Leong Mei Wah.
Lương Mỹ Hoa, với thân phận là em gái Lương Thục Bảo, có giấy chứng nhận thật và hợp pháp, điều không thật duy nhất là huyết thống.
Chương Chi Vi tiếp tục sinh sống ở nơi này, chính thức làm em gái của Lương Thục Bảo. Cô không thiếu tiền, ngay buổi tối khi lấy được giấy tờ tùy thân, cô đã âm thầm cho Lương Thục Bảo một thỏi vàng coi như cảm ơn. Đối phương kinh ngạc che miệng, luôn miệng từ chối, rồi đẩy thỏi vàng về phía Chương Chi Vi, lắc đầu: “Chị không nhận được, em lấy nó từ đâu vậy?”
Chương Chi Vi tiếp tục nói dối: “Lúc bỏ trốn em đã lấy nó.”
Lương Thục Bảo nghiêm mặt: “Trộm đồ là việc không đúng, Mỹ Hoa.”
Chương Chi Vi nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương.
Lương Thục Bảo thở dài: “Được rồi… vậy em phải nhớ, sau này không được làm như vậy, được không?”
Chương Chi Vi gật đầu thật mạnh.
“Em cầm lại đi.” Lương Thục Bảo kiên quyết không nhận: “Em còn nhỏ, sau này hay phải dùng đến tiền… Không phải em muốn đi học sao? Mỹ Hoa, em có thể cầm chỗ tiền này đi học mà.”
Chương Chi Vi ngây ngẩn nhìn chị ấy.
“Em là người có học.” Lương Thục Bảo duỗi tay, xoa cánh tay cô. Chương Chi Vi cúi đầu nhìn đôi bàn tay không còn mềm mại của chị ấy, và những vết chai trong lòng bàn tay của chị ấy. “Em đi học đi, Mỹ Hoa, đừng bó buộc mình ở trong thôn làng nhỏ bé này, em cần phải đến những nơi rộng lớn hơn.”
Câu nói này có phần quen thuộc, Chương Chi Vi động lòng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“… Em không thể học trong trường công lập, nhưng có thể học thử trường trung học tiếng Hoa.” Lương Thục Bảo nhẹ nhàng nói: “Ngài Lâm Liên Ngọc (Lim Lian Geok) đã dành cho chúng ta cơ hội học trường tiếng Hoa, em phải đi học, phải đến trường.”
“Đọc sách, học hành thì mới có đường thoát thân.”
Chương Chi Vi cũng không định bỏ học, nhưng chế độ giáo dục của Malaysia có chút bất đồng với những nơi khác.
Có khoảng 27% dân số là người Hoa ở Malaysia, ngôn ngữ chính thức là tiếng Mã Lai, vì từng bị Anh Quốc xâm lược nên tiếng Anh cũng là ngôn ngữ thông dụng. Còn ngôn ngữ thông dụng của người Hoa là tiếng Hoa, nhưng nền giáo dục tiếng Hoa lại không được coi trọng. Tỷ lệ nhập học hàng năm của các trường tiểu học người Hoa chiếm gần 20% tổng số học sinh tiểu học ở Malaysia, nhưng những ngôi trường này chỉ có thể nhận được không quá 2% trợ cấp học phí của chính phủ. Nếu không phải các tổ chức đoàn thể người Hoa quyên góp và trợ cấp, e là những trường tiểu học người Hoa rất khó để tiếp tục duy trì.
Người Malaysia gốc Hoa thuộc mọi tầng lớp chưa bao giờ từ bỏ sự phấn đấu và nỗ lực của mình, trước đây, ông Lâm Liên Ngọc đã bán tài sản của mình, thành lập trường dạy tiếng Hoa và xúc tiến việc thành lập Hiệp hội giáo viên trường học người Hoa. Sau này, vào năm 1973, người Malaysia gốc Hoa đã phát động Phong trào phục hưng các trường Trung học Độc lập dạy tiếng Hoa ở Perak…
Trên thế giới ngày nay, ngoài Trung Quốc, chỉ có Malaysia có hệ thống giáo dục mẫu giáo, tiểu học và trung học dạy tiếng Hoa.
Điều đáng tiếc là kỳ thi chung của các trường Trung học Độc lập tiếng Hoa chưa được chính phủ Malaysia công nhận, các trường Trung học Độc lập tiếng Hoa không được nhận bất kỳ nguồn kinh phí nào từ chính phủ, họ chỉ có thể dựa vào sự tài trợ của người gốc Hoa, học sinh phải trả tiền. Hơn nữa hầu hết học sinh của trường Trung học Độc lập tiếng Hoa nếu muốn đào tạo chuyên sâu, chỉ có thể học đại học dân lập, hoặc đăng ký đại học nước ngoài.
Chỉ có tri thức mới có thể mở ra vùng trời mới.
Lương Thục Bảo đã cố gắng đưa Chương Chi Vi đến học tại một trường Trung học Độc lập tiếng hoa ở Johor Bahru, nơi này được quản lý nghiêm ngặt, mỗi tháng được về nhà một lần. Chương Chi Vi đã có mục tiêu mới một lần nữa, cô sẽ học ở nơi này rồi đăng ký nhập học đại học ở Anh Quốc – trong những ngày nghỉ lễ, cô phải làm việc chăm chỉ để kiếm được khoản học phí cao ngất ngưởng trong tương lai. Sớm muộn gì thì tiền mặt và vàng thỏi trên người cũng sẽ cạn kiệt. Chương Chi Vi không muốn nhàn rỗi. Cô đã được mở mang tầm mắt thì sẽ không cam chịu ở yên một xó nữa.
Lương Thục Bảo nói đúng, bản thân cô cũng không muốn sống cả đời ở trong xóm nhỏ này.
Cuộc đời thuộc về Chương Chi Vi đã kết thúc, bây giờ cô là Lương Mỹ Hoa, em gái của Lương Thục Bảo.
Chương Chi Vi qua lại giữa Johor Bahru và cảng Mersing, thỉnh thoảng đến Nhà thờ Hồi giáo trên đỉnh núi, đứng cạnh tòa nhà màu xanh trắng có thể cảm nhận thưởng thức phong cảnh của dòng sông, Biển Đông và những ngôi làng nhỏ yên tĩnh. Ẩm thực Nyonya vẫn luôn truyền cho nữ, không truyền lại cho nam. Lương Thục Bảo đã dạy Chương Chi Vi làm bánh pate tôm hình tròn khô cứng từ tôm bạc nhỏ và muối, rồi dùng bánh pate tôm đó làm ra loại sốt cay sambal.
Thỉnh thoảng Chương Chi Vi đến miếu cúng bái thần thổ địa, nghe nói ông ấy có thể giữ cho thiên hạ thịnh vượng, nhưng Chương Chi Vi không có gì để ước. Trước đây cô không tin vào thần phật, nếu không cô đã ngăn cản Lục Đình Trấn khi anh nhét hạt niệm vào người cô. Lương Thục Bảo cầu khấn chồng chị ấy ra biển bình an trở về, mong rằng mình sớm mang thai, sinh ra kết tinh tình yêu của mình, mong cho em gái Mỹ Hoa học hành đỗ đạt, có thể thuận lợi xin vào các trường đại học chất lượng…
Chương Chi Vi thì cầu nguyện cho Lương Thục Bảo cầu được ước thấy.
Còn cô và Lục Đình Trấn, Hoa Ngọc Quỳnh, Gà Đen, ông chủ Lục, bà Lục…
Dường như đã là người của hai thế giới.
Kể từ đây núi non chẳng thể tương phùng.
Nỗi nhớ mong cách cả đại dương.
Lục Đình Trấn vừa ăn tối xong, kể từ khi Vi Vi gặp chuyện, trong vòng nửa năm anh đã gầy sọp đi. Làm việc, bàn chuyện làm ăn, cư xử với người khác, v.v… Lục Đình Trấn vẫn hệt như trước đây. Chỉ khác là anh càng ngày càng ít cười hơn, thời gian trầm mặc càng ngày càng kéo dài.
Anh rất ít khi về biệt thự nhà họ Lục, chỉ ngủ ở trong phòng ngủ của Vi Vi. Căn hộ đã được sửa xong, Lục Đình Trấn đã làm cho Chương Chi Vi một phòng ngủ lớn, phòng thay đồ rộng rãi sáng sủa, những tay săn hàng bên nước Pháp vẫn gửi trang sức xa xỉ trong quý mới về, hỏi Lục Đình Trấn rằng cô chủ có hài lòng hay không.
Lục Đình Trấn đáp: “Cô ấy rất hài lòng.”
Lục Đình Trấn đã tổ chức cho Vi Vi một tang lễ đơn giản, tất cả mọi thủ tục đều do anh đích thân lo liệu. Nhưng đối với người ngoài, Lục Đình Trấn chỉ nói Vi Vi đang du học nước ngoài, hoặc bị bệnh.
Anh vừa không mong muốn linh hồn của cô không được siêu độ, vừa tự dối gạt mình, ôm ấp hi vọng cô vẫn còn trên đời này.
Hoa Ngọc Quỳnh và vú Trần vẫn làm việc ở nơi này, Lục Đình Trấn đã biến căn hộ này thành căn hộ mà Chương Chi Vi thích, nhưng tiếc là cô không thể quay về ngắm dù chỉ một lần.
Chớp mắt đã đến Tết, bữa cơm tất niên của nhà họ Lục vào năm nay im ắng hơn mọi năm. Bà Lục vẫn luôn đau ốm, chứng ho càng ngày càng nghiêm trọng. Lục Đình Trấn nhìn bàn ăn, gọi vú Trương: “Sao không chuẩn bị bát đũa cho Vi Vi?”
Vú Trương thầm sợ hãi, ngập ngừng nói: “Chương Chi Vi…”
“Câm miệng.” Lục Đình Trấn nhìn bà ta: “Ai cho phép bà gọi thẳng tên họ của con bé?”
Vú Trương cúi gằm mặt, không dám nhiều lời.
“Chuẩn bị lại chỗ ngồi và bát đũa cho Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: “Nhanh lên.”
Vú Trương vội vàng rời khỏi đó, ông chủ Lục ngồi ở ghế trên cũng thở dài: “Đình Trấn, Vi Vi, con bé đã…”
Bắt gặp ánh mắt của con trai, ông chủ Lục lại miễn cưỡng nuốt những lời còn lại vào bụng, lảng sang chuyện khác: “Vú Trương là người già trong nhà, con trút giận lên bà ấy làm gì.”
“Càng lớn tuổi thì càng không nên cậy già lên mặt.” Lục Đình Trấn gắp một miếng thịt bồ câu: “Phải chấn chỉnh lại cái nhà này từ lâu rồi, chẳng hiểu phép tắc gì cả.”
“Đúng là phải tìm một người lo liệu việc trong nhà.” Ông chủ Lục gật đầu đồng tình, hỏi dò: “Con xem Hạ Minh Nghi —”
“Nếu bố không muốn nhắc con nhớ là ai đã gián tiếp hại chết Vi Vi…” Lục Đình Trấn bỏ đũa xuống: “Thế thì đừng nói nữa.”
Ông chủ Lục im bặt.
“Nếu không phải bố và Hạ Thành Minh dựng chuyện lừa con, nếu không phải bố đưa Vi Vi đến Johor Bahru…” Lục Đình Trấn nhìn ông: “Tất nhiên cũng có trách nhiệm của con, nếu con không ép con bé, dọa dẫm con bé thì bây giờ nó vẫn yên lành ngồi ở đây, ăn cơm, trò chuyện cùng chúng ta.”
Anh nói chậm rãi: “Chúng ta đều là hung thủ giết người.”
Ông chủ Lục im lặng, một lúc lâu sau ông mới giơ tay: “Ăn cơm, ăn cơm đi đã.”
Vú Trương đã mang bộ bát đũa mới đến, đặt ở vị trí mà Chương Chi Vi hay ngồi. Bữa cơm tất niên này trôi qua một cách vô vị. Sau khi kết thúc, tài xế đưa Lục Đình Trấn về nhà, nhưng Lục Đình Trấn lại bảo anh ta lái đến quán cà ri cá viên.
Sắp đến Tết rồi, còn hàng quán nào mở cửa nữa? Lục Đình Trấn hút thuốc, sai lão Tứ, Gà Đen, A Lan và Báo Lớn cùng đi tìm, cả đám cuối cùng đã tìm được mấy hàng quán còn mở cửa đến giờ, Lục Đình Trấn xuống xe một mình, vào mua đồ ăn.
Trong lúc chờ đợi, tài xế khẽ hỏi lão Tứ: “Cậu chủ… bị sao vậy?”
“Đừng có dò hỏi lung tung.” Lão Tứ trách mắng: “Làm tốt chuyện mình nên làm, đừng hỏi gì đến những chuyện khác.”
Tuy trách mắng người khác như vậy nhưng lão Tứ cũng thấy lo lắng, anh ta đứng tựa vào xe, nhìn Gà Đen đang đi tới.
Trải qua chuyện lần trước, hai người lại có chung một số suy nghĩ. Lão Tứ giơ tay ra hiệu hỏi han, Gà Đen lắc đầu: “Phải đợi thêm một lúc nữa, anh Trấn muốn chủ quán tự tay làm.”
Lão Tứ thở dài, lẩm bẩm một mình: “Đến khi nào mới quên được đây?”
Gà Đen nói: “E là không quên được.”
Lão Tứ ngậm một điếu thuốc, tiện tay đưa cho Gà Đen một điếu: “Hai ngày nay, anh Trấn vẫn liên hệ với đám nước ngoài, nói là cơ sở nghiên cứu bên Anh Quốc mới có kỹ thuật gì đó… Hầy, gọi là kỹ thuật đối chiếu thứ gì đó, chính là nhổ một cọng tóc của cậu rồi nhổ một cọng tóc của tôi, làm xét nghiệm là có thể biết cậu có phải con trai ruột của tôi hay không.”
Gà Đen mắng anh ta: “Tiên sư nhà anh.”
Lão Tứ bật cười, hơi thuốc đi vào phổi. Anh ta bất chợt nghĩ đến Chương Chi Vi, không thể cười nổi nữa, cúi đầu hút thuốc: “Anh Trấn vẫn không chịu chấp nhận sự thật.”
Gà Đen: “Em cũng thế.”
Gà Đen rít mạnh một hơi thuốc, một tay cầm điều thuốc, búng tàn thuốc: “Chưa nói gì anh Trấn, em là người thường nằm mơ nhất, cũng mơ thấy Vi Vi… con bé đứng giữa đám du côn Indo kia, khóc lóc kêu cứu.”
Lão Tứ nói: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Gà Đen giữ im lặng.
Sự việc đau lòng, thương tâm khiến người ta tuyệt vọng này là nỗi cấm kỵ của Lục Đình Trấn.
“Nhưng kể ra cũng lạ,” Lão Tứ nói như đang lẩm bẩm một mình: “Tết nhất đến nơi, lại còn vào lúc này, anh Trấn mua cà ri cá viên làm gì nhỉ? Sao anh ấy ăn được thứ này?”
Vừa dứt lời, họ đã thấy Lục Đình Trấn chậm rãi bước ra từ bên trong, lập tức im bặt.
Hai suất cà ri cá viên, một bát mì hoành thành, ngay cả bát của quán ăn Lục Đình Trấn cũng mang đi, đồ ăn vẫn còn bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi cà ri nồng nàn với tiêu cay, hồi hương, nhục quế, gừng… Lục Đình Trấn lên xe, nói với tài xế: “Đi thăm Vi Vi.”
Vi Vi được chôn cất trên một ngọn núi yên tĩnh.
Lục Đình Trấn đặt bát hoành thánh trước bia mộ lạnh lẽo, những người khác đứng ở chỗ xa xa, không ai đến làm phiền Lục Đình Trấn, chỉ giữ gìn khung cảnh tĩnh mịch này, để Lục Đình Trấn nói chuyện riêng với cô.
“Vi Vi à, bác sĩ nói, nếu muốn xét nghiệm DNA thì cần phải có chân tóc của em.” Lục Đình Trấn ngồi trước bia mộ: “Thật may là trước đây tôi đã bảo vú Trần giữ lại toàn bộ đồ đạc em từng dùng, cũng giữ lại tóc của em trước khi em ra nước ngoài, không biết có ích gì không.”
“Tôi hi vọng người mà tôi đang nói chuyện không phải là em, Vi Vi.”
Ngón tay thon dài của anh đưa hộp cá viên nóng hổi đến trước bia mộ, mặt đá lạnh lẽo cũng nhiễm nhiệt độ cơ thể Lục Đình Trấn. Anh bày biện mọi thứ xong xuôi, đặt đôi đũa sạch lên bát hoành thánh, cũng đặt một đôi đũa lên bát của mình: “Tôi biết em không thích cơm tất niên, cũng oán hận tôi, vì thế bấy lâu nay, em chưa từng bước vào giấc mơ để gặp tôi.
Gió đêm lạnh, ánh trăng thanh.
“Nhưng bữa cơm tất niên năm nay, tôi mang cho em món cá viên em thích ăn này.”
“Bây giờ em đã vui hơn chưa?”
Lục Đình Trấn gắp một viên cá, mỉm cười và nói: “Năm mới vui vẻ, Vi Vi.”