Vào những năm 1960 xã hội Hồng Kông ngập tràn cơ hội, chỉ cần những người trẻ chịu khó, cống hiến sức lực, mang trong mình hoài bão lớn lao thì luôn có thể tìm được lối đi cho mình, người đông nhưng hàng hóa cũng không ít. Mức chi tiêu của người dân vào thập niên bảy mươi cũng mạnh, nhiều lựa chọn, dường như dù làm gì cũng có thể kinh doanh được, cơ hội có ở khắp mọi nơi.
Đến năm 1980, mức tăng trưởng mới có phần chững lại.
Lục Đình Trấn quan tâm sát sao động thái triển vọng của Hồng Kông. Từ đầu năm đến bây giờ, dân thành thị không ai không quan tâm đến tin tức trên báo chí, như thể ai cũng muốn hóa thân thành chuyên gia dự đoán, muốn tính quẻ bói ra tương lai của Hồng Kông từ trong những dòng chữ in.
Tỷ giá hối đoái của đồng đô la Hồng Kông tiếp tục giảm nhưng điều này không phải là vấn đề đối với Lục Đình Trấn. Hồng Kông thời nay không còn là thời kỳ mà mọi tầng lớp xã hội đều bị lũng đoạn bởi người Anh và những người không phải người Trung Quốc, các doanh nhân Trung Quốc đang dần vươn lên. Đây không phải là chuyện tốt đối với các doanh nghiệp do Anh Quốc làm chủ, nhưng lại là một cơ hội với Lục Đình Trấn. Nhờ đó, các doanh nhân Trung Quốc cũng trù tính, hợp lực hoặc cạnh tranh, để chia chác các lĩnh vực kinh tế truyền thống do người Anh thống trị.
Để trù tính cho chuyện này, mấy ngày gần đây Lục Đình Trấn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Bàn chuyện đến tận khuya, Lục Đình Trấn cũng uống ít rượu, anh bảo tài xế dừng lại ở chỗ cách nhà một cây số để anh đi bộ mua một phần bánh đúc đậu đỏ, gần đó có gia đình đang tổ chức đám tang, bật bài ca đưa tiễn:
“… Thiên sơn mình ta độc bước, chẳng cần đưa tiễn nhau…”
Lục Đình Trấn tập trung lắng nghe.
Anh còn nhớ mang máng, ba năm trước Chương Chi Vi thích ngồi canh trước tivi để xem “Mộng lưu hương” sau khi tan học, bài hát này hình như là một trong số những bài nhạc phim. Lục Đình Trấn không xem mấy thứ này, anh cũng không thể hiểu những gì mà mấy cô bé thích. Anh không giống như những bậc phụ huynh khác quản thúc cô không cho cô xem. Với những người có bản tính ham chơi thích những điều mới lạ, Lục Đình Trấn để mặc cho cô xem phim, còn mình thì cúi đầu đọc sách trong tiếng nhạc nền ồn ã từ tivi. Thi thoảng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Chi Vi đang ăn một miếng ô liu cam thảo, nhìn tivi không nỡ rời mắt. Cô không thích đi giày, để chân trần giẫm trên mặt thảm, cơ thể mảnh mai như một nhành liễu bị gió xuân thổi đung đưa.
Khi hai đôi mắt chạm nhau, Chương Chi Vi sẽ nhào qua, hỏi anh: “Lần này chú Lục đi bao lâu? Sẽ mang quà về cho cháu chứ?”
– –
Bên ngoài có người bàn tán, lời lẽ bẩn thỉu nào cũng có. Có người nói Chương Chi Vi là con gái riêng của ông chủ Lục, có người nói Lục Đình Trấn có sở thích quái gở mới nuôi dưỡng cô… Những điều này đều không thể lọt vào tai anh. Lục Đình Trấn hiếm khi nào lại rủ lòng thương với người khác như cô, khi cô buồn anh sẽ bầu bạn trò chuyện với cô, đi đâu về nhà sẽ mang quà cho cô, mua đồ ăn cho cô.
Tiếng Anh của cô cũng là do Lục Đình Trấn đích thân dạy, tên cô là do anh đặt, bức thư tình đầu tiên mà cô nhận được cũng đưa cho anh đọc. Những cậu trai có ý với cô, đợi bên ngoài trường học để gặp được cô nhiều lần, dùng thứ tiếng Anh và những con chữ vụng về để bày tỏ tình cảm ngây ngô. Chương Chi Vi đều không đọc mà đưa thẳng cho Lục Đình Trấn, anh đọc được một nửa rồi để lên ngọn nến, đốt rụi toàn bộ.
Lục Đình Trấn thích sự quật cường khác biệt của cô, nhưng lại không thích sự ngang bướng, cố chấp quá mức của cô.
Chẳng hạn như hiện tại.
Lục Đình Trấn mua bánh đúc đậu đỏ xong, men theo cả đoạn đường ngập hoa thiên điểu chậm rãi đi đến bên dưới tòa nhà cao tầng. Ngẩng đầu lên có thể thấy ánh đèn sáng choang, bóng cây cối in lên rèm cửa sổ đóng kín, chỉ có một ngọn đèn còn sáng, Chương Chi Vi vẫn chưa ngủ.
Lục Đình Trấn đẩy cửa vào nhà, vú Trần đi ra đón anh. Anh đã ăn tối, không cần người ta chuẩn bị cơm nước, chỉ hỏi bà ấy: “Tối nay Vi Vi đã ăn những gì?”
Vú Trần đáp: “Ăn mì cá viên.”
Lục Đình Trấn nhíu mày: “Sao lại ăn thứ này?”
“Cô chủ ăn không ngon, tôi đã nấu canh mà cô ấy không thích uống.” Vú Trần quan sát vẻ mặt của anh, lựa lời nói: “Cuối cùng là cô Ngọc Quỳnh đi mua mì cá viên, cô chủ từ từ ăn hết sạch. Tôi nghĩ, có thể là vì cô chủ nhớ bố mẹ…”
Lục Đình Trấn cởi áo khoác, ngắt lời bà ấy: “Tôi biết rồi.”
Quả nhiên là Chương Chi Vi vẫn chưa ngủ, cô vẫn mang bộ dạng uể oải. Hôm nay đã hết ho, cũng không phát sốt trở lại, vết thương trên đầu gối đã thay một lớp vẩy, lớp da mới ra vừa non vừa hồng hào. Ngày nào Hoa Ngọc Quỳnh cũng tỉ mỉ bôi thuốc ngừa sẹo cho cô.
Phần bánh đúc đậu đỏ mà Lục Đình Trấn mang về cũng chẳng làm cô thèm ăn, Chương Chi Vi chỉ ăn thử một miếng rồi che miệng muốn nôn. Lục Đình Trấn rót cho cô cốc nước, cô khăng khăng không uống, gạt phăng tay anh ra.
Lục Đình Trấn nói bằng giọng ôn tồn: “Sao lại thích ăn mì cá viên thế?”
Chương Chi Vi đáp: “Anh Gà Đen thích ăn mì cá viên nhất.”
Lục Đình Trấn cầm cốc nước: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nguôi giận à?”
Anh nói năng nhẹ nhàng, Chương Chi Vi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi ngược lại: “Chú bảo cháu nguôi giận kiểu gì?”
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn gọi tên cô: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Chương Chi Vi không nói năng gì, cô túm lấy ga giường.
“Thứ nhất, chú biết quan hệ của cháu và Gà Đen không bình thường, không thì chú đã chẳng giữ cậu ta đến tận bây giờ.” Lục Đình Trấn nói: “Bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, cháu cho là chú phải thả cậu ta đi sao?”
“Thứ hai, bây giờ chú và bố cũng không truy cứu chuyện ngày xưa của A Man, cũng là giữ vẹn tôn nghiêm của cháu.” Lục Đình Trấn bình tĩnh nhìn cô: “Thứ ba, Vi Vi à, vì mấy lời của người xung quanh mà cháu đã có thể không bận tâm đến ân dưỡng dục cháu bao nhiêu năm qua, cháu thấy như vậy có hợp lý không?”
Chương Chi Vi bật lại: “Vậy là chú biết Gà Đen sẽ đưa cháu đi.”
Lục Đình Trấn đặt cốc nước xuống, anh chạm vào mái tóc ngắn của Chương Chi Vi: “Thấy chưa, chú đã bảo là cháu không ngốc mà.”
“Chú biết chuyện này từ lúc nào?” Chương Chi Vi hỏi: “Từ khi chúng ta vừa đến Áo Môn sao? Không, Gà Đen đã làm xong thẻ hồi hương từ lâu… chú biết Gà Đen lên kế hoạch bỏ trốn từ Áo Môn, vì vậy chú đã chủ động đề nghị đưa cháu đến Áo Môn chơi, đúng không?”
Lục Đình Trấn lặng thinh.
“Chú cố tình tạo ra cơ hội, chú đang thăm dò cháu.” Chương Chi Vi nói: “Chú vốn…”
Chương Chi Vi không thể nói nên lời, tuy đã đoán được từ lâu, nhưng nói huỵch toẹt ra như vậy, cô vẫn thấy hơi tổn thương.
“Cháu không giống vậy sao? Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: “Gà Đen nói là cháu tin ngay. Chú nuôi cháu bấy lâu nay, sống sung sướng không chịu, cứ trông mong chạy sang đại lục. Bao nhiêu năm qua, chú đã nuôi một con sói mắt trắng? Chú là kẻ ngược đời sao? Nuôi cháu mà không cần báo đáp ư?”
Lục Đình Trấn chỉ chạm vào mái tóc đã cắt ngắn của cô, đầu ngót tay lướt qua mang tai, không chạm vào người cô.
“Chẳng phải chú đã nhận được sự báo đáp rồi hay sao?” Chương Chi Vi nhìn anh: “Chơi cháu lâu như vậy, còn chưa đủ hả?”
Lục Đình Trấn chụm mười ngón tay lại, giữ lấy tóc cô, nghiến răng nói: “Chương Chi Vi.”
Cõi lòng Chương Chi Vi đã nguội lạnh: “Lục Đình Trấn, cứ như thế này mãi thì chán lắm. Chú muốn làm bao nhiêu lần cũng được, chơi đủ rồi thì cho cháu đi đi, coi như chú tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, làm chuyện tốt cho trót. Cháu không mơ được làm bà Lục nữa, cũng không muốn làm người tình của chú, dùng chung một “cây gậy” với người khác, cháu chê bẩn.”
Lục Đình Trấn nạt ngang: “Cháu nói cái quái gì vậy? Chiều nay Hạ Thành Minh đến gặp cháu, cậu ta đã mang gì cho cháu?”
“Một cuốn sách vớ vẩn, cho người vứt đi từ lâu rồi.” Mặt Chương Chi Vi không một cảm xúc, thấy Lục Đình Trấn vẫn muốn nói gì đó, cô nghiêng người đè cổ anh xuống, miệng lẩm bẩm: “Nhân lúc chú vẫn còn sạch, không làm thì phí quá.”
Lục Đình Trấn xoa đầu cô: “Nếu biết nuôi cháu khiến mình tức anh ách thế này, thà nuôi một miếng xá xíu còn hơn.”
Chương Chi Vi cười lạnh lùng: “Nếu chú muốn chơi miếng xá xíu, cháu vẫn phải cung kính gọi chú một tiếng anh hùng đấy chú Lục ạ.”
Bị cô chọc giận hết câu này tới câu khác, Lục Đình Trấn vốn “ăn chay” đã lâu, bây giờ sao có thể nhịn được nữa. Huống chi vết thương trên đầu gối của cô đã khỏi, cơn sốt đã dứt, cũng hết ho. Anh giật cà vạt ra trói chặt cô lại, cô vẫn dùng lời nói để chọc giận anh.
“Ra vẻ chính nhân quân tử cái nỗi gì.” Chương Chi Vi mắng anh: “Lục Đình Trấn, nếu anh là người tốt thì ngay từ ban đầu đã không mượn rượu làm loạn với tôi. Nếu anh là quân tử thật, ngay khi tôi hôn tay anh, anh phải từ chối luôn rồi. Thừa nhận đi, anh chính là một tên biến thái, anh thích tôi là cái chắc. Anh thích tôi, nhưng không thể lấy tôi vì vấn đề thân phận, anh chỉ muốn để tôi làm tình nhân của anh, làm vợ lẽ của tên khốn nhà anh…”
Lục Đình Trấn bịt miệng cô lại, cư xử rất mạnh bạo, ngay khi anh cúi xuống định hôn lên khuôn mặt ngang bướng của cô thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra.
Anh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Hoa Ngọc Quỳnh với vẻ mặt hoảng hốt, trong tay cầm cốc nước, luống cuống nhìn cảnh tượng này, chẳng khác nào con cừu đi lạc vào chiến trường.
Lục Đình Trấn quát: “Cút ra ngoài.”
Đi cùng lời nói là một bình hoa, bị ném ra ngoài không lệch một phân, vỡ tan dưới chân Hoa Ngọc Quỳnh. Nước thấm vào tấm thảm, mảnh thủy tinh và những nhành hoa gãy dập nằm ngổn ngang trên mặt đất. Hoa Ngọc Quỳnh lùi ra sau một bước, run lẩy bẩy đóng cửa lại.
Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi đang đọ sức với anh, còn chưa đi vào mà cô đã trưng ra dáng vẻ coi thường cái chết, như thể ngay sau đó cô sẽ phải vươn cổ chịu chém vậy. Anh không thể nhìn thấy vẻ xấu hổ của thiếu nữ trên khuôn mặt cô, cũng không nhìn thấy vẻ mặt cầu xin, Lục Đình Trấn vuốt ve gò má cô, nhìn đôi mắt bướng bỉnh của cô.
Chỉ là một phen thăm dò.
Họ đều cảm nhận được sự thiếu kiên định của người còn lại.
“Chú nghĩ cháu bị ấm đầu rồi.” Lục Đình Trấn thả cô ra, duỗi tay vuốt nhẹ lên vết dây trói trên cổ tay cô, miết mấy cái, càng miết càng đỏ, anh mới dừng tay: “Không sao, làm chú mà, luôn phải nhường con cháu.”
Chương Chi Vi thở hổn hển, hung dữ lườm anh.
“Chung quy là vẫn còn ít tuổi, tuổi trẻ sốc nổi, cháu biết cách chọc tức chú, chú biết cháu mang bực tức trong lòng, cũng không trách cháu được.” Lục Đình Trấn cầm cổ tay nhỏ nhắn của cô, hạ giọng nói: “Không sao.”
Câu nói này, không biết anh nói cho cô nghe, hay là nói cho mình nghe. Mấy phút sau, Lục Đình Trấn lại nói một câu: “Không sao.”
Cuối cùng anh cũng chẳng làm gì Chương Chi Vi. Đợi cô dưỡng bệnh thêm một tuần, bác sĩ kiểm tra xong nói không còn gì đáng ngại, anh vẫn cử người đưa cô đi học như cũ.
Chương Chi Vi không còn gặp lại lão Tứ và Gà Đen nữa, bên cạnh Lục Đình Trấn đã đổi thành hai người khác. Trước đây Chương Chi Vi đã từng gặp họ, nhưng không thể nhớ tên họ, họ vẫn cư xử khách sáo với cô, gọi cô là “cô chủ”.
Đến chiều ngày đầu tiên đi học lại, Chương Chi Vi được đón về biệt thự nhà họ Lục để gặp vợ chồng ông bà Lục. Hai người vẫn đối xử với cô giống như trước đây, không thể hiện điều gì, cô cũng chẳng nhìn ra manh mối nào. Bà Lục rất lo cho sức khỏe của Chương Chi Vi, quan tâm hỏi han cô dạo này đang uống thuốc gì, ăn uống ra làm sao, hỏi hết một lượt bà mới tươi cười hỏi cô, Ma Cao chơi vui không? Đợi đến khi tốt nghiệp, Chương Chi Vi có thể đi đến nhiều nơi hơn…
Người đến ăn tối không chỉ có mình Chương Chi Vi, còn có Hạ Thành Minh và một cô em họ của anh ta, hai người ăn diện sang trọng, trò chuyện vui vẻ, khéo léo. Ông chủ Lục có vẻ rất thích em họ của Hạ Thành Minh, mấy lần bị chọc cười ha hả.
Chương Chi Vi không buồn nghe mấy lời nịnh nọt của cô em họ nhà họ Hạ này, cô đứng lên, ra ngoài vườn hoa ngẩn người. Vú Trương không có ở đây, hai con hầu lắm chuyện Tiểu Nguyệt và Trân Lệ cũng không có ở đây, cô không có ai để cãi nhau, không ai để ý, cảm thấy rất nhàm chán.
Chương Chi Vi cúi đầu, nhổ cỏ xếp thành hình con vịt trước mặt mình. Đang chăm chú xếp hình cái chân vịt, có người bật cười ở phía sau: “Cô Chương đúng là có đôi tay khéo léo, xếp cỏ thôi mà cũng say mê đến vậy.”
Chương Chi Vi ngẩng mặt nhìn anh ta: “Anh đến đây làm gì?”
Hạ Thành Minh chỉ mặc một chiếc ghi lê xám bên ngoài áo sơ mi, lịch thiệp bước xuống bậc thang: “Đến cứu cô khỏi bể khổ.”
Chương Chi Vi nói: “Anh lừa tôi.”
“Quả thực không dám giấu, Minh Nghi cũng muốn làm bà Lục.” Hạ Thành Minh dứt khoát ngả bài, thong thả nói: “Nhưng cô thấy đấy, cô còn ở đây một ngày, anh Lục cũng khó mà nghĩ đến chuyện lấy vợ.”
Anh ta đúng là một người làm ăn giỏi giang của thời đại mới, nói năng cũng chẳng vòng vo tam quốc.
Một người sống theo tư tưởng mới, quang minh lỗi lạc, thoải mái nói cho cô biết, bên phía anh ta đưa ra bao nhiêu con số, hỏi cô có muốn làm hay không.
Trong lúc nói chuyện, anh ta đã đến bên tay phải Chương Chi Vi, cúi đầu ngắm kỹ hình vẽ của cô rồi khen: “Cô Chương vẽ con chim uyên ương này sống động như thật.”
Chương Chi Vi vứt lá cỏ đi, chẳng giấu giếm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Anh định giúp tôi thế nào?”
“Hồng Kông là địa bàn của nhà họ Lục, tôi không động tay được.” Hạ Thành Minh nói bóng gió: “Nhưng Malaysia thì khác, Lục Đình Trấn ít khi đến Kuala Lumpur, còn tôi thì tình cờ có mấy mối làm ăn nhỏ bên đấy. Đất khách quê người, muốn làm chuyện gì đó, cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Chương Chi Vi chờ Hạ Thành Minh nói tiếp, nhưng anh ta lại không nói nữa.
Chương Chi Vi đã hiểu ý của anh ta, thấy anh ta không nói, cô không nhịn được mà giục giã: “Sau đó thì sao? Tôi đến Kuala Lumpur rồi làm gì?”
Lúc này Hạ Thành Minh đã im bặt.
Anh ta đứng dậy, mặt không đổi sắc, duỗi tay về một chỗ cách đó không xa, cười nói: “Anh Lục, cuối cùng anh cũng về rồi.”