Ngọc Bội Thái Tử Gia - Chương 5: Bí mật hoàng gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ngọc Bội Thái Tử Gia


Chương 5: Bí mật hoàng gia


Edit: Niệm phu nhân

Tần Nghi luôn nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này. Sợi chỉ đỏ bên trong ngọc bội của Sở Cẩm Dao đã mờ đi một nửa, nhưng Tần Nghi cảm thấy vết thương của mình vẫn chưa bình phục được. Chuyện này có nghĩa là gì, suy nghĩ một chút lại khiến người ta lo lắng không thôi.

Sau khi sợi đỏ bên trong phai nhạt hết, vẫn còn công dụng dưỡng hồn sao? Tần Nghi không thể đánh cược như vậy được. Huống hồ, hắn cũng không có thời gian mà dưỡng thương, tin tức hắn hôn mê không tỉnh nếu làm lớn lên, sẽ là nỗi khó khăn trăm bề. Tần Nghi không phải không nghĩ đến việc mình cứ vậy mà đi tìm thân xác của mình, nhưng hắn không biết làm sao để thoát khỏi ngọc bội. Mà Sở Cẩm Dao là một khuê tú, hắn không thể bảo nàng đến gần thân xác của hắn. Nếu là nam nhân Sở gia, hắn lại không yên tâm.

Tần Nghi lo nghĩ chuyện của mình, Sở Cẩm Dao tất nhiên không rõ, nàng còn không biết Tần Nghi đang suy tư điều gì. Trong chớp mắt, nàng nhìn thấy Trường Hưng Hầu, kinh ngạc chớp mắt một cái rồi mới điều chỉnh lại gương mặt của mình, cung kính lễ độ hành lễ với Trường Hưng Hầu:

“Phụ thân”

Trường Hưng Hầu nhìn thấy Sở Cẩm Dao, hiển nhiên có phần giật mình. Mới một tháng không gặp, vậy mà Sở Cẩm Dao đã thay đổi nhường này? Trường Hưng Hầu quan sát từ trên xuống dưới Sở Cẩm Dao, cuối cùng vừa lòng cười nói:

“Tốt lắm, có da có thịt hơn rồi, không còn gầy yếu như trước kia nữa. Rất tốt.”

Hiện giờ Sở Cẩm Dao có một điều cảm thấy đáng tiếc, chính là làn da nàng hơi sẫm màu. Sức khỏe của nàng càng lúc càng bồi bổ tốt, nên không lộ ra vẻ nhỏ bé yếu ớt. Trong dung mạo cũng dần dần lộ ra nét đẹp riêng. Dù sao nàng cũng là nữ nhi của Trường Hưng Hầu và Triệu phu nhân. Thế hệ trước đều là quý tộc, nên nền tảng dĩ nhiên không kém rồi. So với tỷ muội, Sở Cẩm Dao còn có phần đẹp hơn Sở Cẩm Nhàn. Đôi mắt của nàng rất đẹp, tròn xoe linh động, đáy mắt lại hơi cong cong, hình dạng không bút mực nào tả xiết. Tròng mắt đen trắng rõ ràng, không cười linh động mà có thần, cười lên phảng phất như hàng vạn sao trăng rơi vào trong đáy mắt. Có thể câu hồn người đi. Sở Cẩm Dao năm nay mới mười ba, chờ đến khi trưởng thành, dưỡng trắng một chút, lại có thể càng làm nhiều người kinh diễm một phen.

Trường Hưng Hầu âm thầm gật đầu, buông trà trong tay xuống, hướng về phía Triệu phụ nhân đang ngồi bên cạnh:

“Nàng nuôi con rất tốt, dáng vẻ rất khá, thật có lòng”

Nét cười trên gương mặt Triệu phu nhân hơi cứng. Hôm nay Triệu phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, trang phục hoàn toàn là đồ mới, khiến cả người tươi sáng hẳn lên. Nhưng Trường Hưng Hầu vẫn không để tâm đến tâm ý của nàng, không mặn không nhạt uống trà, trong lòng Triệu phu nhân khó tránh khỏi một phen ủ rũ. Chỉ là Triệu phu nhân không ngờ, Sở Cẩm Dao vừa tới lại được Trường Hưng Hầu khen, còn Triệu phu nhân được khen là nhờ vào Sở Cẩm Dao.

Sở Cẩm Dao nghe xong cũng thụ sủng nhược kinh. Phong thái của nàng là nhờ Tần Nghi chỉ điểm, sau đó ở trong phòng luyện đến khi Tần Nghi vừa lòng mới thôi. Sở Cẩm Dao còn tưởng rằng đây là tiêu chuẩn của thế gia, nhưng mà thực tế, đây lại là nét đẹp mang theo một hướng rất riêng. Trường Hưng Hầu cảm thấy, Sở Cẩm Dao đi đứng hành lễ bên trong đều khác so với cổ lễ. Nói chuyện không né tránh ấp úng, tuy rằng không đủ nhu thuận e ấp, nhưng so với những nữ tử nói chuyện cúi đầu, đi đường cúi đầu, hành lễ cũng cúi đầu thì cảnh đẹp ý vui hơn rất nhiều.

Nếu là thiếp thất nha hoàn, Trường Hưng Hầu dĩ nhiên là thích e lệ nhu thuận, tư thái nữ tử phục tùng như vậy mới tốt. Nhưng nếu là nữ nhi chính thất nhà mình, hắn lại thích đường đường chính chính, làm cái gì cũng tự tin ngẩng đầu. Sở Cẩm Dao làm được điều này thật đáng khen.

Sở Cẩm Nhàn được lão phu nhân nuôi dạy, tuy rằng quy củ ở mức thượng thừa, nhưng Trường Hưng Hầu lại cảm thấy quá mức an tĩnh đoan trang. Sở Cẩm Diệu thì lại quá lãnh đạm khổ sở, đi đường khi nào tay áo cũng phiêu phiêu lãng lãng, tuy rằng có phong vị liễu yếu đào tơ, Trường Hưng Hầu lại có cảm giác yếu đuối không khỏe mạnh. Hầu như với nữ nhi và nữ nhân, ai cũng có hai bộ quy chuẩn không giống nhau. Tỷ muội ba người đứng cùng một chỗ, Sở Cẩm Diệu có phần cảm thấy gian nan, Sở Cẩm Dao không hề hướng về nàng biểu lộ bất kì cảm xúc kiêu ngạo nào, nàng càng không ngồi xuống mà đến trước mặt Sở Cẩm Nhàn thỉnh an.

“Trưởng tỷ”

Sở Cẩm Nhàn gật đầu, nàng là trưởng tỷ trong nhà, chẳng để tâm đến việc nhỏ này. Nàng nói: “Muội gần đây quả là có để tâm, như vậy rất tốt, muội vừa mới trở về, không cần gấp gáp, chậm rãi học dần là được. Đừng phụ sự chờ mong của phụ thân.”

“Vâng, trưởng tỷ”

Sở Cẩm Dao lại thỉnh an Sở Cẩm Diệu, kì thật thân phận các nàng có phần xấu hổ. Sở Cẩm Diệu tuy rằng đứng hàng trên Sở Cẩm Dao, nhưng nàng chẳng phải tỷ tỷ của Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao làm lễ trước mặt nhiều người như vậy, đã cho Sở Cẩm Diệu mặt mũi rồi, nàng đành không cam nguyện đứng dậy, lấy một lễ ngang hàng hồi lễ cho Sở Cẩm Dao.

Trường Hưng Hầu nhìn đích nữ hỏi lễ lẫn nhau, trong lòng cực kì đắc ý. Hắn vừa lòng gật đầu với Sở Cẩm Nhàn.

“Nhàn nhi càng lúc càng ra dáng trưởng tỷ rồi, nếu xuất giá, vi phụ cũng không cần lo lắng cho con nữa”

Sở Cẩm Nhàn năm nay mười bảy, mười ba tuổi đã đính hôn cùng biểu ca. Năm nay đã chuẩn bị xuất giá, Sở Cẩm Nhàn nghe thấy Trường Hưng Hầu nói thế, đứng lên:  “Tạ phụ thân”

Sở Cẩm Diệu nghe xong gương mặt không mấy vui vẻ. Đây là có ý tứ gì? Đầu tiên là khen ngợi Sở Cẩm Dao lễ nghi, sau là khen ngợi Sở Cẩm Nhàn ôn nghi. Ý tứ này là tỷ muội nhà người ta thân mật, có lễ nghi có gia giáo, còn nàng không phải thân sinh thì một câu hay liền không muốn nói sao?

Triệu phu nhân cũng cảm thấy không ổn, nàng nhìn thấy gương mặt Sở Cẩm Diệu đau khổ thì đau lòng, cầm lấy tay Sở Cẩm Diệu mà vỗ lên mu bàn tay. Động tác của hai người không ai để ý đến, bởi vì thứ nữ theo các di nương đã vào đến nơi. Một đám người lấp đầy cả gian phòng. Bởi vì có Trường Hưng Hầu ở đây, mấy thiếu gia cũng theo đến. Bình thường chỉ có mấy tiểu thư đến thỉnh an, hiện tại có Trường Hưng Hầu họ cũng không cần phải lảng tránh đi. Trường Hưng Hầu thỏa mãn nhìn thấy thê thiếp cùng nhi tử, trong lòng vừa ý, đứng dậy cao giọng nói:

“Đi dùng điểm tâm”

Hôm nay không cần thỉnh an Sở lão phu nhân, dùng thiện không cần gấp gáp. Lại nói, họ chỉ có người trong nhà, điều cần chú ý trên bàn ăn cũng vơi đi rất nhiều, không cần kiêng dè ăn ngủ không nói năng. Nhị thiếu gia động mấy đũa thì chẳng thiết ăn nữa, hắn hỏi Trường Hưng Hầu:

“Phụ thân, gần đây trong nhà rất hiếm khi thấy người, có chuyện gì bận rộn sao?”

Nghe thấy nhị thiếu gia nói chuyện, mọi người đều dừng đũa,  nhìn về phía Trường Hưng Hầu. Sau khi Sở Cẩm Dao trở về, dường như Trường Hưng Hầu bận rộn hơn rất nhiều, bận đến mức hậu trạch cũng không lui tới vài lần. Triệu phu nhân là chính thất phu nhân cùng Hoàng di nương, Phù Dung di nương đều rất muốn biết nguyên nhân trong đó.

Trường Hưng Hầu thở dài:

“Là vì chuyện của Thái Tử điện hạ”

Thái tử điện hạ? Người Sở gia đều có phần ngạc nhiên, Triệu phu nhân hỏi:

“Đang yên đang lành, sao lại liên quan đến chuyện của Thái Tử điện hạ?”

Mùa hè năm trước, chuyện trong cung cấm tuy là bí mật hoàng gia, nhưng mọi quan viên đều biết một hai. Mà Sơn Tây là ở vị trí địa lợi, hiểu trong đó còn biết nhiều hơn một chút. Đây là ở nhà, xung quanh đều là thê thiếp nhi tử, Trường Hưng Hầu dĩ nhiên cảm thấy không cần kiêng dè điều gì, nói thẳng ra: “Hồi tháng sáu, Bắc Trực Lệ từ Sơn Tây điều binh để gia nhập vào quân doanh Ngũ Quân, cùng ba ngàn binh, Thần Cơ Doanh hợp thành một toán quân cùng nhau diễn tập. Hoàng thượng cùng các vị nương nương tự mình quan sát điều binh. Đây vốn là một chuyện làm dương danh uy quyền của quốc gia, vốn là chuyện tốt. Phía dưới, binh sĩ hiếm khi được gặp hoàng thượng nên trong lòng đều chờ mong gặp người. Thần Cơ Doanh bởi vì muốn khoe khoang, lấy ra rất nhiều vũ khí binh lực mạnh mẽ, hoàng hậu nương nương lần đầu tiên thấy vũ khí này, cảm thấy mới lạ nên muốn xem biểu diễn.”

Trường Hưng Hầu nói đến đây, liền nhấp một ngụm trà cho thấm giọng. Sở Cẩm Dao không hiểu chuyện hoàng cung cùng quan trường, nhưng nghe xong cảm thấy tựa hồ không đúng lắm. Đây là điều binh đến Sơn Tây, chỉ sợ lần này diễn binh quy mô không nhỏ. Hơn nữa tướng quân binh sĩ chiến đấu là vì nước vì dân, bảo vệ biên cương, đều là anh hùng cả. Hoàng hậu lại cảm thấy mới mẻ, muốn Thần Cơ Doanh biểu diễn cho nàng xem? Đây không phải là trêu chọc lòng quân hay sao?

Sở Cẩm Dao cảm thấy không ổn, nên liếc nhìn những người khác thử, cũng không tỏ ra cảm xúc gì. Sở Cẩm Dao không hiểu được đây là chuyện gì, vì vậy không nói gì theo mọi người, lẳng lặng nghe.

Trường Hưng Hầu đặt chung trà xuống, tiếp tục nói: “Vốn dĩ tới đây chuyện cũng tốt đẹp, nếu nương nương thích thì thần tử cố gắng làm ngài vui lòng cũng được. Thần Cơ Doanh ở dưới biểu diễn, hoàng thượng và hoàng hậu xem đến hứng khởi, muốn nổi trống trợ hứng. Hoàng hậu ra lệnh một cung nữ chờ lệnh làm theo, hoàng thượng đang vui vẻ, liền chuẩn…”

Trường Hưng Hầu nói tới đây, người khác không nhịn được “A” một tiếng. Đây… quả thực là quá hoang đường đi. Việc quân đại sự, lại để một nữ tử vỗ trống trợ hứng, còn ra thể thống gì? Hiển nhiên Trường Hưng Hầu cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng người kia là Tiểu Tề Hậu được ngàn vạn sủng ái. Hoàng thượng gần đây càng lúc càng mê tín, càng thêm sủng ái Tiểu Tề Hậu. Triều đình việc lớn nhỏ đều không quản. Ngày đó, mọi người bên dưới đã cảm thấy không ổn, bọn họ trơ mắt nhìn một nữ tử bên cạnh nổi trống đứng trên tường thành, hoàng thượng vừa nói vừa cười với Tiểu Tề Hậu. Cho dù có nội các đại học sĩ cũng chỉ dám ngồi đó cười, không dám nói năng gì.

“Ngày đó thái tử điện hạ cũng ở đó, người thấy cung nữ nổi trống thì chạy lên tường thành tìm hoàng thượng và nương nương. Nghe mấy đại nhân đi theo hôm đó nói rằng, thái tử có bái kiến hoàng thượng, nói rằng trống là để cổ vũ quân tâm, là một vật linh thiêng để đại quân ra trận. Không phải là đồ chơi, một nữ tử vừa nói vừa cười vui đùa nổi trống, vậy còn ra thể thống gì? Hoàng thượng rất mất hứng, hoàng hậu có thể là vì câu đồ chơi nên nói qua lại thái tử vài câu. Hoàng thượng càng lúc càng không vừa lòng. Người trong nội các cảm thấy như vậy không ổn, chạy ra giúp thái tử điện hạ nói chuyện, thái phó cũng nói thái tử tạm thời đi xuống đã…”

Trường Hưng Hầu thở dài, nói tiếp.

“Ai ngờ được đâu, khi ấy thái tử chỉ nói được ngoài miệng thôi. Các đại nhân nghĩ chuyện êm xuôi rồi. Chỉ là người bước lên hai bước, đoạt lấy cung tiễn trong binh sĩ bên cạnh, quay người một tiễn bắn chết cung nữ kia. Ngự tiền thấy máu, mấy nương nương cùng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhìn thấy mặt trắng bệch không còn chút máu, nương nương thét chói tai, mấy binh sĩ dưới tường thành thấy có người chết đều xôn xao không thôi.”

Nữ quyến Sở gia nghe đến việc thái tử can đảm bắn chết cung nữ trước mặt mọi người bày trò, mà cung nữ này còn là tâm phúc của hoàng hậu, đều kinh hách dùng khăn tay che miệng. Trường Hưng Hầu hồi tưởng lại khi ấy thì thở dài.

“Cứ như vậy, mặt rồng đại nộ, hoàng thượng tự mình hạ chỉ điều Thái Tử đến biên cương. Đại Đồng và Mông Cổ thường xuyên đánh giặc nơi đó, nói chết liền chết, Thái Tử làm sao mà đến được nơi này? Nội các đại học sĩ thay phiên nhau cầu tình, đều không thể thay đổi quyết định của hoàng thượng. Thái tử càng quật cường, sống chết không chịu thua hoàng hậu, vậy mà thật sự chạy tới biên cảnh.”

Tình cảm phụ tử bên trong hoàng gia có rất nhiều sự ngăn cách, chuyện trong này tuy rằng mọi người đều không nói nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Như vậy mới thật sự là nháo lớn.

Một ngày thái tử điện hạ bắn chết nô tì của mẫu thân, không tới một tháng đã lan truyền ra toàn triều. Hiện tại người Sở gia nghe xong rồi, nhị thiếu gia nói:

“Thái Tử tuy rằng chuyện này làm không ổn, nhưng đây là vì giữ gìn kỉ cương, về tình có thể tha thứ được.”

“Chúng ta cảm thấy có thể tha thứ, còn hoàng thượng và nương nương thì sao?”

Sâu hơn nữa, Trường Hưng Hầu không dám bình luận thêm, chỉ có thể đánh lảng đi.

“Thái tử khi ấy mới mười sáu tuổi, tuổi trẻ khí thịnh…”

Sở Cẩm Dao nghe thấy ngọc bội cười nhẹ, nhỏ giọng cười lạnh một tiếng. Từ sau khi biết Tề Trạch, theo như yêu cầu mãnh liệt của Tề Trạch, Sở Cẩm Dao chỉ có thể thay dây đeo khác, mang ngọc bội vào trong cổ. Tiểu hài tử mang theo ngọc bội trước cổ là đáng yêu, nhưng Sở Cẩm Dao lớn như vậy rồi, trên cổ còn phải mang ngọc bội kiểu này quả thật rất mất mặt. Tuy rằng như vậy, nàng lại không chịu nổi Tề Trạch ngày đêm nói, đành phải cắn răng nhịn mà đồng ý.

Sở Cẩm Dao chớp chớp mắt, cho rằng chính mình nghe nhầm rồi. Tề Trạch so với nàng còn cẩn thận hơn, lúc có nhiều người hắn khi nào cũng không lên tiếng, hiện tại còn có phụ thân nữa, làm sao hắn không nhịn được mà lên tiếng chứ?

Sở Cẩm Dao nghĩ không thông, đành phải gác chuyện này sang một bên. Có thể bên tai của nàng xuất hiện ảo giác thôi.

Triệu phu nhân nhịn không được hỏi thêm:

“Vậy khoảng thời gian trước người không lại đây, là đang bận chuyện thái tử sao…?”

“Đúng vậy, thái tử gần đây tới biên cảnh rồi. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Mông Cổ năm nay thường xuyên tấn công, ai có thể yên tâm được?”

Trường Hưng Hầu nói tới đây liền ngừng lại, có những chuyện không cần phải nói với nữ quyến nội trạch. Nam tử không nhúng tay nội trạch, Trường Hưng Hầu nói với Triệu phu nhân và những người này, chỉ là để họ hiểu được tình thế trong cung, còn trọng điểm tại sao hắn lại bận rộn suốt một khoảng thời gian, hắn cũng không cần thiết phải nói cùng nữ quyến. Triệu phu nhân nghe xong hiểu rõ Trường Hưng Hầu làm chuyện đứng đắn, không phải ở ngoài bao dưỡng ngoại thất, nàng liền an tâm. Nàng không quan tâm nhiều tới chuyện của thái tử, nhân vật lớn này với nàng có quan hệ gì đâu. Đây là chuyện của nam nhân, nàng quan tâm, chỉ có chuyện hậu trạch di nương cùng mấy vị tiểu thư này mà thôi.

Trường Hưng Hầu cơm nước xong, thì cùng nhị thiếu gia và hai người con của di nương khác ra ngoài, có thể là tiếp tục nói về việc của thái tử. Sở Cẩm Dao tiễn phụ thân rời đi xong, trong lòng vẫn có phần tiếc nuối, nàng thật sự muốn biết thái tử sau đó làm gì nữa.

Trường Hưng Hầu rời đi, mấy thiếu gia cũng di rồi, trong phòng chỉ còn mấy nữ quyến, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. Triệu phu nhân ngồi trên giường lót nệm, Sở Cẩm Diệu dựa vào trong lòng Triệu phu nhân, Sở Cẩm Nhàn vẫn đứng đối diện Triệu phu nhân, hai tay thả lỏng, khe khẽ cúi đầu. Sở Cẩm Dao nhìn Sở Cẩm Diệu ngồi cạnh Triệu phu nhân, lại nhìn Sở Cẩm Nhàn đoan chính, cung kính đứng đó thì yên lặng đến phía sau Sở Cẩm Nhàn. Có Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao mở đầu, mấy tiểu thư khác cũng không thể ngồi, chỉ có thể đứng với Sở Cẩm Dao. Đích nữ còn nghiêm túc đứng đó, nàng nào dám ngồi cơ chứ? Triệu phu nhân thấy mấy tiểu thư đều đứng, vội vàng sai người mang ghế tới. Sở Cẩm Nhàn lại lắc đầu nói không cần. Triệu phu nhân cũng không quản, cầm mấy quyển sổ sách trong tay, nói:

“Mấy ngày nay đã đến lúc phát bạc tiêu hàng tháng rồi, dựa theo quy củ trong phủ ta, mấy cô nương các con mỗi người được hai lượng, đại nha hoàn bên người là một lượng hai. Đích nữ tiểu thư được bốn bộ xiêm y, thứ nữ được hai bộ. Nếu có khách hoặc là cần ra cửa, đánh trang sức hoặc sinh nhật, lễ tết, trưởng bối sẽ có trợ cấp thêm”

Sở Cẩm Dao nghe xong âm thầm líu lưỡi. Nàng nhớ rõ có một năm nhà họ thu hoạch hoa màu bội thu, tổng cộng được mười tám lượng bạc. Tô phụ Tô mẫu vui đến mức không khép miệng được. Tô gia làm lụng quanh năm suốt tháng mới kiếm được mười bảy, mười tám lượng. Mà còn là năm nào bội thu mới có. Vậy mà Sở gia tiểu thư, ăn mặc không lo, mỗi tháng còn có thể có hai lượng bạc. Sở Cẩm Dao yên lặng tính, như vậy xem ra, nàng chỉ cần tiết kiệm một chút. Tích trữ tiền hàng tháng, chờ qua một năm thì so nhà Tô gia một nhà khổ cực còn có tiền hơn.

Sở Cẩm Dao chấn kinh rồi.

Không đợi Sở Cấm Dao kinh ngạc xong, Triệu phu nhân lật sổ, nói tiếp.

“Đây là lệ thường, nhưng mấy ngày nay Ngũ tiểu thư mới trở về nên không giống với các con. Quần áo của nàng không đổi một năm một bộ, nên phục sức quần áo đều phải đặt lại một lần nữa. Lão phu nhân công trung chi cho nàng một trăm lượng, ta trợ cấp một trăm lượng nữa. Phụ thân của các con cũng thêm một chút, tổng cũng hơn bốn trăm lượng. Trừ bỏ tiền trang hoàng sân, mua giường, bàn ghế hoa lê, tủ quần áo gỗ đỏ, bàn trang điểm, bình phòng và phụ kiện linh tinh. Dư lại một trăm năm mươi lượng. Nàng được làm tổng cộng tám bộ áo váy mùa đông, một bộ quần áo bông, còn có hai bộ quần áo mùa xuân. Còn mua trang sức linh tinh, còn thừa ba mươi lượng”

Khi nghe thấy mình có được bốn trăm hai, Sở Cẩm Dao ngạc nhiên đến mức tim cũng đập nhanh hơn, nghe thấy bốn trăm lượng đã dùng hết rồi, trong lòng thay đổi, bất giờ nổi lên từng gợn sóng kinh hãi.

Sở Cẩm Dao không đoán được, không đến một tháng mà nàng tiêu hết của nhà bốn trăm hai lượng… Cho dù là gia cụ, một lần sắm có thể sử dụng rất lâu. Quần áo một lần còn đặt mua rất nhiều, lúc này mới thấy dọa người.

Sở Cẩm Dao lúc ở nông hộ, quần áo là cố gắng lắm mới đủ, nhưng bây giờ hoàn cảnh hoàn toàn khác rồi. Sở Cẩm Dao cũng biết quần áo trang sức không thể tiết kiệm được, nếu không đó là ném mặt của đại phòng. Đặc biệt Sở Cẩm Dao thân phận càng đặc biệt, không thể qua loa được.

Sở Cẩm Dao đột nhiên cảm thấy hai lượng tiền tiêu mỗi tháng hình như không đủ xài.

Không riêng Sở Cẩm Dao bị bốn trăm hai lượng này dọa sợ, mấy tiểu thư khác nghe xong cũng thật giật mình. Bốn trăm hai đó… quả nhiên thân sinh vẫn là không giống nhau. Triệu phu nhân nhìn về phía Sở Cẩm Dao, lại nói:

“Ở đây dư ba mươi lượng, ta liền chi cho con, tự cầm đi”

Sở Cẩm Dao chần chờ một chút, ngay sau đó mới nói:

“Tuổi con còn nhỏ, quản không được nhiều tiền như vậy. Vẫn là phiền lòng mẫu thân giúp con giữ đi”

“Chính mình cầm đi, ta nơi này không thiếu bạc. Con còn học nhiều thứ nữa”

Sở Cẩm Dao vẫn không dám cầm, Sở Cẩm Nhàn mới nói:

“Muội cũng đến tuổi tập quản gia rồi, mẫu thân cố ý rèn luyện muội đó, mau nhận đi”

Có Sở Cẩm Nhàn chỉ điểm, Sở Cẩm Dao rốt cuộc yên tâm, hành lễ nói:

“Tạ mẫu thân”

Nha hoàn của Triệu phu nhân cầm lệnh bài, tới phòng thu chi cầm tới ba mươi lượng.Trong lúc chờ nha hoàn quay lại, Triệu phu nhân mới nói với mấy tiểu thư trong phòng.

“Còn mấy ngày nữa thì cô cô các con quay về, mỗi người được phân một sấp Vân Cẩm, các con phải phân biệt được nặng nhẹ. Không được luyến tiếc đồ, mất mặt trước cô cô các con. Đây là thể diện của Trường Hưng Hầu phủ, không thể làm mất mặt được. Đây là bỏ nhỏ lấy lớn, các con hiểu chưa?”

“Vâng ạ.”

Mấy tiểu thư cùng hô đáp lại. Triệu phu nhân lại tiếp tục:

“Vân Cẩm dù sao cũng là nguyên liệu quý, nếu các con cắt may sợ không tốt thì mang đến phòng kim chỉ, nhờ tú nương may đi. Nếu các con muốn đa dạng, vậy thì tới tú nương cùng nhau làm, các con tự thêu cũng được, tú nương làm cũng được, tùy ý các con.”

Sở Cẩm Dao cùng mấy vị tiểu thư nhận lời. Tuy trên gương mặt nàng không lộ ra cảm xúc, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, quần áo nàng sẽ tự làm, hay là thêu hoa? Sở Cẩm Dao cảm thấy rất mơ hồ. Hơn nữa mặc dù nữ nhi xuất giá rồi đều thành khách, nhưng dù sao vẫn là cô cô ruột, làm gì như lâm vào đại địch, phải trang bị võ trang thế này?

Quần áo phải may mới đều chú ý nhường này, ngay cả quần áo thêu hoa cũng phải do Triệu phu nhân tự mình nhắc nhở. Cô cô Sở Châu lần này về nhà mẹ, thật sự chỉ là viếng thăm sao? Nàng cùng Sở lão phu nhân rốt cuộc là muốn làm gì vậy?

****

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Nghi: Ta, thái tử, tính cách ngông như thế đấy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN