Ngoan, Đừng Sợ Anh - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Ngoan, Đừng Sợ Anh


Chương 64


Bối Doanh Doanh vừa nói xong, đôi môi đỏ đang mỉm cười của Châu Tố đột nhiên dừng lại, đen mặt, trên đầu như xuất hiện thêm một dấu chấm hỏi: “Bạn, bạn trai của cậu?”

Hai người đang nói chuyện, ánh mắt Du Hàn tùy ý đảo một vòng, khi anh nhìn thấy Bối Doanh Doanh thì cất bước đi về phía cô.

Đến khi Du Hàn đứng trước mặt bọn họ, Bối Doanh Doanh giới thiệu: “Du Hàn, đây là bạn cùng phòng với mình, Châu Tố.”

“Chào cậu…” Châu Tố nhìn Du Hàn, hoàn hồn lại, mặt cô ấy đỏ lên.

Mẹ kiếp, tưởng câu được một mối ngon, suýt nữa lại câu phải bạn trai của em nhỏ chung phòng.

Châu Tố tất nhiên thức thời, lập tức vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi rời đi.

Bối Doanh Doanh nhìn bóng lưng của Châu Tố, đến khi tay cô bị Du Hàn nắm lấy, dắt đi về phía trước, “Sao thế?”

Cô sờ sờ đầu, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng nói, “À thì… Vừa rồi bạn cùng phòng với mình không biết cậu là bạn trai mình, nên lúc đầu định đến bắt chuyện với cậu.”

Anh khẽ nhíu mày, nắm tay cô chặt hơn, “Bây giờ cô ta biết đã biết rồi đấy.”

“Ừm, không sao đâu mà.” Thật ra cô biết đây chỉ là hiểu lầm thôi, hơn nữa cô vẫn rất thích Châu Tố, cảm thấy cậu ấy tính tình rất cởi mở.

Anh vuốt tóc của cô, “Đồ ngốc, phải để ý một chút, đừng quá đơn thuần.”

“Ừm, chúng ta đi đâu ăn đây?”

“Nhà ăn số bốn đi, ở đó cũng gần.”

Cô đi về phía trước, trong đầu nhớ lại dáng vẻ quyến rũ vừa rồi của Châu Tố, hồn bay lên chín tầng mây —

Cậu ấy mặc như vậy rất đẹp _ (: з “∠) _.

Cô do dự một lúc, ngửa đầu nhìn Du Hàn, giọng điệu mang theo ý thăm dò: “Du Hàn, cậu cảm thấy bạn cùng phòng vừa rồi của mình ăn mặc thế nào? Mình định hỏi cậu ấy chỉ cho mình vài bộ đồ.”

“Không để ý lắm.”

Thế là cô miêu tả lại một lần cho Du Hàn, sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn anh. Du Hàn bị cô nhìn chằm chằm, trong chốc lát không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, “Cứ bình thường thôi, sao thế?”

Trong lúc cô muốn hỏi nhưng lại ngại hỏi, không ngờ anh đã thuận miệng nói: “Chẳng lẽ cậu muốn mặc như cậu ta?”

Bối Doanh Doanh:!!!

Cô cúi đầu, lập tức nhỏ giọng phủ nhận: “Không có…”

Du Hàn nghĩ chắc hẳn cô cũng không có ý định này, anh nhéo nhéo gương mặt trắng hồng của cô, “Bạn gái nhỏ của tôi là đẹp nhất. Cậu không cần thay đổi, cứ theo phong cách đáng yêu là được rồi.”

Cô cũng cảm thấy chắc là cô cũng không hợp với phong cách đó đâu. Từ nhỏ mẹ cô đã không cho cô mặc như vậy, vẫn luôn hướng cô ăn mặc theo phong cách công chúa.

Mặc dù — cô rất thích phong cách đó của Châu Tố [QAQ].

Nhưng Du Hàn đã nói thế này, cô chỉ có thể thu lại tâm tư phản nghịch, ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo một vòng, Du Hàn đưa cô về ký túc xá, bảo cô nghỉ ngơi sớm.

Bối Doanh Doanh đẩy cửa phòng ra, Châu Tố và Lê Thiến đều đang ở trong phòng.

“Hẹn hò trở về rồi à?” Giọng buồn buồn của Châu Tố truyền đến từ dưới lớp mặt nạ SK-II.

Lê Thiến ngạc nhiên, “Hẹn hò? Doanh Doanh cậu có bạn trai rồi à?”

“Ừm…” Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế, Châu Tố kéo mặt nạ xuống, “Bạn trai của cậu ấy là nam sinh buổi chiều mình nói cực kỳ đẹp trai đó, Doanh Doanh mình xin lỗi nha, trước đó mình không biết.” Châu Tố áy náy nhìn cô.

“Không sao đâu.” Cô còn lo lắng Châu Tố bị chuyện hiểu lầm này mà không được tự nhiên, nhưng may là cậu ấy có vẻ vẫn rất bình tĩnh. Dù sao trước đó cũng không biết, cũng chỉ là nửa đùa nửa thật thôi.

Lê Thiến tò mò: “Doanh Doanh, vậy bạn trai của cậu cực kỳ đẹp trai luôn đó hả? Cậu ấy chắc là học cấp ba cùng cậu nhỉ?”

“Ừm, cậu ấy… Đúng là rất đẹp trai.” Cô đỏ mặt.

“Wow đỉnh thật đấy, cấp ba mình chỉ biết có mỗi học hành, cũng không có nam sinh theo đuổi mình, không giống các cậu… ” Cô ấy không ngờ hai người bạn cùng phòng đều là hai cô gái nhà có tiền, cũng đều xinh đẹp hơn cô ấy rất nhiều.

Châu Tố không nói gì, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Bối Doanh Doanh an ủi Lê Thiến, nói cô ấy phải tự tin lên một chút.

Một lúc sau Bối Doanh Doanh cầm váy ngủ đi vào phòng tắm, lúc đi ra ban công phơi quần áo, Châu Tố đang dựa vào lan can nói chuyện điện thoại với bạn.

Sau khi Châu Tố cúp máy, cô ấy thuận miệng hỏi Bối Doanh Doanh muốn tham gia câu lạc bộ nào, cô nói muốn tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh. Châu Tố nói bạn của cô ấy là trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh, có thể trực tiếp nhắn Wechat nói với cậu ấy một tiếng trước.

Bối Doanh Doanh cảm ơn Châu Tố, cô ấy cười: “Doanh Doanh, mình phát hiện cậu thật sự rất đáng yêu, giống như một đứa trẻ con vậy.”

Cô ngây người, mặt đỏ lên, “Cậu, cậu cũng rất đáng yêu mà.”

“Đã lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên có người dùng từ đáng yêu hình dung mình đó.” Châu Tố hất hất mái tóc dài, bật cười, “Cậu nhìn cách ăn mặc này của mình, có thể dùng từ đáng yêu để diễn tả không?”

“Nhưng mà…” Trong chốc lát cô không nghĩ ra được từ gì để hình dung Châu Tố, “Dù sao mình cũng cảm thấy cách ăn mặc của cậu rất đẹp.”

“Chắc là cậu không có kiểu quần áo như này đúng không?” Châu Tố nhìn áo lót màu hồng trên tay Bối Doanh Doanh, haiz nhưng này cũng nữ tính quá rồi.

“Mình không có…”

Châu Tố đứng thẳng người, vỗ vỗ đầu cô, cười cực kỳ quyến rũ, “Lần sau mình đi dạo phố, sẽ chọn đồ cho cậu.”

Ngày hôm sau khai giảng, buổi chiều Châu Tố đưa Bối Doanh Doanh đi đăng ký câu lạc bộ, sau khi Lê Thiến biết chuyện này, nói mình cũng có hứng thú, Châu Tố nghe vậy thì nói cùng nhau đi thôi.

Trên đường đi đến câu lạc bộ đăng ký, Lê Thiến kéo cánh tay Bối Doanh Doanh, nhỏ giọng hỏi: “Câu lạc bộ nhiếp ảnh chủ yếu làm gì nhỉ? Cậu có máy ảnh không?”

“Chắc là chỉ bọn mình cách chụp ảnh? Máy ảnh của mình mới mua, cũng coi như mới tiếp xúc với bộ môn này.”

Lê Thiến “A” một tiếng, vẻ mặt khó xử, “Nhưng mình không có máy ảnh…”

“Chắc là… Không sao đâu nhỉ? Đến đó hỏi bọn họ xem.”

Phòng của câu lạc bộ nhiếp ảnh ở tầng trệt của khu ký túc xá số ba. Đây là nơi được nhà trường đặc biệt phân bổ cho câu lạc bộ nhiếp ảnh tụ tập.

Lúc ba người đến nơi, đã có rất nhiều người đang đăng ký, có một cô gái mặt một cái váy dài màu đỏ đi tới, mỉm cười với Châu Tố: “Đây là hai người bạn cùng phòng cậu nói đó à?”

Châu Tố khẽ gật đầu, giới thiệu với hai người: “Đây là phó trưởng câu lạc bộ, các cậu có thể gọi chị ấy là “Đàn chị Mèo méo meo mèo meo”.

Phó trưởng câu lạc bộ cười đẩy Châu Tố một cái, “Em thôi đi, cứ chị đùa mãi, trước mặt đàn em còn muốn trêu chị?” Trong một lần bạn bè tụ tập, lúc đó cô ấy uống say, cứ luôn miệng bắt chước tiếng mèo kêu, nên mới có biệt danh này.

Phó trưởng câu lạc bộ đưa cho Bối Doanh Doanh và Lê Thiến phiếu đăng ký, bảo bọn họ điều phiếu trước, đợi lát nữa đến số của bọn họ thì đi vào trong phỏng vấn. Châu Tố nói về cơ bản thì mọi người phỏng vấn đều có thể qua hết, thật ra phỏng vấn là để những người quản lý câu lạc bộ biết nhiều hơn về thành viên sẽ tham gia vào câu lạc bộ của bọn họ.

Bối Doanh Doanh và Lê Thiến cùng một nhóm vào phỏng vấn, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Hai người đi vào phòng phỏng vấn, mắt của mấy nam sinh ngồi bên trong lập tức sáng lên.

Wow, hai em gái xinh đẹp!

Trong đó có một nam sinh dùng cùi chỏ chọc chọc người bên cạnh, cố đè khóe miệng đang cong lên xuống, “Sài Dương, hai em gái dễ thương này đều là gu của cậu đấy.”

Bên cạnh còn có nam sinh bàn luận: “Tôi thích em bên trái hơn, da trắng dã man.”

“Đúng vậy, em bên trái đẹp hơn.”

“Hai bọn bay cmn có phải lưu manh không thế…”

Hai tay Sài Dương khoanh trước ngực, ánh mắt yên lặng rơi trên người hai cô gái, tự bản thân mình đánh giá một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Bối Doanh Doanh đứng bên trái.

Hóa ra đây là đàn em mấy hôm trước thêm Wechat, nhắn tin vài câu.

Đầu lưỡi anh ta đảo qua một vòng hàm răng, yên lặng cong môi.

Hai người ngồi xuống ghế trước mặt bọn họ, sau đó có một nam sinh mở miệng: “Mời hai em tự giới thiệu về bản thân mình một chút, từ em gái ngồi bên cạnh trước.”

Bối Doanh Doanh hơi cúi mặt: “Chào mọi người, em tên là Bối Doanh Doanh, đến từ…”

Em gái nhỏ người đẹp giọng ngọt, mở miệng từng tiếng lọt vào trong tai. Cô gái ngồi bên cạnh nhìn thấy mấy tên này lập tức tỉnh táo tinh thần, khẽ xì một tiếng. Mấy tên này thấy gái xinh là không rời mắt đi được.

Đến lượt Lê Thiến giới thiệu, cô ấy tỏ vẻ bối rối: “Xin lỗi em không có máy ảnh, không biết có thể tham gia không ạ…”

“Hả, em không có máy ảnh à.”

Lúc câu lạc bộ thông báo tuyển thành viên, có nói tốt nhất mỗi người nên có một cái máy ảnh, vì đây là điều cơ bản nhất, nếu không khi mọi người tổ chức ra ngoài chụp ảnh, cũng không thể đứng đó nhìn mọi người chụp được.

Mọi người nhìn về phía trưởng câu lạc bộ, Sài Dương đóng danh sách lại, giọng điệu thản nhiên: “Bọn anh sẽ xem xét một chút.”

Sau khi hỏi thêm mấy vấn đề nữa, phỏng vấn kết thúc, Bối Doanh Doanh ra khỏi phòng, Lê Thiến cụp mắt: “Doanh Doanh, nếu như mấy anh ấy không cho mình tham gia thì làm sao bây giờ…”

“Hay là chúng ta về phòng nói với Châu Tố? Có lẽ cạu ấy sẽ giúp chúng ta nói một tiếng.”

“Được…”

Hai người đang định rời đi, điện thoại của Bối Doanh Doanh bỗng rung lên, là tin nhắn của Sài Dương: [Em đi chưa? Đợi một chút, anh có chuyện tìm em.]

Cô nói với Lê Thiến là trưởng câu lạc bộ muốn tìm mình, Lê Thiến ngạc nhiên: “Anh… Anh ấy sao lại muốn tìm cậu?”

Bối Doanh Doanh cũng không hiểu, quay đầu lại thấy Sài Dương đi ra. Dáng người anh ta cao gầy, nửa cánh tay dưới áo sơ mi trắng lộ ra hình xăm, cùng với chiếc quần dài màu xanh quân đội, vừa đi vừa lấy mũ lưỡi trai xuống, sửa sang lại tóc tai.

Anh ta đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, khóe miệng cong lên một nụ cười lưu manh đẹp trai: “Lần trước là em gửi Wechat hỏi anh về cuộc thi nhiếp ảnh tháng mười hả?”

Cô sửng sốt một chút, gật đầu: “Vâng.”

“Tối thứ sáu, một số thành viên trong câu lạc bộ sẽ đến triển lãm nhiếp ảnh ở trung tâm thành phố, đến lúc đó em có muốn đi chung không? Đàn chị năm ngoái giành giải nhì trong cuộc thi nhiếp ảnh cũng sẽ ở đó, đến lúc đó sẽ giúp em làm quen với chị ấy.”

“Thật sao ạ, vậy cám ơn anh…”

“Không có gì, vậy các em đi về trước đi.”

Ánh mắt của Sài Dương rời khỏi Bối Doanh Doanh, tùy ý liếc sang Lê Thiến đứng bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lê Thiến lập tức nhìn đi chỗ khác, vành tai đỏ bừng.

Trên đường về ký túc xá, Lê Thiến vẫn luôn suy nghĩ chuyện của mình, trong lòng lo lắng.

Vừa rồi trưởng câu lạc bộ tự mình đến mời Bối Doanh Doanh, nói như vậy chắc chắn Bối Doanh Doanh sẽ được tham gia vào câu lạc bộ, mà bản thân cô ấy rất có thể không được tham gia.

Hơn nữa cái này rõ ràng là hoạt động nội bộ, sao lại chỉ mời mỗi Bối Doanh Doanh?”

Lê Thiến quay đầu  qua nhìn Bối Doanh Doanh, ấp a ấp úng: “Doanh Doanh… Mình cảm thấy trưởng câu lạc bộ rất thích cậu, có phải cậu thường nói chuyện với anh ấy không?”

“Không đâu, mình mới chỉ nói chuyện với anh ấy một hai lần thôi.” Cô cũng thấy khó hiểu vì sao Sài Dương muốn mời cô

“Không phải anh ấy có ý với cậu chứ?”

“Không có khả năng đâu? Mình mới gặp anh ấy có một lần.”

Lê Thiến thở dài, cũng không hỏi nữa, trở lại ký túc xá cô ấy một mình gục xuống bàn suy nghĩ lung tung rất lâu, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đi hỏi Bối Doanh Doanh cách liên lạc với Sài Sương. Cô ấy nói muốn hỏi Sài Dương một chút chuyện phỏng vấn, năn nỉ anh ấy xem có thể cho cô ấy tham gia vào câu lạc bộ không.

Lê Thiến kết bạn Wechat với Sài Dương, bên kia đồng ý lời mời. Sau khi cô ấy nói tên của mình, đối phương hỏi cô ấy là phải người bạn đi cùng Bối Doanh Doanh lúc nãy không, cô ấy nhắn: “Phải ạ”.

Sau khi nhắn tin một lúc, cuối cùng Sài Dương nói cô ấy vẫn đang ở trong danh sách xem xét, tạm thời chưa có kết quả chắc chắn, bảo cô ấy kiên nhẫn chờ đợi. Lê Thiến nghĩ nghĩ “Việc tốt thường trắc trở”, chỉ có thể cố gắng làm thân với nhiều người hơn.

Cô ấy lượn một vòng tường nhà của Sài Dương, thấy trong đó có mấy tấm ảnh selfie của anh ta, rất đẹp trai — đúng kiểu cô ấy thích. Cô ấy nghĩ như vậy, càng muốn tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Nhịp tim cô ấy đập hơi nhanh, lập tức thoát Wechat.

Năm nhất đại học, Bối Doanh Doanh và Du Hàn có khá nhiều tiết, thời gian biểu của họ trùng lặp nhau. Từ thứ hai đến thứ sáu đều không có nhiều thời gian rảnh. Hơn nữa vừa khai giảng, có rất nhiều chuyện phải làm, bình thường ngồi ăn chung cùng một bữa cũng rất khó.

Buổi chiều thứ sáu, sau khi tiết tám kết thúc, Bối Doanh Doanh đi ra khỏi tòa nhà dạy học thì nhận được tin nhắn của Sài Dương: [Vừa tan học à? Em đến thẳng nhà ăn số bốn đi, tất cả mọi người đang ở đây, chúng ta ăn cơm xong cùng xuất phát.]

Cô vỗ đầu một cái, không ngờ quên mất chuyện tối nay đi xem triển lãm ảnh!

Nhưng bây giờ Du Hàn đang ở trước cửa sân vận động chờ cô… Bọn họ đã hẹn trước tối nay sẽ đi hẹn hò rồi [QAQ].

Cô tiếp tục đi về phía trước, rầu rĩ gọi điện thoại cho Du Hàn, điện thoại vang lên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng đầy lưu luyến của anh: “Tôi tới rồi, Doanh Doanh đang đâu thế?”

“Mình…” Cô trung thực giải thích chuyện tối nay với anh, “Xin lỗi cậu, tại mình bận quá quên mất, hay là mình nói với bọn họ là mình không đi nữa?”

Du Hàn im lặng mất giây, sau đó lên tiếng trấn an cô: “Không sao đâu, cậu cứ đi đi, ngày mai chúng ta hẹn hò.” Anh biết câu thích chụp ảnh, cơ hội này cũng khó có được, giọng anh trầm hơn mấy phần, chậm rãi nói: “Chỉ là tôi — rất nhớ cậu, cho nên muốn nhanh nhìn thấy cậu một chút.”

Qua điện thoại Bối Doanh Doanh nghe thấy giọng nói của anh, cô ngước mắt lên nhìn về phía trước cổng sân vận động, có một bóng người cao ráo đứng thẳng ở đó.

Bên tai còn đang văng vẳng câu nói “Nhớ cậu” của anh, khiến cho cô có chút sững người.

Tròng khoảng thời gian này hai người bọn họ đều bận rộn. Cô vẫn luôn cho rằng trong tình yêu, con gái thường sẽ nhớ bạn trai mình hơn, không ngờ một người bên ngoài lạnh lùng kiệm lời, không giỏi biểu đạt cảm xúc như anh, ở trước mặt cô lại dám thể hiện vẻ mặt yếu ớt nhất của mình.

Trong lòng cô dâng lên một dòng nước ấm, mềm giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “Du Hàn, cậu nhìn sang bên trái đi.”

Du Hàn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn qua, thấy Bối Doanh Doanh đang đứng cách anh khoảng năm mét. Sau đó, cô gái nhỏ xuyên qua đám người, chạy về phía anh. Anh dang rộng vòng tay, cô lập tức nhào vào trong lòng anh.

Bối Doanh Doanh ngửa đầu cười với anh, để lộ hàng răng trắng, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Mình cũng nhớ cậu lắm, bạn trai quan trọng hơn, nên mình không muốn cho cậu leo cây đâu…” Chuyện đi coi triển lãm kia coi như bỏ lỡ, cũng không phải cứ nhất định thông qua câu lạc bộ mới có thể hiểu rõ quy định của cuộc thi nhiếp ảnh.

Cô đau lòng Du Hàn, không muốn thấy anh buồn rầu.

Du Hàn nhéo má cô, ôm cô càng chặt hơn, bờ môi cũng đầy ý cười: “Sao mà Doanh Doanh lại ngoan thế nhỉ?”

Đúng lúc này, ba nam sinh bước tới với vẻ mặt kỳ quái: ” “Ê Du Hàn, đây là bạn gái của cậu à?”

“Chắn chắn là như vậy rồi, cuối cùng hôm nay chúng ta cũng được thấy người thật.” Bọn họ cười.

“Hai người đứng trước cổng sân vận động, âu yếm ở nơi công cộng thế này, “truất”* đó nha.”

*”truất”: chất

Gương mặt nhỏ của cô đỏ lên, cô tưởng bạn của Du Hàn đã đi hết rồi mới vội vàng chạy đến…

Bàn tay của anh vuốt vuốt phía sau đầu cô: “Ừm, đây là bạn gái của tôi. Mấy người này là bạn cùng phòng của tôi — không cần biết tên đâu.”

“Ê, quá đáng vừa thôi!”

Trong đó có hai nam sinh trêu chọc bọn họ. Ánh mắt Bối Doanh Doanh rơi vào người mặc áo thun đen đứng ngoài cùng phía bên trái, mặt trắng bóc, đeo kính nhìn rất hiền lành, toàn bộ quá trình đều không hề nói gì.

Nam sinh đó dáng vẻ thờ ơ, cũng không nhiều chuyện, cuối cùng đẩy kính nói: “Chậm một chút nữa là không còn chỗ đâu đó.”

“Được rồi được rồi, bọn tôi biết là học bá muốn đọc sách, vậy chúng ta đi thôi.”

Sau khi ba người rời đi, Du Hàn huơ tay trước mặt Bối Doanh Doanh, giọng điệu cực kỳ chua, “Bạn cùng phòng của tôi đẹp trai thế hả?”

Cô hoàn hồn, cười nắm lấy tay của anh: “Không đẹp trai bằng cậu đâu, chỉ là mình cảm thấy bạn mặc áo thun đen kia có chút kỳ quái.”

“Cậu ta chỉ một lòng đọc sách thánh hiền thôi.” Anh nắm tay cô đi về phía trước, “Được rồi, không cho phép cậu nghĩ đến người con trai khác.”

“Ừm, để mình nhắn tin với trưởng câu lạc bộ tối nay mình không đi.”

Cô lấy điện thoại ra, mở Wechat, một phút trước Sài Dương còn nhắn tin hỏi cô sao chưa đến, cô nhanh chóng nhắn tin xin lỗi, giải thích tối nay có việc, không ngờ đối phương trực tiếp gọi điện qua Wechat.

Du Hàn nhìn lấy màn hình điện thoại của cô, ôm eo cô, lạnh nhạt nói: “Nhận đi.”

Cô nghe điện thoại, Sài Dương hỏi: “Sao đột nhiên em không đi nữa? Có phải không đến kịp không? Em sợ không kịp ăn cơm thì anh sẽ chờ em, hai chúng ta qua đó muộn một chút cũng được.”

Giọng điệu của Bối Doanh Doanh không nóng không lạnh: “Chuyện là… Tối nay em và bạn trai có chút chuyện, em không đi nữa, cảm ơn ý tốt của đàn anh.”

Đối phương im lặng mấy giây, “Đi hẹn hò với bạn trai?”

“Vâng.”

“… Được, không có gì.”

Sau khi cúp điện thoại, Sài Dương ném điện thoại lên bàn ăn, sắc mặt có chút nặng nề. Bạn anh ta hỏi khi nào Bối Doanh Doanh đến, nhưng anh ta cáu kỉnh không trả lời, đứng dậy bưng khay đồ ăn của mình rời đi.

Cmn, có bạn trai rồi.

Mất công anh ta lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Sau khi để khay đồ ăn lại đúng nơi quy định, điện thoại Sài Dương rung lên báo có tin nhắn: [ Chào đàn anh ạ, bộ phim anh chỉ cho em thật sự rất hay, ánh mắt của đàn anh tốt thật đấy.]

Tin nhắn này là của Lê Thiến bạn cùng phòng của Doanh Doanh.

Lòng bàn tay Sài Dương vuốt ve điện thoại, nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương của Lê Thiến, anh ta không ngờ mấy ngày nay em gái này lại chủ động như vậy, sự sùng bái cùng yêu thích đối với anh ta sắp tràn ra cả màn hình…

Cũng khá mới mẻ.

Bỗng nhiên khóe môi anh ta nhếch một độ cong rất nhỏ, trả lời tin nhắn: [Tối nay em có rảnh không?]

Gần mười giờ tối, Bối Doanh Doanh trở lại ký túc xá, cô phát hiện Châu Tố bình thường giờ này vẫn đang ở ngoài hôm nay lại về rất sớm, đang đắp mặt nạ xem chương trình tạp kỹ.

Cô nhìn quanh, “Tố Tố, Thiến Thiến đâu rồi ạ?”

“Hửm… Mình không biết, nói có chuyện đi ra ngoài một chuyến.”

Châu Tố đi vào phòng tắm rửa mặt trở lại, dựa vào bàn học, vẻ mặt cười xấu xa: “Đi hẹn hò à?”

“Dạ, sao cậu biết?”

Ngón tay cô ấy chỉ vào vết đỏ trên cổ trắng nõn của cô, “Cậu tưởng mắt mình mù sao?”

Bối Doanh Doanh lấy gương ra soi, mặt cô lập tức đỏ rực, nhanh tay che lại.

Tối nay lúc đi dạo trong rừng nhỏ, bị anh mạnh mẽ “bắt nạt” một trận. Chắc là anh không kiềm chế được, hôn hơi mạnh một chút, anh còn dỗ dành cô không nhìn thấy đâu, hu hu hu lừa đảo…

Ý cười trên môi Châu Tố không giảm, “Chuyện này có gì mà phải xấu hổ, với lại ngày mai không phải đi học, không ngờ bạn trai cậu lại có thể nhịn được đấy, vậy mà không dẫn cậu ra ngoài ngủ một đêm? Hai cậu thật sự rất thuần khiết đó nha.”

“…” Cô xấu hổ cúi đầu, “Buổi tối có giờ giới nghiêm mà chị.”

Mặc dù Du Hàn có ngỏ ý, nhưng — bị cô từ chối.

“Giờ giới nghiêm thì gọi cho mình giúp là được, không phải sao? Đúng là sinh viên năm nhất có khác, hiền ghê, nhưng mà như vậy cũng tốt, Doanh Doanh còn nhỏ mà.” Cô ấy sờ sờ đầu cô, trở về chỗ của mình.

Bối Doanh Doanh ôm lấy hai má nóng bừng bừng, một lúc lâu vẫn không nói được gì.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lê Thiến mang khuôn mặt vừa xấu hổ vừa đầy ý cười đi vào, Châu Tố nhíu mày: “Không ngờ tối nay cậu sẽ về đó nha?”

“Không có… Mình chỉ là có chút việc thôi.” Cô ấy thu lại ý cười, cũng không nói với mọi người là mình đi đâu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sài Dương: [Cảm ơn đàn anh ạ, tối nay em đã rất vui ạ ~ anh hiểu biết nhiều thật đấy, em nghe xong cũng học được rất nhiều.]

Sài Dương: [Không có gì, em vui vẻ là được.]

Anh ta lại nhắn thêm mộ tin: [Em nói em không có máy ảnh, chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện tham gia vào câu lạc bộ đâu. Em xinh đẹp như vậy, có thể làm người mẫu cho anh mà, đúng không nào?]

Trong lòng Lê Thiến nổi lên những bong bóng màu hồng, cô ấy cảm giác bản thân chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Cô ây nhìn bản thân trong gương, chậm rãi nở nụ cười.

Bối Doanh Doanh và Lên Thiến đều được tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh. Trong câu lạc bộ mọi người thường xuyên trao điểm kinh nghiệm kỹ năng, bởi vì có quen biết với Châu Tố nên hai người đặc biệt thân quen với các anh chị trong câu lạc bộ hơn những bạn khác.

Cuối tuần Châu Tố nhận được tin nhắn của bạn, nói tối nay Sài Dương tổ chức tiệc ở KET PUB, bảo cô ấy dẫn theo bạn cùng phòng tham gia.

Lúc Châu Tố nói chuyện này cho hai người, Bối Doanh Doanh còn có chút do dự, Lê Thiến thì lập tức đồng ý ngay: “Mình còn chưa từng được đi bar bao giờ.”

“Đúng đó, Doanh Doanh cậu nhìn kìa ngay cả Lê Thiến cũng to gan hơn cậu rồi đó, cậu cũng đi nhé.”

“Nhưng mình dị ứng cồn…”

“Không sao, vậy thì uống nước ngọt thôi, có mình ở đây cậu cứ yên tâm.”

Bối Doanh Doanh đành phải đồng ý, Lê Thiến nhìn tin nhắn của Sài Dương trong điện thoại “Tối nay mặc sexy một chút nhé? Anh chưa từng thấy em mặc như vậy”, cô ấy lập tức đi lục quần áo trong tủ, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bộ nào có thể gọi là sexy.

Lê Thiến do dự một lúc, đi tìm Châu Tố.

“Cậu muốn mượn váy?”

Lê Thiến gật đầu, “Vì… Trong tủ quần áo của mình không có bộ nào phù hợp mặc đi bar hết, đến lúc đó…”

“Không sao, cậu qua chỗ mình chọn nè.”

Lê Thiến chọn quần áo, Châu Tố nhìn về phía Bối Doanh Doanh: “Doanh Doanh, cậu có muốn thử một chút không? Không phải trước đó cậu nói rất thích phong cách ăn mặc của mình sao? Chỗ mình có cái váy này, mình chỉ mới mặc một lần thôi, cậu thử một chút xem?”

Bối Doanh Doanh còn đang do dự, Châu Tố nói Lê Thiến nói không sai đâu, đến lúc đó tất cả mọi người đều mặc rất “người lớn”, nếu như mặc lạc lõng thì sẽ rất xấu hổ.

Cuối cùng cô cũng thay cái váy đó, sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, Châu Tố và Lê Thiến đều bị cô làm cho ngây người.

Bối Doanh Doanh mặc một cái váy hai dây liền thân màu đen kiểu chữ A, váy ôm sát người tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô một cách hoàn hảo. Phần lưng để hở với kiểu thiết kế dây mảnh đan chéo, dưới lớp váy để lộ đôi chân thon thẳng tắp, làn da trắng nõn của Bối Doanh Doanh như muốn phát sáng.

Mái tóc đen hơi xoăn buông xõa, Bối Doanh Doanh mặc cái váy này toát lên vẻ vừa trong sáng vừa gợi cảm.

Sự kết hợp của cả hai, thực sự cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.

“Doanh Doanh, đầy là lần đầu tiên có một cô gái đứng trước mặt mình mà có thể khiến mình cảm thấy mặc cảm về nhan sắc của bản thân đấy.”

“Có phải hơi trưởng thành quá không ạ…” Phần lưng trống không khiến cô cảm thấy có chút không quen…

Mặc dù cô muốn thử phòng cách này rất lâu rồi.

“Không đâu, cậu cứ coi như thử thách chính mình một chút.”

Lê Thiến nhìn Bối Doanh Doanh, lập tức cảm thấy cái váy trên người rất bình thường, cô rủ mắt xuống.

Buổi tối ba người xuất phát, Bối Doanh Doanh gửi tin nhắn cho Du Hàn, báo cáo lịch trình hôm nay. Du Hàn biết cô đi quán bar, anh dặn dò cô không được uống rượu, buổi tối khi nào về thì nhắn tin cho anh, anh đến đón cô.

Đến KET PUB, nhóm người bọn họ tụ họp với nhóm người Sài Dương. Mấy nam sinh sau khi nhìn thấy Bối Doanh Doanh rõ ràng ai nấy cũng đều ngạc nhiên, ánh mắt không kiềm chế được dán lên người cô.

Lê Thiến ngồi bên cạnh Bối Doanh Doanh, trong lòng rất khó chịu, không ngờ Sài Dương ngồi xuống bên bên cạnh cô ấy, chạm ly với cô ấy, “Tối nay em đẹp lắm.”

“A… Cảm ơn.” Lê Thiến lập tức cảm giác như đi trên bông.

Châu Tố ngồi bên cạnh đàn chị Mèo, cười nói cái gì đó, có nam sinh đến hỏi Bối Doanh Doanh có muốn uống rượu hay không, cô từ chối.

Sài Dương đột nhiên cười hỏi: “Bạn trai em quản chặt như vậy à?”

“Không phải, em không uống được rượu.”

“Vậy thì uống nước ngọt thôi.”

Bầu không khí càng lúc càng ồn ào, Châu Tố đang cùng bạn bè nhảy nhót, mọi người thì uống rượu chơi đổ xúc xắc, có người đi vòng vòng bắt chuyện, dưới bóng đèn đủ màu sắc, ai cũng đều rất thoải mái.

Bối Doanh Doanh quay đầu thấy Lê Thiến và Sài Dương đang “kề tai nói nhỏ”, cô nhìn thấy cánh tay của Sài Dương khoác lên lưng của Lê Thiến.

Sao hai người bọn họ…

Cô nghĩ nghĩ một lúc cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chắc là hai người bọn họ thích nhau.

Có mấy nam sinh bàn bên cạnh đến đây bắt chuyện với cô, nhưng từng người đều bị cô từ chối. Ngồi một lúc cô cảm thấy nhàm chán, nên nhắn tin cho Du Hàn, bảo anh đến đón cô.

Một lúc sau cô đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh, điện thoại trong túi đổ chuông nhưng cô không nghe thấy.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô đi theo con đường đèn mờ ảo lúc nãy để trở về phòng bao. Cô chậm rãi đi về phía trước, lúc đi đến ngã rẽ, cô không cẩn thận đụng vào một lồng ngực ấm áp, đối phương thuận tay ôm eo của cô, xoay người đè cô lên tường.

Tay của người đó không những không buông ra ngược lại còn ôm chặt hơn.

Bối Doanh Doanh giật mình, còn chưa kịp hét lên, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên gương mặt của người con trai.

Gương mặt lạnh lùng của anh đập vào mắt cô.

“Du Hàn…” Cô ngây người.

Anh nhìn cô trong cái váy đen này, tay vô tình đụng phải phần lưng không mảnh vải của cô. Anh hơi ngạc nhiên, ánh mắt dần tối lại, giọng trầm thấp đè nén:

“Doanh Doanh mặc như này đến đây?”

Anh cúi người, bờ môi sát ngay bên tai của cô, hơi thở nóng rực phả lên tai cô: “Gan lớn như vậy, hửm?

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN