Ngoan, Đừng Sợ Anh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Ngoan, Đừng Sợ Anh


Chương 5


edit: Olwen

Bối Doanh Doanh và Du Hàn bị đám đông ép vào giữa xe, cô nắm chặt tay vịn, còn cậu dùng một tay nắm chặt thanh ngang phía trên, nghiêng người trước mặt cô.

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn cậu, cố gắng nói to: “Cảm ơn cậu chuyện vừa nãy nhé… Về nhà mình sẽ trả lại tiền cho cậu.”

Cô ngàn vạn lần không nghĩ tới cậu sẽ giúp cô.

Nam sinh nghe vậy, cúi đầu xuống gặp đôi mắt sáng ngời của cô, rồi đưa mắt sang chỗ khác.

“Không cần.”

Cô còn muốn nói tiếp, nhưng Du Hàn chỉ để lại cho cô ánh mắt lạnh lùng, quai hàm góc cạnh, cô xấu hổ cúi đầu, đành bỏ cuộc.

Xe bắt đầu di chuyển, dừng thêm mấy trạm, người trên xe ngày càng nhiều, trong xe chật chội làm hai người đứng gần nhau hơn.

Nhịp tim Bối Doanh Doanh bất giác đập nhanh hơn, nhiệt độ trên mặt cô cũng tăng theo, giống như đang đỏ bừng.

Không ngờ xe đột nhiên phanh gấp, cơ thể cô hướng về phía trước, đụng vào người Du Hàn.

Cô sợ hãi lập tức lùi lại: “Xin lỗi…”

Cô ngẩng đầu nhìn thấy cậu cau mày, trong lòng khó chịu, cụp mắt xuống tay cầm chặt tay vịn hơn.

Thật xấu hổ…

Mà trong đầu Du Hàn lúc này —

Sự đụng chạm mềm mại vừa rồi còn chưa tiêu tan, trong lòng hiện lên một tia khô nóng, trầm mặc nhìn ra bên ngoài xe.

Xuống xe, hai người đi vào khu biệt thự, Bối Doanh Doanh đi phía sau, giữ khoảng cách với cậu.

Vào nhà, cô đang ở cửa thay giày, một giọng nữ lạnh lùng vang lên:

“Sao mày lại về cùng Du Hàn?”

Cô run lên vì sợ, ngẩng đầu thấy Bối Sơ Nhan cầm cốc nước, đứng trước cửa phòng khách, nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Bối Sơ Nhan đọc sách xong, đi ra ban công hóng gió, tình cờ thấy hai người họ một trước một sau đi vào, mặc dù không nói chuyện, nhưng cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Bối Doanh Doanh hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn vào mắt của chị gái: “Không phải, chỉ là trùng hợp thôi.”

“Nghe mẹ nói… bây giờ mày học lớp ba?”

“Đúng vậy.”

Bối Sơ Nhan cau mày, trong lòng lần nữa có cảm giác khó chịu lan ra.

“Vậy mày biết Du Hàn đúng không? Cậu ta cũng học lớp ba.” Bối Sơ Nhan thăm dò lần nữa.

Bối Doanh Doanh khẽ gật đầu một cái.

Mắt Bối Sơ Nhan hiện lên một tia kích động, giọng nói của cô dần trầm thấp: “Mày nên tránh xa cậu ta ra, cậu ta không phải người tốt đâu, mày còn chưa biết gì về cậu ta sao?”

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

“Bố cậu ta là một tên nghiện rượu và mê cờ bạc, trước khi đến nhà chúng ta, bố cậu ta hở ra là đánh mẹ con cậu ta. Mày nghĩ một đứa trẻ lớn lên trong gia đình như thế, tính cách có thể bình thường sao? Tuy bố cậu ta đã chết, nhưng cha truyền con nối, thấp hèn và bạo lực, cậu ta từng đánh một nam sinh đến mức phải nhập viện, chắc mày cũng chưa biết đâu.”

Bối Sơ Nhan lạnh giọng cười: “À, cậu ta còn từng ăn trộm đồ trong nhà, nếu không phải mẹ cậu ta cầu xin mẹ chúng ta không đuổi bọn họ đi, thì nhà ta đã trực tiếp đưa cậu ta đến đồn cảnh sát rồi.”

Bối Sơ Nhan nhếch miệng, đi tới gần cô, sờ sờ đầu cô, giọng nói dịu dàng mấy phần:

“Doanh Doanh ngu ngốc, đừng trách tao không nhắc nhở mày.”

Bối Sơ Nhan quay người lên tầng, bỏ lại Bối Doanh Doanh đang kinh ngạc.

Du Hàn thực sự là loại người như vậy sao…

Nhưng những gì cô nghĩ về cậu, đều không phải như thế.

Hay là, cô hoàn toàn chưa biết con người thật của cậu ấy?

Thứ năm đến bàn Bối Doanh Doanh trực nhật, giữa tiết hai và tiết ba buổi sáng có giờ ra chơi, may sáng nay không tập thể dục giữa giờ, nên mọi người được ra chơi rất lâu.

Sau khi hết giờ, đại diện lớp Ngữ Văn đi đến, nói với Du Hàn: “Thầy chủ nhiệm bảo cậu mang bài tập về nhà xuống.”

Du Hàn làm xong bài tập, đứng dậy rời đi, lúc này lớp phó lao động đến tìm Bối Doanh Doanh, bảo cô quét lại lối đi giữa tổ một và tổ hai, trên mặt đất có rất nhiều rác.

Bối Doanh Doanh đi quét, lúc này có rất nhiều bạn học nằm trên bàn ngủ bù, lúc cô quét đều cố gắng để không chạm vào bàn của mọi người.

Ti Quỳ ngồi ở tổ hai, cô cũng đang úp mặt xuống bàn để ngủ, có mấy bạn học đi qua, làm rơi túi mỹ phẩm của cô.

Mấy phút sau, cô tỉnh lại, uống nước xong đang định bôi lại son, phát hiện túi mỹ phẩm của mình đã rơi trên mặt đất.

Cô nhanh chóng nhặt túi mỹ phẩm lên, kiểm tra bên trong, nhíu mày, to giọng: “Ai làm túi mỹ phẩm của tao rơi xuống đất?”

Mấy chị em xung quanh nhìn lại, mấy cô biết mấy đồ mỹ phẩm này chính là bảo bối của Ti Quỳ, nhìn dáng vẻ này, nhất định đang rất tức giận.

Mọi người để nói không có để ý đến, cũng không ai thừa nhận, lúc này có người nói:

“Tớ vừa thấy Bối Doanh Doanh quét lớp ở chỗ này, có lẽ là cậu ấy làm rơi.”

Bạn ngồi cùng bàn Ti Quỳ, Liên Lâm cũng hùa theo: “Đúng vậy, rất có khả năng, Ti Quỳ với cậu ta có mâu thuẫn, có lẽ là nhân cơ hội để trả thù.”

“Đúng thế Ti Quỳ, có khi cậu ta ỷ vào Du Hàn nên mới có lá gan lớn như thế.” Một người chị em khác tên Liễu Tuyết cũng hùa theo nói.

Bị ấy chị em thổi gió bên tai, bản thân Ti Quỳ cũng thấy Bối Doanh Doanh cũng không vừa mắt, giờ nhắc đến Du Hàn cô càng tức hơn.

Bối Doanh Doanh quét xong rửa tay về lớp, phát hiện trong lớp rất nhiều người quay đầu nhìn cô, ánh mắt khó nói, thì thầm bàn tán.

Cô còn đang nghi ngờ, Liên Lâm đã đi đến, giọng nói ra lệnh.

“Bối Doanh Doanh, Ti Quỳ tìm cậu.”

Bối Doanh Doanh lòng đầy nghi ngờ đi đến tổ hai, Ti Quỳ ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô, cười lạnh một tiếng, chỉ vào túi mỹ phẩm.

“Là mày làm rơi đồ của tao xuống đất đúng không?”

Đầu Bối Doanh Doanh nhất thời hoang mang, không hiểu Ti Quỳ đang nói gì.

Liên Lâm và Liễu Tuyết hừ nhẹ, mỉa mai: “Mày còn không thừa nhận? Vừa rồi mọi người đều thấy mày ở đây quét lớp, Ti Quỳ tỉnh dậy thì thấy túi mỹ phẩm đã nằm dưới đất, không phải mày còn có thể là ai?”

“Tao thấy mày là ỷ vào Du Hàn muốn dẫm lên đầu Ti Quỳ, mày không tự soi gương xem, mặt thật là dày.”

“Đúng vậy, mày đố kỵ Ti Quỳ lớn lên xinh đẹp, cho nên mượn cơ hội để trả thù.”

Hai người mỗi người một câu, đem Bối Doanh Doanh thành mục tiêu để công kích, làm cho cô không có đường thoát.

Cuộc nói chuyện của bọn họ đã thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp, không ít người thò đầu vào hóng chuyện, không ai biết bạn học mới này làm gì mà chọc đến tiểu nữ thần.

Những nữ sinh khác thấy cảnh này, muốn nói thay Bối Doanh Doanh, những họ đều sợ đám Ti Quỳ trả thù, nên chỉ dám im lặng.

Bọn họ biết Ti Quỳ có hai giới hạn cuối cùng, một là ngoại hình, hai là Du Hàn. Chỉ cần động đến cô, đều không có kết cục tốt đẹp.

Cậu ta và mấy người chị em của mình, sẽ xé xác bạn trong vài phút.

Những lời buộc tội khiến cho mặt Bối Doanh Doanh trắng bạch, cô lắc đầu: “Không phải tớ…” Lúc cô quét lớp không hề nhìn thấy túi mỹ phẩm.

Ti Quỳ nhìn dáng vẻ Bạch Liên Hoa yếu ớt của cô, càng thêm tức giận, đứng lên, lấy tay đẩy mạnh vào vai cô —

“Mày biết giả vờ ngây thơ thật đấy. Vì bọn nam sinh thích dáng vẻ này đúng không? Bọn tao quả thật không thể sánh bằng.”

Cô loạng chạng lùi về sau một bước, tiếng cười nhạo của người bạn vang lên, làm cho mắt cô đỏ hoe.

Bối Doanh Doanh nghe thấy, cụp mắt xuống, bấm chặt đầu ngón tay không còn chút máu.

Cùng lúc đó, Du Hàn từ phòng giáo viên đi lên, chưa kịp vào lớp, đã bị Tăng Đông và Lạc Phàm chặn ngoài hành lang: “Anh Hàn, anh đến vừa đúng lúc, cô gái nhỏ ngồi cùng bàn với anh bị bắt nạt!”

Vẻ mặt Du Hàn cứng lại, giọng điệu bình thản: “Liên quan gì đến tao.”

“Đương nhiên có liên quan đến anh, anh biết ai bắt nạt cậu ấy không? Chính là tiểu nữ thần!”

“Mấy hôm trước không phải anh đuổi tiểu nữ thần đi sao, giờ cô ấy tìm bạn cùng bàn của anh để trút giận! Cô ấy bảo Bối Doanh Doanh đổi chỗ, ai biết anh lại bảo cô ấy trở lại chỗ cũ, giờ thì hay rồi, Bối Doanh Doanh tội nghiệp sẽ trở thành mục tiêu bị nhắm vào…”

Lạc Phàm hất cằm về phía lớp đang náo nhiệt: “Đúng vậy, tiểu nữ thần khăng khăng cho rằng Bối Doanh Doanh vứt đồ của cậu ấy xuống đất, hiện đang cùng đám bạn chất vẫn Bối Doanh Doanh, ngay cả một người đàn ông như tôi nhìn còn không chịu được.”

Du Hàn nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái mắt đỏ hoe, ánh mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

“Anh Hàn, anh định không quan tâm thật sao?”

Trong  lớp, “Ngọn lửa chiến tranh” ngày càng mãnh liệt. Mấy nữ sinh vây quanh nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt bọn họ nhìn Bối Doanh Doanh như từng nhát dao đâm vào cô.

Ti Quỳ thấy cô không có phản ứng, giọng nói càng kiêu ngạo, lấy ra mỹ phẩm trong túi, cầm tới trước mặt cô: “Mày biết mấy nhãn hiệu nào không? Tao nhìn mày là biết ngay mày đều chưa từng nghe qua? Một bảng phấn mắt này có thể mua cho mày nguyên cả bộ quần áo, mày đủ tiền không.”

Một nam sinh bên cạnh nhìn không nhịn được: “Ti Quỳ, có thể là hiểu lầm…”

Nam sinh còn chưa nói hết, ánh mắt của Ti Quỳ đã liếc tới: “Tao hiểu lầm cái gì?” Cô hất cằm:

“Nó hôm nay nhất định phải xin lỗi tao, nếu không thì chuyện này chưa kết thúc đâu.”

Việc đổi chỗ ngồi lần trước có thể thấy Du Hàn có cái nhìn khác về cậu ta, lần này nhất định phải để xem Bối Doanh Doanh mất mặt chút xem cậu ta nói gì, nếu không lần sau cậu ta lấy mất túi mỹ phẩm thì sao?

Cô nói được làm được.

Thấy nữ sinh mãi không nói gì, Ti Quỳ cuối cùng không còn kiên nhẫn: “Mày bị câm à?”

Cô giơ tay đang định đẩy Bối Doanh Doanh một cái —

Một bóng dáng mảnh khảnh kéo Bối Doanh Doanh ra sau, đứng trước mặt cô.

Du Hàn nhìn về phía Ti Quỳ, mặt lạnh như băng, mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng, mang theo cảm xúc chán ghét.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN