài không phải con đều tốn nửa giờ để trang điểm sao, sao hôm nay lại không làm gì?”
Cố Tích cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, thuận miệng trả lời: “Đi gặp trưởng bối để mặt mộc mới chân thực ạ.”
“Ngụy biện ghê gớm.”
Lục Tinh cười cười, lại dặn dò cô, “Ở trên xe đừng nghịch điện thoại, tuổi còn trẻ thì chăm sóc mắt mình tốt một chút đi.”
Cố Tích thả điện thoại xuống, khủy tay chống lên thành cửa sổ nhìn qua bà mình: “Sao bà không nghĩ tới việc sắp xếp cho anh con một buổi xem mắt, bà xem cũng đã tốt nghiệp đại học hơn một năm rồi mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái.”
“Nó lại không nghe lời bà, bà quan tâm thì làm được gì?”
Lục Tinh suy nghĩ, nhìn về phía Cố Tích, “Anh trai con thật sự không có yêu đương gì?”
“Cái tính kia của anh ấy thì làm gì có cô gái nào muốn bắt chuyện, với em gái mình mà còn đối xử không tốt thì đời này làm sao nói chuyện hẹn hò yêu đương được?”
Cố Tích chậc chậc hai tiếng, một bộ dáng vô cùng thương hại, “Không có ai yêu, anh của con đáng thương quá.”
Lục Tinh: “… ”
Chỗ ăn cơm được đặt tại một nhà hàng cao cấp, trong phòng riêng, một ông lão với gương mặt hiền lành đã ngồi đó, nhìn thấy Lục Tinh cùng giáo sư Cố liền đứng dậy chào hỏi hàn huyên.
Cố Tích lễ phép gọi “Ông” một tiếng, sau đó chọn một nơi hẻo lánh ngồi xuống, giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nội dung trò chuyện của những người lớn tuổi bọn họ đều xoay quanh đám con cháu của mình.
Nhắc đến cháu mình, ông nội Doãn cảm khái một tiếng: “Thằng nhóc kia trước giờ chỉ giỏi quậy phá, về sau không biết chuyện gì mà còn đăng ký trường luyện thi, mời gia sư về dạy, tối nào cũng học đến nửa đêm, giống như biến thành người khác ấy, cuối cùng thành tích thi tốt nghiệp cũng không đến nỗi tệ lắm.”
Giáo sư Cố: “Bọn nhỏ một khi đã cố gắng thì không bao giờ là muộn.”
Ông nội Doãn rất đồng ý: “Đúng thế, nó có thể thức thời như vậy, lòng tôi cũng nhẹ nhõm không ít.”
“Đúng rồi.” Ông nội Doãn nhìn về phía Cố Tích, “Tích Tích cũng vừa lên Đại học đúng không? Cấp ba cháu học ở đâu, biết đâu lại cùng trường với cháu trai của ông.”
Cố Tích còn chưa kịp trả lời, điện thoại của ông nội Doãn đã reo lên.
“Cháu tôi gọi.” Ông bấm nút nghe, hỏi đã xuống máy bay chưa, lại còn thúc giục tranh thủ thời gian tới nhanh một chút.
Người già thường dễ quên, vì một cú điện thoại kia liền quên luôn vấn đề mình vừa hỏi Cố Tích.
Ông cười ha hả hỏi sang chủ đề khác: “Tích Tích đến Anh quốc lúc nào thế, đã quen thuộc chưa?”
Cố Tích đáp từng câu một, vô cùng quy củ.
– –
Sau khi xuống máy bay, Doãn Lê Hân liền tới phòng ăn ông mình bảo.
Ngoài cửa phòng đã có quản gia tư nhân đứng chờ, thấy anh liền tiến tới chào hỏi.
Cửa không đóng kín, âm thanh từ bên trong truyền đến, Doãn Lê Hân kinh ngạc, hỏi quản gia: “Không phải có mỗi ông cháu sao?”
Quản gia không nói lời nào.
Ông nội Doãn đã dặn, việc giới thiệu con gái nhà người ta cho cháu mình không thể để cho nó biết, nếu không kiểu gì nó cũng chạy mất dạng.
Doãn Lê Hân dò xét nhìn quản gia, ông càng không lên tiếng, anh càng thấy có gì đó mờ ám.
Quản gia cười nói: “Thiếu gia, lão gia đã chờ ngài lâu rồi đấy, ngài đi vào là biết ngay thôi.”
Doãn Lê Hân đứng đấy bất động, yên lặng nghe nội dung nói chuyện bên trong.
Ông nội Doãn bởi vì có chút nghễnh ngãng nên thanh âm lúc nói chuyện rất lớn: “Cháu trai ông sau này cũng học ở Anh quốc, chờ lát nữa hai đứa làm quen nhau, sau này có thể hẹn nhau đi ăn cơm du lịch gì đó, còn có thể chiếu cố lẫn nhau, ông bà nội cháu chắc chắn cũng không ở Anh quốc mãi được, thân con gái một mình ở ngoài phải có người chăm sóc mới yên tâm, cháu trai của ông khoan nói đến những cái khác, riêng mấy khoản ăn chơi này nó sành lắm.”
Sắc mặt Doãn Lê Hân chợt trầm xuống.
Lúc đầu anh tưởng chỉ đơn giản là ăn với ông nội một bữa cơm, ai nghĩ đến còn giới thiệu con gái nhà người ta cho mình.
Thời gian rảnh rỗi kia không bằng anh ở nhà ôm ôm hôn hôn bạn gái mình đâu.
Đã một tuần rồi không gặp, nhớ vô cùng.
Nghĩ đến Cố Tích, Doãn Lê Hân quay đầu đi ra ngoài.
Quản gia tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng cản lại: “Thiếu gia, lão gia vẫn đang chờ đấy.”
Còn thuận tiện lén lút nhanh chóng gửi tin nhắn báo cho lão gia bên trong.
“Liên quan gì tới cháu?” Sắc mặt Doãn Lê Hân đen như đít nồi, cảm giác mình bị người ta đùa nghịch.
Lẽ ra anh không nên tới!
Ông nội Doãn bên trong chợt “Ai ui” một tiếng: “Tim tôi, bệnh tim tôi lại tái phát rồi!”
“Thiếu gia, lão gia bị bệnh, ngài không vào xem sao?”
Doãn Lê Hân vừa mới thấy quản gia cầm điện thoại mật báo, khóe môi khẽ giật giật.
Lúc đầu là không rảnh để ý, nhưng thanh âm ông nội Doãn bên trong càng ngày càng yếu, không phân rõ thật giả, anh nhất thời nhíu mày.
Cuối cùng thở dài một tiếng, thỏa hiệp.
Nhanh chóng đi vào phòng khách, sắc mặt nhiễm lên tia vội vàng: “Ông nội –”
Ông nội Doãn thấy cháu trai của mình đi vào, tinh thần rất tốt chào hỏi: “Chờ con cũng mất nửa ngày rồi, còn không nhanh tới đây.”
“… ”
Lại bị ông của mình xoay vòng vòng một phen, máu nóng của Doãn Lê Hân dần xông lên não, còn chưa kịp phát tác, ánh mắt đã thoáng nhìn qua cô gái mặc váy dài ngồi trong góc hẻo lánh, lọn tóc dài rũ xuống, ngũ quan tinh xảo, ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống làm nổi bật làn da giống như một khối mỹ ngọc được điêu khắc tinh tế.
Cô gái đúng lúc này cũng nhìn sang, có lẽ là vì kinh ngạc mà mắt hạnh mở to, miệng nhỏ cũng hơi hé.
Tâm tình buồn bực của Doãn Lê Hân lập tức tản đi, thậm chí cảm thấy có chút huyền diệu.
Anh nhàn nhạt cong môi, trả lời ông mình: “Trên đường kẹt xe một chút nên con tới trễ.”
Nói rồi lại chào hỏi Lục Tinh và giáo sư Cố.
Anh đã sớm thu liễm lệ khí, giống như những lời khen của ông nội Doãn vừa nãy, vừa ân cần lại chu đáo, làm người ta không tìm ra nửa điểm sai lầm.
Sau khi hàn huyên vài câu khách sáo, Doãn Lê Hân ngồi xuống bên trái Cố Tích.
Cố Tích nhanh chóng cúi đầu, không được tự nhiên vén tóc dài ra sau tai, cũng không có chào hỏi, giống như hai người không hề quen biết.
Doãn Lê Hân hơi nghiêng người, đưa tay lấy bình nước bên cạnh cô, thừa dịp trưởng bối hai bên đang thao thao bất tuyệt, thuận thế ghé sát tai cô nhỏ giọng hỏi một câu: “Mặt em sao đỏ thế?”
Cố Tích làm như không nghe thấy, cúi đầu ăn đồ ăn trong bát mình.
Doãn Lê Hân cũng đã ngồi xuống, cầm cốc của mình ung dung uống nước.
Lục Tinh tựa hồ rất hài lòng với Doãn Lê Hân, càng không ngừng hỏi lung tung này kia một hồi, Doãn Lê Hân rất nhiệt tình trả lời, làm bầu không khí càng thêm sinh động.
Thấy Doãn Lê Hân chủ động thêm nước giúp Cố Tích, Cố Tích thế mà không nói lời nào, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, Lục Tinh sẵng giọng: “Bình thường không phải rất lanh mồm lanh miệng sao, hôm nay sao lại im thin thít thế?”
“Không sao đâu bà ơi, có lẽ là da mặt Tích Tích mỏng ạ.” Doãn Lê Hân chủ động trả lời, ngữ khí nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng khi truyền vào tai Cố Tích, lại giống như đang trêu chọc.
Lại còn, đây là lần đầu tiên anh gọi cô là Tích Tích.
Tai Cố Tích đỏ lên, dưới mặt bàn khẽ đá anh một cái.
Ai ngờ anh đã có phòng bị, thuận theo chân trái cô, dùng hai đùi mình kẹp chân cô ở giữa, không có cách nào thoát ra.
Trên bàn cơm các trưởng bối đang nói chuyện vui vẻ, Doãn Lê Hân thỉnh thoảng cũng chêm vào vài câu, còn Cố Tích thì tim nhảy dựng, chỉ sợ hành động to gan này bị người lớn phát hiện.
Lá gan anh hết lần này tới lần khác đều lớn hơn so với tưởng tượng của cô, kẹp chân lại đã đành, bàn tay kia còn trực tiếp sờ lên chân cô đang bị kẹt ở đấy, không nặng không nhẹ vuốt ve.
“Tích Tích sao vậy, không thoải mái?” Lục Tinh nhìn mặt cô hơi ửng hồng, lo lắng hỏi.
“Vừa nãy con ăn đồ cay nên giờ có chút nóng ạ.” Cô thuận miệng trả lời, tay lại khẽ nhéo đùi Doãn Lê Hân một cái, cuối cùng anh cũng mở lòng từ bi, buông cô ra.
Còn chưa kịp thở phào một hơi, bàn tay nhéo đùi anh của cô lại bị anh nắm lấy, bá đạo tách năm ngón tay ra, hai người mười ngón đan xen.
Cố Tích: “… ”
Ông nội Doãn lúc này mới nhớ tới vấn đề mình hỏi Cố Tích trước đó: “Tích Tích cấp ba học trường nào, hai đứa bằng tuổi nhau, có khi nào học chung trường không?”
Doãn Lê Hân chăm chú nắm chặt tay cô, thanh âm lười nhác trả lời: “Ông nội, bọn con còn là bạn học cùng lớp cơ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!