Ngốc Bẩm Sinh - Chương 1: 1: Phó Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Ngốc Bẩm Sinh


Chương 1: 1: Phó Gia


Người dịch: Tồ Đảm Đang
“Rầm rầm – – -“
“Rầm rầm rầm!”
Khi Phó Gia mở mắt ra, phía trước mắt là bóng tối mù mịt làm cậu thấy tức ngực.
Cậu cố gắng phân biệt một lúc mới nhận ra âm thanh đó là từ cửa phòng của cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là thím Trần: “Mày muốn ngủ bao lâu nữa? Sắp trễ học rồi kìa.”
Giọng nói của thím Trần ồm ồm không rõ vì cách một lớp cửa.

Phó Gia mở cửa ra, thím Trần đang đẩy chiếc xe dọn vệ sinh đứng bên ngoài cửa.

Tướng mặt bà ấy không ưa nhìn, nét mặt có hơi hướm rũ xuống, nên cho dù cười lên cũng mang lại cảm giác sầu khổ.
Nhìn bà ấy, Phó Gia thường hay nhớ lại mẹ mình.
Cậu ghét cái kiểu tâm sinh tướng và vận mệnh thế này.
Khi thím Trần đeo đôi bao tay cao su lên nghĩa là công việc của ngày hôm nay bắt đầu rồi đó: “Dậy chưa? Giúp thím đi sang nhà kho lấy bông tẩy rửa lên đây, thím quên mang ra rồi.”
Phó Gia gật đầu, đi về phía nhà kho.

Nó nằm ở vị trí chếch nhất ở dãy phòng cho người giúp việc, diện tích nhỏ nhất, cũng là căn phòng không có cửa sổ tối nhất trong cả căn biệt thự.
Khi lấy bông tẩy rửa ra, Phó Gia nhìn lên hàng dao to có nhỏ có trên giá, cuối cùng cậu lấy xuống con dao có mũi nhỏ nhất nhọn nhất nhét vào trong túi.
Khi cậu đưa bông tẩy rửa cho thím Trần, bà dặn dò một câu: “Hôm nay đi học đi cửa sau, đừng có đi ngang qua phòng khách.”
“Sao vậy?”
Giọng thím Trần nhỏ xuống: “Sáng sớm Phong Phong nó nôn rồi, ông chủ và bà chủ sốt ruột muốn chết, bác sĩ đi tới đi lui, mày đừng có làm phiền người ta.”

Bà ấy nói một cách không rõ ràng mấy, nhưng Phó Gia biết có nghĩa là gì: Thằng con trai nhỏ trong nhà khó chịu trong người, ông bà chủ nhà không vui nên mày đừng có làm chướng mắt họ nữa.
Phó Gia gật đầu, trong lòng chẳng có chút gợn sóng.
Phong Phong mà thím Trần nói là đứa em trai cùng cha khác mẹ của cậu – Lâm Phong Tầm.

Lâm Phong Tầm đã bệnh tật yếu ớt từ nhỏ, chưa bao giờ rời khỏi nhà, đi học đều là mời giáo viên về tới nhà cả.
Sự khác biệt của nó và Phó Gia giống như màu trắng với màu đen vậy, nhưng diện mạo thì là ngoại lệ – họ rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là anh em.
Phó Gia mua bánh bao và sữa đậu nành trong con hẻm gần trường, bánh bao béo ngậy, nhân thịt mặn mặn chua chua, sữa đậu nành không có mùi vị gì, uống như uống nước.

Nhưng Phó Gia cũng xử đẹp một cách ngon lành.
Vừa vào lớp học Phó Gia đã cảm nhận được có một ánh mắt dán lên lưng mình.

Người đó ngồi ở ngay trong góc, tên là Lưu Thành, là đứa học sinh có thành tích kém nhất lớp và không nghe lời nhất lớp ấy.

Phó Gia có thể khẳng định là y không thi đại học, cũng không có ý định học cho xong cấp ba, bây giờ ngồi ở đây cũng chỉ là để sau này có thể nói được câu mình “đã từng học cấp ba” vậy thôi.
Sở thích của y là thu phí bảo kê.

Điều kiện chọn “đối tượng bảo kê” rất đơn giản, đi đi về về một mình hoặc tính cách lầm lì, Phó Gia chiếm cả hai.
Phó Gia thẳng người lên, sau khi mò trúng thứ gì đó trong túi mình, cậu quay đầu lại nhìn thẳng vào Lưu Thành.
Lưu Thành sững người, cơn phẫn nộ xộc lên tới não vì thấy mình bị xúc phạm.
Y đi về phía Phó Gia, đạp mạnh vào chân bàn của cậu.

“Nhìn mẹ gì, chuẩn bị tiền chưa?”
“Hết tiết một gặp nhau ở sau dãy phòng học.” Phó Gia trừng mắt nhìn nói.
Phía sau của dãy lớp học là một dải rừng nhỏ, cây cối sum xuê, nhưng do quy hoạch chưa tốt nên bị dãy phòng học che lại, bị che phủ bởi sự u ám.

Đây là nơi mà loại người như Lưu Thành đây thích nhất, đánh người mắng người gì cũng rất riêng tư.
Lưu Thành móc một điếu thuốc ra, châm lửa lên rồi nhả một ngụm khói, động tác rất điêu luyện: “Đưa tiền đây, đứng đực ra đó đẻ ra tiền được hả?”
Phó Gia dựa lưng vào thân cây khô, đưa tay về phía y.
Lưu Thành híp mắt lại vì khói thuốc, nhưng cũng có thể nhìn rõ được trong tay cậu không phải là tờ tiền màu đỏ mà là một con dao nhỏ.
Y giơ tay lên đánh một bạt tay làm đầu Phó Gia quay đi: “Mày chơi tao à?”
Giống như Phó Gia không thấy đau vậy, cậu quay đầu ngay ngắn lại: “Tao không có tiền, có mơ mày cũng không lấy được đồng nào chỗ tao đâu.”
Lưu Thành thấy chuyện này rất vô lý, y nghe lộn rồi hả, sao Phó Gia dám nói chuyện với y kiểu đó? Y siết chặt lấy nắm đấm, dáng vẻ như sắp đánh tới nơi: “Mày muốn chết à?”
Phó Gia lột vỏ dao ra vứt xuống mặt đất, dùng lưỡi dao kề lên cổ mình, nói: “Mày không sợ giáo viên vậy mày sợ cảnh sát không? Bây giờ tao mà dùng cái này cắt lên cổ tao một cái rồi báo cảnh sát, mày nghĩ xem cảnh sát có bắt mày lại không?”
Lưu Thành chửi thề một câu rồi phun điếu thuốc xuống đất: “Mày tưởng ông đây học sinh cấp hai hả, hai câu của mày hù được tao chắc?” Y đi về phía trước một bước giật dao từ trên tay Phó Gia ra.
Phó Gia thả tay ra mặc kệ y cướp dao đi.
Lưu Thành tức muốn xì khói, vừa chửi thề vừa giơ chân lên đá vào bụng Phó Gia giống như nhận phải sự sỉ nhục cực kỳ lớn.
Y dùng hết sức, Phó Gia đã chống lên thân cây rồi mà vẫn bị lùi ra sau mấy bước ngã xuống đất.
Lưu Thành lại đá thêm vài cú nữa.
Gần như là cùng lúc đó, sau lưng họ xuất hiện mấy tiếng bước chân vội vã, mấy giáo viên gấp rút chạy đến, nhìn thấy con dao trong tay Lưu Thành thì la lên ngăn cản:
“Các em đang làm gì vậy, bỏ dao xuống nhanh lên!”

Phó Gia yếu ớt dựa vào vách tường, làm ra một vẻ mặt khủng hoảng khiếp sợ.
Giáo viên chạy đến khống chế lại bàn tay đang cầm dao của Lưu Thành, Lưu Thành tránh né tay giáo viên theo bản năng, tất nhiên là không tránh được.

Y nhìn Phó Gia, không sai, trong mắt cậu là ý cười sắp tan đi.

Không có gì đáng để đôi co cả, mặc dù Lưu Thành giải thích liên tục nhưng giáo viên sao tin được lời của hắn đây? Hắn là học sinh cá biệt nổi tiếng, huống hồ gì họ còn chứng kiến tận mắt thấy Lưu Thành đánh người.
Giáo viên dắt Lưu Thành đi, chỉ còn lại một người thầy ở lại an ủi Phó Gia.
Thầy vỗ vỗ lên lưng Phó Gia, nói trong sự rùng mình: “May mà có học sinh kịp thời báo lên, trường học nghiêm cấm mang theo dao, sao em ấy dám làm ra chuyện này vậy chứ?”
Phó Gia gật đầu, không kịp sao được? Cậu đã cho cậu bạn đó hai mươi đồng tiêu vặt đấy, bảo cậu ấy nắm bắt thời cơ không sớm không muộn một giây nào cả.
Phó Gia nói: “Cảm ơn thầy, em không sợ nữa rồi, giờ về lớp học đây ạ.”
Thầy cười an ủi: “Em đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ giáo huấn tốt Lưu Thành.”
Thầy giáo tiễn Phó Gia về thẳng lớp học, Phó Gia ngoan ngoãn ngồi trên chỗ ngồi của mình, lật sách làm ra vẻ một học sinh ngoan.

Đợi thầy đi xa rồi thì cậu khép mạnh sách lại, chạy thẳng xuống lầu, về lại dải rừng nhỏ phía sau dãy phòng học.
Điếu thuốc mà Lưu Thành nhả ra vẫn còn ở đó.
Phó Gia nhặt điếu thuốc lên bỏ vào trong túi mình, đi vào cửa hàng tiện lợi trong trường mua một cái bật lửa.

Khi chuông vào lớp reo lên cậu không về lại lớp học mà là ra nhà vệ sinh.
Cậu lấy điếu thuốc ra, dùng ống tay áo quấn lên xung quanh phần ống điếu chùi sạch sẽ, sau đó bỏ vào miệng.
Cậu cố gắng bắt chước lại động tác của Lưu Thành, nhưng vẫn rất vụng về.

Khi cậu khó khăn lắm mới châm được thuốc lên hút vào một ngụm, thì cảm giác cay xè gặm nhấm lấy phổi của cậu, cậu cố nhịn để không ho.
Đây là chiến lợi phẩm của cậu.
Sau khi kết thúc lớp tự học buổi, tối về tới biệt tự nhà họ Lâm, cậu nhạy cảm phát hiện được có gì đó không bình thường trong căn nhà này.

Thím Trần nói: “Cháu trai của bà chủ về rồi.”
Phó Gia ngẩn ngơ: “Cháu trai nào?”
Thím Trần nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ: “Còn cháu trai nào nữa?”
Phó Gia mím môi lại.
Thím Trần nhìn cậu, như là nhìn thấu được điều gì đó, đôi mắt xệ xuống kia mang theo một thứ gì đó như thương hại: “Cậu ấy và Phong Phong đang ở trong vườn.”
Phó Gia đáp lại một tiếng rồi về phòng mình.
Có lúc cậu cũng khá thích căn phòng của mình.
Phòng của cậu là phòng dành cho người hầu, ánh sáng cực kỳ kém, thông gió cũng kém, một khi đã tới mùa mưa dầm là chăn ẩm tới mức muốn vắt ra nước đấy.

Nhưng nếu như tìm được một góc thích hợp nào đó thì có thể nhìn thấy sân vườn của căn biệt thự nhà họ Lâm này, thông qua một khe hở nào đó.
Đình nghỉ mát đang sáng đèn, Lâm Phong Tầm đang ngồi xe lăn đưa lưng về phía Phó Gia, một chàng trai trẻ đang đứng bên cạnh đó.

Lâm Phong Tầm ngẩng đầu lên nói gì đó, chàng trai hơi khuỵu xuống một chút đắp chăn lông lên người giúp cậu ấy.
Đa Đa là con chó golden mà Lâm Phong Tầm nuôi, nó đang ngậm bóng chạy vòng quanh không ngừng bên cạnh chàng trai trẻ và chủ của nó.
Chàng trai vò vò lên đầu Đa Đa, quay mặt hướng về phía của Phó Gia theo động tác chạy nhảy của nó.
Hắn hạ mắt xuống, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Phó Gia nhìn lấy hắn chằm chằm đầy tham lam, tựa như nó một sự nóng bỏng nhất định trong, như thể cậu muốn có được con người này.
Lâm Phong Tầm nghiêng mặt sang, đôi môi hé mở nói một tiếng gì đó.
Phó Gia đã nhìn như thế sắp mười năm rồi, có thể nhìn hiểu được khẩu hình miệng của nó rồi.
“Anh Tề An.”
Phó Gia bắt chước theo khẩu hình y hệt như vậy.
Trong tim cậu bị khoét một cái hố, hố sâu đen tối ấy kéo lấy cậu, cậu sắp rơi xuống đến tận đáy rồi, chỉ còn một chút nữa thôi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN