Nhất là khi hai từ “Chi Vi” và “chết” đi đôi với nhau, bát cháo đầy huyết yến trong tay bà rơi xuống đất, vỡ tan tành. Chỗ cháo trong bát vẫn còn bốc khói hắt lên người bà, bà cũng không thấy đau, vô thức xoay người sang nhìn Lục Đình Trấn.
“Cậu ăn nói hỗn láo gì đấy?” Lục Đình Trấn mặt mày vô cảm quát người kia: “Ai cho phép cậu nguyền rủa cô chủ?”
Người nọ tỏ vẻ thương tiếc, vô cùng bất an: “Không phải… tôi không có. Là… là bên Malaysia, nói cô chủ lặn xuống nước, một lúc lâu vẫn không ngoi lên, có thể đã bị sóng cuốn trôi rồi…”
Lục Đình Trấn không thể nghe thêm được nữa.
Đôi tai anh như có tiếng ong kêu, dòng điện kêu lách tách, tiếng nhiễu sóng.
Vú Trương vội vàng đi tới, cầm khăn lau cháo trên váy bà Lục, nói dè dặt: “Bà chủ đừng cử động…”
Lục Đình Trấn đứng dậy, anh không nói một lời mà sải bước thật nhanh. Anh cần phải xác nhận rằng đây không phải một lời nói dối.
Ông chủ Lục ở phía sau gọi anh lại: “Đình Trấn!”
Lục Đình Trấn không đáp lại, anh đã đến trước điện thoại, người giúp việc đang cầm ống nghe thấp thỏm lo sợ, không dám ngẩng đầu, đôi mắt láo liên, run rẩy dâng ống nghe trong tay lên.
Lục Đình Trấn cầm lấy ống nghe, áp bên tai, tiếng dòng điện kêu tanh tách lọt vào tai, anh đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên dạy Vi Vi bơi.
Bộ áo bơi đầu tiên của Chương Chi Vi là Lục Đình Trấn chọn, không phải áo bơi liền thân màu xanh biển truyền thống, mà là áo bơi hai mảnh có màu đỏ tươi rực rỡ, rất đẹp, bên dưới là chiếc váy ngắn, bên trên cũng rất kín đáo. Cô không phải thành viên trong đội tuyển bơi chuyên nghiệp, vì thế không cần phải mặc những bộ đồ bơi trơn tuột, chỉ cần biết bơi, sau này nếu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng không đến nỗi có chuyện gì.
Đây là mục đích lúc đó của Lục Đình Trấn.
Lúc mới đầu Chương Chi Vi không hề muốn học bơi, cô sợ nước.
Là Lục Đình Trấn muốn cô học, đích thân dẫn cô xuống nước, để cô khắc phục chứng sợ nước của mình.
Giá như cô vẫn luôn sợ nước.
Lục Đình Trấn nói vào trong ống nghe: “Tôi là Lục Đình Trấn.”
– –
Thời điểm dạy Chương Chi Vi học bơi là vào một ngày nắng, trước đó đã mưa liên tục năm ngày liền. Cuốn sách mà Vi Vi thích nhất để trên bệ cửa sổ, quên lấy vào, đám người làm sơ ý không đóng cửa sổ lại, làm cuốn sách của cô bị ướt theo. Sáng ra Vi Vi đã mang cuốn sách số nhọ đi phơi dưới nắng, trang giấy phơi khô xong dúm dó lại với nhau, vừa khô vừa cứng. Nghe nói cuốn sách đó là A Man mua cho cô, ngay cả bữa trưa cô cũng chẳng buồn ăn, chỉ ngây ngẩn nhìn cuốn sách.
Lục Đình Trấn sai lão Tứ ra ngoài tìm, gần như đã đến tất cả nơi bán sách ở khắp Hồng Kông cũng chẳng tìm thấy cuốn sách giống y hệt.
– –
Giọng của người nọ truyền ra từ trong ống nghe, Lục Đình Trấn nhớ tên của anh ta, nhưng bây giờ tên của anh ta không còn là hai chữ chẳng hề liên quan nữa, mà là chai thuốc độc trống rỗng sau khi đầu độc chết người ta, là lưỡi hái dính máu chặt đứt đầu.
Anh ta nơm nớp lo sợ: “Thưa ngài, tôi xin lỗi.”
“Nói tiếp đi.” Lục Đình Trấn nói: “Từ đầu đến cuối, nói rõ ra.”
– –
Thay sang bộ áo bơi mới, Vi Vi cuối cùng cũng có chút vui vẻ. Năm ngày rồi, cuối cùng trời cũng hửng nắng. Bể bơi nhà họ Lục vừa được công nhân dọn dẹp xong, xả nước sạch vào bể, phơi dưới ánh nắng những một tiếng đồng hồ. Vi Vi ngồi bên mép bể bơi, dè dặt thò mũi chân vào trong nước, lạnh đến mức răng va lập cập vì dòng nước lạnh ngắt, hít sâu một hơi.
– –
“Chúng tôi không biết lặn nên đành đứng đợi trên bờ, tay huấn luyện viên và cô chủ cùng xuống nước, chúng tôi cứ tưởng sẽ rất an toàn.”
– –
“Rất an toàn.” Lục Đình Trấn cầm tay Vi Vi, cười với cô: “Nước chỗ này sâu chưa tới một mét tư, thế nào, cháu cảm thấy ngay cả một mét tư cháu cũng không đứng được sao?”
“Đâu có đâu.” Vi Vi nói: “Chú chưa đọc trong sách bao giờ sao? Chú Lục! Chỉ cần nước ngập qua lồng ngực, gây áp lực lên phổi, thời gian kéo dài có thể gây chết người…”
“Cháu có thể gọi tên chú.” Lục Đình Trấn xuống nước trước, anh đứng trong bể bơi, chìa tay ra với Vi Vi: “Xuống đây, chú Lục đón cháu, đừng sợ.”
Cô vẫn chần chừ, chê nước lạnh, sợ nước sâu ngập qua người cô. Mãi một lúc sau, cô mới dè dặt duỗi chân ra trong sự khích lệ của Lục Đình Trấn, bước xuống bậc thềm từng bước một, từ từ đi xuống chỗ nước nông.
“Mới bắt đầu là ở chỗ nước nông, cô chủ rất thông minh, học rất nhanh.”
Vi Vi quả thực rất thông minh.
Lục Đình Trấn chỉ hướng dẫn một lần, cô đã có thể bơi lội tung tăng ở chỗ nước nông – Đương nhiên, tư thế vẫn còn chưa được chuẩn, nhưng dù cô bơi thế nào cũng rất đẹp, hệt như một chú cá bảy màu với bộ vây bồng bềnh, rất xinh đẹp.
Vi Vi của Lục Đình Trấn là người thông minh nhất.
“… Bơi cũng chẳng có gì khó nhỉ.” Chương Chi Vi tươi cười với Lục Đình Trấn, cơ thể cô đã thích ứng với nhiệt độ của nước trong bể bơi, thậm chí còn thử kiểu bơi ngửa – nhưng tất nhiên là cô đã thất bại. Cô uống ừng ực hai ngụm nước, vội vàng bơi vào bờ, phun nước lên trên bậc thềm gạch men màu trắng như chú cá heo nhỏ: “Đơn giản quá… khụ khụ… đơn giản quá.”
“Chú nói rồi mà, bơi có khó đâu.” Lục Đình Trấn lùi ra sau, đến khu nước sâu. Anh thong dong dang tay ra, dẫn cô xuống nước: “Có muốn bơi thử ở chỗ nước sâu không?”
– –
“Cô chủ học lặn ở chỗ nước nông một lúc rồi lên bờ, phàn nàn chỗ nước nông không có gì hay ho, muốn lặn ở chỗ nước sâu. Ban đầu tụi em muốn ngăn cản nhưng cô ấy nằng nặng muốn đi, nếu không sẽ tức giận… Xin lỗi, anh Trấn, tụi em thật sự không nên để cô chủ và tay huấn luyện kia đến khu nước sâu.”
– –
Vừa đến khu nước sâu, Chương Chi Vi đã thấy hơi sợ hãi, cô gần như bám dính lên cánh tay Lục Đình Trấn, như một con rái cá con dính chặt lấy mẹ của mình. Cô sợ nước sẽ lấy hết dưỡng khí trong phổi cô, nhưng Lục Đình Trấn vẫn từ từ dẫn cô đến vị trí sâu hơn, trấn an cô: “Không sao, Vi Vi, chú ở đây.”
“Chú Lục.” Vi Vi áp mặt lên cánh tay anh, cơ thể từ từ thả lỏng: “Cháu không sợ.”
Không có anh, Vi Vi ở khu nước sâu có thấy sợ không?
– –
“… Hai tiếng trôi qua, thuyền vẫn chưa quay lại, chúng em qua đó tìm người, tìm một mạch đến tối vẫn không vớt được người, chỉ tìm thấy chiếc thuyền bị lật úp, mảnh vỡ đồ trang bị của cô chủ và tay huấn luyện viên và bình lặn tứ tán…”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Lục Đình Trấn siết chặt ống nghe, anh hạ giọng nói: “Mới chỉ tìm thấy mảnh vỡ của thiết bị lặn mà thôi, sao các cậu biết Vi Vi sẽ không tự lên bờ?”
“Thưa anh, chuyện này…”
“Đi tìm đi.” Lục Đình Trấn sẵng giọng: “Vi Vi vẫn còn sống, vậy mà các cậu lại ở đây nói với tôi mấy lời này làm gì? Chỉ làm chậm trễ thời gian. Cô ấy ở một mình sẽ rất sợ hãi, mau đi tìm.”
Dứt lời, anh úp ống nghe xuống, người thoáng lảo đảo, anh phải duỗi tay vịn vào bàn, dường như dòng máu trong người đang chảy ngược, trước mắt anh tối đen.
Vi Vi học bơi trong bể bơi đến khi làn da đã hơi nhăn lại, mới chịu lên bờ. Lục Đình Trấn cầm một tấm khăn bông lớn bao trọn cả người cô, lau tóc cho cô, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Gà Đen.
Mặt đối phương toàn là mồ hôi, rồi khom lưng, đưa một cuốn sách mới tinh cho anh: “Anh Trấn, em tìm được cuốn sách này ở chỗ một giáo viên tiểu học, anh xem xem đây có phải cuốn sách mà tiểu thư Vi Vi muốn không.”
Vi Vi được bọc trong khăn bông kêu lên một tiếng bất ngờ, vùng thoát ra: “Oa!!!”
“Là chú Lục nhờ anh tìm giúp em sao!”
“Cháu yêu chú Lục nhất!”
…
Nước biển sâu tràn qua lồng ngực Lục Đình Trấn, không khí trong lá phổi chịu lực ép nặng nề. Lục Đình Trấn thở dốc một tiếng, lá phổi, dạ dày và trái tim của anh dường như đang bị đặt trong máy trộn đóng kín, áp lực và cơn đau mãnh liệt đã khuấy nát toàn bộ bốn chữ “Yêu chú Lục nhất”, rồi hòa lẫn vào trong cốt nhục đã bị đập nát của anh. Chẳng khác nào bị người ta thình lình rút mất xương sườn, sau khi tâm trí điềm tĩnh của Lục Đình Trấn trở nên trắng xóa, cuối cùng là bóng tối bủa vây khắp chốn.
Bóng tối câm lặng, sự tĩnh mịch chết chóc u tối.
“Không.”
Lục Đình Trấn xoay người, nhìn thấy ông chủ Lục và bà Lục với vẻ mặt lo âu.
“Vi Vi sẽ không có chuyện gì.” Lục Đình Trấn nói: “Con bé biết bơi.”
Bà Lục duỗi tay ra: “Đình Trấn, con đi nghỉ trước đi.”
“Không cần.” Lục Đình Trấn nói: “Con không sao, con đi đặt vé máy bay đây.”
Ông chủ Lục nói: “Đình Trấn, nghe lời mẹ con.”
Lục Đình Trấn không phản ứng lại, anh đứng thẳng lưng, bước ra ngoài, bình tĩnh gọi người, chiếc máy trộn trong lồng ngực vẫn còn hoạt động, một nhát, hai nhát, đánh tan giọng nói của Vi Vi.
Anh không ngủ, đã đặt được vé chuyến bay gần nhất. Người xung quanh lo anh vì quá đau buồn mà ngất xỉu. Nhưng trên thực tế, Lục Đình Trấn là người tỉnh táo nhất, tinh thần anh phấn chấn hơn bất cứ lúc nào, không một chút mệt mỏi, tinh lực vô cùng vô tận. Vừa nhắm mắt lại, anh đã có thể nghĩ đến toàn bộ những gì Vi Vi đã nói với anh trong một tuần trở lại đây.
Cô nói với Lục Đình Trấn rằng mình quá cô đơn, ngủ không ngon, rằng cô rất nhớ anh.
Không sao, thế thì anh sẽ đón cô về.
Không học hành gì nữa, học cái quái ấy.
Hồng Kông nhỏ bé, nếu cô thấy bức bối, Lục Đình Trấn có thể đưa cô sang Anh chơi, đi Ma Cao và thậm chí là Đại lục, làm giấy hồi hương không phải chuyện khó. Đại lục rộng lớn như thế, phong cảnh thơ mộng, họ có thể đi tới chân trời góc bể. Chẳng phải cô là người Mân Nam sao? Người nơi đó coi trọng tổ tiên, thế thì về quê hương của cô để thăm thú, hoặc có thể tìm kiếm người thân có quan hệ máu mủ với cô, thế là cô không phải đơn độc một mình nữa rồi…
Cô muốn kết hôn.
Thế thì kết hôn.
Cái gì mà con gái nuôi của tay trong, cái gì mà có mục đích khác, anh không tin điều gì cả.
Vi Vi chính là Vi Vi, dù cô có mục đích khác thì sao? Cô vẫn còn ít tuổi, dù có nhẹ dạ mà tin vào những lời bóng gió sau lưng, bị kẻ khác gây chia rẽ khiến cô mọc mấy cái vẩy ngược cũng không quan trọng. Đây là cô gái anh chứng kiến trưởng thành, sao anh có thể hoàn toàn không tin tưởng cô…
Vị trí bà Lục, cô muốn làm thì cứ làm, còn phải làm bà Lục sung sướng thảnh thơi, những kẻ nói năng lung tung sẽ bị lôi đi cắt lưỡi. Cô không muốn nghe, thế thì cho mấy kẻ kia vĩnh viễn câm miệng. Không cần phải tốn công tốn sức, không cần che che giấu giấu, chẳng phải quá đơn giản hay sao? Mấy lão già kia đáng chết từ lâu rồi, nếu không phải giữ họ lại, nếu không phải băn khoăn về danh tiếng và uy quyền, đạo nghĩa giang hồ…
Những thứ này có ích gì.
Lục Đình Trấn nhíu mày, lồng ngực đau tức, anh đặt tay lên ngực, dường như không thể cảm nhận được nhịp tim đập.
Anh nghĩ đến cái đêm cô bỏ trốn, khuôn mặt cô toàn mồ hôi đứng trong con ngõ tối thui nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ.
Giá như lần đó anh để cô đi Đại lục.
Nghĩ đến lúc ngồi lên xe, Chương Chi Vi cầu xin anh đừng đánh Gà Đen, tha cho Gà Đen.
Giá như lúc đó anh tha cho Gà Đen.
Chương Chi Vi rưng rưng nước mắt, nói với anh rằng sau này A Man trung thành một lòng với ông chủ Lục, chuyện đỡ đạn là thật lòng, A Man không muốn phản bội ông chủ Lục thêm lần nào nữa.
Giá như lúc ấy anh không phản bác lại cô.
Buổi trưa hôm qua, giá như anh nhẫn nại thêm chút nữa, nghe cô nói hết mọi chuyện, chứ không phải dứt khoát kết thúc cuộc gọi, vậy thì chiều hôm qua cô đã không giận dỗi rồi.
Giá như anh không hạ quyết tâm mài giũa tính nết của cô.
Vi Vi mà không giận thì sẽ không tự dưng muốn đi lặn biển. Hoặc có lẽ, tối qua anh càng phải nhẫn nại trò chuyện với cô, sớm sang thăm cô, liệu như thế cô có bằng lòng hủy bỏ kế hoạch ra ngoài chơi, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh hay không…
Giá như anh cưng chiều cô nhiều hơn.
Dù có kỹ năng bơi giỏi Vi Vi vẫn sợ nước sâu, sợ nước ép vào lồng ngực.
Chương Chi Vi sợ nước sâu, Chương Chi Vi thích bơi lội, Chương Chi Vi của Lục Đình Trấn, viên minh châu mà nhà họ Lục nâng niu, bà Lục tương lai. Một trăm năm sau, đất vàng xương trắng, tro cốt của họ sẽ được chôn cùng nhau.
Cô còn trẻ như vậy.
Vi Vi, thứ em muốn, tôi đều có thể cho em, dù là gì đi chăng nữa.
Nhưng Vi Vi không cần nữa. Chương Chi Vi của Lục Đình Trấn đang ở dưới biển. Cô từng nói “cháu yêu chú” vô số lần, cháu yêu chú Lục, chú Lục ơi cháu thích chú lắm, chú ở bên cháu có được không, cháu rất yêu chú, chú có yêu cháu không? Vô số lần tỏ rõ tâm ý, nói đến khi khô cả miệng, cổ họng chua chát, nói đến khi nước mắt hóa thành biển sâu, vậy mà cô chưa lần nào được đáp lại.
Thậm chí Vi Vi còn chưa nghe thấy câu “Tôi yêu em”.
Một câu cũng không.