Ngoan, Đừng Nháo - Chương 2: Canh cánh trong lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Ngoan, Đừng Nháo


Chương 2: Canh cánh trong lòng


Editor: Kỳ Giản Niệm

Cùng với vài tiếng sấm, mưa rơi càng thêm lớn. Hạt mưa như những viên trân châu nặng nề rơi xuống, đụng vào mặt ô bên trên văng ra tứ phía.

Chiếc ô trong tay Mục Lăng Thành có chút nhỏ, liếc mắt nhìn Tưởng Nam Khanh thì thấy chỗ vai trái của áo khoác cao bồi ướt một mảng lớn, cậu vô thức đem ô trong tay nhích lại gần phía cô hơn.

Tưởng Nam Khanh mắt nhìn phía trước, nghiêm túc đi đường.

Khuôn mặt cô rất tinh tế, làn da trắng nõn. Bởi vì hai người cách nhau rất gần, Mục Lăng Thành cúi xuống có thể nhìn thấy cặp lông mi của cô, tuy không dài lắm, nhưng mỗi một sợi đều hướng nhếch lên, lại kết hợp cùng cặp mắt đuôi phượng, thật sự là một loại tinh xảo mỹ lệ.

Hai người đi ra khỏi tiểu khu, ở cổng trường học gặp Lưu Minh Triết đang che ô đi đến: “Lăng Thành, mình còn tưởng rằng cậu không tới chứ! Cậu đây cũng quá…”

Lời còn chưa dứt, cậu ta nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đứng cạnh Mục Lăng Thành, không khỏi kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, hai con mắt bắt đầu phát sáng:

“Thật là trùng hợp, hai người ngẫu nhiên gặp được nhau sao?”

Mục Lăng Thành lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Minh Triết, chậm rãi mở miệng: “Cô ấy là…”

“Mình là Tưởng Nam Khanh, học sinh mới của lớp 11.”

Tưởng Nam Khanh tiến lên trước một bước, miệng cười tủm tỉm, thanh âm mềm mại dễ nghe.

“Là học sinh chuyển trường sao? Trước đó mình còn tưởng là cậu là học muội năm nhất. Mình cũng học lớp 11-1, về sau mọi người đều là bạn cùng lớp cả, tên của mình là Lưu Minh Triết.”

Cậu ta chủ động đưa tay tới, chờ mong cùng nữ thần nắm tay.

Tưởng Nam Khanh vẫn như cũ cười thật ngọt ngào, ở tại chỗ không nhúc nhích.

Mục Lăng Thành một tay che ô, một tay khác ôm sách, mắt đầy hứng thú liếc nhìn hai người.

Lưu Minh Triết bình tĩnh thu tay lại, chỉnh lại mũ tình nguyện viên trên đầu, dò xét Mục Lăng Thành cùng Tưởng Nam Khanh một lát: “Hai người các cậu…sẽ không phải là quen biết chứ?”

“Không biết!” Tưởng Nam Khanh dùng nhanh nhất tốc độ có thể trả lời.

Lưu Minh Triết âm thầm thở nhẹ một hơi: “Vậy làm sao lại cùng nhau đi ra từ tiểu khu?”

Thấy ánh mắt Mục Lăng Thành nhìn qua, Tưởng Nam Khanh mặt không đỏ tim không đập giải thích, “Mình nhìn vị bạn học này dáng dấp đẹp trai, nên bắt chuyện một chút, đi nhờ ô của cậu ấy một đoạn.”

Lưu Minh Triết khoác cánh tay lên vai Mục Lăng Thành, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Người anh em, sao lúc nào có chuyện tốt cũng đến tay cậu vậy, gặp được mỹ nữ xinh đẹp như vậy làm mình thật ganh tị! ”

Mục Lăng Thành: “Sau khi tan học, gặp nhau ở sân bóng rổ.”

Lưu Minh Triết: “…”

Mục Lăng Thành không để ý đến cậu ta nữa, cùng Tưởng Nam Khanh sóng vai đi vào trong trường học.

Phía sau, tiếng Lưu Minh Triết lại vang lên: “Này, tân sinh bên kia xảy ra một chút chuyện, cậu là Chủ tịch Hội học sinh, cũng nên đi qua xem một chút chứ?”

Mục Lăng Thành quay đầu: “Mình đưa cô ấy đi gặp thầy Trần trước.”

Lưu Minh Triết chạy nhanh tới: “Sao mấy cái chuyện xui xẻo này lại đến tay mình vậy, hôm nay một đống sự tình lớn như vậy, cậu nên làm gì thì làm cái đó đi, để mình đưa cậu ấy đi.”

Có cơ hội nói chuyện một mình với nữ thần, cậu ta có ngốc mới từ bỏ.

Mục Lăng Thành nhìn Tưởng Nam Khanh một chút, gật đầu: “Cũng được.”

Lúc này Trần Thiếu Ngang chạy tới, nói ký túc xá bên kia có người vì chuyện giường ngủ mà gây sự cãi vã, làm thế nào cũng không can ngăn được. Mục Lăng Thành đem sách trong tay đưa cho Lưu Minh Triết, vội vã đi theo.

Lưu Minh Triết nhanh tay cầm lấy vali của Tưởng Nam Khanh: “Cái tên Mục Lăng Thành này một chút phong độ cũng không có, làm sao lại để cậu tự tay cầm nhiều đồ như vậy? Cậu yên tâm, mình cùng cậu ấy sẽ không giống nhau.”

Thấy cậu ta đưa tay cầm lấy vali, Tưởng Nam Khanh từ chối nhã nhặn: “Không cần, không cần đâu, cậu dẫn đường cho mình là được rồi.”

Lưu Minh Triết muốn thể hiện bản thân, sao có thể đồng ý với cô, nhanh nhẹn cầm lấy vali: “Cậu không biết thôi, phòng học lớp chúng ta ở trên tầng bốn, nếu để mình dẫn đường cho cậu, hai tay lại trống không, như vậy sẽ bị các bạn học chê cười.”

Tưởng Nam Khanh đành thỏa hiệp.

Diện tích của trường không nhỏ, ngay trước cổng trường là một quảng trường lớn, lá cờ đỏ năm sao theo chiều gió bay phấp phới.

Đằng sau quảng trường là tòa nhà hành chính, nhìn có chút trang nghiêm.

Nơi báo danh đúng ra là ở ngoài sân trường nhưng bởi vì trời mưa nên được chuyển đến đại sảnh khu nhà hành chính. Lúc hai người đến đó, xung quanh đã có rất nhiều người.

Lưu Minh Triết chỉ chỉ lối đi bên trái: “Đi thôi, phòng học ở phía sau.”

Tưởng Nam Khanh theo sau, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lớp các cậu có nữ sinh nào tên là Khúc Kỳ không? ”

Thật ra Tưởng Nam Khanh cũng không biét Khúc Kỳ học lớp nào, chỉ biết là đang học ở trường cao trung Cần Nam, thành tích rất tốt. Nếu như trường học dựa trên thành tích để chia lớp, đoán chừng cô ấy cũng sẽ học lớp 11-1.

“Có phải là một nữ sinh có cặp mắt to tròn không? Cậu ấy ở lớp chúng ta là đại diện môn Hóa học. Bởi vì cậu ấy đặc biệt thích ăn đồ ngọt, lại tên là Khúc Kỳ, mọi người trong lớp thường gọi cậu ấy là Cookie. Làm sao vậy, cậu cùng cậu ấy quen nhau sao?”

Tưởng Nam Khanh cười: “Ừ, hồi sơ trung là bạn học, ngồi cùng bàn với mình ba năm liền.”

“Vậy năm lớp 10 cậu học trường nào?”

“Tam trung.”

“Vậy làm sao đột nhiên chuyển trường? Có phải là coi trọng tỉ lệ lên lớp của trường chúng ta không?”

Tưởng Nam Khanh ngẩng đầu nhìn phía trước một chút: “Tới rồi sao? Còn bao lâu nữa?”

Lưu Minh Triết: “Sắp tới rồi, là tòa nhà phía trước kia.”

Cửa phòng làm việc.

Lưu Minh Triết chỉ vào một người đàn ông trung niên ở trong góc phòng, nhỏ giọng nói: “Kia là thầy Trần, chủ nhiệm lớp chúng ta, là người đặc biệt nghiêm khắc, tóm lại về sau không có việc gì thì đừng có chọc đến thầy ấy.”

“Lưu Minh Triết, em đứng ở đấy lẩm nhẩm cái gì, bài kiểm tra môn Toán thầy giao em đã làm xong rồi sao?” Trần Vạn Niên nhìn thấy hai người bên này thì lên tiếng.

Lưu Minh Triết như thể nhìn thấy cha mình, cười cười chỉ Tưởng Nam Khanh: “Thầy à, đây là học sinh mới chuyển tới trường chúng ta, em đưa cậu ấy đến gặp thầy. Cái kia, em lập tức đi làm bài đây ạ.”

Lời nói vừa dứt, hình bóng cũng chẳng thấy đâu.

Tưởng Nam Khanh chớp chớp con mắt, nhìn xem Lưu Minh Triết cấp tốc biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang.

Trần Vạn Niên – chủ nhiệm lớp 11-1, giới tính nam, dáng người cao gầy, hơn bốn mươi tuổi, nhìn trông hiền lành hòa ái, giống một vị học giả uyên bác.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Nam Khanh sau khi gặp chủ nhiệm lớp.

Tưởng Nam Khanh lấy dũng khí đi vào, mặt mỉm cười: “Thầy Trần, em…”

Trần Vạn Niên đứng lên cười với cô: “Là Tưởng Nam Khanh đúng không? Hiệu trưởng Mục đã thông báo cho thầy biết rồi.”

Nói xong nhìn thấy vali để trước cửa phòng làm việc, vui vẻ cười: “Ở lại ký túc xá của trường cũng tốt, vừa có thể lên lớp tự học buổi tối, lại còn học thêm được không ít kiến thức. Các em lên lớp 11 rồi, thời gian rất nhanh sẽ trôi qua, về sau muốn thi vào trường tốt thì phải cố gắng.”

“Thầy nói rất đúng, em nhất định học tập thật tốt!”

Thấy dáng vẻ tươi cười của ông, trong lòng Tưởng Nam Khanh như được an ủi, nỗi khẩn trương cũng dần biến mất. Cô còn tưởng rằng, vị thầy giáo này không biết cười đấy.

Ở văn phòng cùng Trần Vạn Niên trò chuyện nửa giờ, Tưởng Nam Khanh được đưa tới đến lớp 11-1.

Bên trong vốn dĩ đang hò hét ầm ĩ, nhưng sau khi Trần Vạn Niên xuất hiện một giây, lập tức lâm vào yên tĩnh.

“Ba người các cậu để điện thoại lên bục giảng, ra ngoài hành lang đứng!”

Thanh âm nghiêm túc của Trần Vạn Niên vang lên, âm lượng tuy không cao lắm, nhưng rất có khí thế, làm Tưởng Nam Khanh đứng cạnh cũng phải run rẩy.

Có ba nam sinh ngoan ngoãn từ trên ghế ngồi đứng lên, im lặng để điện thoại lên bục giảng, nghiêm chỉnh đi ra ngoài hành lang.

Tưởng Nam Khanh: “?” Thầy Trần không có gọi tên ai nha, sao có thể tự giác như vậy?

Khuôn mặt Trần Vạn Niên khôi phục lại bình tĩnh, giới thiệu với học sinh trong lớp: “Đây là học sinh mới chuyển đến của lớp chúng ta, các em làm quen một chút.”

Tất cả học sinh trong lớp đã sớm đem ánh mắt đặt trên người cô.

Tưởng Nam Khanh nở nụ cười ngọt ngào nói: “Xin chào các cậu, mình là Tưởng Nam Khanh.”

Sau một lát yên tĩnh, Lưu Minh Triết dẫn đầu vỗ tay.

Trần Vạn Niên nhìn chung quanh một chút, chỉ chỉ vị trí hàng thứ hai phía nam: “Chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ là của Mục Lăng Thành, bạn cùng bàn của em ấy chuyển trường đi nơi khác, em ngồi ở đó đi.”

Nói xong, quay sang Tưởng Nam Khanh, nhỏ giọng: “Đây là ý của cô giáo Triệu.”

Cô Triệu trong lời thầy chính là mẹ của Mục Lăng Thành, giáo viên ban xã hội, môn lịch sử.

Tưởng Nam Khanh: “…”

Trần Vạn Niên lại hỏi mọi người trong lớp: “Có phòng ngủ nào còn giường trống không? Nếu có thù trưởng phòng ngủ giơ tay lên.”

Một nữ sinh tóc ngắn ngang tai giơ tay: “Thưa thầy, phòng của bọn em có.”

Trần Vạn Niên gật đầu: “Vậy em sắp xếp cho bạn ngủ ở phòng các em đi.”

Giao phó xong xuôi, Trần Vạn Niên liền rời đi, trong lớp lại bắt đầu trở nên sôi nổi.

Lưu Minh Triết ngồi ở phía trước Tưởng Nam Khanh, thầy Trần vừa rời đi, cậu ta liền xoay người lại: “Cái tên Mục Lăng Thành này rất vô vị, nếu không cậu đổi chỗ với Trần Thiếu Ngang, lên ngồi cùng bàn với tớ?”

Nghe được cái tên Trần Thiếu Ngang này, Tưởng Nam Khanh theo bản năng đem ánh mắt nhìn về chỗ trống bên cạnh Lưu Minh Triết.

Trường cao trung Cần Nam này như thế nào, cô cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà ba chữ “Trần Thiếu Ngang” này đối với Tưởng Nam Khanh cũng quá quen thuộc. Bởi vì không ít lần Khúc Kỳ ở bên tai cô dông dài, nói cậu ấy khiêm khiêm quân tử thế nào, ôn nhuận như ngọc ra sao.

Chỉ là Khúc Kỳ quá nhút nhát, ròng rã một năm lớp 10 đều chỉ âm thầm chú ý người ta, đến cả nói chuyện cũng không dám.

Cho nên Tưởng Nam Khanh đem cái tên “Trần Thiếu Ngang” này định nghĩa là đối tượng thầm mến của Khúc Kỳ.

Thấy Tưởng Nam Khanh nhìn chằm chằm vào chỗ của Trần Thiếu Ngang, Lưu Minh Triết cho là cô do dự, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Thế nào thế nào, cậu cùng Trần Thiếu Ngang đổi chỗ đi, hai chúng ta ngồi cùng bàn.”

Tưởng Nam Khanh cười, khéo léo từ chối: “…Mình không thích ngồi bàn đầu.”

Lưu Minh Triết có chút thất vọng, bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau Tưởng Nam Khanh: “Kia chính là chỗ ngồi của Khúc Kỳ. Trường học của chúng ta phân ban sớm, học kì II năm lớp 10 liền chia lớp, về sau cũng không có điều chỉnh chỗ ngồi.”

Tưởng Nam Khanh vô thức nhìn sang, vị trí trống không.

Hóa ra giữa hai người Khúc Kỳ và Trần Thiếu Ngang chỉ cách nhau chỗ của Mục Lăng Thành.

Cách nhau cũng thật gần.

Chẳng qua là Tưởng Nam Khanh rất hiếu kì, Mục Lăng Thành đẹp trai như vậy ngồi trước mặt cô ấy, thế mà cô ấy lại chướng mắt cậu ta, coi trọng Trần Thiếu Ngang?

Tưởng Nam Khanh thầm tưởng tượng mỗi ngày trong lòng Khúc Kỳ thầm mắng Mục Lăng Thành quá cao, cản trở cô ấy ngắm nhìn nam thần.

Bạn cùng bàn của Khúc Kỳ ngồi sau Tưởng Nam Khanh, là trưởng phòng ký túc xá lúc nãy, cô ấy để tóc ngắn ngang tai, làn da màu lúa mì, ngũ quan rất tinh xảo.

Nghe được Lưu Minh Triết nói, cô ấy rất hưng phấn: “Cậu quen biết Khúc Kỳ sao? Mình là Tề Duy Duy.”

“Mình với cậu ấy là bạn cùng bàn hồi sơ trung.” Tưởng Nam Khanh cười giải thích.

Tề Duy Duy đột nhiên vỗ bàn một cái, kích động bắt lấy cánh tay Tưởng Nam Khanh: “Hóa ra cậu chính là bạn cùng bàn hồi sơ trung của Khúc Kỳ sao? Nghe nói cậu ấy trước kia bị người ta bắt nạt đều là cậu che chở cậu ấy, cậu ấy đối cậu rất sùng bái nha! Còn nói dung mạo cậu rất xinh đẹp, mang theo phong thái của nữ thần. Mình vẫn luôn cảm thấy cậu ấy rất khoa trương, hôm nay gặp được cậu mới biết được cậu ấy nói là thật!”

“Đúng rồi, cậu có biết cậu ấy vì sao hôm nay không đến đi học không?” Tề Duy Duy lại hỏi.

Tưởng Nam Khanh: “Cậu ấy bị cảm, đoán chừng phải hai ngày nữa mới có thể đi học lại.”

Thời điểm Quách Mậu Tuyết từ nhà vệ sinh trở về, liền thấy trong lớp rất sôi nổi, cô ấy có chút hiếu kì, nhìn chung quanh lớp, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống.

Tưởng Nam Khanh làm sao lại chia đến lớp cô vậy?

Thật sự là âm hồn bất tán, trong nhà tránh không khỏi, tới trường học còn phải gặp mặt!

Quách Mậu Tuyết ngồi bàn đầu, cách Lưu Minh Triết một lối đi nhỏ.

Trở lại chỗ ngồi của mình, cô liếc mắt nhìn Tưởng Nam Khanh ngồi phía sau Lưu Minh Triết, hỏi bạn cùng bàn: “Có chuyện gì thế?”

Nữ sinh ngồi bên cạnh vui đầu làm lấy bài thi, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Có học sinh mới chuyển đến, thầy Trần xếp cho cậu ấy ngồi cùng bàn với Mục Lăng Thành.”

“Ngồi cùng bàn với Mục Lăng Thành?” Sắc mặt Quách Mậu Tuyết càng kém, “Một học sinh mới chuyển tới, còn không biết thành tích như thế nào, cũng xứng ngồi cùng bàn với hạng nhất toàn trường? Với lại, không phải từ trước tới nay Mục Lăng Thành không ngồi cùng bàn với nữ sinh sao?”

Thời điểm học lớp 10, thầy Trần sắp xếp cho một nữ sinh ngồi cùng bàn với cậu ta, kết quả Mục Lăng Thành ở trước mặt các bạn trong lớp không chút lưu tình nào từ chối.

Về sau nữ sinh kia được phân vào ban xã hội.

Từ đó về sau, bạn cùng bàn của cậu ta vẫn luôn là nam sinh. Toàn bộ học sinh trong lớp đều biết: Bạn cùng bàn của Mục Lăng Thành chỉ có thể là nam sinh.

Bạn cùng bàn của Quách Mậu Tuyết vẫn vùi đầu làm bài thi: “Có ai biết đâu, thầy Trần sắp xếp như vậy, có lẽ đến Mục Lăng Thành còn không biết đi.”

Cũng đúng, Mục Lăng Thành chắc không biết đâu. Nếu như cậu ta biết thầy Trần thế mà sắp xếp cho nữ sinh ngồi cùng bàn với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ không cho cô ấy sắc mặt tốt.

Nghĩ như vậy, Quách Mậu Tuyết đột nhiên có chút chờ mong.

Bên này Tưởng Nam Khanh cùng Tề Duy Duy hàn huyên một lúc về Khúc Kỳ, Tề Duy Duy nói: “Sáng nay nhà trường sẽ phát sách tự học mới, nếu không mình dẫn cậu đến ký túc xá trước.”

“Cũng được.” Tưởng Nam Khanh đứng dậy, kéo vali đi ra ngoài.

Lưu Minh Triết theo sát phía sau: “Mình giúp các cậu đem hành lý xuống dưới.”

____

Lúc trở lại phòng học, Tưởng Nam Khanh ở chỗ cửa lớp gặp được Mục Lăng Thành mới từ bên ngoài trở về. Cậu mặc chiếc áo thun trắng, quần thể thao màu đen, làn da trắng nõn, mày kiếm mắt phượng, ăn nói rất lễ phép, xác thực rất có khí chất.

Cùng đi với cậu là một nam sinh khác, chính là người mà lúc nãy Tưởng Nam Khanh gặp ở cổng trường, đứng gác cùng Lưu Minh Triết.

Trông thấy Tưởng Nam Khanh, Mục Lăng Thành thần sắc bình tĩnh, đi vào lớp trước.

Tưởng Nam Khanh cùng Tề Duy Duy đi phía vào, Tề Duy Duy nhẹ giọng giới thiệu bên tai cô: “Nam sinh đẹp trai kia chính là Mục Lăng Thành, học bá của trường, con trai của hiệu trưởng Mục và cô giáo Triệu, làm người rất cao lãnh, bình thường ở trong lớp cơ hồ không nói lời nào. Nam sinh bên cạnh là Trần Thiếu Ngang, bạn cùng bàn của Lưu Minh Triết, thành tích đứng thứ ba trong lớp.”

Tưởng Nam Khanh không khỏi đưa ánh mắt từ trên người Mục Lăng Thành chuyển qua Trần Thiếu Ngang, tuy không quá đẹp trai, nhưng ngũ quan nhìn nhu hòa mà dễ chịu, nho nhã khí chất, cùng Mục Lăng Thành cao lãnh kia lớn lên không giống nhau, có chút cảm giác anh trai nhà bên vậy.

Mục Lăng Thành quá hoàn mỹ, cao cao tại thượng, xa không với tới. Đem hai người cùng so sánh, Trần Thiếu Ngang liền lộ ra nhiều ưu điểm hơn.

Ánh mắt của Khúc Kỳ quả thật không sai.

Bên này Tề Duy Duy vẫn còn nói chuyện với Tưởng Nam Khanh, bên kia Mục Lăng Thành vừa mới ngồi xuống, Quách Mậu Tuyết liền cầm bài thi đi qua, ngồi xuống chỗ của Tưởng Nam Khanh.

“Mục Lăng Thành, bài tập nghỉ hè môn Toán cậu làm thế nào, câu cuối cùng này mình tính thế nào cũng không đúng, cậu có thể kiểm tra giúp mình không? ”

Tưởng Nam Khanh bị chiếm vị trí sững sờ tại chỗ.

Tề Duy Duy nhỏ giọng nói: “Kia là Quách Mậu Tuyết, đại diện môn Tiếng Anh của lớp, cũng là hoa khôi trường. Nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, mỗi lần đi học đều có lái xe đưa đón. Cậu nhìn quần áo của cậu ta xem, từ trên xuống dưới tất cả đều là hàng hiệu, đã vậy từ thứ hai đến thứ sáu cũng không mặc bộ nào giống nhau.”

Tưởng Nam Khanh không nói chuyện, Tề Duy Duy nhìn Quách Mậu Tuyết chiếm chỗ ngồi của Tưởng Nam Khanh, bất đắc dĩ nói: “Nếu không cậu ngồi tạm với mình, vừa vặn hôm nay Khúc Kỳ không có đến lớp.”

Tưởng Nam Khanh gật đầu.

Hai người vừa ngồi xuống, Tưởng Nam Khanh nghe thấy Mục Lăng Thành ở phía trước nhàn nhạt nói một câu: “Tôi còn có việc.” Sau đó đem bài thi của mình đưa cho Quách Mậu Tuyết.

Ý tứ chính là cậu tự mình nghiên cứu đi.

Quách Mậu Tuyết nhận lấy bài thi của cậu, mím môi cười cười: “Đúng rồi, thi cuối kỳ vừa rồi cậu lại là đứng thứ nhất, thật lợi hại.”

Mục Lăng Thành vẫn như cũ không nói chuyện.

Quách Mậu Tuyết dừng lại mấy giây: “Lớp mình có một học sinh mới chuyển đến, cậu có biết không? Là một nữ sinh, thầy Trần thế mà sắp xếp cậu ta ngồi cùng bàn với cậu. Mục Lăng Thành, thành tích của cậu ta rất kém cỏi, có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu, nếu không cậu nói với thầy giáo một chút, sắp xếp cậu ta ngồi chỗ khác?”

Tề Duy Duy vốn là không thích Quách Mậu Tuyết, loại người này được người trong nhà nuông chiều đến hư hỏng, tính tình thiên kim đại tiểu thư. Hiện tại ngồi phía sau nghe thấy vậy liền tức giận: “Đại diện môn Tiếng Anh của lớp đây là đang nói xấu sau lưng người khác sao?”

Tề Duy Duy là người thẳng tính, bình thường đắc tội với Quách Mậu Tuyết không ít lần, hai người nhìn thấy nhau liền cảm thấy chán ghét. Quách Mậu Tuyết quay người, khinh thường nhìn Tưởng Nam Khanh: “Các cậu không phải nghe thấy sao, tôi là quang minh chính đại nói.”

“Cậu tùy tiện phỉ báng người khác còn lý luận?”

“Phỉ báng?” Quách Mậu Tuyết nhếch môi, “Bị Tam Trung đuổi học, tôi nói thành tích của cậu ta kém thì có gì sai?”

Thanh âm của Quách Mậu Tuyết có chút lớn, bạn học trong lớp đều nghe thấy được, cùng nhau nhìn sang Tưởng Nam Khanh.

Vốn dĩ trong lớp có bạn học xinh đẹp mới chuyển tới, tất cả mọi người đều không khỏi chú ý hơn. Kết quả hiện tại biết được là bị Tam Trung đuổi học, thiện cảm liền giảm xuống.

Tưởng Nam Khanh ngược lại rất bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quách Mậu Tuyết: “Làm sao cậu biết tôi là bị đuổi học, hay là…cậu quen biết tôi?”

Khóe miệng Quách Mậu Tuyết giật giật, vội vàng phủ nhận: “Không biết!”

Cô tuyệt đối không muốn thừa nhận bản thân mình cùng Tưởng Nam Khanh có nửa xu quan hệ!

“Không biết…” Tưởng Nam Khanh trầm ngâm một lát, “Vậy chính là tạo tin đồn ác ý, phỉ báng danh dự của tôi?”

Đôi mắt cô ngập nước, biểu cảm giống như một bé thỏ trắng vô tội.

Tề Duy Duy tiếp lời: “Đúng vậy nha, lúc nãy còn không thừa nhận.”

Quách Mậu Tuyết không cảm thấy là mình phỉ báng cô ta, Tưởng Nam Khanh cùng người khác đánh nhau bị Tam Trung đuổi học, đây là sự thật! Nhưng mà bản thân lại không thể mở miệng giải thích sự tình.

Cuối cùng dưới ánh mắt xem trò vui của các bạn học, chật vật trở lại chỗ ngồi của mình.

Tưởng Nam Khanh đứng lên đi về chỗ, trông thấy trên bàn học phát sách mới, cô cầm lấy từng quyển, viết tên của mình lên.

Chữ của cô cùng với dáng vẻ ôn nhu vô hại bên ngoài hoàn toàn khác biệt, chữ viết lưu loát, lực ấn bút có chút mạnh, nhưng lại phá lệ đẹp mắt.

Mục Lăng Thành không biết tại sao lại bị kiểu chữ kia hấp dẫn, nhìn đến ngẩn người.

Tưởng Nam Khanh cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn qua: “Có việc gì sao?”

Mục Lăng Thành hoàn hồn, cầm đầu bút ấn lên trán, suy tư một hồi hỏi: “Cậu cùng Quách Mậu Tuyết quen biết nhau?”

“Vừa rồi không phải cậu ta đã nói rồi sao, không biết.” Cô cúi đầu, tiếp tục viết tên của mình.

“Cậu cũng nói hai chúng ta không quen biết, nhưng trên thực tế thì sao?”

Tưởng Nam Khanh tiện tay khép lại quyển sách giáo khoa vừa mới ghi xong tên, quay đầu nhìn qua: “Tôi mặc dù có nghe qua tên cậu, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, cho nên xác thực là không quen.”

Mục Lăng Thành nhếch miệng. Xem ra cô không nhớ rõ chuyện xảy ra khi còn bé.

Cũng đúng, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ có cậu vẫn nhớ lâu như vậy. Khả năng cao là bởi vì năm đó cô đem hết nước mắt nước mũi bôi lên tay áo cậu, làm cậu tức phát khóc, mới khiến cậu canh cánh trong lòng đến vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN