Ngốc Bẩm Sinh - Chương 6: 6: Dọn Đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Ngốc Bẩm Sinh


Chương 6: 6: Dọn Đi


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lục Tề An ra khỏi cổng, không rời đi ngay lập tức mà là bảo tài xế đợi hắn mười phút, rẽ ra một góc sân căn biệt thự.
Hắn phải đi giải quyết một việc.
Còn chưa đi đến gần, hắn đã nhìn thấy bóng dáng hiếm thấy của một người đang co ro ngồi dưới góc cây ngoài sân, đường nét mơ hồ.

Chỉ có duy nhất ánh mắt là rõ ràng sáng tỏ nhất, đặt lên trên người hắn, làm hắn biết rằng đó là Phó Gia.
Lục Tề An cách cậu còn mười bước chân nữa, nhưng đã dừng lại rồi.
Phó Gia cảm thấy đây không phải vấn đề, cậu đứng dậy, vỗ vụn cỏ trên người mình xuống, vừa đi về phía hắn vừa hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Giọng nói đắc ý.
Lục Tề An nói: “Tôi không biết, tôi cố ý đến tìm cậu đấy.” Hắn nhìn ra phía sau lưng cậu, một cánh cửa sổ đáng thương căn phòng của người ở.
Phó Gia gật đầu, càng đắc ý hơn nữa.
Vừa đúng lúc cậu cũng ở đây đợi Lục Tề An.

Cậu không biết sự đắc ý này là từ đâu mà có, nhưng biết rằng ý trong lời nói của Lục Tề An là gì – Hắn vẫn nhớ có người từng nói với hắn, từ trong cánh cửa đó có thể nhìn ra ngoài sân.

“Oh, cậu tìm tôi có việc gì?”
Lục Tề An nói: “Tôi muốn mời cậu dọn ra khỏi đây.”
Sắc mặt của Phó Gia tối xuống.
Có phải người nhà họ Lục chưa bao giờ nói đúng nghĩa được chữ “mời” người khác làm việc gì đó hay không, mà lại làm cho câu này nghe gượng gạo tới vậy?
Thay vì nói là mời không bằng nói là ra lệnh đi.
“Tôi sẽ không dọn ra đâu.” Phó Gia nói.

“Tôi ở đây vui khỏi phải nói, không cần thuê nhà, còn ăn uống miễn phí, đi đâu tìm được nơi tốt như vậy?” Nói xong, cậu cố ý cười cười.
“Cậu ở đây không có bất cứ ý nghĩa nào cả.” Lục Tề An nói.
“Ý cậu là gì?” Phó Gia không hiểu.
Cuối cùng biểu cảm của Lục Tề An cũng có sự thay đổi, nhưng rất ít.

“Ý là, không có ý nghĩa gì hết.” Hắn nói.

“Nếu như cậu không muốn đi, thì tôi sẽ gọi người đuổi cậu đi.”
Phó Gia tức lên, cười khẽ một tiếng: “Cậu thấy đuổi tôi đi là có ý nghĩa sao?”
Lục Tề An cau mày lại.
Con người này chẳng nhưng chữ xấu mà khả năng lý giải cũng kém.
Hắn cảm thấy cái gì cần nói đã nói hết rồi, không cần phải nói gì thêm nữa nên chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa có ý quay người thì Phó Gia đã chạy lên, kéo cánh tay hắn lại.
Cái sức kéo này khá là thô bạo ngang ngược, không thua gì những tên loai choai đánh nhau trên phố, không có chừng mực, không quan tâm gì hết.
“Đừng hòng mà bỏ đi như thế.” Phó Gia gằn từng chữ.

“Lúc nhỏ tôi không hiểu, nhưng bây giờ khác rồi, cậu đừng hòng bỏ lại vài câu rồi bỏ đi, để tôi một mình ở lại suy nghĩ mãi cũng không ra như vậy.”
Lục Tề An không thích người khác tiến lại gần đột xuất như vậy, huống hồ gì là Phó Gia.
Đây đã lần thứ hai trong thời gian ngắn vậy rồi.
“Buông tay.” Hắn nói.
Phó Gia nhướng mày: “Không đấy.”
Lục Tề An mím môi lại, không lấy tay cậu ra như lần trước nữa, mà là nói: “Ở đây cách thành phố rất xa, ngày nào cậu đi học cũng lãng phí nhiều thời gian như vậy không trễ sao?”
Phó Gia đờ người ra, giống như chiếc đĩa bị xước vậy.
Đi học?
Từ đây đến trường trung học 16 đúng là rất xa, nếu không muốn đi trễ thì mỗi ngày Phó Gia đều phải dậy trước khi trời sáng.

Vì vậy mỗi ngày Phó Gia đều đến trễ, dù sao thì trường này cũng đâu quan tâm gì.
Trong lúc cậu đờ đẫn nên sức trên tay cũng giảm bớt, Lục Tề An hơi nghiêng người là có thể tránh ra khỏi tay cậu rồi.
Phó Gia càng không hiểu, đây là mắng cậu học không tốt hay là một cách chế nhạo nào đó mà trên sách không hề dạy?

“Cậu cảm thấy sau khi dọn đi tiện hơn cho việc học mới là có ý nghĩa sao?”
Lục Tề An hỏi lại: “Không thì là gì nữa?”
Phó Gia cười lạnh nhạt: “Tôi giống như con chó vậy, mặc họ đưa tôi vào đây rồi lại đuổi tôi đi, không có chút tôn nghiêm nào, ý nghĩa ở đâu?”
Giọng điệu này thật sự hơi chua xót, hơi cay nghiệt.
Ánh trăng đêm nay không rõ lắm, mây rất dày, có lẽ ban đêm trời sẽ mưa.

Chắc hẳn tâm trạng bây giờ của Phó Gia cũng giống như thời tiết bây giờ vậy, ấp ủ một trận bão tố, chỉ đợi một thời cơ nào đó thôi.
Lục Tề An không quan tâm lời của mình có trở thành thời cơ như vậy không, hắn nói: “Cậu đã hiểu sai về ý nghĩa của tôn nghiêm rồi, cậu ở lại đây mới là đang chà đạp lên tôn nghiêm.”
Hắn chỉ vào cánh cửa sổ ấy: “Trốn ở đó nhìn, phong cảnh đẹp lắm sao? Nếu thật sự muốn ngắm thì phải bước ra quang minh chính đại mà ngắm.”
Trong khoảnh khắc ấy, máu trên toàn thân Phó Gia đều xông lên tới não.

Răng cậu cũng đang run rẩy, sau đó cậu cắn rách môi mình, nếm được mùi tanh của máu tươi.
Không thấy cậu nói chuyện, Lục Tề An quay người bỏ đi.

Lần này là đi thật rồi.
“Cậu đợi chút.” Phó Gia nói nhỏ một tiếng.
Nhưng giọng nói này quá nhỏ, Lục Tề An không thể nghe thấy được, Lục Tề An cũng không biết được, Phó Gia sống trong nhà của họ Lâm này mười năm, chưa bao giờ nói chuyện to tiếng bao giờ.

Đây hoàn toàn là một hành động theo thói quen, căn bản là không cần phải khống chế gì cả.
Phó Gia xoay người, không nhìn bóng lưng rời đi của Lục Tề An nữa.
Phó Gia ra sân là do trèo cửa sổ ra, giống như lúc nhỏ vậy, chuyện trèo cửa sổ này cậu cũng ít khi làm, nhưng ít ra cậu là một thanh niên đã mười tám tuổi, lần đầu tiên trèo đã giống với người kinh nghiệm lâu năm, mà nay lại không được, suýt nữa thì bị vặn gãy ở bệ cửa sổ.
Cậu ngã lên giường ngủ mơ màng hai ba tiếng đồng hồ.

Gần đây cậu ngủ không yên, ý thức thỉnh thoảng thức tỉnh, mãi đến khi vào đêm rất lâu rồi thì tiếng sấm sét đến bất thình lình đã khiến cậu tỉnh hẳn.

Hạt mưa đập lên cửa sổ giống như đang gọi cậu dậy làm một việc gì đó.
Cậu ngồi dậy, bật đèn điện lên bắt đầu thu dọn hành lý.
Vật dụng mà cậu sử dụng trong căn biệt thự này đều là do thím Trần sắp xếp, ban đầu bà rất nghiệt ngã với cậu, Phó Gia thường hay ăn bữa trước bữa sau bị bỏ đói, vớ thiếu mất một chiếc, quần sách hai lỗ.

Nhưng sau này thì thím Trần cũng khá tốt với cậu, tường hay hỏi cậu có no hay chưa hoặc ngày mai muốn ăn gì.

Đồ ăn đồ mặc trên hành trình chuẩn bị không nhiều mấy, nhưng lại rất đầy đủ.
Phó Gia định mang những thứ này đi hết, nhưng cuối cùng chỉ cầm theo bộ đồng phục trung học 16 và bộ đồng phục trung học 6.
Nặng nhất là sách giáo khoa, có trời mới biết là vì sao học sinh cấp ba lại nhiều sách tới vậy.

Phó Gia dùng túi nilon bọc nó lại kỹ lưỡng để tránh khi đi sẽ bị dính nước mưa.
Cuối cùng của cuối cùng, cậu dọn ra được một cái túi và một cái ba lô căng muốn nổ ra.
Phó Gia thở một tiếng, trong tim có một sự thở phào nhẹ nhõm trước giờ chưa từng có.
Khoảnh khắc cậu mở cửa phòng ra ấy, cậu nghe thấy tiếng thím Trần ở phòng kế bên: “Phó Gia?” Giọng nói mang theo cơn buồn ngủ, hơi mơ màng.
“Tôi đi học đây.” Cậu nói.
Thím Trần im lặng, nhưng Phó Gia nghe thấy tiếng bà xuống giường, tiếng bước chân chạy đến, tiếng cửa mở ra.
Hành lang của dãy phòng người ở không có đèn, nhưng thím Trần nhìn được rất rõ.
“Mày…” Bà biết Phó Gia muốn đi đâu, nhưng lại nói.

“Bây giờ còn sớm, mày ngủ thêm chút cũng được.”
Phó Gia lắc đầu: “Hôm nay tôi phải đi sớm.”
Thím Trần cúi đầu suy nghĩ, lộ ra một biểu cảm ray rứt: “Thím chưa thay đồ nên không tiễn mày nhé.”
Phó Gia bật cười: “Hồi trước cũng có tiễn đâu, tôi chẳng ôm cái hi vọng này đâu.”
Thím Trần nhìn cậu chằm chằm, chợt nói: “Đợi chút, thím đi lấy đồ cho mày.” Bà quay lại phòng mình, không kịp bật đèn lên, mò lên cái ngăn tủ đầu giường lấy ra một tấm thẻ.
“Mày mang cái này đi đi.” Bà đưa thẻ cho Phó Gia.

“Bà chủ nói rồi, nếu như mày chịu đi thì mỗi tháng đều gửi tiền vào trong cái thẻ này, cho đến khi mày lên đại học.”
Phó Gia không lấy: “Thím lấy xài đi, giống như lúc trước vẫn hay làm ấy.”
Thím Trần cười ngượng ngùng: “Mày đừng thế chứ, chuyện lúc trước nhớ rõ vậy làm gì? Mày mới có lớp mười, sau này còn nhiều chỗ dùng đến tiền lắm…”
Phó Gia dồn nén một hồi rồi mới phát hiện mình lại không nói ra được mấy câu kiểu “Cất ngay đống tiền thối tha của họ Lâm mấy người đi” ấy.

Cậu cảm thấy kỳ lạ, mình là một đứa không được dạy dỗ không biết lịch sự như vậy, sao lại không nói ra được câu nào ác thế?
Phó Gia nói: “Thím xài đi, tôi đã trưởng thành rồi.”
Thím Trần lau đi mắt mình, lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại kia, nói: “Vậy sau này cần thì lại đến tìm thím.”
Phó Gia vừa ý, đây mới là thím Trần mà cậu biết, sự đồng cảm chỉ chi phối được bà ấy một lúc thôi, nhưng hiện thực sẽ quyết định hành động cuối cùng của bà.
Phó Gia quay người bỏ đi, không nhìn lại thím Trần lần nào.

Nhưng cậu biết trong mắt thím Trần sẽ có sự mãn nguyện, kiểu “Cuối cùng nó cũng chịu đi rồi”.
Sau khi bà quay trở về thì nhất định có thể ngủ một giấc ngon lành, đồng thời trước khi đi vào giấc ngủ còn ước rằng – Tốt nhất là đừng bao giờ quay về.
Suy nghĩ này và ý muốn của Phó Gia rất hợp ý nhau.
Phó Gia đợi bên đường rất lâu, cuối cùng cũng đón được một chiếc taxi đi đến trường.
Nghĩ tới nghĩ lui thì ở trường mới là phù hợp với cái “tiện cho việc học nhất”, “có ý nghĩa nhất” mà Lục Tề An nói.
Vẫn còn chưa đến giờ lên lớp, cổng trường đều chưa mở.

Phó Gia trèo vào trong, cầm một cây dù rách ướt đẫm, túi lớn, túi nhỏ đi thẳng vào phòng giáo viên trực ban, bất ngờ nói muốn ở ký túc xá trường, suýt nữa dọa cho giáo viên bị tuột đường huyết.
“Phụ huynh em đâu?” Giáo viên hỏi.
Phó Gia đã suy nghĩ xong rồi: “Họ ly hôn cả rồi, không muốn lo cho em nữa, đưa tiền cho em rồi để em tự sinh tự diệt, giờ em không liên lạc được với họ, thầy, thầy giúp em nhé.” Cậu bày ra một dáng vẻ đáng thương.
Giáo viên vội vàng nói nhất định sẽ giúp, vỗ lên lưng cậu an ủi, còn mua cho cậu bữa sáng nóng hổi.
Cuối cùng cậu chẳng làm thủ tục gì cả, thầy trực tiếp dắt cậu đi vào ký túc xá, ngay cả chăn cũng là giáo viên lãnh giúp cậu.
Thầy còn mua cho cậu đồ dùng cá nhân, nói: “Gặp phiền phức gì đều có thể liên lạc với thầy.”
Phó Gia cúi người xuống cảm ơn.
Ký túc xá phòng tám người nhưng không đủ tám, chỉ có ba người, họ đều bị Phó Gia đánh thức.

Một người nằm trong chăn dò xét cậu, một người lú đầu ra nhìn cậu một cái rồi quay đi ngủ tiếp.
Người còn lại thì hỏi cậu: “Mới chuyển tới à?”
Sợ đánh thức người ngủ tiếp kia, Phó Gia không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
Người đó cười lên nói: “Tao tên Lưu Đức.”
Học sinh trung học 16 đều biết rằng Lưu Đức và Lưu Thành đều họ Lưu, không phải anh em ruột nhưng thân hơn cả anh em ruột, cùng làm đàn em cho bọn xã hội đen.
Lưu Đức huýt sáo một cái: “Tao biết mày đấy, mày ghê gớm lắm mà.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN