Ngoan, Hôn Anh - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Ngoan, Hôn Anh


Chương 27


Editor: Nmeii203

Cô ăn nhiều quả nho to như vậy ở trên đĩa, vì sợ bụng cô cảm thấy khó chịu Tần Hi lấy hết đĩa hoa quả ra, lại ngồi xuống.

Trong phim có một tiếng kêu thảm thiết và kinh hãi, Sơ Nịnh bị cô diễn viên thu hút mà yên lặng xem.

Một lúc lâu sau, Sơ Nịnh mới phản ứng lại, cảnh tượng Tần Hi vừa gọi cô …

Lúc đó hình như cô cách anh một khoảng khá gần.

Nó đã vượt quá khoảng cách an toàn!

Sơ Nịnh quay đầu đi.

Tần Hi đặt khay hoa quả lên bàn trà, lúc này cô đang dựa người vào sô pha, chân cô bất giác co lại, hai tay ôm chặt lấy bắp tay, không nhìn lên màn hình, chỉ dựa vào góc ghế sofa và nhắm mắt lại.

Đây hẳn là …

Sợ hãi không dám nhìn?

Sơ Nịnh trước kia đã xem qua bộ này, nhưng cô không muốn xem lại sau khi thấy cảnh này, cô chỉ đơn giản tắt phim kinh dị đi và chuyển sang kênh khác.

Màn hình nhanh chóng sáng lên, ánh sáng chiếu lên mặt Tần Hi.

Nước da lạnh nhạt, lông mày sắc sảo, mũi cao và thẳng, môi bên dưới rất mỏng, màu sắc vừa phải, mọi thứ dường như hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Cảm giác được ánh sáng, anh từ từ mở mắt ra, đôi mắt sâu không thấy đáy bình tĩnh nhìn cô.

Sơ Nịnh nhất thời lấy lại tinh thần, cô mở mắt ra.

“Sao lại không xem?” Tần Hi lâu không lên tiếng, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ gợi cảm khó tả.

Sơ Nịnh giả vờ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình TV, thản nhiên nói: “Tôi đã xem bộ phim này nhiều lần, xem ra không thú vị.”

Cô lại chỉ vào chương trình đang phát trên TV, “Tôi nghĩ chương trình tạp kỹ này cũng khá hay.”

Lúc này chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

mở di động lên nhìn vào số người gọi, một số lạ mà cô không quen biết gọi tới.

Hoang mang hai giây, cô nhấn vào nút trả lời màu xanh lá.

Di động truyền đến tiếng nói của một đứa trẻ: “Chị ơi, em là Đậu Đậu!”

“Đậu Đậu.” Đôi mắt Sơ Nịnh đột nhiên sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng, “Em có nhớ chị không?”

“Vâng, nhớ ạ!”

Tần Hi nhìn qua bên cô, chầm chầm tiến lại kề lại gần tai Sơ Nịnh nói: “Nhóc con, em chỉ muốn chơi với chị gái mà không muốn chơi với anh?”

Đậu Đậu nhanh chóng nói: “Muốn, đều muốn cả hai người nha!”

Tần Hi cười, “Coi như nhóc vẫn còn lương tâm.”

Trong điện thoại vang lên giọng một người phụ nữ, là Liễu Phương mẹ của Đậu Đậu.

Liễu Phương cảm ơn Tần Hi và sơ Nịnh đã chiếu cố Đậu Đậu và muốn mời hai người bọn họ ngày mai đến nhà bà ăn cơm.

Sơ Nịnh cảm thấy đấy là điều lên làm nên cô trực tiếp từ chối.

Nhưng mẹ Đậu Đậu cũng rất kiên trì và cuối cùng cũng thuyết phục được hai người họ…

Liễu Phương nói vài câu khách sáo báo địa chỉ nhà cho cô rồi đưa điện thoại cho Đậu Đậu.

Sơ Nịnh thực sự rất thích đứa nhỏ này, nhẹ giọng hỏi cậu: “Thân thể Đậu Đậu đã khá hơn chút nào không? Có gì khó chịu không? Con còn sốt không?”

“Không sốt, mẹ hầm canh gà cho em. Chị ơi, mẹ nấu canh gà cho em rất ngon, ngày mai chị và anh trai nhất định phải tới. Mẹ nói muốn nấu cho hai người một bàn ăn nhiều món ngon a!”

Sơ Nịnh cười đáp: “Vậy thì ngày mai Đậu Đậu đợi chị đến!”

” Được rồi, chị sẽ đến sớm một chút nha!”

Đậu Đậu rất sôi nổi, nói chuyện điện thoại không ngừng, chốc lát lại hát cho cô nghe.

Sơ Nịnh nghe xong, cảm xúc cũng cuốn theo, khóe môi cô không ngừng nở nụ cười.

Tần Hi chưa nói được câu nào, vì vậy anh duỗi tay về phía Sơ Nịnh, “Cho tôi nói vài câu.”

Sơ Nịnh né tránh, không chịu đưa điện thoại cho anh: “Tôi còn chưa nói xong!”

“Hai người đã nói chuyện với nhau rất lâu rồi.”

“Chuyện đó vẫn chưa kết thúc, Đậu Đậu còn hát cho tôi nghe nữa.” Sơ Nịnh nhân cơ hội giơ điện thoại di động lên cao, liếc nhìn anh khiêu khích, từ chối đưa di động cho anh, “Đậu Đậu chỉ muốn nói chuyện với tôi, không muốn nói chuyện với anh, không tin em hỏi em ấy đi?”

Tần Hi lợi dụng chiều cao của anh, dễ dàng giật điện thoại di động trên đầu cô, hỏi Đậu Đậu phía bên kia điện thoại: “Đậu Đậu, em thích anh trai hay chị gái hơn?”

Đậu Đậu: ” … “

“Tại sao anh lại làm như vậy, đây là điện thoại của tôi!” Sơ Nịnh tức giận đến mức muốn đạp anh một phát kết quả không cẩn thận bị vập phải mắt cá chân Tần Hi, cả người cô ngã về phía trước.

Dưới tình thế cấp bách, cô nhanh chóng xoay người tìm điểm tựa cuối cùng tay cô ôm lấy eo anh.—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—

Nhưng khi sự việc xảy ra đột ngột, anh vẫn chưa kịp ổn định thân thể, mặt cô trực tiếp úp lên ngực anh, kêu lên một tiếng đau đớn.

Ngực anh cứng như sắt, mũi cô đập vào có chút đau buốt, chóp mũi đỏ bừng, trong chốc lát hốc mắt cô đột nhiên xuất hiện sương nước, trông rất đáng thương.

Chuyện tới bất ngờ anh không kịp phòng bị, thân thể Tần Hi cứng đờ, sững sờ nhìn cô gái trong ngực đang ôm eo anh, nhìn ngực gợi cảm của cô đang dính trên người anh, hầu kết anh từ từ trượt xuống, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

Cảm thấy cô sắp phải đứng dậy, Tần Hi trong tiềm thức tay anh ôm eo cô siết chặt cô vào trong ngực.

Sơ Nịnh lưng cứng đờ, cảm giác được lực đạo vây quanh eo, kinh ngạc ngẩng đầu.

Hai người nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.

Giọng nói của Đậu Đậu từ trong điện thoại truyền đến: “Anh và chị đang làm gì vậy, sao không nói chuyện với Đậu Đậu?”

Sơ Nịnh nhanh chóng định thần lại, dùng sức đẩy anh ra, thoát ra khỏi ngực anh, cầm lấy điện thoại di động của cô rồi ngồi thẳng lưng bên cạnh ghế sofa.

Cô đưa tay chỉnh lại mớ tóc hơi rối bù trước thái dương ra sau tai, trấn định tinh thần: “Vừa rồi chị đang bàn bạc với anh trai. Mai được gặp Đậu Đậu, là muốn mua một món cho Đậu Đậu.”

“Oa! Có quà sao?”

“Có a, Đậu Đậu muốn quà gì nào? Đồ chơi? Snacks? Hay cái gì khác?”

“Em không biết muốn quà gì.” Có người bên kia như đang nói với Đậu Đậu cái gì đó, chẳng mấy chốc Đậu Đậu truyền đạt lại: “Mẹ nói ở nhà có rất nhiều đồ chơi. Anh chị không cần mua đồ ăn vặt và đồ chơi, chỉ cần qua nhà ăn cơm, em không muốn quà.”

Sơ Nịnh cười hàn huyên vài câu với Đậu Đậu. Bên kia Liễu Phương đang gọi Đậu Đậu ăn cơm tối sau đó Đậu Đậu miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Sơ Nịnh.

Cúp điện thoại xong, Sơ Nịnh phát hiện Tần Hi ngồi ở bên cạnh đã không thấy đâu nữa.

Nghĩ đến chuyện đột ngột vừa rồi, cô ảo não vỗ trán.

Hoàng hôn buông xuống, những ngôi sao sáng lấm tấm hiện lên trên bầu trời đêm, cả thành phố rực rỡ ánh sáng rực rỡ.

Trong biệt thự của Tần gia, cả đêm cũng không đợi Tần Tây trở về.

Buổi tối tắm rửa xong, Tần Minh Huy ngồi ở bên giường đắp chăn bông, trầm ngâm nhìn vợ trước bàn trang điểm: ” Tiểu tử Tần Hi hôn nay cũng không thấy người đâu, thằng nhóc đó tìm thím Chu làm gì vậy? học nấu ăn sao?”

Lan Bội đoán: “Có lẽ đầu nó bị hỏng đi, muốn trở lại làm người?”

Trong trường hợp này, Tần Minh Huy cảm thấy có chút đạo lý: “Theo như quan sát của tôi, với năng lực của nó ước chừng đồ ăn làm ra cũng không thể ăn được.”

Ông cong một chân, bàn tay đập vào đầu gối, liếc mắt thở dài:” Bất quá nó còn nhớ tôi thích uống canh sườn, còn có chút hiếu thuận. Thằng bé này không phải là nuôi không.”

Ông bước tới, nói với vợ: “Tôi nhớ rõ, năm nay thời điểm sinh nhật tôi còn ở nước ngoài, thằng nhóc kia suýt quên mất, đến ban đêm mới nhớ mà gọi điện tới, có việc này đi? Quả nhiên, trong thâm tâm, thằng nhóc đó vẫn gần gũi với tôi một chút. Bà xem nếu không có ngày sinh nhật này, thằng nhóc đó cũng vẫn có thể nhớ đến tôi. Dù tôi không ăn những gì nó đã làm, nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Điều đó thực sự làm người ta vui mừng.”—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—

Lan Bội cau mày, từ trên bàn trang điểm đứng dậy đi tới, bất giác đem chăn gối của Tần Minh Huy cầm lên.

Tần Minh Huy: “…… Cái này sao còn ghen tị, tôi chính là nói thật.”

Lan Bội mở cửa, ném chăn ra bên phía ngoài cửa ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Ra ngoài!”

Tần Minh Huy: “……”

Bởi vì đến nhà Đậu Đậu ăn tối, ngày hôm sau Sơ Nịnh đã dậy sớm, cùng Tần Hi bàn bạc đi mua sắm mua một ít quà mang đến cho Đậu Đậu.

Hiếm khi hai người đi mua sắm cùng nhau và không có chủ đề để nói trong suốt quá trình đi họ im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, Sơ Nịnh đắn đo tìm chủ đề hỏi anh: “Anh nghĩ Đậu Đậu thích cái gì? ở trong nhà một đêm, Đậu Đậu thích gì cũng biết một chút đi.”

Tần Hi bỏ cả hai tay trong túi của mình, thần sắc bình thường xuất cả quá trình: “Đều được, em xem rồi mua.”

Sơ Nịnh bất mãn quay đầu lại: “Chẳng lẽ anh muốn tôi mua một mình sao? Còn anh, anh không định mua cái gì cho Đậu Đậu sao?”

” Chúng ta cùng nhau đi tới đó, ai mua cũng không giống nhau.” Tần Hi hợp tình hợp ý đáp,” Em đã mua rồi, tôi còn phải mua cái gì nữa?”

Sơ Nịnh cười:” Tôi cùng anh không có quan hệ, tôi mua rồi thì không cần anh mua sao?”

Tần Hi nhún vai nói:” Tôi nghèo a, thật sự không có tiền mua, em giúp tôi mua một phần đi.”

“…”

Sơ Nịnh lười so đo với anh, cô tình cờ nhìn thấy một cửa hàng quần áo trẻ em bên cạnh, hai mắt sáng ngời, cô đề nghị: “Anh vào xem thử đi, mua cho Đậu Đậu vài bộ quần áo.”

Vừa nói, cô vừa đi vào trước, liếc qua mắc áo, cầm lên một chiếc áo khoác da nhỏ màu đen hỏi Tần Hi: “Anh nghĩ sao về cái này?”

Tần Hi liếc mắt nhìn, “Cái này to lên một chút?”

“Nhỏ sao?” Sơ Nịnh nhìn quần áo trên tay, nghĩ đến chiều cao của Đậu Đậu.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười đi tới: “Xin chào, cô đang xem cái này sao? Cô có thể báo chiều cao và cân nặng của bé, tôi sẽ chọn kích cỡ thích hợp cho cô.”

Sơ Nịnh nhìn sơ sơ một cái rồi nói, “To hơn cái này chút là được. “

“Vậy thì cần một cỡ lớn hơn.” Nhân viên của hàng cười cười, cầm lấy một cái lớn đưa qua.” Cô nhìn xem, nếu cô thích, tôi sẽ gói lại cho cô?”

Sơ Nịnh kiểm tra một chút, hướng Tần Hi hỏi: “Tôi cảm thấy được đó, anh nghĩ thế nào?”

“Vậy thì mua đi.”

Nhìn thấy hai người này rất vui vẻ, nhân viên của hàng mỉm cười đề nghị: “Trong cửa hàng chúng tôi cũng còn nhiều mẫu quần áo và giày da… Anh chị xem qua một chút?”

Thấy Sơ Nịnh gật đầu, nhân viên cửa hàng đi tới lấy quần áo và nhìn lại lần nữa: “Quần áo và giày em bé của cô lấy cỡ nào?”

Sơ Nịnh giật mình, đoán được nhân viên cửa hàng đang hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Đứa bé không phải con của chúng tôi, mà là một……. tiểu bằng hữu.”

Nhân viên cười nói: “Tôi nói, vợ chồng anh chị nhìn còn rất trẻ, làm sao đã có một đứa trẻ lớn như vậy được.”

“Không phải …” Sơ Nịnh nhận ra cô càng giải thích thì càng loạn, cuối cùng cô hoàn toàn im lặng.—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—

Tần Hi liếc nhìn Sơ Nịnh từ phía sau rồi báo kích thước cho hướng dẫn viên mua sắm.

Anh thoáng nhìn thấy số đo của Đậu Đậu, khi ấy anh đang giúp bé tắm vào đêm qua, anh đã tình cờ biết được.

Lúc ra khỏi cửa hàng, quan hệ giữa hai người đột nhiên có chút vi diệu, Sơ Nịnh cố ý giữ khoảng cách với Tần Hi.

Kế tiếp mua cái gì cũng không thảo luận với Tần Hi nữa, mà những thứ cô cho là thích thì trực tiếp mua.

Khi cả hai người đến nhà Đậu Đậu thì đã gần trưa.

Cửa được mở ra, vừa nhìn thấy Sơ Nịnh liền mỉm cười chạy tới ôm lấy cô: “Chị, chị đã tới a, em đã đợi chị lâu rồi đó!”

Sơ Nịnh cười sờ sờ đầu của bé, quay lại Tần Hi biểu thị gì đó: “Nhìn xem chị mua cho em cái gì nè?”

Liễu Phương từ trong phòng bếp đeo tạp dề đi ra, chào hỏi hai người: “Tôi rất vui vì hai người có thể đến đây. Sao hai người lại còn mang theo đồ vật này nọ tới đây? Mau ngồi đi.”

Liễu Phương ân cần phục vụ trà.

Ngôi nhà cũ với hai phòng ngủ và một phòng khách không có nhiều diện tích, nhưng nó rất sạch sẽ.

Sơ Nịnh ngồi xuống sô pha, cười trả lời: “Không đáng bao nhiêu, Đậu Đậu thích là được rồi.”

Liễu Phương liếc mắt nhìn hướng phòng bếp, xoa xoa quần áo nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi một lát đi, các món ăn đã chuẩn bị sắp xong rồi.” Cô vội vàng vào bếp.

Trong phòng khách có phim hoạt hình, Tần Hi đang lấy đồ chơi trong túi ra, đó là một chiếc xe lửa điều khiển từ xa.

Đang lắp ráp, hai người ngồi xổm trên sàn phòng khách chơi.

Sơ Nịnh ngồi ở trong phòng khách một hồi, đứng dậy đi phòng bếp: “Cần tôi giúp đỡ gì không?”

Liễu Phương đang bận làm cơm, nghe được Sơ Nịnh hỏi vội vàng trả lời: “Không cần, cô đi và nghỉ ngơi, sắp xong rồi.”

“không sao đâu.” Sơ Nịnh thấy trên thớt còn ít tỏi Liễu Phương mới lột được một nửa, chủ động lấy lại bóc “Tôi giúp cô, nhàn rỗi cũng không có gì làm.”

Liễu Phương cười nhưng không ngăn cô lại.

Sơ Nịnh chủ động tìm đề tài: “Cô mang thai Đậu Đậu hồi đại học. Cũng đã là sáu năm rồi. tính ra chúng ta……. bằng tuổi nhau cũng nên?”

Liễu Phương nói: “Năm nay tôi 27 tuổi.”

“Vậy thì tôi kém cô hai tuổi. 25 tuổi. “

Liễu Phương đặt rau đã cắt vào đĩa rồi hỏi cô Sơ Nịnh: “Cô có phải là người dẫn chương trình truyền hình đài Trường Hoàn không? Tôi đã nhìn thấy cô trên TV. Hôm qua, tôi ở sở cảnh sát suy nghĩ về những việc khác nên không chủ ý, sau khi trở về Đậu Đậu mới nói cho tôi, tôi mới nhớ đến.”

Sơ Nịnh cười: ” Tôi chỉ là một MC nhỏ, cũng không có danh tiếng.”

“Cô vẫn còn trẻ, với ngoại hình và năng lực tốt như vậy, chắc chắn tương sẽ có nhiều cơ hội tốt.”

Liễu Phương nói và thở dài, “Trước khi sinh Đậu Đậu tôi đã nghỉ học, sau này cũng sẽ không đi học. Không có trình độ học vấn tôi không tìm được công việc nào tử tế. Tôi đã lập một quầy hàng để bán buổi sáng sớm, cũng không trông cậy gì vào nó nhiều. Tôi chỉ mong rằng sau này Đậu Đậu học hành chăm chỉ, tiền đồ rộng mở.”

“Đậu Đậu ngoan như vậy nhất định sẽ có cơ hội.”

Liễu Phương hai mắt đỏ hoe, nghiêng đầu lau nước mắt:” Đúng vậy, Đậu Đậu thực sự rất ngoan, đột nhiên lại ngất đi như vậy. Cũng may Đậu Đậu không có chuyện gì xảy ra, nếu không cả đời này này tôi cũng thể tha thứ cho mình.”

Sơ Nịnh im lặng một hồi, chậm rãi hỏi.” Cha Đậu Đậu nhẫn tâm như vậy sao, mấy năm nay cũng không đến thăm hỏi hai người?”

Động tác cắt gừng của Liễu Phương hỏi dừng lại, lưng cứng đờ, tiếp tục cúi đầu cắt lát gừng.—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—

Không biết đã qua bao lâu, Sơ Nịnh cảm thấy có lẽ cô đã hỏi cái gì đó không nên hỏi, đang định tìm đề tài mới thì nghe thấy Liễu Phương chậm rãi nói: “Thật ra, anh ấy cũng không biết bị tồn tại của Đậu Đậu. Những gì tôi nói ở đồn công an đều không phải sự thật.”

Sơ Nịnh kinh ngạc hồi tưởng lại chuyện hồi trước.

Liễu Phương nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, ánh mắt dần trở nên sâu xa hơn: “Anh ấy hơn tôi bảy tuổi. Anh ấy là thương nhân, cao ráo đẹp trai, gia cảnh tốt. Khi tôi học năm cuối, anh ấy đến trường giảng dạy, lúc lái xe vào trường không cẩn thận đụng phải tôi, đó là lần đầu chúng tôi gặp nhau, anh ấy rất có trách nhiệm đã đưa tôi đến bệnh viện, trong thời gian hồi phục sức khỏe anh ấy thường xuyên mang đồ đến trường để thăm tôi, thương xuyên qua lại nên chúng tôi có tình cảm với nhau.”

Nói đến chuyện trước đây, trên mặt Liễu Phương bất giác nở nụ cười hiếm thấy: “Cái tuổi của anh ấy, lại có quyền có thế như vậy xung quanh anh ấy không thiếu phụ nữ, anh ấy cũng là một nhân tài, không hiểu phong tình là gì, bên ngoài thương trường thì tranh đấu quyết đoán, mạnh mẽ nhưng về mặt tình cảm thì như một khúc gỗ, vô duyên vô cớ làm phiền tôi, rồi vò đầu bứt tai ra sức dỗ dành.”

” Tôi cũng không biết tại sao, anh ấy càng như thế này, tôi càng bị mê muội, lúc đó tôi cảm thấy một người như anh ấy lại có được cảm xúc ngây thơ hồn nhiên như vậy. Thật hiếm có.”

Sơ Nịnh rửa sạch tỏi đã bóc vỏ rồi đặt nó lên thớt: “Đã vậy thì sao hai người lại tách ra?”

Liễu Phương xoay người cười nhẹ: “Có một ngày, đột nhiên có người đến trường tìm tôi, tự xưng là bà nội của anh ấy, bà cụ có thế lực, nói chuyện có chút cay nghiệt. Ở trong mắt bà cụ, bà cụ nghĩ tôi dựa dẫm vào người có quyền thế, là người con gái mưu mô, đê tiện, khinh thường tôi.”

” Ngày hôm đó, tôi cảm thấy lòng tự trọng hơn 20 năm của mình bị chà đạp dưới chân. Bị lời nói bà ta xúc phạm mạnh mẽ, làm trò hề trước mặt bà ta, tôi gọi điện tới chia tay. Anh ấy đến trường để tìm tôi, tôi tránh mặt không muốn gặp mặt anh ấy.”

“Không lâu sau đó tôi phát hiện mình mang thai. Theo tính cách của bà cụ, nếu biết chuyện bà cụ sẽ chọn giữ đứa bé và để cho mẹ con chúng tôi xa nhau, hoặc bà cụ sẽ trực tiếp ra lệnh xóa sạch tôi, để tôi không liên quan gì đến gia đình họ. “

” Tôi cũng không muốn lựa chọn. Cuối cùng, tôi quyết định bỏ học và đến một thành phố không ai biết. Im lặng sinh ra đứa bé. Mấy năm nay, Đậu Đậu lớn muốn đến nhà trẻ tôi mới dẫn bé về.”

” Bỏ dở việc học một mình nuôi nấng Đậu Đậu, tôi chịu đựng những lời chỉ trích của mẹ và những ánh mắt dị nghị của người khác, dù ðau khổ, mệt mỏi thế nào, tôi vẫn luôn tự nhủ rằng cuộc sống sẽ tốt hơn và mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp lên.”

” Nhưng đôi khi không thể tránh khỏi thất vọng và tuyệt vọng trong cuộc sống. Vào ngày đó, tôi thực sự … “

Đôi mắt của Liễu Phương đỏ hoe lấy cánh tay lau nước mắt,” Tôi nhìn thấy cô và Tần tiên sinh dẫn bé đi, tôi mới rời đi. Tôi vốn dĩ hy vọng nếu Đậu Đậu sẽ tìm được một gia đình tốt, tôi sẽ không có gì phải lo lắng về chuyện- “

Liễu Phương thở dài cười khổ, “Nhưng là tôi không thể không lo lắng, sợ Đậu Đậu không có tôi khóc, sợ người khác không biết Đậu Đậu thích cái gì, không thích cái gì, tôi sợ Đậu Đậu có một cuộc sống tồi tệ hơn.”

” Tôi chung quy là không nỡ. Bất đắc dĩ phải để bé một mình trên thế giới này. “

Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn Liễu Phương. Cô không nghĩ tới thì ra lý do cô ấy vứt vỏ Đậu Đậu là như vậy.

Cô mím môi vuốt ve lưng Liễu Phương: “Đậu Đậu rất cần cô. Dù người khác có tốt với bé đến đâu thì con cũng không thể tốt bằng mẹ của mình. Cuộc sống đôi khi còn vất vả hơn nhưng cô không nên như vậy. Từ bỏ sinh mệnh, từ bỏ Đậu Đậu.”

Liễu Phương rơi lệ gật đầu: “Tôi biết.”

Sõ Nịnh đưa khăn giấy:” Vì cha của Đậu Đậu cái gì cũng không biết, cô thật sự không nghĩ tới mang Đậu Đậu tìm hắn sao? Nếu đúng như lời cô nói, hẳn là anh ấy nên là một người đàn ông có trách nghiệm sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cô.”

Liễu Phương lắc đầu:” Chúng tôi không cùng thế giới. Sau nhiều năm như vậy, anh ấy có thể sẽ kết hôn sinh con, làm gì phải dày vò nhau thêm nữa, hơn nữa lãng phí nhiều năm yêu đương yêu như vậy, ta đã lâu không nghĩ tới, ta chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Đậu Đậu, hy vọng rằng Đậu Đậu sẽ lớn lên và có thể có một tương lai tốt đẹp.”

Sơ Nịnh cười: “Chắc chắn là sau tất cả những khó khăn đã trải qua thì cuộc sống nó sẽ trở nên tốt hơn.”

Tần Hi và Đậu Đậu thỉnh thoảng lại cười trong phòng khách. Liễu Phương nhìn và nói với Sơ Nịnh: “Bạn trai của cô có vẻ rất thích trẻ con, hai người đều còn trẻ. Hai người tuổi cũng kém không nhiều lắm, cô không nghĩ tới chuyện kết hôn sao?”

Sơ Nịnh dừng lại, không được tự nhiên cười:” Lúc trước ở đồn cảnh sát hiểu lầm. Chúng tôi không phải là một đôi, mà là bạn học bình thường. Nhà anh ấy có chuyện, nên tạm thời tranh thủ ở nhà của tôi.”

“Vậy cô giúp đỡ anh ấy như vậy, quan hệ hẳn là không tồi, ít nhất không phải là một mối quan hệ bạn học bình thường, người này điều kiện không tồi, cũng là một người ðàn ông tốt, tôi nhìn có chút xứng đôi, người như vậy cô có thể cân nhắc.”

Sơ Nịnh trong mắt lóe lên một tia phức tạp, cô lẩm bẩm: “Tôi cũng giống như cô. Sau ngần ấy năm, tình yêu giữa chúng tôi sớm đã không nghĩ tới, ở một mình cũng rất tốt.”

Cô rửa tay xong liền xoay người đi ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Hi đang đứng ở cửa.

Anh không biết mình đã đứng bao lâu, lặng lẽ nhìn cô, với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sâu, không gợn sóng.

Sau một lúc, sự phức tạp trong mắt anh ðược kiềm chế, khóe môi nở một nụ cười, anh nói: “Em không biết nấu ăn, vậy sao còn chạy vào bếp? Cẩn thận làm trở ngại chứ không giúp được gì.”

Sơ Nịnh trợn mắt: “Anh đã vào đây, vậy thì tới giúp đi.”

Cô đi tới chỗ Đậu Đậu ngồi xổm xuống chơi với bé.

Tần Hi đứng ở cửa phòng bếp nhìn sang, nụ cýời vừa mới kéo ra cũng dần dần tiêu tán.

Sau khi ăn trưa, Tần Hi cũng vào phòng khách chơi với Đậu Đậu, Sơ Nịnh cùng Liễu Phương ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.

Hàng xóm của mẹ Liễu Phương gọi điện nói rằng mẹ Liễu đột ngột ngất xỉu ở nhà, bà đã gọi 120 yêu cầu cô ấy nhanh đến đây.

Trong trường hợp khẩn cấp, Liễu Phương nhất thời chỉ có thể để Đậu Đậu giao phó cho Tần Hi và Sơ Nịnh rồi liền vội vàng rời đi.

Sau khi Liễu Phương rời đi, Sơ Nịnh ngồi xuống ghế sô pha, cảm khái một tiếng: “Cô ấy một mình mang theo đứa bé mấy năm này không dễ dàng chút nào.”

Tần Hi đang chơi xe lửa với Đậu Đậu quay ra nhìn cô. khi anh nghe thấy lời này liếc cô một cái, không tiếp lời.

Lúc nãy anh đã nghe thấy Liễu Phương và Sơ Nịnh nói chuyện trong bếp.

Khi Liễu Phương tách khỏi cha Đậu Đậu là bởi vì có những lỗi khổ tâm không thể tránh khỏi.

Sơ Nịnh và anh, là bởi vì cái gì?

Tần Hi đứng dậy, ngồi trở lại trên sô pha, nghiêng nhìn Sơ Nịnh: “Em cho rằng lựa chọn của mẹ Đậu Đậu hồi đó là đúng hay sai?”

Sơ Nịnh kinh ngạc chớp mắt một cái nhất thời có chút khó hiểu.

Tần Hi liếc mắt nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Chỉ vì vài lời nói đơn giản của bà nội mà bỏ đi phần tình cảm của hai người, bỏ mặc người kia chẳng hơi biết gì, một mình mang theo đứa nhỏ chịu nhiều đau khổ, cuộc sống bí bách, thiếu chút nữa bỏ cả đứa nhỏ, vậy còn là đúng hay là sai?”

Sõ Nịnh bưng cốc trên bàn lên, mắt híp lại: “Cũng chỉ là lựa chọn mà thôi, không có đúng sai.”

” Nhưng nếu cô ấy lựa chọn một cách khác để nói cho người đàn ông biết sự thật, có lẽ hai người họ không cần phải xa cách, đứa trẻ không phải sống trong một gia đình không có cha, cô ấy cũng không phải chịu những khó khăn này. Sơ Nịnh, nếu hai người ở bên nhau, gặp phải chuyện gì đều cùng nhau vác phải không? Nếu người phụ nữ kia yên lặng nhận lấy tất cả mọi thứ thì người đàn ông kia làm cái gì?”

Sơ Nịnh cầm chặt cái chén trong tay, cốc trà nóng đang tỏa ra hơi nước lượn lờ ở trước mặt cô, tầm mắt có chút mơ hồ.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn có tiếng lách cách của đoàn tàu đồ chơi trên đường ray.

Cô cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, đặt cốc nước lại trên bàn trà, gật đầu đồng ý: “Ừm, tôi nghĩ anh nói gì cũng có lý.”

“…”

Tần Hi cảm thấy lời nói của mình như đàn gảy tay trâu, anh im lặng không nói.

Vào buổi chiều, Liễu Phương gọi điện và nói mẹ Liễu bị cao huyết áp đột ngột, hiện giờ đang ở bệnh viện để truyền dịch, mãi tối mới có thể về, để Sơ Nịnh và Tần Hi giúp đỡ chăm sóc của Đậu Đậu.

Thời gian vẫn còn sớm, Tần Hi và Sơ Nịnh cùng nhau đưa Đậu Đậu đến trung tâm thương mại gần đó.

Tầng cao nhất ở trung tâm thương mại có một cái sân chơi nhỏ, Đậu Đậu đang chơi đùa cùng một đám trẻ cùng lứa, Sơ Nịnh cùng Tần Hi đứng bên người lan can nhìn bọn trẻ.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào bọn trẻ con, Tần Hi hỏi cô: “Em thích trẻ con?”

Sơ Nịnh đang nhìn đám trẻ con bên trong cười gật đầu: “Tôi thích.”

Ánh mắt của đứa trẻ con rất trong sạch, không giống người lớn.

Thấy Đậu Đậu chạy tới, cô lấy khăn ướt lau mồ hôi cho bé, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”

Bé cười lắc đầu: “Không mệt ạ, em vẫn còn chơi được.”

Sơ Nịnh nói với bé: “Vậy thì em chạy chậm lại, đổ mồ hôi nhiều có thể bị cảm, em vừa mới phát sốt đấy.”

Tần Hi tựa người vào lan can bên cạnh, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, ánh mắt thâm thúy.

Chạng vạng tối, Liễu Phương gọi điện, nói rằng mẹ Liễu đã xuất viện rồi hỏi bọn họ đang ở đâu, cô đến đón họ.

Sơ Nịnh báo lại địa chỉ của trung tâm mua sắm, ngồi nghỉ ở khu vực sảnh chờ.

Ðậu Ðậu chõi cũng đã thấm mệt, được Tần Hi ôm vào lòng ngồi vào lòng.

Nhìn thấy Đậu Đậu đang nhìn chằm chằm mấy cây kẹo trên quầy kính phía trước, Sơ Nịnh cười cười, lấy tiền lẻ trong túi đưa cho bé: “Em tự đi mua.”

Đậu Đậu nhanh chân chạy tới lấy.

Cách đó không xa, Kiều Kế Hằng và thư ký đang nói chuyện đi tới, liếc mắt nhìn qua đây, nhướng mày.

Anh bước lên trước, nhìn quanh Tần Hi và Sơ Nịnh, ánh mắt chứa đầy ý cười: “Thật là trùng hợp, hai người đi hẹn hò à?”

Sơ Nịnh đứng lên nói: “Không có!”

Tần Hi liếc nhìn cô đang ngồi yên trên ghế, thản nhiên ngẩng đầu lên: “Sao anh lại ở đây?”

“Nói chuyện công việc.” Anh nâng cằm hất về phía bãi đậu xe đằng kia.

Khu vực đậu xe của trung tâm thương mại này nằm trên tầng cao nhất, ngăn cách với sân chơi bằng cửa kính, Kiều Kế Hằng đang đi đến hướng nhà để xe.

Đậu Đậu mua kẹo xong chạy tới, kiễng chân ngước nhìn cô: “Chị ơi, cho chị cắn miếng đầu nè.”

Sơ Nịnh đã lâu không ăn loại đồ ăn vặt này, cô nhìn quả táo gai màu đỏ được đường mật ong bao bọc xung quanh, cô xoay người cúi đầu xuống  cắn một miếng.

Thấy Sơ Nịnh cắn xong bé lại giơ đến trước mặt Tần Hi: “Anh, ăn nè.”

Sơ Nịnh nhìn chỗ kẹo bị cô cắn, muốn ngăn lại nhưng không biết nói gì.

Vốn tưởng rằng Tần Hi sẽ kiêng dè không sẽ không ăn.

Không nghĩ tới anh lại không để ý, cư nhiên anh lại cắn một viên kẹo ăn.

Đậu Đậu thích thú liếm cục kẹo còn lại, nhìn lên thì thấy một người đang đứng, ánh mắt vừa vặn dừng trên người anh.

Người này vừa nói chuyện với anh trai và chị gái, cũng có thể là bạn của mình.

Mẹ nói khi phân phát cái gì cho mọi người thì ai cũng phải chia đều, nếu không sẽ có những người không có họ sẽ cảm thấy rất buồn.

Dừng lại hai giây bé lại cầm kẹo đưa qua: “Chú, chú có muốn ăn không? Cháu cho một cái.”

Kiều Kế Hằng liếc mắt nhìn đứa trẻ, thấy thú vị, anh ngồi xổm xuống nhìn bé: “Hai người này là anh trai và chị em. Tại sao tôi lại trở thành một người chú vậy? người bạn nhỏ này thấy tôi lớn tuổi hơn nhiều so với họ?”

“Có chút nhận thức.” Tần Hi ôm Đậu Đậu vào ngực, khinh bỉ mở miệng: “Anh nghĩ rằng anh chưa lập gia đình là con trẻ? nhưng anh đã ngoài 30 tuổi rồi, chính mình còn không thấy già sao? Chúng tôi mới hơn 20 tuổi, mới có tư cách gọi là anh chị.”

” … “

Kiều Kế Hằng mỉm cười cay đắng lắc đầu, sau đó nhìn bé một lần nữa, từ túi của mình lấy ra một vài viên kẹo bạc hà, mở lòng bàn tay của mình ra, “Nhóc có muốn ăn kẹo không?”

Đậu Đậu đi xung quanh nhìn vào kẹo mấp máy môi không đáp.

Tần Hi lười biếng nói: “Tôi lớn như vậy rồi, chưa từng thấy lão già nào thích nhét kẹo vào trong túi như anh.”

Mẹ nói khi phân phát cái gì cho mọi người thì ai cũng phải chia đều, nếu không sẽ có những người không có họ sẽ cảm thấy rất buồn.

Mặc dù nói như vậy, anh vẫn lấy viên kẹo này không chút khách khí bỏ vào túi của Đậu Đậu: “Không cần vô ích.”

Đậu Đậu liếm kẹo, ngẩng đầu nói với Kiều Gia Thành: “Cảm ơn chú.”

Kiều Kế Hằng càng cười lớn hơn, bóp bóp khuôn mặt của bé: “Đứa bé ngoan như vậy, là con nhà ai đây?”

“Chúng tôi hữu duyên gặp nhau.” Tần Hi nói.

Kiều Kế Hằng nâng cổ tay lên nhìn thời gian, cùng Tần Hi khách sáo hai câu rồi cùng thý ký rời đi.

Liễu Phương ra khỏi thang máy nhìn thấy con trai mình vội vàng chạy tới: “Đậu Đậu!”

Cô bế con lên cảm ơn Tần Hi và Sơ Nịnh hết lần này đến lần khác.

“Cô không cần khách sáo như vậy, chúng ta cứ như bình thường là được, hơn nữa Đậu Đậu ngoan như vậy, tôi còn rất thích bé.”

Sau khi ăn kẹo xong, một viên kẹo rơi ra khỏi túi bé, bé cúi xuống nhặt và đưa cho Liễu Phương: “Mẹ, mẹ ăn kẹo không?”

Liễu Phương ngạc nhiên nhìn thấy viên kẹo bạc hà từ trong tay con trai: ” Cái kẹo này……”

” Tôi vừa mới gặp một người bạn, là cậu ta cho.” Tần Hi giải thích.

Sơ Nịnh nhìn vẻ mặt Liễu Phương có chút kỳ quái: “Có chuyện gì sao?”

Liễu Phương hoàn hồn, mỉm cười: “Không sao đâu. Lúc học tôi cũng thích kẹo này, nhiều năm rồi cũng chưa được ăn.”

Trên đường quay về vịnh Tinh Lan.

Sơ Nịnh ngồi trên ghế phụ, nghĩ đến ánh mắt của Liễu Phương khi nhìn thấy viên kẹo bạc hà.

Theo mô tả của Liễu Phương, người đàn ông này cũng phải trạc tuổi Kiều Kế Hằng.

Trong gia đình còn có một cụ già xấu tính và tàn nhẫn.

Cộng thêm cái kẹo kia …

Một vòng luẩn quẩn quanh suy nghĩ cô, nếu có nhiều sự trùng hợp như vậy, hẳn đây không phải là trùng hợp.

Sơ Nịnh nghĩ đến việc gì đó bật WeChat lên, tìm wechat Kiều Kế Hằng, gửi một tin nhắn: 【 Anh, anh có biết Liễu Phương không? 】

Kiều Kế Hằng: 【 Chưa từng nghe qua. 】

Kiều Kế Hằng: 【 Có chuyện gì vậy? 】

Những nghi ngờ được sáng tỏ, xem ra không phải.

Sơ Nịnh trả lời: 【 Tùy tiện hỏi thôi ạ. 】

Kiều Kế Hằng: 【 Em với Tần Hi là như thế nào? 】

Sơ Nịnh: 【 Chỉ là bạn học bình thường thôi. 】

Kiều Kế Hằng: 【 Quên đi, hỏi em không bằng anh hỏi Tần Hi. 】

Kiều Kế Hằng: 【 Cơn đau tim của bố tái phát vào viện một thời gian rồi, cũng không cho ai nói với em. Hai ngày nay anh mới từ bệnh viện về, sức khỏe không được tốt lắm, ở nhà dưỡng sức có thời gian sẽ quay lại khám. 】

Nhìn vào tin nhắn cuối cùng được gửi, ngón tay Sơ Nịnh bỗng chốc nắm lại.

Một lúc sau mới trả lời: 【 Em biết rồi. 】

Tần Hi nghe thấy WeChat của cô ấy liên tục đổ chuông, liếc qua nhìn cô: “Em đang trò chuyện với ai?”

Sơ Nịnh thu lại điện thoại của cô: “Không có ai.”

Nói xong cô hỏi ngược lại: “Anh khi nào bắt đầu qua tâm đến việc riêng tư của tôi? Tôi đã thỏa thuận không xen vào chuyện của nhau, anh muốn vi phạm hợp đồng sao? “

Tựa hồ cảm thấy thú vị, Tần Hi bật cười:” Đây là ở bên ngoài, không phải ở nhà. Hợp đồng bên ngoài còn hiệu lực sao?”

“…… ”

Sau một lúc im lặng trong xe, Tần Hi nở nụ cười nhẹ: “Nhớ kỹ lại, Em lúc trước làm cho tôi bản hợp đồng thuê nhà, quả thực chính là khế ước bán thân.”

Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn qua, cảm giác chính mình đã bị oan uổng. “Cái gì mà khế ước bán thân?”

Tần Hi tiếp tục lái xe, lười biếng mở miệng, “Cái hợp đồng bất bình đằng kia của em còn không phải khế ước bán thân?”

Sơ Nịnh sững sờ hai giây đồng hồ, chớp mắt, không phúc nói: “Nhưng anh bán thân cái gì? Tôi cũng …”

Giọng nói sau lưng cô càng trầm hơn, “Tôi không mua.”

Tần Hi dừng xe ở đèn đỏ phía trước, nhìn nghiêng rồi hơi nghiêng người ra xa cô, sau một chút thì chỉ vào mặt mình: “Hiện tại tôi đang sống với em, không phải là lừa dối / làm màu / cho em xem sao?”

“…”

“Nhưng em phải nói chuyện trước.”Tần Hi chậm rãi ngồi thẳng người: “Tôi tuy rằng rất nghèo nhưng em cũng phải có chừng mực, đừng có những ý nghĩ không trong sáng bởi vì em là chủ nhân của ngôi nhà. Sau đó em luộc ếch trong nước ấm, em đem tôi nấu chín, dù sao thì tôi cũng là một kẻ yếu đuối, nếu em thực sự làm như vậy, có lẽ tôi sẽ không có gì phòng bị, tôi thực sự sẽ âm thầm chịu đựng, và sau đó liền khuất phục.”

Anh cố ý dừng lại hai giây, hỏi cô bằng một giọng đầy ẩn ý: “Em hiểu ý tôi chứ?”

Sơ Nịnh bối rối trước những gì anh nói, cô im lặng một lúc rồi thành thật lắc đầu.

“Ý của tôi là, tình huống của tôi hiện tại, em có thể dễ dàng luộc ếch trong nước ấm, nếu muốn.”

Tần Hi xác nhận lại, “Lần này em hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Sơ Nịnh sửng sốt hai giây, long trọng hứa, “Đừng lo lắng, cho dù tôi không phải là một quý nhân, nhưng tôi nhất định không phải là một kẻ xấu xa lợi dụng người khác. Tôi sẽ không bao giờ lợi dụng lúc anh gặp khó khăn mà đi hôi của, làm chuyện không nên với anh.”

” … ” Tần Hi bị câu nói của cô làm cho buồn cười, cuối cùng anh gật đầu, nén chặt vài chữ giữa hai hàm răng, “Được rồi, tôi không lo lắng, tôi tin rằng em là một quân tử ” Trước khi đến vịnh Tinh Lan, Sơ Nịnh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chị Hồng.

Tổ chuyên mục muốn mời nam minh tinh nổi tiếng Di Lăng phỏng vấn, nhưng bên kia vẫn chưa đồng ý rõ ràng, Di Lăng vừa ăn cơm tối nay, trợ lý của anh ta không có ở đó, nói rằng nếu tổ chuyên mục tìm được người đến giúp anh ta chắn rượu, sau khi kết thúc, hợp đồng sẽ được ký kết.

Sau cuộc gọi, chị Hồng đã gửi địa chỉ.

Tần Hi vừa nghe thấy cuộc gọi, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Đã muộn như vậy rồi, sao lại gọi em tới chắn rượu? Trong tổ em không có nam giới?”

“Làm sao có thể mặc cả quyết định của ông chủ?” Sơ Ninh nói, ” Tôi sẽ không lái xe, chắn rượu xong sẽ quay về, anh tìm một chiếc taxi đi, tôi đi qua trước.”

Tần Hi âm trầm nói: “Nói địa chỉ, tôi đưa em đi.”

Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng ngoan ngoãn đọc địa chỉ.

Nghĩ tới điều gì đó, cô nói, “Phải đi trước khi in hợp đồng.”

Bữa tiệc tổ chức tại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Tần Hi dừng xe, nhìn cô: “Tôi đợi em ở đây, có chuyện gọi cho tôi.”

“Không cần phiền phức.” Sơ Nịnh cởi dây an toàn,” Cũng không biết khi nào thì kết thúc. “

Tần Hi liếc cô một cái rồi thản nhiên nói: “Hiện tại tôi sống với em, vì vậy tôi tốt xấu gì cũng sẽ chịu trách nhiệm về an toàn cá nhân của em đúng không?”

Sau khi Sơ Nịnh rời đi, Tần Hi ngồi trong xe đợi cô, suy nghĩ một lúc anh bước xuống xe đi vào câu lạc bộ.

Quản lý nghe tin xong vội vàng ra mặt cung kính chào hỏi: “Tần tổng sao ngài lại đột ngột tới đây, cũng không thông báo cho tôi một tiếng.”

Tần Hi bước vào, vẻ mặt không chút biểu cảm, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Có cái nam minh tinh tên Di Lăng. Kiểm tra bữa tiệc của anh ta ở phòng nào, làm cho mọi người nhìn chằm chằm vào động tĩnh bên trong.”

Bên kia, Sơ Nịnh liên lạc với Di Lăng rồi bước vào phòng tổ chức tiệc của anh ta.

Đã có rất nhiều người bên trong, chủ yếu là đàn ông, nhưng cũng có một số phụ nữ sắc sảo và lộng lẫy, trên người vay quanh bởi mùi rượu.

Chỗ ngồi chính vẫn còn trống, bát đũa chưa dọn, trên bàn toàn đồ anh lạnh, đều không có món nào còn nóng.

Có vẻ như người quan trọng tối nay vẫn chưa xuất hiện.

Sơ Nịnh nhìn thoáng qua Di Lăng, liền bước tới chào hỏi: “Xin chào anh Di, tôi là thành viên của tổ dẫn chương trình 《 Ghế khách 》, tôi tên là Sơ Nịnh.” Cô đưa ra giấy tờ tùy thân có liên quan ra.

“Cô Sơ, mời ngồi.” Di Lăng ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh.

Mọi người không động đũa vào bàn ăn, chỉ trò chuyện và thỉnh thoảng nâng ly chúc mừng nhau.

Có người mời Di Lăng nâng cốc, cô chủ động ngăn cản.

Sau khi lắng nghe cuộc trò chuyện của mọi người, Sơ Nịnh nhận ra bữa tối hôm nay chủ yếu là các nhà đầu tư và nhà thầu của bộ phim siêu anh hùng IP《 Thương uyên 》cũng những người nổi tiếng muốn nhận vai trong bộ phim này.

Di Lăng nhanh chóng gặp may nhờ phim truyền hình cổ trang, hiện tại anh ta muốn giành ngôi nam thứ trong《 Thương uyên 》và đưa sự nghiệp của anh ta lên một tầm cao mới.

Sơ Nịnh không có làm gián đoạn toàn bộ quá trình, nhưng khuôn mặt cô đủ bắt mắt, ly rượu được rót xuống, dần dần thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bên cạnh ghế chủ vị trống không có một người đàn ông trung niên mặt mũi đầy dầu mỡ, nhìn chằm chằm bên này một hồi, đứng dậy bưng rượu đi qua, cùng người bên cạnh đổi vị trí cho Sơ Nịnh.

Hắn ta ngồi xuống, rót một ly cho Sơ Nịnh, cười hỏi: “Cô gái nhỏ này là người dẫn chương trình 《 Ghế khách 》? Cô là người mới đi, trước đây tôi cũng không để ý.”

Sơ Nịnh tùy tiện gật đầu.

Người đàn ông nâng ly rượu lên: “Gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, chúng ta uống một ly đi.”

Di Lăng cười giới thiệu cho Sơ Nịnh: “Đây là một trong những nhà đầu tư của 《 Thương uyên 》 ông Lưu.”

Người đàn ông hiển nhiên không có ý tốt, Sơ Nịnh không muốn uống rượu này.

Bữa tiệc tối này là cô chắn rượu cho Di Lăng, cô mới uống vài chén thôi mà người đã ấm rồi, ước chừng sẽ còn uống nhiều hơn nữa, nếu có người ý rót rượu cho cô, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Di Lăng nhẹ giọng nói: “Hiện tại mọi người đều biết cô đi theo tôi, người họ Lưu kia là một nhân vật lớn, đêm nay cô đừng xúc phạm đến ông ta.”

Sơ Nịnh cười uống cạn ly rượu.

Lưu tổng rót thêm một ly nữa đưa cho cô: “Tôi nghĩ cô rất có tài năng, làm người dẫn chương trình không được trọng dụng. Cô có thích quay phim không?”

Sơ Nịnh kiên trì uống: “Cảm ơn Lưu tổng vì lòng tốt của ông, tôi chỉ là người dẫn chương trình nên không biết diễn xuất.”

“Không biết thì có thể học. Tôi vẫn có một chút kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nếu có thời gian thì tôi có thể dạy cho cô.” Người đàn ông sau đó lại tiếp tục rót rượu cho cô,“ Cô gọi là Sơ Nịnh đúng không? tới đây, uống thêm một chén nữa.”

Sau khi uống liên tiếp ba chén, Sơ Nịnh cau mày nhìn người đàn ông không có ý dừng lại.

Người đàn ông rót thêm ly rượu thứ tư, nâng lên: “Vai diễn nhân vật nữ phụ trong《 Thương uyên 》thật ra rất xuất sắc.”

Ông ta liếc mắt nhìn thân hình và dáng vẻ của Sơ Nịnh, mỉm cười nói: “Để tôi xem. Có vài nhân vật rất thích hợp với cô, nếu cô có hứng thú……”

Ông ta nói, một bàn tay di chuyển xuống dưới bàn nắm lấy tay Sơ Nịnh.

Sơ Nịnh thản nhiên dịch người ra, đem tay heo muối đang đặt ở trên đùi của cô ra chỗ khác.

Sơ Nịnh nghiêng người tránh đi, nụ cười của cô dần trở nên lạnh lùng: “Cảm ơn ý tốt của ông, Lưu tổng, tôi rất vui, với tư cách là người dẫn chương trình, tôi không quan tâm đến giới showbiz và không biết gì về đóng phim. Tôi sợ sẽ làm ông thất vọng rồi.”

“Không sao, nếu có hứng thú đều có thể bồi dưỡng, hòa mình vào vòng này, dù là người dẫn chương trình hay diễn viên, ai mà không muốn nổi tiếng và được săn đón? Cô Sơ có điều kiện tốt như vậy, hành trình trở thành minh tinh của cô có thể dễ dàng hơn những người khác, chỉ cần cô nguyện ý…….”

Tay ông ta lại đưa lên, lần này trực tiếp đặt ở eo Sơ Nịnh.

Hiển nhiên thân phận của người đàn ông này không hề tầm thường, không ai trong phòng lên tiếng ngăn cản cử chỉ lỗ mảng của ông ta.

Trừ bỏ thờ ơ lạnh nhạt, một số người đã cười và thêm vào ngọn lửa: “Lưu tổng thật sự là đến chỗ nào đều thương hương tiếc ngọc a, đêm nay cô Sơ gặp được Lưu tổng, kia chính là gặp được quý nhân a.”

Tay ông ta tự nhiên lại để lên đùi cô, rồi hướng bên trên đi tới.

Sơ Nịnh thực sự cảm thấy buồn nôn, sự nhẫn nại của cô đã lên đến cao trào, cô đứng dậy, cầm lấy rượu trên bàn hết lên mặt ông ta.

Trông phòng bỗng chốc yên lặng.

Hai giây sau, người đàn ông tức giận nhảy dựng lên: “Cô, đồ chó cái, cho cô mặt mũi mà còn không biết xấu hổ…”

Sơ Nịnh cầm đĩa ăn nguội trên bàn đổ lên trên đầu ông ta.

Mọi người hướng bên này nhìn qua, vẻ mặt khác nhau.

Có người ngưỡng mộ lòng dũng cảm của Sơ Nịnh, cũng có người thầm chế nhạo cô giả thanh cao, không biết nắm bắt thời cơ tốt như vậy.

Di Lăng sửng sốt một hồi lâu mới định thần lại, tức giận nói: “Sơ Nịnh, cô làm sao vậy? Hồng tả cho cô tới là để phá sao?”

Những người khác cũng kịp thời nói: “Di Lăng, hôm nay sao lại mời người như thế này đến? Cư nhiên người này lại xúc phạm Lưu tổng. Đây không phải là phá hủy buổi tiệc của mọi người sao?”

“Đúng vậy, còn không mau gọi người đuổi cô ta ra khỏi đây.”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Náo nhiệt như vậy? Xem ra tôi đến chậm rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN