Ngoan, Đừng Nháo - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Ngoan, Đừng Nháo


Chương 19


“Khụ khụ…” Tưởng Nam Khanh bình tĩnh uống một hớp, “Chúng ta cũng là người từng cùng nhau ngủ dưới đất, đương nhiên là  duyên phận cùng giường chung gối.” 

“Chỉ là ý này?” Mục Lăng Thành khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không tin. 

“Đương nhiên.” Tưởng Nam Khanh từ trên ghế đứng lên, thần sắc tự nhiên: “Đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc, về trước đây.” 

Cô nói xong không đợi Mục Lăng Thành nói gì, mười phần tiêu sái rời đi. 

Mặc dù không biết tại sao cô đột nhiên lại nghĩ tới buổi tối “ôm ấp yêu thương” đó, ngủ cùng phòng ngủ, nhưng Mục Lăng Thành chắc chắn, nhất định là cô biết. 

Cô che giấu rất tốt, nhưng Mục Lăng Thành nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là chạy trối chết. 

Ví dụ như lần đấu bóng rổ, mặt cô bình tĩnh, kín đáo đưa cho cậu một chai nước cam, mà trên thực tế, lại che giấu việc cô chụp trộm cậu, hơn nữa còn nhìn chằm chằm ảnh của cậu một lúc lâu. 

Tiểu yêu tinh dính người. 

Mục Lăng Thành uống một ngụm nước, sau đó tâm tình cực tốt đứng lên đi ra ngoài. 

Lúc đẩy cửa đi ra, bên ngoài bầu trời sáng sủa, ánh sáng mặt trời vừa phải, cửa ra vào trung tâm thương mại đối diện vô số người qua lại muôn hình muôn vẻ. 

Nhìn kĩ hơn thì thấy Tưởng Nam Khanh đang ngồi một mình trong quán cà phê phía đối diện, bởi vì đưa lưng về phía cậu, Mục Lăng Thành lúc này không nhìn thấy cô đang làm gì. 

Tốt, vừa mới lấy cớ dời đi trước, bây giờ lại chạy đi uống cà phê. 

Mục Lăng Thành cất bước, định đến vạch trần cô. 

Nhưng vừa đi được một nửa, cậu lại nhìn thấy một nam sinh bưng cà phê đi tới, ngồi xuống đối diện Tưởng Nam Khanh, đưa ly cà phê cho cô. 

Không biết hai người kia nói gì, nam sinh kia đột nhiên đứng lên, vòng ra phía sau Tưởng Nam Khanh, vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai cô. 

Mục Lăng Thành căng mặt, nhíu mày, chiếc cằm hình vòng cung cương nghị, lạnh lẽo cứng rắn, màu mắt cũng trầm đi rất nhiều. 

Tưởng Nam Khanh không ngờ tới, lúc ở đây sẽ đụng phải Chương Khải Sinh vừa trở về nước. 

Nửa năm trước cậu ta đi không từ biệt, cô đã từng chờ cậu có thể xuất hiện cho cô một lời giải thích, nếu như là người khác, cô nhất định đã cho cậu ta mấy phát đấm để trút giận. 

Nhưng nửa năm qua cậu ta biến mất không có tin tức, vô thanh vô tức, bây giờ cô lại chuyển trường tới trường trung học Cần Nam, lúc gặp lại cô lại bình tĩnh đi nhiều. 

“Tốt nhất cậu nên ngồi xuống, đừng động tay động chân.” Tưởng Nam Khanh mặt lạnh bỏ móng vuốt cậu ta đặt ở trên vai mình ra. 

Chương Khải Sinh ngồi xuống đối diện, khuấy đều cà phê trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nam Khanh cười tỏa nắng. 

Vóc dáng cậu ta cao lớn sạch sẽ, mày kiếm đậm, sống mũi cao, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, cũng có thể nói là đẹp trai. Nhất là lúc cười lên mi thanh mục tú, mang cho người ta cảm giác vui vẻ. 

Chương Khải Sinh và Mục Lăng Thành đều tính là có chút đẹp trai, nhưng so với Mục Lăng Thành thì Chương Khải Sinh thiếu đi chút lạnh lùng, nhưng nhìn tràn trề sức sống thanh xuân hơn. 

Đương nhiên, nói đây là sự khác nhau của ngây thơ và chững trạc cũng không sai. 

Trước đó Tưởng Nam Khanh thích chơi với Chương Khải Sinh cũng là bởi vì tính cách cậu ta vui tươi, giống như có thể mãi mãi sống dưới ánh hào quang, khiến mọi người khao khát. 

Trong lòng cô chỉ coi cậu ta là anh em, bạn bè. 

Chẳng qua bây giờ gặp lại, Tưởng Nam Khanh đột nhiên đã cảm thấy cậu ta rất xa lạ, bởi vì nụ cười ấm áp trên mặt cậu bây giờ, tựa hồ mang theo cảm giác lấy lòng và tình cảm không tự nhiên khó phát hiện. 

Bị cậu ta dùng ánh mắt cưng chiều nhìn chằm chằm, Tưởng Nam Khanh đen mặt yên lặng cúi đầu uống cà phê. 

“Em thường không thích ở nhà cuối tuần, nên anh ới trung tâm thương mại thử vận may, không ngờ lại gặp thật. Nam Khanh, đây là duyên phận đó, em nói xem có phải là định mệnh sắp đặt không? Như em và anh.” 

“…Chương Khải Sinh cậu bình thường một chút đi, đừng kéo tôi vào chuyện sai trái.” 

Chương Khải Sinh thở dài: “Nửa năm trước mẹ anh nói với anh, ông nội ở nước ngoài bệnh nặng, anh bay sang Pháp suốt đêm, kết quả đến nơi mới biết bọn họ lừa anh. Anh ở đây học không giỏi, bọn họ thương lượng nhau cho anh sang Pháp học, thu điện thoại, cấm lên mạng, cho nên mới không liên lạc được với mọi người.” 

Tưởng Nam Khanh sắc mặt như thường: “Những lời này hẳn là anh nên nói với bọn Lý Diệp cùng Lý Thư Nhã, không cần giải thích với tôi.” 

Chương Khải Sinh mím môi: “Chuyện giữa mọi người anh biết rồi, anh còn nghe Lý Diệp nói em chuyển sang Trung học Cần Nam, nó nói em đánh Lý Thư Nhã gãy hai răng cửa, nhưng mà anh tin tưởng đây không phải là thật, bên trong nhất định có hiểu lầm, hoặc…… Lý Thư Nhã che giấu gì đó?” 

“Cám ơn cậu còn tin tưởng tôi, nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi.” 

“Nam Khanh, Lý Diệp mấy người bọn họ hiểu lầm anh bị em từ chối cho nên mới đi Pháp, thế nên mới gây sự với em, anh rất xin lỗi. Anh đã giải thích rõ với Lý Diệp, nếu như em đồng ý, chọn hôm nào anh hẹn họ, mọi người gặp lại nhau, chuyện gì cũng nói hết ra.” 

“Không cần, chuyện cũng đều đã qua, tôi cũng không quen nữa.” 

Chương Khải Sinh nén lửa giận: “Em nhất thiết phải dùng giọng đó nói chuyện với anh sao? Trước đó chúng ta tốt như vậy, bây giờ em lại nói không quen, chẳng phải là làm nguội lòng mọi người sao?” 

Tưởng Nam Khanh mím môi, châm chọc nhìn anh ta: “Cậu im hơi lặng tiếng biến mất, bọn họ lại không phân biệt tốt xấu cho rằng là tôi ép cậu rời đi, gây sự với tôi. Lý Thư Nhã gãy hai răng cửa, nói là tôi đánh gãy, tất cả bọn họ cũng tin. Dạng người này, cậu cảm thấy tôi quen họ lắm sao? Chương Khải Sinh, lúc có cậu thì bọn Lý Diệp nhận tôi làm anh em, lúc không có cậu thì Tưởng Nam Khanh tôi chả là cái *beep* gì.” 

“Sau đó lại nói đến cậu, Chương Khải Sinh, tôi biết cậu cũng tương đối lâu, tần suất đổi bạn gái của cậu không nhầm thì là… Nửa tháng một lần? Cậu có trăng hoa tôi không quan tâm, thích tán gái tôi cũng không để ý, nhưng tôi coi cậu là anh em bạn bè mà cậu cũng muốn cua tôi, xin thứ lỗi tôi không ngấm nổi.” 

Chương Khải Sinh: “Với những người kia thì anh chơi đùa, nhưng với em thì là nghiêm túc.” 

“Cảm ơn, nhưng không cần.” Tưởng Nam Khanh nhìn thời gian một chút, “Tôi muốn về nhà.” 

Cô vừa đứng lên, Chương Khải Sinh đứng dậy theo lại còn giữ lấy tay cô, mang theo sự mất mát: “Nam Khanh, tốt xấu gì quan hệ của chúng ta trước giờ đều không tệ, anh thật sự muốn kết bạn với em, bây giờ coi như em từ chối anh cũng đừng như vậy.” 

Tưởng Nam Khanh cố kéo tay mấy lần nhưng không thoát ra được, nhấc chân đá vào bắp chân cậu ta. 

Chương Khải Sinh đau đớn, nhíu mày buông lỏng tay. 

Tưởng Nam Khanh: “Nếu cậu muốn làm bạn của tôi thì tôi rất hoan nghênh, nhưng bây giờ cậu đã có ý khác, tình đồng chí không đơn thuần nữa. Nếu tôi cứ giả vờ không biết cậu thích tôi, vẫn làm bạn như thường khác gì trêu chọc cậu.” 

Chương Khải Sinh cười khổ: “Em cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhạy cảm.” 

Tưởng Nam Khanh im lặng, ánh mắt tùy ý nhìn đi nơi khác, rất nhanh đã nhìn thấy một thân hình quen thuộc. 

Mục Lăng Thành đứng thẳng tắp giữa đám đông, giá trị nhan sắc nâng cao, thân thể như ngọc, thu hút các cô gái nhỏ bàn tán, thậm chí còn nhìn bằng ánh mắt si mê. 

Nhưng anh giống như không hề để ý mấy thứ đó, mắt chỉ nhìn chằm chằm một hướng. 

Tưởng Nam Khanh nhìn theo ánh mắt của anh tìm kiếm xung quanh, cuối cùng không dám xác định thầm nghĩ: Không phải cậu đang trông chừng cô đấy chứ? 

Mặc kệ, vả lại cậu xuất hiện kịp thời, cứu bản thân trước đã. 

Tưởng Nam Khanh nhìn về phía Chương Khải Sinh, cười dịu dàng vô hại: “Không phải tôi nhạy cảm, mấu chốt là tôi đi cùng cậu, bạn trai tôi sẽ không vui.” 

Chương Khải Sinh khóe miệng giật một cái: “Bạn trai? Em từ chối anh cũng không cần bịa ra một tên bạn trai chứ?” 

Tưởng Nam Khanh thấy Mục Lăng Thành đi đến đây, cô cười, chủ động nghênh đón, kéo cánh tay của cậu: “Anh yêu của em, anh trốn đằng sau làm gì, như thế em không nhìn thấy anh.” 

Mục Lăng Thành và Chương Khải Sinh đều ngạc nhiên. 

Mục Lăng Thành vừa mới đứng trong đám đông nhìn chằm chằm Tưởng Nam Khanh, không ngờ cô đột nhiên nhìn sang, cậu tự nhiên cảm thấy có chút lúng túng, nhưng cũng đi thẳng một mạch, nhắm mắt đi tới chuẩn bị nói một câu. 

Ai biết nha đầu này cứ thế diễn mà còn chẳng nói trước với cậu câu nào, còn gọi cậu là bạn trai…… 

Cô cười hồn nhiên, hàm răng trắng bóng như tuyết đều tăm tắp, đôi mắt phượng xinh đẹp phát ra ánh sáng nhẹ, nhuốm màu tình yêu, biểu cảm giống như đang thật sự yêu đương. 

Được rồi, vậy thì cậu phối hợp với cô một chút.

“Ngoan.” Mục Lăng Thành cưng chiều xoa đầu cô, thế mà cảm thấy tâm trạng cũng không tệ lắm. 

Xưng hô này khiến Tưởng Nam Khanh giật cả mình, nhất thời muốn đấm cậu một phát, để cậu cách xa mình ra, nhưng vẫn nhịn xuống. 

Chương Khải Sinh nhìn Mục Lăng Thành đầy địch ý, sau một hồi lâu, cậu ta không hề nói gì, quay người đi. 

Tưởng Nam Khanh nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai Mục Lăng Thành: “Đa tạ.” 

Mục Lăng Thành nhếch môi: “Trước đó cảm thấy cậu thông minh như vậy, không ngừo thời khắc mấu chốt lại hóa ngốc. Tôi vừa đến cậu đã gọi “anh yêu”, cứ như sợ người ta không biết tôi yêu cậu, làm tôi phải diễn cùng.” 

Tưởng Nam Khanh thờ ơ nhún vai: “Vậy thì sao, không phải cậu ta tin sao?” 

“Cậu ta tin tôi, không phải em.” 

“Có ý gì?” 

“Là tôi diễn tốt.” Mục Lăng Thành chỉ hai mắt mình: “Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được thâm tình trong ánh mắt tôi à?” 

“Cắt.” Tưởng Nam Khanh khinh thường bĩu môi, vung vẩy tóc đuôi ngựa nghênh ngang rời đi. 

Mãi đến khi thân hình cô biến mất, Mục Lăng Thành mới cười lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, nghiêng đầu một cái đã thấy Chương Khải Sinh đã quay lại từ lúc nào, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, một bộ dáng lưu manh vô lại. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN