Ngoan, Đừng Sợ Anh - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Ngoan, Đừng Sợ Anh


Chương 33


edit: Olwen

Dù bây giờ đang bị ôm, tim đập nhanh như hươu chạy loạn, nhưng đồ ăn đã đưa đến miệng thì lý nào lại không ăn…

Cô cắn một miếng nhỏ, vị cay ngọt lập tức tràn ngập trong miệng, cô vui đến mức khóe miệng cong lên, Du Hàn nhìn thấy, môi khẽ cong: “Ngon không?”

“Ừm…” Ngon chết được _(:з” ∠)_.

Cậu để cô xuống, tiếp tục đưa miếng gà còn lại đến miệng cô, cô há miệng đang muốn cắn, đột nhiên cậu thu tay về.

Hửm!

Cậu cố trêu cô, lùi về phía tường, không cho cô ăn, cô tức giận đến gần cậu, nắm lấy tay cậu, thành công ăn được miếng gà.

Nhưng nam sinh ôm eo cô, đột nhiên quay người, ép cô vào tường. Cô sững người, ánh đèn trên đầu chiếu vào mặt cô, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng.

Trong mắt Du Hàn, miệng cô vẫn còn nhai miếng gà rán, hai má hơi phồng lên, khuôn mắt nhỏ nhắn xinh xắn như có thể vắt ra nước.

Cậu trêu cô: “Không phải nói là không ăn sao, hả?”

“Ư…” Cô chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Cậu đưa tay, ngón tay đặt lên môi câ, nhẹ nhàng giúp cô lau nước sốt trên miệng: “Con mèo ham ăn.”

Tim cô lỡ nhịp.

Sau đó, cậu buông cô ra, đưa cô ngồi lên ghế sô pha, đem nguyên hộp gà rán để trước mặt cô: “Muốn ăn thì ăn đi, đây là phần của cậu.”

Hóa ra là cậu trêu cô nãy giờ!

Thế là hai người ngồi trên ghế sô pha cùng nhau ăn, Bối Doanh Doanh kể về trải nghiệm ăn gà rán khi cô còn nhỏ. Khi đó, vì cô quá hướng nội, có lần trong nhà có khách, vị khách kia cũng có vài đứa con, bố mẹ bọn họ mang đến một con gà rán, nhưng mấy đưa trẻ kia đã lấy đi hết, cuối cùng chỉ để lại cho cô một cái cánh nhỏ…

Cậu nghe xong thì chế nhạo: “Đồ ngốc, vậy sao cậu không chạy nhanh lên?”

“Bọn họ rất hung dữ, tớ không cướp của bọn họ được…”

Du Hàn không khỏi cười: “Không sao, về sau cậu muốn ăn gì tớ đều cho cậu.”

Cô thấy lòng mình ấm áp, cong môi: “Ừ.”

Sau khi ăn gà rán xong, hai người đi đánh răng lại một lần, về phòng, cô nằm trên giường thì thấy cậu nằm trên ghế sô pha lấy áo khoác đắp.

Cô loay hoay hồi lâu mới nói: “Cậu có muốn… nằm trên giường không?” Cô nhanh chóng giải thích: “Giường rất lớn, cậu cũng có thể đắp chăn, nếu cậu ngủ trên ghế sô pha có thể sẽ bị cảm…”

Du Hàn suy nghĩ một lúc, đi đến. Giường đúng là rất lớn, hai người ngủ cho dù có giữ một khoảng cách xa nhau cũng vẫn rất rộng.

Nam sinh tắt đèn trên đầu giường đi: “Được rồi, ngủ đi.”

Cô quay về phía cậu, nhẹ giọng nói: “Tớ còn chưa buồn ngủ…”

“Đã là mấy giờ rồi?”

“Nhưng tớ vừa ăn xong, hay là chúng ta nói chuyện một lúc?”

Cậu nghiêng người, đầu gối lên khuỷu tay, nhìn cô: “Muốn nói chuyện gì?”

“Nói cái gì cũng được.”

“Vậy nói về phương trình đại số đi.”

“…” Cô bĩu môi “Cậu biết rõ tớ nghe không hiểu mà.” Sau đó, cô cũng quên hai người nói chuyện gì, chỉ cảm thấy buồn ngủ, trước khi mất ý thức, cô nói với cậu “Tớ buồn ngủ quá, muốn ngủ.”

Sau khi cô bị cậu “dỗ” đi ngủ, cơ thể cậu tới gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau.

Bối Doanh Doanh tỉnh lại, mơ màng trở mình, cảm giác được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào.

Cô dần dần mở mắt, pháy hiện mặt trời đã lên, cô quay đầu, phát hiện Du Hàn nằm trên ghế sô pha.

Cô xuống giường đi rửa mặt, sau khi ra ngoài phát hiện nam sinh cũng tỉnh, ngồi trên ghế sô pha, cô nghi ngờ hỏi: “Sao tối qua cậu không ngủ trên giường?”

Ánh mắt nam sinh khẽ nhìn cô: “Chăn trên giường dày quá, hơi nóng.”

“À…” Nhưng cô cảm thấy cũng bình thường mà?

Du Hàn vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, nhíu mày. Tối qua sau khi Bối Doanh Doanh ngủ say, cậu nằm bên cạnh cô, lại cảm thấy cơ thể mình không ngừng nóng lên, căn bản không ngủ được.

Cuối cùng cậu đứng dậy, quay về sô pha nằm.

Từ phòng tắm đi ra, thấy cô cầm quần áo mới đi vào, cô ngẩng đầu nhìn cậu, trán bị búng một cái.

Cậu đi tiếp, cô:???

Sau khi thay quần áo thu dọn đồ đạc xong, hai người rời phòng, sau khi trả phòng, cậu đưa cô đi sáng, vé xe cô đặt khởi hành lúc mười giờ, sau khi ăn xong cậu cùng cô đến nhà ga đứng, trước khi đi, cô nói: “Cậu nhớ mau đưa dì Du về càng sớm càng tốt.”

“Ừ.” Du Hàn xoa đầu cô: “Sau khi xuống xe nhớ gửi tin cho tớ.”

Cô gật đầu, vẫy tay nói tạm biệt với cậu.

Buổi chiều sau khi trở về thành phố T. Vì hơn một ngày không học hành chăm chỉ, cô nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào việc học. Ngày thứ ba, Du Hàn đưa Du Linh về, Viên Man Hà biết lý do khiến Du Linh về quê và tình hình của Du Linh trong khoảng thời gian này, vừa tức vừa lo, yêu cầu bà ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, khi nào khỏi bệnh thì mới được bắt đầu làm việc.

Bối Doanh Doanh đứng một bên uống nước, giả bộ như không biết gì, nghe Du Linh và Viên Man Hà nói chuyện.

Lúc Du Hàn đi vào phòng, Bối Doanh Doanh ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Sau đó Bối Doanh Doanh nhanh chóng dời mắt, bên tai hơi đỏ lên.

Người kia thì khẽ cong môi, giúp mẹ thu dọn hành lý, hai người không có ý định nói chuyện với nhau.

Sau khi cùng Viên Man Hà rời phòng Du Linh, Bối Doanh Doanh quay đầu thoáng nhìn Du Hàn cũng đi ra, đóng cửa lại.

Mẹ đi đến phòng khách, nam sinh đến sân sau, cô do dự một chút, lặng lẽ đuổi theo cậu.

Trong tầm mắt của cô, cậu đi vào phòng dụng cụ, cô đi vào theo, phát hiện bên trong không có người, cô còn đang nghi hoặc, cửa phía sau đột nhiên cạnh một tiếng, đóng lại, trước mắt lập tức trở nên mơ hồ.

Cô bối rối quay đầu, mượn ánh nắng yếu ớt bên ngoài chiếu vào, nhìn vào đôi mắt đen của Du Hàn.

Chỉ thấy môi mỏng của cậu khẽ hỏi: “Sao đi theo tớ làm gì?”

Cô sờ đầu, rối rít một lúc xong thì thào nói: “Tớ cũng không biết nữa.”

CÓ lẽ là vì cậu trở về biệt thự, hai người chưa từng nói chuyện.

Cậu đến trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Là nhớ tớ?”

Cô ngớ người.

Nhớ cậu…

“Tớ…” Cô xấu hổ cúi đầu, trong lúc không biết trả lời như nào, cậu xoa đầu cô: “Làm xong bài tập chưa?”

“Còn một ít.”

“Nhanh đi làm bài tập đi, tớ còn có việc phải làm.” Cậu nói.

Cô cắn môi, gật đầu một cái, cô thấy mình với cậu mới nói có mấy câu, có chút mất mác, cô đi đến cửa, còn chưa đi được hai bước, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt — —

Cô bị cậu kéo lại, đầu gục vào ngực cậu.

Lòng bàn tay rộng lớn của cậu nhẹ nhàng đặt lên đầu nhỏ đang xù lông của cô, cười nhẹ.

Môi khẽ mở.

“Tớ nhớ.”

Lần này Du Hàn trở về, khi Bối Doanh Doanh gặp cậu, cô luôn cảm thấy không giống như trước nữa. Cô luôn mặt đỏ tim run, phản ứng khác thường, mà chỉ cần cô nhớ lại ngày trong phòng dụng cụ, câu “Tớ nhớ”, là không kìm lòng được, bong bóng màu hồng đầy trời, đánh răng, tắm rửa, lúc đi học, lúc nào cũng rơi vào tình trạng thất thần.

Cô cảm thấy mình như ăn phải ô mai đường, trong lòng lúc chua lúc ngọt, cảm xúc vì có nam sinh bên cạnh mà lúc lên lúc xuống.

Ví dụ như lúc này, cô nhìn những câu hỏi lớn trong đề, lòng hoảng loạn.

Cơ thể Du Hàn đến gần, cầm bút gõ lên đầu cô, nghiến răng nghiến lợi bên tai cô: “Đơn giản như vậy mà cũng làm sai?”

Bối Doanh Doanh khẽ cau mày, nằm trên mặt bàn, ủy khuất: “Lúc ấy tớ không ngờ nói đơn giản như vậy…” Giống như lúc cậu cho rằng đối phương là vương giả nhưng không ngờ chỉ là hạng đồng.

Đề bài quá nhiều, suy nghĩ dễ bị lung lay, nghĩ quá nhiều.

Cậu bất lực nhìn cô: “Bây giờ phải làm sao?”

“Du Hàn, cậu thật thông minh, lúc nào thì tớ có thể thông minh như cậu?” Cô chẹp miệng, chống bút vào cằm.

Nam sinh nhìn cô: “Cậu có thể mơ.”

Quá đáng…

Cô giả vờ tức giận quay người đi chỗ khác, sửa lại bài thi trên tay, lúc này đột nhiên trong tay xuất hiện một vật gì đó.

“A sữa dâu!” Cô đứng dật, cầm sữa dâu lên, cong mày: “Cảm ơn, cậu mua lúc nào đấy.”

Cô thấy dáng vẻ dễ dụ của cô, không khỏi cong môi: “Tiện tay mua.”

Cô cắm ống hút vào, uống sữa, Kỷ Diệu ngồi phía trước quay người lại, nói với họ: “Bây giờ là giờ tự học buổi tối, hai người muốn tán tỉnh nhau thì đợi đến giờ tan học, đừng để tớ thấy hai cậu liếc mắt đưa tình với nhau.”

“Cậu… cậu đừng nói linh tinh.” Bối Doanh Doanh đỏ mặt.

Kỷ Diệu nhún vai: “Lời tớ nói là thật.”

Cô xấu hổ cúi đầu, cầm bút nhìn bài thi chằm chằm, nam sinh quay đầu nhìn gương mặt đỏ của cô, miệng nhếch lên.

Nếu như nói Bối Doanh Doanh đối với bầu không khí mập mờ của hai người rất dễ ngẩn người thì nam sinh hoàn toàn ngược lại.

Khi tâm trạng của cậu tốt, cậu làm việc rất hiệu quả, giống như hiện tại, tiết tự học buổi tối còn chưa kết thúc, trừ ngữ văn, cậu đã làm xong toàn bộ bài tập.

Sau đó dành phần lớn thời gian quan sát cô gái bên cạnh.

Cô vẫn chìm đắm trong đại dương toán học, cắn môi suy nghĩ, nhíu mày tập trung, cậu giả vờ như không có việc gì xoay bút, thật ra là đang lén lút nhìn cô.

Lúc cô nghĩ được cách giải đề, lông mày giãn ra, nhưng viết được mấy chữ lại phát hiện bị tắc lông mày lần nữa nhíu lại.

Trong mắt cậu đề đơn giản như này, mà cô có thể suy nghĩ cả nửa ngày.

Nếu là trước đấy, cậu nhìn thấy người như này, sẽ cảm thấy IQ của người kia quá thấp, nhưng đổi lại là thấy cô…

Thật con mẹ nó đáng yêu.

Cuối cùng cậu nhìn không nổi nữa, đau lòng: “Cần giúp không?”

Cô quay đầu liếc mắt nhìn cậu, từ chối thẳng thừng: “Không cần.”

“Nhưng nửa ngày cậu cũng chưa nghĩ ra, cách này của cậu quá phiền phức…”

Cô quay đầu trừng mắt, vênh mặt lên ra lệnh: “Cậu, không cho phép nói chuyện, im lặng để tớ nghĩ một lúc.”

Du Hàn: “…”

Đây là lần đầu tiên có người chê cậu ồn ào?

Cậu nhìn cô, cuối cùng quay đầu đi chỗ khác, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Nhưng là cô thì cậu không giận được sao bây giờ.

Tháng một.

Giữa tuần, kỳ thi cuối kỳ đến hẹn lại lên, kết thúc kỳ thi, đồng nghĩa với việc lớp mười một kết thúc.

Sự khởi đầu của kỳ nghỉ đông tốt đẹp, giống như việc thả đàn cá đang nằm trên thớt xuống nước, cho dù chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi.

Trưa hôm đó, khi cả nhà bốn người đang ăn cơm, Bối Hồng đề cập đến một chuyện: “Tối nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của bác Hứa, hai con có muốn tham gia không?”

Nghe được “Bác Hứa”, mắt Bối Sơ Nhan sáng lên: “Anh Chi Hạo cũng đến ạ?”

“Chắc là có, nó chắc cũng đang nghỉ đông.”

Bối Sơ Nhan cười “Vậy con đi.” Cô quét mắt về Bối Doanh Doanh ngồi đối diện, hỏi thăm: “Doanh Doanh chưa đến nhà bác Hứa bao giờ, cũng không thích việc tụ tập như này, hôm nay có muốn đi không?”

Quả đúng như lời Bối Sơ Nhan, lúc trước Bối Doanh Doanh sợ đến nơi đông người, nên bình thường các cuộc gặp mặt gia đình hay những bữa tiệc sang trọng, bố mẹ sẽ chì đưa Bối Sơ Nhan đi cùng.

Lúc này Viên Man Hàn nói: “Nhân tiện thì Bối Doanh Doanh cũng mấy năm rồi chưa đến nhà bác Hứa, nếu muốn đi thì đi không chừng có thể quen thêm vài người bạn.” Bác Hứa là bạn cùng phòng đại học của Bối Hồng, quan hệ của hai người rất tốt, bây giờ nhà họ Hứa đang kinh doanh bất động sản, làm ăn phát đạt, địa vị của họ ở thành phố T không hề thấp.

Bối Doanh Doanh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy con đi.”

Cô đối mặt với ánh mắt sửng sốt của Bối Sơ Nhan, cười: “Dù sao cũng đúng lúc được nghỉ, ở nhà cũng rất buồn chán.”

Cơm nước xonng, Bối Doanh Doanh đi lên tầng, nghe thấy Bối Sơ Nhan ở phía sau gọi cô, cô quay đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Bối Sơ Nhan: “Trước kia không phải mày ghét nhất những buổi tụ tập như này à? Tối nay sẽ rất nhiều người đến… Mày có thể thích ứng được không?”

Bối Doanh Doanh suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Mấy điều chị nói không phải là của lúc trước sao? Mà chị không cần lo lắng, em không có hứng thú đi đoạt danh tiếng của chị.”

Bối Sơ Nhan nghẹn họng.

Cô về đến phòng, ngồi cạnh cửa sổ, lấy điện thoại ra lướt Weibo, đọc những tin nhắn mà cư dân mạng gửi cho cô, nửa năm nay vì quá bận, cô không đăng bài lên Weibo, lúc này sau khi đăng một icon hai mặt trời lên, chưa đầy vài phút, hàng trăm bình luận đã xuất hiện.

[Doanh Nhiêu cuối cùng cũng nhớ mật khẩu Weibo rồi QAQ cảm tạ trời đất, rất nhớ bạn, bảo bối!!!]

[Nhiêu Nhiêu bế quan lâu như vậy, có phải lại sáng tác lời mới không! Chúng tớ đều đang chờ bài mới của cậu.]

[Gần đây Nhiêu Nhiêu thế nào rồi, có phải bận quá không, nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt.]

Cô trả lời một vài bình luận, sau đó thoát Weibo, tựa đầu lên cửa sổ ngẩn người, mấy ngày nay thành phố T đang đổ mưa, lúc này bên ngoài trời lại mưa, cô chạm tay vào giọt nước trên ô cửa sổ thủy tinh, rơi vào thất thần.

Lúc linh cảm đến, cô vội lấy vở ra ghi lại vài câu. Bất tri bất giác đã hai tiếng trôi qua.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy đi mở cửa.

Là một người giúp việc đưa một bộ lễ phục tới.

“Nhị tiểu thư, đây là lễ phục bà chủ bảo tôi đem đến cho cô, đây là đồ mà cô sẽ mặc trong tiệc sinh nhật tối nay, sau khi thay xong cô có thể đến phòng của bà chủ, nhờ bà chủ trang điểm.”

“Được.”

Váy có màu lam nhạt có mùi thơm nhè nhẹ, phong cách đáng yêu hoạt bát, sau khi cô thay đồ, nhìn vào gương thấy khá là hài lòng.

Cô đến phòng của mẹ, thấy Bối Sơ Nhan đang làm tóc ở trong, thấy Bối Doanh Doanh đến, mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc.

Bối Doanh Doanh trời sinh là mỹ nhân, dáng người hơi gầy nhưng không quá gầy, mặc quần áo gì cũng được, ngũ quan không cần trang điểm cũng đẹp khiến người ta phải ghen ghét.

Còn Bối Sơ Nhan trời sinh khung xương lớn, thật ra cô phải khống chế việc ăn uống, trên cơ thể không có tý thịt thừa nào, nhưng do khung xương lớn nên giống như hơi mập.

Lúc này nhìn thấy Bối Doanh Doanh mặc bộ lễ phục mà cô thích trên người còn kèm theo một mùi thơm thoang thoảng thì cảm thấy tức giận.

Viên Man Hà ngẩng đầu thấy con gái nhỏ đến thì cười: “Doanh Doanh mặc bộ này rất hợp.”

Viên Man Hà trang điểm cho hai con gái xong, thấy thời gian cũng không còn sớm, nên đưa theo hai người con gái xuất phát.

Tiệc sinh nhật hôm nay tổ chức tại sơn trang biệt thự nhà họ Hứa. Sau khi xuống xe, Viên Man Hà mỗi tay kéo một đứa con gái bước vào sảnh tiệc.

Ba mẹ con vừa bước vào đã thu hút được rất nhiều ánh mắt.

[A, đây không phải phu nhân nhà họ Bối sao? Bên cạnh là hai con gái sao? Xinh thật đấy.]

[Đúng thế, nghe nói nhà họ Bối có hai vị tiểu thư, đến nay chỉ mới được gặp tiểu thư lớn, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu thư nhỏ.]

[Bà có cảm thấy vị tiểu thư nhỏ xinh hơn không? Thật giống mẹ của nó lúc còn trẻ.]

[Đúng đúng đúng.]

Bối Hồng đã đến từ trước, đi đến trước mặt ba mẹ con, dẫn bọn họ đi chào hỏi Hứa Sơn, Hứa Sơn thấy Bối Doanh Doanh thì sững sờ, sau đó cười trêu chọc: “Hôm nay lão Bối cuối cùng cũng đem con gái bảo bối nhỏ ra để cho mọi người ngắm rồi.”

Bối Hồng cười, xoa đầu Bối Doanh Doanh: “Con bé sợ người lạ. Doanh Doanh mau chào bác Hứa đi.”

“Con chào bác Hứa.”

Hứa Sơn cười hòa nhã: “Sinh con gái vẫn tốt hơn, con gái nghe lời lại hiểu chuyện, không giống thằng con trai của tôi, cả ngày chỉ nghịch ngợm với gây sự, làm tôi phải lo lắng.”

“Ôi, không phải thằng bé Chi Hạo rất thông minh sao, hôm nay nó có ở đây không?”

“Có, vừa rồi ngồi với mẹ nó ở trong phòng, Nhan Nhan không phải rất thân với thằng bé sao, để bác mang con đi tìm nó?”

Bối Sơ Nhan vui vẻ ra mặt: “Vâng ạ.”

Sau khi Bối Sơ Nhan đi, Viên Man Hà hỏi con gái nhỏ có muốn đi cùng không, “Con và anh Chi Hạo hồi nhỏ chơi cũng rất thân mà, không nhớ sao?”

“Dạ… không nhớ ạ.”

Viên Man Hà cười: “Con đấy.”

Bố mẹ đưa Bối Doanh Doanh đi gặp mấy người bạn khác, sau đó Bối Doanh Doanh thấy mấy loại chuyện này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, dứt khoát trốn đi ăn.

Gắp miếng bánh kem nhỏ, cô đến bể bơi ngoài trời sau sảnh tiệc, tìm một chỗ ngồi xuống, gió mát thổi vào người, cô cảm thấy bình yên và thoải mái.

Mãi đến khi sau lưng vang lên một giọng nam ôn nhu: “Giữa mùa đông mà ngồi ở đây không sợ bị cảm sao?”

Cô quay đầu lại, đối mặt với gương mặt xa lạ. Chàng trai mặc đồ tây màu đen, dáng người thẳng cao gầy, lúc này một tay đút túi, mắt một mí hiện lên ý cười, nhìn cô.

Bối Doanh Doanh lập tực đứng lên, mù mờ nhìn về phía cậu.

Chàng trai cười, đến gần cô: “Doanh Doanh thật sự không nhớ anh à.”

“Anh…” Người này sao có thể gọi tên thân mật của cô?

Chàng trai đến trước mặt cô, vương tay: “Quên đi không sao, vậy giới thiệu lại một chút, Hứa Chi Hạo.”

Bối Doanh Doanh kinh ngạc, hóa ra người này chính là con trai thứ hai nhà họ Hứa, là anh Chi Hạo mà Bối Sơ Nhan nhắc đến.

Thấy cô còn sững sờ, Hứa Chi Hạo cười, hơi cúi người nhìn cô: “Mấy năm không gặp, anh liếc mắt một cái cũng nhận ra Doanh Doanh, tiếc là Doanh Doanh lại không nhớ anh.”

“Xin lỗi, em…”

“Được rồi, đùa em thôi.” Ánh mắt Hứa Chi Hạo dừng lại trên gương mặt thanh tú của cô, lúc lâu sau mới nói: “Giờ đang học lớp mười một?”

“Vâng ạ.”

“Nhanh thật, trong ấn tượng của anh, em vẫn là đứa em gái suốt ngày đuổi theo anh, gọi anh là anh trai.”

Cô sửng sốt một chút, nhỏ giọng giải thích: “Không phải em, là Bối Sơ Nhan.”

“…” Chàng trai xấu hổ: “Nhớ ra rồi, lúc trước em đối với anh rất lạnh nhạt.”

Trước kia mỗi lần nhà họ Hứa đến chơi, Bối Sơ Nhan rất dính Hứa Chi Hạo, gọi ngọt ngào, Bối Doanh Doanh vì tính tình yên tĩnh, luôn im lặng ngồi một bên nhìn bọn họ chơi đùa, thỉnh thoảng Hứa Chi Hạo chủ động đến nói chuyện với cô, cô sẽ trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng, cũng chính vì nó Hứa Chi Hạo mới nhớ đến cô.

Hứa Chi Hạo vừa nói xong thì Bối Sơ Nhan chạy đến: “Anh Chi Hạo, anh đến đây làm…”

Cô còn chưa nói xong thì thấy thấy Bối Doanh Doanh đang cau mày trước mặt cậu, sao nó lại ở đây.

“Đúng lúc gặp Doanh Doanh.”

Bối Sơ Nhan cười gượng, chu môi: “Anh Chi Hạo, chúng ta vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Hứa Chi Hạo nhìn Bối Doanh Doanh, cô nói: “Hai anh chị vào trước đi…”

Bối Sơ Nhan cười, kéo tay Hứa Chi Hạo, hai người đi chưa được hai bước, Hứa Chi Hạo đột nhiên quay đầu đi về phía Bối Doanh Doanh, cởi áo vest đưa cho cô.

“Đừng để bị lạnh, nhé?”

Bối Doanh Doanh ngây người, chậm rãi nhận lấy “… Cảm ơn ạ.”

“Vào sớm chút.” Cậu không quên dặn dò.

Bối Sơ Nhan thấy cảnh này, nụ cười trên mặt cứng đờ, tay nắm chặt.

Bối Doanh Doanh nhìn hai người họ rời đi, Bối Sơ Nhan trừng mắt nhìn cô, cô biết nhất định Bối Sơ Nhan lại “phát bệnh”.

Cô nhìn áo vest phiền phức trong tay, nhíu mày rồi thở dài.

Khi bữa tiệc tối sắp kết thúc, Hứa Chi Hạo với bố mẹ cậu đề nghị cùng một vài người bạn đi tắm suối nước nóng ở núi Đào. Núi Đào có một câu lạc bộ suối nước nóng cao cấp nhất thành phố T, bình thường bà hay đến.

Hứa Chi Hạo đến trước mặt Bối Hồng và Viên Man Hà, khi mời Bối Sơ Nhan với Bối Doanh Doanh, Bối Sơ Nhan lập tức đồng ý, Bối Hồng hỏi Bối Sơ Nhan: “Muốn đi cùng anh Chi Hạo không? Dù sao cũng đang nghỉ hè, không phải đi học có thể đi chơi.”

Hứa Chi Hạo gật đầu: “Suối nước nóng ở núi Đào rất tốt, lát nữa anh đưa hai đứa lên núi, không cần lo lắng về quần áo, trưa mai sẽ đưa hai đứa về.”

Viên Man Hà cũng cổ vũ cô: “Đúng thế, mấy hôm trước không phải con nói muốn đi tắm suối nước nóng sao?”

Cô đành gật đầu đồng ý, Hứa Chi Hạo cười: “Vậy hai đứa đi theo anh.”

Bối Doanh Doanh đi theo sau bọn họ, nhưng trong lòng bối rối.

Đi đến cổng biệt thự, Hứa Chi Hạo mở cửa sau chiếc xe Ferrari, để hai cô gái ngồi vào, xe chạy chưa được bao lâu thì cô đột nhiên nói: “Anh Chi Hạo, em xin lỗi, có lẽ em không đi nữa.”

“Sao thế?”

Cô bấu nhẹ ngón tay, sau đó nói: “Vì em… đột nhiên nhớ ra… mai em phải làm bài tập về nhà.”

“Không phải đều đã nghỉ đông rồi sao?”

“Nghỉ đông cũng có nhiều bài về nhà…”

Hứa Chi Hạo nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, không còn kiên trì nữa: “Vậy để hôm khác đi, không sao.” Cậu nhìn về cơn mưa ngày càng lớn ngoài cửa, sau đó nói: “Vậy anh đưa em về trời mưa to như vậy anh không yên tâm.”

Bối Sơ Nhan ở bên cạnh lập tức lộ vẻ mặt tươi cười.

Ai ngờ đang đi Hứa Chi Hạo đột nhiên dừng xe, nói với Bối Sơ Nhan: “Nhan Nhan, em xuống xe trước, lên xe của bạn anh lên núi trước, anh đưa Doanh Doanh về nhà xong còn muốn đi mua ít dầu.”

Kế hoạch ban đầu ở một mình với Hứa Chi Hạo hóa thành hư không, Bối Sơ Nhan rất tức, nhưng không dám vì giọng điệu không cho thương lượng của Hứa Chi Hạo, đành phải ngoan ngoãn xuống xe.

Sau khi Bối Sơ Nhan đi, trong xe lần nữa trở lại trạng thái yên lặng, Bối Doanh Doanh ngồi ở phía sau, đột nhiên điện thoại có một tin nhắn, là của Du Hàn: [Còn chưa về à? Đang mưa to.]

Cô lập tức trả lời: [Sắp rồi, một người anh đưa mình về.]  Cô kể cho cậu nghe chuyện đi suối nước nóng, sau đó nhìn mưa như trút nước ngoài cửa, không nói gì.

Hứa Chi Hạo nhìn cô qua kinh chiếu hậu, sau đó thản nhiên thu hồi ánh mắt.

Nửa tiếng sau, chiếc Ferrari dừng trước cổng biệt thự nhà họ Bối.

Chàng trai quay đầu: “Em cứ ngồi ở đấy.”

Sau đó cậu xuống xe, một lúc sau, giúp cô mở cửa, cầm ô “Xuống đi.”

Cô xuống xe, nước mưa nhanh chóng làm ướt nửa cánh tay cô, Hứa Chi Hạo nghiêng ô về phía cô, sau đó ôm vai cô, muốn đưa cô vào cửa.

Cô ngẩn người, đang định từ chối thì nhìn thấy một người đang đứng ở cửa nhà.

Ánh mắt lạnh lẽo của Du Hàn cũng nhìn sang.

Ngay sau đó, cô thấy Du Hàn bung chiếc ô đen của mình ra, đi về phía cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN