Ngọc Bội Thái Tử Gia - Chương 17: Bọ ngựa bắt ve
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Ngọc Bội Thái Tử Gia


Chương 17: Bọ ngựa bắt ve


Edit: Niệm phu nhân

Trương ma ma không để ý đến ánh mắt của Sở Cẩm Diệu, bởi bà còn đang chìm trong suy nghĩ của mình. Trên đời này, vận mệnh là điều khó diễn tả nhất. Triệu phu nhân không được sủng ái còn gặp phải chuyện ôm sai hài tử, làm cho Sở lão phu nhân phê bình kín đáo. Tuy Sở Cẩm Dao trưởng thành ở bên ngoài, không thân thiết với Sở lão phu nhân. Nhưng Sở Cẩm Dao vẫn là huyết mạch của Hầu gia, làm sao có thể vì Sở Cẩm Diệu, một người ngoài mà ức hiếp huyết mạch của mình được cơ chứ?

Ngày ấy ở Vinh Ninh Đường, Sở Cẩm Dao bị lạc đường, lão phu nhân đã biết nhị đẳng nha hoàn bên cạnh Sở Cẩm Dao là người mới vào phủ không lâu, nên rất bất mãn với cách xử lí chuyện nhà của Triệu phu nhân. Có thể suy ra rằng Triệu phu nhân không để bụng chuyện của Sở Cẩm Dao. Nhưng mà lão phu nhân càng nhắc nhở Triệu phu nhân quan tâm đến Sở Cẩm Dao, Triệu phu nhân càng cảm thấy Sở Cẩm Diệu rất đáng thương. Tất cả mọi người sợ Sở Cẩm Dao bị ăn hiếp, mà không ai cảm thấy Sở Cẩm Diệu không có ai quan tâm sao? Nên Triệu phu nhân càng cảm thấy thương tiếc Sở Cẩm Diệu. Trương ma ma là người ngoài nên bà nhìn rõ hơn người trong cuộc. Bà cũng cảm thấy Triệu phu nhân quá hồ đồ. Sở Cẩm Diệu chỉ là một nữ nhi nhà nông, phụ mẫu tâm địa độc ác, vì vinh hoa phú quý mà tráo đổi huyết mạch Hầu môn. Mười ba năm qua còn khắt khe với thiên kim nhà bà. Trường Hưng Hầu và Sở lão phu nhân không trừng phạt nặng nhà kia, đã là nể mặt Sở Cẩm Diệu rồi. Trương ma ma tỏ tường tất cả, vậy mà Triệu phu nhân người trong cuộc lại u mê nhường này, có tình cảm nhiều năm như vậy với Sở Cẩm Diệu, làm sao để nàng bị thiệt thòi được cơ chứ.

Trương ma ma âm thầm thở dài, Triệu phu nhân còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng làm cho thân nhân ly tán. Bà không thấy ngay cả Đại tiểu thư cũng hay hay  để ý Ngũ tiểu thư hay sao. Triệu phu nhân làm như vậy, Đại tiểu thư cũng sẽ cảm thấy thất vọng mà buồn rầu. Nhưng mà Trương ma ma lại không có cách nào nhắc nhở Triệu phu nhân được. Bà tuy rằng là ma ma của Triệu phu nhân, Triệu phu nhân lớn lên nhờ sữa của bà, nhưng bà không dám so sánh với Sở Cẩm Diệu. Nếu Trương ma ma ám chỉ ngầm cho Triệu phu nhân, có khi Triệu phu nhân quay đi lại nói cho Sở Cẩm Diệu biết. Đến lúc đó thì Trương ma ma gánh không nổi. Tứ tiểu thư là nhân vật lợi hại, không giống như vẻ bề ngoài kia đâu.

Sở Cẩm Diệu cười lạnh khi thấy Trương ma ma nhanh chóng sửa lời. Tuy vậy, bề ngoài vẫn mỉm cười dịu dàng: “Ma ma, ngươi có thể tới phòng bếp làm giúp ta một phần bánh bơ không? Đột nhiên ta rất nhớ đồ ngọt bà làm.”

Trương ma ma nghe xong, thoáng giật mình, vội vàng nhìn Triệu phu nhân. Triệu phu nhân cười nói: “Diệu nhi muốn ăn thì bà đi làm đi, dù sao cũng không tốn công mấy.”

Trương ma ma nghe xong trong lòng thở dài, Triệu phu nhân vẫn không nhìn rõ. Sở Cẩm Diệu muốn bà rời đi, nghĩa là muốn nói chuyện riêng. Triệu phu nhân còn thuận theo nữa, Trương ma ma tức giận, hận rèn sắt không thành thép.

Người đã bao tuổi rồi, làm sao ánh mắt còn không có khả năng phân biệt đúng sai cơ chứ?

Đợi Trương ma ma đi rồi, Sở Cẩm Diệu cong môi, ngồi trước mặt Triệu phu nhân nói:

“Nương, con không phải con gái ruột của người, lại còn độc chiếm tên tuổi của chính thất tiểu thư, làm Sở Cẩm Dao lưu lạc bên ngoài mười ba năm. Có phải người rất ghét con không?”

“Không có đâu!”

Dường như Triệu phu nhân hơi hoảng hốt: “Con nghĩ sao mà lại nói lời như vậy?”

Sở Cẩm Diệu rũ mi, nước mắt rơi lã chã.

“Con cũng muốn hiếu thuận với mẫu thân nhưng mà mọi người đều nói con là tu hú chiếm tổ, tham vinh hoa phú quý, còn hại thiên kim chân chính ở bên ngoài chịu khổ. Đều là con không tốt, nương… nữ nhi đời này không có cách nào hiếu thuận người, đợi mấy ngày nữa nương đưa ta về lại nông thôn đi. Đợi kiếp sau con đầu thai tốt, danh chính ngôn thuận mà tới báo đáp mẫu thân, không để người bị người khác sau lưng người mắng mỏ.”

Triệu phu nhân không ngờ rằng sẽ nghe thấy mấy lời này, nổi giận: “Là ai nói với con mấy lời này?”

Sở Cẩm Diệu chỉ yên lặng khóc, không nói lời nào. Triệu phu nhân càng nhìn càng không nén giận nổi: “Là hạ nhân, hay lão phu nhân? Hay là Sở Cẩm Dao?”

Nghe thấy tên Sở Cẩm Dao, Sở Cẩm Diệu liền hô to: “Không phải, không phải mà, nương đừng hỏi nữa mà.”

“Nực cười.” Triệu phu nhân phẫn nộ mà vỗ bàn: “Mấy ngày nay nương còn tưởng nó an phận, không làm ra chuyện xấu gì. Không ngờ nó dám nói con như vậy, nương nhất định phải đòi lại công bằng cho con. Chỉ cần có nương ở đây, con vẫn có thể tiếp tục an nhàn mà làm tiểu thư Hầu phủ, không cần nhọc lòng tranh đấu gì với ai.”

“Nương.” Sở Cẩm Diệu kéo kéo tay áo Triệu phu nhân.

“Tổ mẫu cũng đã nói rồi, nương nên quan tâm Sở Cẩm Dao một chút, giờ người như vậy truyền đến tai tổ mẫu, bà lại nghĩ người không hay.”

Mới nãy, Triệu phu nhân tức quá mới nói những lời như vậy. Nghe Sở Cẩm Diệu nhắc nhở, mới nhớ ra còn lão phu nhân ở đây. Bà bà vốn nghiêm nghị cường thế, Triệu phu nhân luôn cung kính hầu hạ tròn nghĩa vụ, nếu như Sở lão phu nhân nhúng tay vào chuyện này, đúng là không thể cứ vậy mà xử lí Sở Cẩm Dao. Triệu phu nhân vừa tức vừa căm ghét, vô tình giận chó đánh mèo lên Sở Cẩm Dao. Triệu phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Ta phạt thân sinh nữ nhi của mình, còn phải nhìn sắc mặt người khác hay sao?”

“Nương nói như vậy cũng đúng, nhưng ai trách được Sở Cẩm Dao có chỗ dựa là lão phu nhân. Ngay cả Đại tỷ cũng che chở nó, chúng ta hai người thế lực đơn mỏng, làm sao có thể so với tâm phúc của tổ mẫu được.”

“Nói vậy nghĩa là, nó quý hóa quá, không ai dạy được hay là sao?”

Sở Cẩm Diệu liền nói: “Nương, người đừng tức giận. Từ từ nghĩ biện pháp. Tuy rằng nương không thể đánh mắng gì nó được, nhưng mà người vẫn có thể tìm một ma ma giáo dưỡng thay người mà. Nó vốn dĩ không có ai dạy dỗ, trước kia thân phận bần hèn đột nhiên đổi vận tới nơi phú quý vinh hoa nên mới vậy mà thôi. Nếu như quản giáo không nghiêm, sau ắt sẽ bị tiền tài che mờ đôi mắt, tính cách cũng thay đổi theo. Cho nên người cứ tìm cho nó một ma ma là được, dạy dỗ quản thúc nó. Tuy rằng ban đầu sẽ trách nương một chút nhưng đây là nương muốn tốt cho nó mà thôi. Cho dù là tổ mẫu nghe thấy, nhất định sẽ hiểu rõ nương.”

“Ma ma quản giáo?” Triệu phu nhân chau mày, bán tín bán nghi mà nhắc lại.

“Đúng vậy, nương tìm cho nó một ma ma quản giáo nghiêm khắc chút, chỉ đạo nó quản tiền quản hạ nhân. Ngày thường đốc thúc quy củ, đây mới là tốt cho nó. Nếu không thì liền mặc kệ nó rồi, nó muốn làm gì cũng không quản, sớm muốn gì cũng dưỡng thành tính cách hư hỏng. Nếu như ban đầu uốn nắn dần, sau này không cần phải phí nhiều công sức nữa.”

Triệu phu nhân gật đầu: “Con nói có lí, dù sao nó vẫn là nữ nhi của nương, nương không thể lúc nào cũng bên cạnh nó được. Phái một người sang đó thay nương quản nó cũng tốt. Tuy rằng ban đầu có oán trách ta, nhưng chỉ cần trong lòng nương biết vì muốn tốt cho nó mới làm vậy mà thôi, cũng không cần mấy cái hư danh kia.”

Triệu phu nhân nói xong, vui vẻ ngắm nhìn Sở Cẩm Diệu: “Nó dùng mấy lời ác như vậy với con, con lại lấy ơn báo oán, suy nghĩ thay nó như vậy. Thật sự là lương thiện. Nó cũng là từ nhà nghèo mà lớn lên, tâm tính không thể rộng rãi được. Đột nhiên nhìn thấy nhà giàu như vậy, khó tránh tâm trí u mê, muốn xa lánh con. Con cũng đừng so đo với nó làm gì.”

“Con biết rồi.” Sở Cẩm Diệu nhoẻn miệng cười.

Trời đã về chiều, Sở Cẩm Diệu muốn quay về viện nghỉ ngơi. Vừa ra cửa đã nhìn thấy Trương ma ma bưng một đĩa bánh trở về. Nhìn thấy Sở Cẩm Diệu, Trương ma ma ngừng bước.

“Tứ tiểu thư muốn về rồi sao? Bánh vừa mới làm xong, ngài còn muốn dùng không?”

“Đột nhiên ta không muốn ăn nữa, ma ma tự mình giải quyết đi.”

Sở Cẩm Diệu phất tay áo, nhẹ nhàng nói. Sở Cẩm Diệu nói buổi tối muốn ăn bánh, còn bắt Trương ma ma tự mình làm. Khi làm xong rồi, cũng là Sở Cẩm Diệu nói không muốn ăn. Trương ma ma không nói gì, chỉ bưng mâm bánh đứng một bên, cung tiễn Sở Cẩm Diệu ra ngoài. Trương ma ma cúi đầu, trong phút chốc bà cảm giác được Sở Cẩm Diệu liếc mắt nhìn bà một cái. Cái nhìn nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong giây phút ấy, phảng phất nhìn có kim châm, lạnh lẽo mà đâm vào da thịt bà.

Trong viện của Hoàng di nương, Tam tiểu thư đang tố khổ với Trường Hưng Hầu.

“Phụ thân, con biết con không được thông minh, ma ma dạy gì Tứ tiểu thư cùng mấy tỷ muội nhìn một lần là học được, còn con chỉ có thể tự về suy nghĩ mà thôi. Mỗi ngày đều luyện đi luyện lại tới khi đốt đèn còn chưa xong. Phụ thân, con ngốc như vậy, có phải không còn cách nào không? ”

“Sao lại vậy được?”

Trường Hưng Hầu thường xuyên tới viện của Hoàng di nương nên gặp gỡ Tam tiểu thư cũng nhiều. Gặp nhiều, Trường Hưng Hầu thương thứ nữ Tam tiểu thư này nhiều hơn người khác một chút. Trường Hưng Hầu thấy nữ nhi ủ rũ cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất thương, hắn không tự chủ mà nhỏ nhẹ an ủi.

“Người chậm cần bắt đầu sớm, cần cù bù thông minh. Con chịu khó luyện như vậy đã hơn tỷ muội nhiều rồi, con cứ như vậy cố gắng, tích tiểu thành đại, ngày sau sẽ có kết quả.”

“Thật sao ạ?”

Tam tiểu thư mỉm cười đầy vui vẻ, sau đó lại hơi nhăn mày, buồn rầu mà cắn môi.

“Tứ muội muội nghe một lần là hiểu, trở về không cần học hành gì thêm. Còn con ngày nào cũng học tới khi đèn thắp, như vậy mới có thể ngang hàng cùng các muội ấy, con như vậy… phụ thân không trách con ngốc sao?”

Hoàng di nương nghe xong, lại bổ sung tiếp: “Đâu chỉ thắp đèn, mỗi lần đi xem Tam tiểu thư trời cũng tối khuya rồi, Tam tiểu thư còn đang luyện chữ.”

“Khuya rồi còn học?”

Trường Hưng Hầu hơi giật mình. Mấy vị tiểu thư Sở gia đều lớn lên trong nhung lụa, mỗi lần đốc thúc quy củ cho mấy tiểu thư nhìn thì như nghiêm nghị nhưng không hà khắc mấy. Sau khi học xong chịu luyện lại đã là rất cần cù rồi, một mình luyện chữ đến khi thắp đèn, Trường Hưng Hầu còn không tưởng tượng nổi nữa. Vì vậy mới hài lòng nhìn Tam tiểu thư.

“Tốt lắm, con cố gắng như vậy ngày sau nhất định có kết quả tốt.”

Nhìn thấy trong mắt Trường Hưng Hầu là vẻ tán dương, Tam tiểu thư vui vẻ vô cùng, nhưng mà trên gương mặt vẫn cố làm ra vẻ ngại ngùng mà mỉm cười, giống như là được phụ thân tán thưởng, có vui vẻ rồi lại ngại ngùng. Nàng cũng biết Trường Hưng Hầu thích nhất là vẻ mặt thẳng thắn mà chân thành này. Tam tiểu thư liền nói:

“Phụ thân không chê con là được rồi, cho dù con không trúng tuyển thư đồng, nhưng được phụ thân tán thưởng câu này là tốt nhất rồi, không mong gì hơn nữa.”

Trường Hưng Hầu cũng mỉm cười: “Con chăm chỉ như vậy, Tổ mẫu sẽ thấy được thôi. Làm thư đồng cho Huyện chủ, ngoại trừ thông minh thì quan trọng nhất là cần cù. Huyện chủ vốn không chăm học, nếu bên cạnh là người chăm chỉ học hành, cũng là chuyện tốt.”

Nghe thấy lời này, Tam tiểu thư và Hoàng di nương nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương đều có ý mừng. Trường Hưng Hầu nói vậy, là đang hướng về phía Tam tiểu thư sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN