Mấy người nọ dừng bước ngay tức khắc.
Sắc mặt Lục Đình Trấn sầm sì, anh sải bước lớn về phía sofa, nhìn Chương Chi Vi vẫn còn rơi nước mắt. Tóc của cô vẫn còn chưa khô, nước vẫn đang nhỏ xuống một cách gấp gáp, gò má cô có một vết đỏ, có máu chạy ra từ chân cô, như chu sa chảy xuôi theo khối ngọc trắng. Sắc mặt Lục Đình Trấn trở nên nặng nề, duỗi tay chạm vào chân cô. Chương Chi Vi không tránh, để mặc anh sờ nắn đôi chân, chỉ nghiến chặt răng đến nỗi đôi môi trở nên tái nhợt.
“Đau quá.” Chương Chi Vi ôm cánh tay phải của mình. Cuối cùng cô cũng lên tiếng, mang theo tiếng nức nở: “Tay cháu có khi sắp gãy rồi.”
Lục Đình Trấn đã cởi khăn tắm ra, vẫn ổn, máu không chảy ra từ nơi anh lo lắng nhất, chỉ là chân cô bị vật nhọn gì đó sượt qua. Tốc độ cầm máu của Chương Chi Vi kém hơn người bình thường, nên nhìn mới đáng sợ như vậy. Sau khi xác nhận tình hình vết thương xong, Lục Đình Trấn lấy đồ lót và váy của cô, mặc vào người cho cô rồi mới cho người đi vào.
Không cần đến bệnh viện, nhà họ Lục đã thuê bác sĩ riêng giỏi nhất. Ông chủ Lục từng trúng phải đạn lạc, cả cánh tay phải bê bết máu, cũng là bác sĩ riêng trong nhà xử lý vết thương cho ông.
Bác sĩ mang hòm y tế vào, bảo Chương Chi Vi dựa lên người Lục Đình Trấn, cúi đầu tập trung rửa sạch vết thương trên chân cô. Chương Chi Vi không cử động được cánh tay, không nói năng gì.
Bao năm qua Lục Đình Trấn nuôi Chương Chi Vi một cách chu đáo, gần như không để cô chịu khổ sở. Giờ đây nhìn cô nhíu mày đau đớn, bên cạnh có người ngoài nên anh không tiện dỗ dành cô, chỉ đỡ lấy cô, nghe cô xuýt xoa khe khẽ vì đau, hàm răng nghiến chặt đến mức sắp phát ra tiếng.
Không biết có phải bác sĩ đang ở đó, hay là vì bác sĩ nói không việc gì, Chương Chi Vi không còn gọi chú Lục nữa, chỉ mím môi, sắc mặt vẫn trắng bệch, yếu đuối vịn vào cánh tay Lục Đình Trấn, đôi tay nhỏ nhắn bám vào tay áo của anh, nhìn có vẻ như đã hạ quyết tâm không chạm vào người anh. Bác sĩ cầm kẹp gắp miếng bông được tẩm nước thuốc chấm vào vết thương của cô. Chương Chi Vi phát ra một tiếng thổn thức ở trong cổ họng như đang sợ hãi, nước mắt lưng tròng, ngón tay vô thức túm chặt tay áo của anh. Cô hơi gục đầu xuống, kìm nén không bật ra tiếng, một giọt lệ nóng rơi vào cánh tay Lục Đình Trấn.
Đáng thương đến độ khiến người ta đau lòng.
Lục Đình Trấn cúi xuống nhìn cổ tay Chương Chi Vi, đúng là không thấy chuỗi hạt niệm kia nữa. Lục Đình Trấn không tin thần phật, nhưng lúc này anh lại nhẹ nhàng vuốt cổ tay trống trải của cô bằng ngón tay cái, như đang vỗ về cô.
Chương Chi Vi nhắm mắt không nhìn vết thương, còn Lục Đình Trấn thì nhìn rất rõ, dường như vết thương kia là do mảnh sứ cứa rách, may mà không cứa sâu, miệng vết thương cũng không lớn, không cần phải khâu lại, chỉ cần ăn uống kiêng khem, không hoạt động mạnh một thời gian. Vết thương trên chân được xử lý xong, anh mới nhìn cánh tay của Chương Chi Vi. Có lẽ không bị gãy tay, Lục Đình Trấn không yên tâm, lại bế cô đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra kỹ hơn. May mà chỉ có vết xây xát nhẹ, không có gì đáng ngại.
Sau khi chắc chắn mình bình an vô sự, Chương Chi Vi mới đẩy nhẹ người Lục Đình Trấn ra, mắt cô vẫn rướm nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Đến giờ cô cũng không gọi chú Lục nữa, như có phần ngượng ngùng, cúi đầu sờ vệt nước ẩm ướt trên vạt váy, đó là nước nhỏ xuống từ tóc cô, khiến chiếc váy có một mảng đậm màu hơn chỗ khác.
Bây giờ cô không tiện đi lại, Lục Đình Trấn bế cô lên xe, Chương Chi Vi cũng nghe lời, không còn gây gổ giận dỗi như mấy hôm trước mà chỉ yên lặng ghé mặt vào người anh, không nói chuyện, dưới hàng mi rủ là bóng mờ đáng thương.
Sau khi về nhà, vú Trần và Hoa Ngọc Quỳnh đều đã về, hai người biết được chuyện Chương Chi Vi bị thương, cảm thấy hoảng sợ luống cuống, vội vàng tiến lên xem vết thương của cô. Vú Trần thật sự đau lòng, nhìn thấy chân của Chương Chi Vi là rơi nước mắt ngay, thấp giọng than vãn: “Ôi chao, ôi chao, lẽ ra tôi phải mang tấm thảm kia để lại chỗ cũ…”
Buổi sáng Chương Chi Vi kêu thảm trải sàn nhà tắm bẩn, vú Trần nhanh chóng mang đi giặt, phơi khô, nào nghĩ lại gặp phải chuyện như này.
Chương Chi Vi nói: “Không liên quan đến vú, vú Trần, là do cháu không cẩn thận.”
Hoa Ngọc Quỳnh không lên tiếng, lẳng lặng đi hầm món canh “Giấc mộng đêm hè”. Đây là món canh thanh đạm, nguyên liệu chính là quả bí đao, có lợi cho việc giảm viêm tiêu sưng, giúp vết thương mau lành.
Lục Đình Trấn ngồi bên mép giường, áo vest của anh đã bị tóc Chương Chi Vi làm ướt một mảng, anh không cởi mà mặc yên trên người. Thư ký Lâm đi tới, khẽ nhắc anh: “Thưa ngài, bên phía Bảo Hoa…”
“Mời họ về đi.” Lục Đình Trấn nói: “Hôm nay tôi có việc, bảo họ cứ về trước đi, hôm nào hẹn gặp sau.”
Chương Chi Vi cuối cùng cũng lên tiếng, cổ họng cô hơi khô, có phần ngắc ngứ, giống như viền bánh tart vừa nướng xong: “… Hay là chú cứ đi làm việc đi.”
Mấy giây sau, Lục Đình Trấn đứng dậy: “Vậy được rồi.”
Anh vừa đứng dậy, Chương Chi Vi đã ngẩng phắt lên nhìn anh, vệt nước mắt nơi khóe mắt cô vẫn chưa khô, lông mi dính vào nhau, không biết đang khóc hay đang tức giận và cũng giống như cô đang không tin là anh sẽ đi thật.
Bốn mắt chạm nhau, Chương Chi Vi quay mặt đi ngay: “Chú đi đi.”
Lục Đình Trấn không cầm lòng được mà bật cười: “Vậy chú đi thật nhé?”
Chương Chi Vi nói lí nhí: “Đi đi.”
Cô ôm chăn, cúi đầu: “Cháu không muốn gặp chú.”
Lục Đình Trấn xoay người, xua tay ra hiệu cho người khác ra ngoài, anh cũng đi giật lùi mấy bước, dừng lại, người cuối cùng ra khỏi cửa là thư ký Lâm, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại. Khi cửa và khung cửa chạm nhau khẽ phát ra một tiếng động, quả nhiên Chương Chi Vi đã ngẩng đầu lên, vẫn là dáng vẻ ấm ức, nước mắt vẫn đang chảy. Cô nhìn về phía cửa, và rồi nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Lục Đình Trấn.
Anh chưa hề rời khỏi đây.
Chương Chi Vi vơ lấy chiếc gối, giận dỗi ném về phía anh: “Chú lừa cháu!”
Lục Đình Trấn cười ha ha, tóm gọn chiếc gối, thong thả bước đến bên giường Chương Chi Vi, ngồi xuống, vuốt ve mái tóc đen buông rủ bên tai cô. Chương Chi Vi lên cơn bướng bỉnh, quay mặt đi, vừa cố chấp vừa cứng đầu. Lục Đình Trấn vỗ vào lưng cô, tay còn lại lau nước mắt lem nhem ở đuôi mắt cô: “Mắng chú xong, dễ chịu rồi chứ?”
Nước mắt Chương Chi Vi vẫn rơi lã chã, cô khóc đến nỗi đầu mũi đỏ ửng, biến hết thảy những ấm ức trong thời gian này thành lời nói nghẹn ngào: “Chú lúc nào cũng nghĩ như vậy, chú chiều cháu có khác gì nuôi con chó con mèo không? Nghe lời thì dỗ dành chiều chuộng, không nghe lời, thì mấy ngày liền không đoái hoài đến người ta…”
Cuối cùng cô cũng bật khóc thành tiếng, Lục Đình Trấn mềm lòng, dỗ cô: “Mấy ngày nay là chú không đúng, Vi Vi, ngẩng mặt lên để chú lau nước mắt nào.”
“Chú không để cháu vào trong lòng.” Chương Chi Vi giật tờ khăn giấy từ trong tay anh, lau nước mắt, nấc nghẹn: “Trước kia cháu cứ nghĩ là do mình nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại thấy chẳng sai chút nào, chú dứt khoát nuôi con chó thì hơn, vừa biết nghe lời chú, vừa biết chạy vòng quanh chú, còn tốt hơn cháu… Ồ, quên mất, chú không thể làm với chó.”
Lục Đình Trấn thấy cô lại giống như lúc trước, nói năng bỗ bã như đứa trẻ giận dỗi. Lần này anh không góp ý cô, chỉ khom người, cất giọng từ tốn: “Khóc đi, chú biết cháu ấm ức, khóc thành tiếng cũng tốt.”
Câu nói này như đã phá bỏ phong ấn, Chương Chi Vi vùi mặt vào lồng ngực anh, nghẹn ngào: “Chú cũng biết cháu ấm ức, mấy ngày nay cháu bức bối chết mất. Mãi mà chú chẳng đến thăm cháu, cũng chẳng gặp cháu, chỉ có mình cháu ở trong nhà… Tằng Ngải Nghi với chả Hạ Minh Nghi, hết Nghi này đến Nghi khác, không biết ai có phúc làm vợ chú… cuối cùng chú vẫn muốn nuôi cháu như tình nhân mà thôi…”
“Ai lại nỡ lòng coi cháu là tình nhân?” Lục Đình Trấn thở dài: “Vi Vi, chú dạy cháu học, dạy cháu cách đối nhân xử thế, giúp cháu nhập học, lên kế hoạch tương lai, sao cháu lại nghĩ chú muốn coi cháu là tình nhân rồi kim ốc tàng kiều?”
Tiếng thút thít của cô đã nhỏ đi, chỉ có đôi mắt vẫn ngấn lệ, ngước lên nhìn anh.
“Chuyện mấy ngày trước…” Lục Đình Trấn thoáng dừng lại: “Mà thôi, không nói những chuyện này nữa. Vi Vi, tối nay muốn ăn gì nhỉ?”
Chương Chi Vi nói: “Chẳng phải chú vẫn còn việc phải làm sao? Bảo Hoa gì đó mà?”
“Họ không có thành ý thương lượng, giá đưa ra quá thấp, cho bọn họ chờ mấy ngày cũng không sao.”
Lục Đình Trấn đang lau nước mắt cho cô thì bị cô hất ra, nói: “Quả nhiên, vẫn là công việc quan trọng nhất, chú chẳng một lòng một dạ yêu cháu.”
Lục Đình Trấn không giận, anh sờ vào vết đỏ trên mu bàn tay, nhìn Chương Chi Vi. Dường như cô đã khôi phục lại trạng thái trước kia, giống như vết rạn nứt chưa từng tồn tại, giống như chuyện thăm dò và bỏ trốn ở Ma Cao chưa từng xảy ra. Anh đưa bàn tay hơi đỏ lên vì bị Chương Chi Vi đánh trúng, lau nước mắt cho cô một cách kiên nhẫn. Hai người đều không nhắc đến những chuyện trước kia, Chương Chi Vi cũng đã khóc mệt, còn đang bị thương nên nằm xuống ngủ trước. Lục Đình Trấn ngồi bên mép giường chờ mấy phút rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh vừa ra ngoài, Chương Chi Vi đã mở mắt ra. Cô chạm vào cánh tay bị thương, nhắm mắt ngẫm lại xem ban nãy có sơ hở gì hay không.
Lục Đình Trấn đóng cửa lại, hỏi vú Trần: “Mang thảm trải sàn trong phòng tắm đi giặt, sao không thay cái mới?”
Vú Trần giải thích: “Cô chủ nói cái mới có mùi độc hại, bảo tôi mang đi phơi một thời gian cho bay bớt mùi. Tôi thấy hôm nay nắng đẹp, có thể mang ra phơi nắng, đợi đến chiều mang vào thay sang, ai dè…”
Vú Trần hết sức đau lòng, bấy lâu nay đều thương Chương Chi Vi như con mình. Đợt trước thấy cô gây gổ cãi cọ với Lục Đình Trấn, bà cũng thương đến mức ăn không vô, mấy lần tìm Lục Đình Trấn nói đến chuyện này.
Vi Vi tuổi còn nhỏ, vú Trần không nỡ để cô chịu ấm ức.
Lục Đình Trấn im lặng nghe vú Trần nói hết, trấn an bà mấy câu, ra ngoài ban công tưới cây.
Đến giờ ăn tối, Chương Chi Vi xuống giường, chuỗi hạt niệm mà Lục Đình Trấn tặng cô lại lắc lư trên cổ tay cô.
Tối nay Lục Đình Trấn ngồi ăn cơm cùng cô, nghe Chương Chi Vi ca cẩm bài vở quá khó, kiến thức cần ghi nhớ quá nhiều…
Nhưng bữa cơm này của hai người khá hòa hợp. Ăn cơm xong, Lục Đình Trấn nhìn Chương Chi Vi lên giường rồi quay về phòng mình như trước đây. Chương Chi Vi đau tay, trong lúc cuống lên, cô duỗi cái chân nguyên vẹn của mình ra, móc mũi chân vào vạt áo sơ mi của anh.
Lục Đình Trấn dừng bước.
“Chú Lục.” Chương Chi Vi nhìn anh: “Tối nay chú không muốn ở bên cháu sao? Lâu như vậy rồi mà…”
Cô hít thở nhè nhẹ, cánh môi mềm mại, ánh lên vệt nước: “Cháu rất nhớ chú, chú không muốn làm cháu sao?”
Lục Đình Trấn đứng đực ở đó.
Lần này anh không ngồi xuống, chỉ đi đến bên cạnh cô. Chương Chi Vi cắn môi, cô cởi cúc áo sơ mi cho anh, một chiếc, hai chiếc rồi cởi hết toàn bộ. Khi đầu ngón tay chạm vào quần âu thì bị Lục Đình Trấn giữ lấy cổ tay.
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: “Nếu cháu muốn chú thả Gà Đen thì không cần làm những điều này.”
Chương Chi Vi ngẩng mặt nhìn vào khuôn mặt anh. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc nào. Có lẽ người xung quanh đều sợ dáng vẻ này của anh, còn Chương Chi Vi thì không, Chương Chi Vi được anh nuôi lớn, không sợ những điều này.
Chương Chi Vi rút tay ra, cúi đầu, mái tóc ngắn mượt mà rũ xuống, khoe ra thùy tai có nốt ruồi son cho anh nhìn. Lục Đình Trấn nghe thấy tiếng hạt niệm chạm vào nhau, bây giờ ngay cả đi tắm Chương Chi Vi cũng không cởi vòng ra, cứ đeo như vậy.
Cuối cùng cô cũng chịu tỏ ra yếu thế, Lục Đình Trấn động lòng, giơ tay vuốt ve gò má cô.
Chương Chi Vi ghé lại gần, dùng răng cởi cúc quần.
Cô hỏi: “Vậy như thế này thì sao?”