Ngốc Bẩm Sinh - Chương 16: 16: Kết Bạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ngốc Bẩm Sinh


Chương 16: 16: Kết Bạn


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia chưa chạy được mấy bước thì Đại Đầu đã phản ứng kịp, nhanh tay nhanh mắt lôi cậu lại: “Đi đâu đấy?”
“Tôi…” Phó Gia dừng lại, vội vàng giải thích.

“Tôi đi tìm bạn.”
Đại Đầu không tin nổi: “Bạn, nhóm khóa trên bên kia là bạn cậu?”
Phó Gia bị cậu ấy nói cho ủ rũ, đúng là cậu và Lục Tề An không tính là bạn bè được, lúc nãy Đại Đầu hỏi nhanh nên cậu trả lời cũng nhanh, bịa ra nói đại thôi.

Nhưng dù không được tính là bạn đi nữa thì cũng đã từng nói với nhau mấy câu rồi, cậu qua đó tìm hắn, không phạm pháp đúng chứ?
“Không tính là bạn, nhưng mà có chút qua lại…!không phải, cũng không phải là qua lại…” Phó Gia càng nói càng sai, càng nghĩ càng cảm thấy mình nông nổi.

Lục Tề An chẳng qua chỉ là nhìn cậu một cái thôi mà cậu đã máu dồn lên não, co cẳng chạy sang chỗ hắn mà coi được sao.
Đại Đầu bị dáng vẻ xoắn xuýt của cậu chọc cười: “Rốt cuộc là sao? Được được được tôi hiểu rồi, cậu không có qua lại với người ta, nhưng mà muốn nuôi dưỡng tình bạn đúng không?” Cậu ấy vỗ vai Phó Gia, an ủi nói.

“Không sao, lần sau tôi dựng dây bắt cầu cho cậu, cậu nói đi, cụ thể là vị đàn anh nào?”
Phó Gia không trả lời, quay đầu sang nhìn về phía Lục Tề An, phát hiện hắn không chỉ không còn nhìn về hướng này nữa, thậm chí còn quay sang hẳn một hướng khác, giống như cái chạm mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của Phó Gia vậy.
Từ cuối tháng năm, sau lần Lục Tề An đến trung học số 16 tìm cậu, cậu không gặp lại Lục Tề An thêm lần nào nữa.
Cậu rất tự giác nên không đi tìm hắn nữa, bởi vì cậu luôn không kiềm chế được nhớ lại lần cuối cùng Lục Tề An mắng cậu “Cậu lên cơn gì vậy”, và cả dáng vẻ đập cửa rời đi sau đó, suy nghĩ đến mức cả người cậu run lên.
Phó Gia nghĩ nghĩ, nói với Đại Đầu: “Cậu biết Lục Tề An khóa trên không? Tôi muốn làm quen cậu ấy.”
“Hả?” Nghe đến cái tên này, Đại Đầu ngơ ngác.
Phó Gia sợ cậu ấy nghe không rõ, nhắc lại một lần nữa: “Lục Tề An.” Cậu không hề cảm nhận được mình gằn ba chữ này mạnh như thế nào, mạnh đến mức gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Đại Đầu cười khan một tiếng: “Cái này hơi khó…”
Phó Gia cảm nhận được sự khó xử của cậu ấy, nhưng cũng không thất vọng: “Không sao, cảm ơn cậu Đại Đầu, tôi tự nghĩ cách vậy.”
“Đợi chút.” Biểu cảm của Đại Đầu nghiêm túc.

“Lần này tôi thử xem vậy, Phó Gia.

Không giấu gì cậu, nguyên trường này tôi có thể nắm được trong lòng bàn tay, cũng tính là hàng cao thủ giao tiếp đấy, nhưng duy nhất có Lục Tề An khóa trên là tôi bó tay, lần này cậu nhờ tôi giúp thì tôi thử xem sao.”
Bạn bè của Đại Đầu nghe cậu ấy nói vậy xong thì sắc mặt nghiêm túc lên: “Đại Đầu, cái này không nói chơi được đâu nha.”
Đại Đầu cúi đầu xuống, vẻ mặt có vẻ hơi lạc lõng: “Nếu như tôi chọc trúng hắn, sau này ở trường không yên ổn được nữa thì các cậu đừng bỏ rơi tôi nhé.”
Bạn bè nhìn nhau, rối rít tỏ vẻ rằng tuyệt đối sẽ cao chạy xa bay.
Lửa giận của Đại Đầu bốc cao lên, chụp lấy ai là đánh một trận, đám con trai thoắt chốc đã bu lại thành một nùi, lại đùa giỡn náo nhiệt giống hệt như trước.

Trước khi gia nhập với bọn họ, Phó Gia lại nhìn về phía của Lục Tề An một lần nữa.
Ở đó không còn hình bóng của Lục Tề An nữa rồi.
Trong lòng Phó Gia có một sự lạc lõng không thể diễn tả được bằng lời, cậu nhìn khắp cả sân vận động, ánh mắt nhìn xuyên qua dòng người hỗn tạp, từ đầu này nhìn đến đầu kia, lặp đi lặp lại như thế, nhưng vẫn không có kết quả.
“Cậu còn kiếm gì nữa vậy, lại đây nhanh lên!” Đại Đầu gọi cậu một tiếng.
Phó Gia mới hoàn hồn trở lại.
Cậu chơi cùng với bọn Đại Đầu mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây, người ở sân bóng sắp về hết cả rồi.

Đám người chơi cùng với Lục Tề An trước đó không biết đã rời đi từ lúc nào, cùng với đó là những khán giả vây xem cũng đã bỏ đi, cả sân bóng trở nên trống trải.
Tâm tư của Phó Gia rời khỏi ba chữ “Lục Tề An” này chưa được bao lâu thì đã quay trở lại rồi, cậu không kiềm được hỏi Đại Đầu: “Nghe các cậu hình dung, Lục Tề An hình như rất đáng sợ?”
Bạn của Đại Đầu đi trước, cậu ấy ở lại sân bóng nói chuyện với Phó Gia.

Cậu ấy gật đầu mạnh: “Rất đáng sợ, cậu tưởng tượng được không, giáo viên hay mời hắn giúp ra đề thi cho khóa dưới, loại độ khó đúng là làm người ta sướng muốn chết.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vậy còn chưa đủ nữa hay gì? Cậu ta còn khủng khiếp hơn cả giáo viên lục trung, cậu muốn khủng khiếp cỡ nào nữa mới được?” Đại Đầu nói.

“Tôi nói với cậu nhé, chuyện kết bạn này nhất thời nóng đầu không được đâu, đàn anh Lục Tề An này đã thể hiện rõ không thèm làm bạn với bọn mình rồi, thì còn ai dám tới gần hắn nữa?”
Phó Gia cười lên.
Đúng vậy thật.
Người lớn gan cỡ cậu đây, dám nhổ râu cọp hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mỗi cậu mà thôi.

Sau khi nói chuyện xong, Đại Đầu về nhà, Phó Gia quay về phòng ngủ.
Trên đường đi, cậu cố gắng nhớ lại Lục Tề An có đáng sợ như Đại Đầu đã hình dung hay không, đáp án có được là phủ định.
Mặc dù Lục Tề An luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, không thèm quan tâm, nhưng Phó Gia chưa bao giờ cảm thấy hắn đáng sợ.

Về nguyên nhân thì có lẽ là vì cậu đã nhìn quá nhiều mặt dịu dàng của Lục Tề An dành cho Lâm Phong Tầm rồi.

Thật sự là quá nhiều, quá nhiều, nhiều đến mức khi cậu nhắm mắt lại cũng sẽ bất cẩn mà đưa mình vào trong đó.
Có Đại Đầu đồng ý giúp đỡ, Phó Gia tạm thời nhịn lại được, chuyên tâm cho việc học tập, đúng lúc có một việc làm cậu sứt đầu mẻ trán.

Trung học số 6, thế mà lại có kiểm tra tuần.
Lần đầu tiên cậu nghe thấy thứ này, thái độ mờ mịt của Phó Gia làm Đại Đầu rất kinh ngạc: “Sao, đâu phải hồi lớp mười không có.”
Lúc này cậu mới nhớ đến lại thân phận bí mật chuyển trường của mình, nên nói đại cho qua: “Tôi còn tưởng lên lớp 11 sẽ khác.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Đại Đầu cười khổ.

“Trường lục trung này không có kiểm tra ngày đã là tốt lắm rồi.”
Phó Gia phiền não túm lấy tóc mình: “Thường thì tuần đầu tiên sẽ kiểm tra cái gì?”
Đại Đầu hồi tưởng lại một chút: “Chắc không khác mấy với hồi lớp 10, lúc đó là kiểm tra lại kiến thức cấp hai trong tuần đầu tiên, lần này chắc cũng vậy, kiểm tra kiến thức của lớp 10.”
Đầu của Phó Gia phình to ra: “Có giới hạn kiến thức trọng tâm không?”
Ánh mắt Đại Đầu nhìn cậu khác đi: “Mới tuần đầu mà còn đòi giới hạn trọng tâm, tất cả đều là trọng tâm đó!”
Phó Gia chỉ có thể ngậm miệng lại.
Thế là tuần đầu tiên này Phó Gia không chỉ phải bán mạng theo kịp tiết tấu của giáo viên lục trung, mà còn dành thời gian ra đi ôn lại kiến thức lớp 10, đèn bàn mỗi tối đều sáng đến hai giờ.

Nếu Đại Đầu không nói với Phó Gia đã tìm được cơ hội giúp cậu kết bạn với Lục Tề An kịp thời, thì cậu sắp không gượng được nữa rồi.
Phó Gia nằm bò ra bàn giải bài tập, Đại Đầu ngồi bên cạnh lải nhải không ngừng: “Cậu nhớ lần trước tôi nói với cậu, giáo viên thường nhờ Lục Tề An giúp ra đề cho khóa dưới không? Thật ra vị giáo viên này là chủ nhiệm khoa của chúng ta, cô Lưu ấy, hình như cô thân với Lục Tề An lắm, mỗi lần sau khi Lục Tề An giúp cô ra đề là sẽ mời anh ta dùng cơm ở nhà ăn nhân viên đấy.” Đại Đầu nói.

“Căn cứ theo tin tức đáng tin cậy thì ngày mai cô chủ nhiệm khoa sẽ mời Lục Tề An giúp ra đề.”
Đang nói, Đại Đầu áp đến gần Phó Gia, bất giác thấp giọng nói nhỏ: “Đợi đến lúc cô ấy ăn cơm cùng với Lục Tề An, chúng ta giả bộ như vô tình gặp nhau…”
Đại Đầu bla bla bla nói hết kế hoạch của mình ra một lượt, sau đó đắc ý chờ đợi Phó Gia khen cậu ấy.
Kết quả là Phó Gia chỉ gật gật đầu, nói: “Vậy à.”
Hai người nhìn nhau, Đại Đầu là cố tỏ ra ngơ ngác, còn Phó Gia là ngơ ngác thật.
Điều này làm Đại Đầu cảm thấy rất kỳ lạ.
Phản ứng của Phó Gia so với dự đoán của cậu ấy không giống nhau lắm.

Cậu ấy cứ tưởng rằng mục tiêu của cậu ấy và Phó Gia luôn nhất trí: Bấu víu lấy Lục Tề An.
Trong trường có rất nhiều người muốn kết thân với Lục Tề An, Đại Đầu thì muốn lắm đấy, trước đây cậu ấy từng thử nhiều lần nhưng không có kết quả, có lần làm lộ liễu quá còn bị Lý Thấm Hòa dạy dỗ một trận, bị hành hơi nhiều.
Cậu ấy giờ chỉ là đứng nhìn từ xa Lục Tề An mà thôi, luôn nằm trong trạng thái muốn bắt chuyện làm quen mà không dám lại gần.

Lần này có Phó Gia nằm ở đầu mũi tên rồi nên cậu ấy có thể nhẹ nhõm được chút.
Nhưng mà Phó Gia…!hình như không biết mình đang làm gì.
Trưa ngày hôm sau, Đại Đầu dẫn Phó Gia trà trộn vào trong nhà ăn nhân viên, nhà ăn nhân viên không lớn lắm, chỗ ngồi thì cũng ít, nhưng vẫn không hết chỗ.

Vì để không quá gây chú ý, Đại Đầu và Phó Gia bưng mâm cơm ngồi ở trong góc, chờ đợi giáo viên chủ nhiệm và Lục Tề An.
Mười phút sau, một người phụ nữ mặc đồ công sở bước vào, Lục Tề An đi bên cạnh cô ấy.
Phó Gia nhìn thấy họ ngồi vào chỗ, bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Cô chủ nhiệm ngồi xuống, Lục Tề An đứng dậy đi đến quầy lấy thức ăn.

Đại Đầu nắm bắt cơ hội này, bưng mâm cơm đi qua đó.
Phó Gia lập tức đi theo.
“Cô Lưu, trùng hợp quá!” Đại Đầu nói một cách khoa trương.
Cô Lưu nhìn thấy Đại Đầu, nét mặt lộ vẻ không hiểu.

Bà suy nghĩ vài giây mới phản ứng lại được Đại Đầu là học sinh của bà, bà mỉm cười nói: “Cô thấy không trùng hợp mấy đâu, sao em trà trộn vào nhà ăn nhân viên này được vậy?”
Đại Đầu gãi đầu: “Thì chẳng phải do ở đây ngon hơn sao, em muốn tới thử xem sao.

Hiếm khi trùng hợp như vậy, cô ơi, chúng ta ăn cùng đi nha.”
Cô Lưu nhìn về phía Lục Tề An, chỉ có thể từ chối: “Chào nhau là được rồi, cô có dẫn theo học sinh khác ăn cùng, các em đừng quậy nữa.”
Đại Đầu giả vờ không hiểu: “Cô, cô không được bên trọng bên khinh vậy nha.” Cậu ấy đẩy Phó Gia, nói.

“Bạn này đây, cậu ấy cực kỳ kính trọng cô Lưu, luôn muốn được ăn bữa cơm với cô đấy, cô cho cậu ấy chút mặt mũi đi cô.”
Tự dưng bị ăn đạn làm Phó Gia cười một cách cứng nhắc, cậu phối hợp gật đầu.
Cô Lưu tỏ ra khó xử, bà nhìn về phía Lục Tề An, Lục Tề An bên đó gọi món xong cũng chú ý về phía bên này.
Hắn nhìn Đại Đầu, làm tiếng “anh Lục” của Đại Đầu đã ra tới khỏi cổ họng rồi phải nén ngược trở vào trong.
Lục Tề An bưng mâm cơm bước đến, ánh nhìn của hắn bỏ qua Đại Đầu, dừng lại trên gương mặt của Phó Gia.
Phó Gia của lúc này, rõ ràng đã trải nghiệm được cảm giác của câu “gần quê mới thấy bồi hồi” này là thế nào rồi.

Cậu nên nói gì mới được đây? Nói gì Lục Tề An mới tức giận và nói gì mới không tức giận đây?
“Xin lỗi, Tề An, không thì chúng ta đổi chỗ khác?” Cô Lưu nói.
“Không sao.” Lục Tề An đặt mâm xuống, ngồi xuống bên cạnh cô Lưu.

“Ăn cùng đi.”
Cô Lưu rất kinh ngạc, nhưng chỉ cần Lục Tề An nói như vậy rồi thì cô cũng không có ý kiến gì nữa.
Đại Đầu cười toét miệng, vui vẻ ngồi xuống, nhìn thấy Phó Gia lề mề thì trực tiếp đoạt lấy mâm thức ăn trên tay cậu, đặt xuống chỗ đối diện với Lục Tề An.
Thức ăn mà Phó Gia lấy đều đúng theo thói quen của cậu, cho dù là ở trường trung học số 16 hay trung học số 6, cho dù là nhà ăn học sinh hay ở nhà ăn nhân viên, đều chọn ba món rau.

Đây còn là vì nhà ăn có quy định phải lấy đủ ba món, nếu không thì Phó Gia chỉ lấy một món rau thôi.
Bàn ăn bốn người, chỉ có màu xanh lá của Phó Gia là nổi bật.

Nhưng cô Lưu và Đại Đầu đều không thấy kỳ cục, cho rằng đây là thói quen ăn uống của Phó Gia, mà sau khi Lục Tề An nhìn thấy mâm cơm của Phó Gia lại cất lời hỏi: “Sao chỉ toàn là rau?”
“Hả?” Phó Gia nhất thời không dám xác nhận Lục Tề An đang nói chuyện với mình.
Lục Tề An không nói thêm gì nữa, đẩy mâm cơm vẫn chưa động vào đũa nào trước mặt mình về phía Phó Gia, đứng dậy: “Em đi gọi thêm một phần nữa, đợi một lát.”
Đây là một khoảnh khắc kỳ lạ.
Ngay lúc này, cô Lưu và Đại Đầu không có chút giao tình nào kia đang nhìn nhau giống như chiến hữu, trong mắt chứa đầy dấu chấm hỏi giống hệt nhau..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN