Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương - Chương 37: Khổ nhục kế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương


Chương 37: Khổ nhục kế


Cảnh Luân mở cửa, đi lại chỗ cô đang mở tủ quần áo”Lam nhi…”.

Hiểu Lam giả vờ không nghe, lấy xong quần áo đóng cửa tủ, né qua anh vào nhà tắm, anh ngồi trên giường, mắt hướng về cửa nhà tắm,thở dài.Xong đời,liếc anh cô còn lười liếc.

Cô mở cửa ra thấy anh đang thẫn thờ thì bơ tiếp, vòng qua tủ đầu giường đằng sau Cảnh Luân, thò tay vào túi xách lấy điện thoại với cục sạc, lấy cái gối đi ra cửa.Chưa kịp mở, anh đã đưa tay đè lên cánh cửa”Cầm gối đi đâu??”.

Cô hít rồi thở ra, quay người lại”Đi qua phòng khác ngủ, tránh ra!!”.

Cảnh Luân tức giận”Không tránh!! Em làm gì anh?”.

Khá lắm, chặn cửa không cho cô ra còn lên giọng với cô, đành sài khổ nhục kế”MẸ!!!!! ANH LUÂN BẮT NẠT CON!!!! HUHUHU!!!”.

Cảnh Luân giật mình, không tin được vợ lại……. mách với mẹ anh.

Lệ Văn dưới lầu nghe tiếng con dâu la tên bà thì hốt hoảng kêu hai vợ chồng Cảnh Ly đi theo lên phòng. Bà gõ cửa liên tục, nói vọng vào.

“Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay, động chân với con bé, thằng oắt con kia.Mở cửa ra!!!!!”.

Hiểu Lam liền bật cửa xông ra nhào vào người mẹ chồng, giả bộ uất ức, nấc từng nấc”Anh ấy hăm dọa, định đánh con đó mẹ.Hức, hức”.

Từ Chính Vũ nhắc nhở anh hai”Anh à, dù gì cũng là người mình yêu, sao không nhỏ nhẹ xin lỗi vợ mà còn định đánh chị hai thế?”.

Cảnh Ly thất vọng về anh hai”Em tưởng anh hai là mẫu người chồng lý tưởng, ai ngờ ….anh còn định đánh vợ”.

Cảnh Luân ấp a ấp úng hết nhìn ba người rồi lại nhìn vợ mình thút thít trong lòng mẹ”Con…anh…không phải…”.

Hiểu Lam thấy anh thất thố thì như mở cờ trong bụng, lén cười một cái rồi chuyển lại bộ dáng nhu nhược “Ảnh….ảnh..huhu”.

“Nó làm gì con nữa, nói mẹ nghe”.Lệ Văn ôm cô con dâu, chờ cô nói tiếp.

“Anh hai còn làm gì chị?? Chị nói ra đi, em kêu anh Vũ xử cho chị, không để chị bị uất ức đâu!”.Cảnh Ly kế bên phụ họa theo, Từ Chính Vũ gật gật đồng ý.

“Ảnh bắt con ôm gối, đuổi con ra khỏi phòng, không cho ngủ”.Đã diễn thì phải diễn cho trót.

“CON KHÔNG CÓ!!!”.Cảnh Luân phản bác.

“Cái thằng trời đánh này, còn nói không có, nắm cổ tay con bé bầm tím hết rồi kìa”.Bà tức thằng con trai quá, chỉ vào cổ tay con dâu.

Từ Chính Vũ thấy Cảnh Luân định bước tới chị dâu thì ngăn anh lại”Không được làm bậy, anh hai, kìm chế cảm xúc, sai thì nhận mình sai, tiến tới định làm gì chị dâu vậy?”.

Cảnh Ly mở miệng” Con thấy nên tách hai người ra, để anh hai ngủ riêng chứ ai biết nửa đêm anh ấy còn định động tay với chị thì biết làm sao??”.

Lệ Văn tán thành”Quyết định như vậy, Cảnh tiên sinh, anh ra phòng khác nằm sám hối đi!.Còn Hiểu Lam, con vào phòng ngủ, nhớ khóa cửa phòng lại cẩn thận, đề phòng ban đêm sói già lẻn vào bắt nạt con”.

Sói già??? Cảnh Luân không biết phải giải thích sao cho ba người hiểu, anh mới là người bị hại đây này.

Hiểu Lam lau hai giọt nước, gật gật đầu rồi né người anh ra đi vào trong, Lệ Văn kéo tay Cảnh Luân ra ngoài, còn không quên “Chúc con ngủ ngon, Hiểu Lam”. Cô cũng chúc bà lại rồi hí hửng trở lại giường thân yêu.Có người mẹ chồng thương con dâu như bà đúng là may mắn.

Bên ngoài hành lang

Cảnh Luân quay đầu thì thấy Hiểu Lam nhanh chóng đóng cửa phòng, còn khóa cửa lại làm anh hụt hẫng, buồn bực không thôi.

“Tôi nói này, Cảnh tiên sinh, ngày mai mà để tôi nghe anh làm gì con bé nữa thì tôi đuổi thẳng cổ, giữ con bé ở đây cho tới khi tôi chết thì thôi!!.Anh nên noi theo ba anh, em rể anh đi, nhéo yêu còn sợ vợ đau, còn anh thì thế nào, còn định đánh vợ!”.Bà mẹ tức xì khói, thở hồng hộc, muốn đè thằng oắt con này đánh vào mông mấy cái cho bỏ tức.

“Anh hai làm tụi em thất vọng quá, đưa chìa khóa phòng ra cho em”.Cảnh Ly chìa lòng bàn tay phải ra.

“Đưa em làm gì?”.Cảnh Luân nghĩ lát nữa quay về phòng mà cái đứa em gái này lại đề nghị anh giao chìa khóa, kế hoạch bị phá sản.

“Kêu đưa thì đưa đi, thắc mắc làm gì??”.Bà mẹ nói.

Cảnh Luân đưa chìa khóa ra rồi nhìn ba người đi xuống dưới nhà, anh lại gõ cửa”Lam nhi, anh biết lỗi rồi, cho anh vào được không, không ôm em, anh ngủ không được.Lam nhi!!”. 

Trả lời anh là không có tiếng trả lời, gõ vài lần nữa đành bỏ cuộc, tủi thân đi sang phòng kế bên, lạ giường lại không được ôm vợ ngủ nên cả đêm thức trắng.Còn Hiểu Lam thì ngủ ngon lành, còn ôm gối mơ một giấc mơ đẹp.

Hết chương 37

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN