Ánh mắt Lục Đình Trấn dừng trên cần cổ thon thả của cô mấy giây, rồi rời mắt đi như không có chuyện gì.
Chương Chi Vi ngồi ngay ngắn trên xe, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiêm Sa Chủy là khu phố vàng của vịnh Cửu Long, tập trung vô số cửa hàng đồ hiệu, tiệm vàng, tiệm đồng hồ trang sức rực rỡ muôn màu. Người bộ hành trên con phố lớn mang những màu da khác nhau, nhiều nhất là người Ấn Độ. Người nước ngoài đến Hồng Kông cũng nhiều, người Nam Á và cả thương nhân đến từ Scotland, người châu Âu như người Bồ Đào Nha, người Ba Tư, v.v…
Chương Chi Vi không giao thiệp nhiều với những người không phải người Hoa, người cô quen thuộc nhất là một con lai cũng làm việc cho ông chủ Lục. Tên tiếng Bồ của anh ấy dài đến mức khiến Chương Chi Vi đau đầu, cô vẫn thích gọi tên tiếng Trung của anh ấy hơn, Đồ Gia Minh, cái tên vừa phổ biến vừa dễ nhớ.
Triệu Gia Minh, Tiền Gia Minh, Tôn Gia Minh, Lý Gia Minh.
Chương Chi Vi quen rất nhiều người có tên là Gia Minh, chỉ riêng anh chàng Đồ Gia Minh này là đẹp trai nhất. Anh ấy quanh năm suốt tháng xịt nước hoa nồng nặc, để át đi mùi cơ thể di truyền. Chiếc kẹp tóc mà Chương Chi Vi cài hôm nay là Đồ Gia Minh tặng, được khảm đá pha lê thành hình cánh bướm. Chiếc kẹp này được Đồ Gia Minh mua ở bên Pháp, nâng niu như báu vật rồi tặng lại cho Chương Chi Vi.
Lục Đình Trấn đặt cuốn sổ ghi chép qua một bên, nhìn chằm chằm chiếc kẹp trên đầu Chương Chi Vi, lên tiếng: “Mua khi nào thế?”
Chương Chi Vi không giấu anh: “Gia Minh tặng.”
Lục Đình Trấn thoáng trầm tư: “Cái người có mối làm ăn nhỏ với cha của chú?”
“Vâng.”
Lục Đình Trấn nói: “Không xứng với cháu.”
Nếu là trước đây, Chương Chi Vi sẽ sợ hãi gỡ nó xuống. Nhưng bây giờ không giống trước kia, cô khăng khăng không chịu gỡ xuống, còn hỏi ngược lại: “Chú Lục nói chiếc kẹp hay nói người?”
Lục Đình Trấn hờ hững nhìn cô: “Cháu mới bao lớn? Bây giờ đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi hử? Không muốn học nữa?”
Chương Chi Vi nói: “Chú Lục thấy thế nào?”
“Chú thấy thế nào?” Lục Đình Trấn ném chủ đề lại cho cô: “Chú và cha chú cho cháu đi học, tìm trường tốt cho cháu, không phải để cháu qua lại với mấy tên lố lăng này.”
Chương Chi Vi không nói không rằng, mím môi, lại nghe Lục Đình Trấn nói tiếp: “Sinh viên tốt nghiệp đại học Cambridge không mặc vest hồng.”
Chương Chi Vi quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, ánh nắng tươi đẹp, Lục Đình Trấn nói: “Chẳng phải cháu muốn đạt được chút thành tích sao? Cứ lo học hành cho tốt rồi hãy nghĩ đến chuyện gây dựng sự nghiệp.”
Đây đúng là lời nói từ tận đáy lòng, Chương Chi Vi nghĩ, cô cúi gằm xuống. Cô và Lục Đình Trấn toàn nói đến sự thật, anh lúc nào cũng khuyên cô học hành cho tốt, bồi dưỡng học vấn, nhưng…
Chương Chi Vi cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi tay của mình.
Ngoài việc học ra, cô cũng muốn giống như những người bạn khác, qua lại với người khác giới, hẹn hò, yêu đương thân mật.
Dĩ nhiên, người khác giới kia chỉ có thể mang họ Lục, tên là Đình Trấn.
Chương Chi Vi đang mải nghĩ như vậy, Lục Đình Trấn đột nhiên bảo tài xế rẽ sang đường khác, Chương Chi Vi chỉ nghĩ có lẽ anh còn có chuyện phải làm. Nào ngờ khi xe dừng hẳn, Chương Chi Vi nhìn thấy những tấm biển trắng chữ đen, đèn nê ông lấp lóe trên cao, những chiếc đèn lồng đỏ chữ vàng. Lục Đình Trấn xuống xe trước, mở cửa xe cho cô: “Xuống xe.”
Chương Chi Vi ngạc nhiên: “Chú bàn chuyện với người ta ở nơi này ư?”
“Bàn chuyện gì chứ?” Lục Đình Trấn nắm tay cô: “Xuống ăn thịt bồ câu.”
Lục Đình Trấn không thích ăn bồ câu nướng sẵn, anh đưa Chương Chi Vi đi ăn bồ câu nướng. Nói là nướng nhưng thực ra là mới được chiên. Lục Đình Trấn chưa bao giờ ăn bồ câu non mười hai ngày tuổi, chê thịt bở nhạt nhẽo, loại anh chọn là bồ câu hai mươi mốt ngày, thịt mềm xương mềm, ngâm qua nước xốt*, ướp đường mạch nha và giấm lên da, hong gió xong sẽ cho vào dầu nóng chiên giòn, để nguyên con không cần chặt rồi rưới nước xốt Thụy Sĩ** lên trên. Chương Chi Vi ăn một cách nhã nhặn, không dám làm mấy động tác xé thịt, gỡ xương, lột da rồi mút tay trước mặt người mình thích, ăn một lúc lâu mới ăn hết một con. Lục Đình Trấn thì khác cô, anh ăn hết bốn con mới dừng tay.
*Nước xốt Hồng Kông (卤水) và nước xốt Thụy Sĩ đều là loại nước xốt được tái sử dụng nhiều lần để luộc hoặc om các loại thịt. Xốt Thụy Sĩ thực ra chỉ là một loại xì dầu nổi tiếng của Hồng Kông, khác nước xốt ở chỗ không quá mặn, thay vào đó có vị ngọt nổi bật hơn (Baidu)
Ăn uống no say về nhà, vú Trần còn nấu cháo cá sống thái lát, ba viên thịt bò đập nhuyễn bằng gậy rồi vo tròn ẩn mình trong canh vây cá, mực tươi xào mắm tôm, gà hấp muối được quét dầu vàng bên ngoài. Chương Chi Vi chỉ chọn ăn đĩa cải làn xào, ăn phần búp non, uống chút nước canh thanh đạm.
Vú Trần quan tâm hỏi han: “Hôm nay ăn không ngon miệng sao?”
Chương Chi Vi chỉ lắc đầu: “Chú Lục dẫn cháu đi ăn rồi.”
Vú Trần muốn nói rồi lại thôi, bà muốn khuyên Lục Đình Trấn không nên đưa cô chủ đi ăn mấy thứ linh tinh, nhưng bà đã nghe chuyện Lục Đình Trấn khiển trách vú Trương. Vú Trương là người làm lâu năm ở nhà họ Lục, đến giờ cũng được yêu cầu không được phép gọi thẳng “Đình Trấn”. Còn vú Trần mới làm việc ở nhà họ Lục một thời gian ngắn, bây giờ được Lục Đình Trấn cử đến chăm sóc Chương Chi Vi, tận tâm tận lực cũng chẳng dám làm gia chủ nổi giận.
Lục Đình Trấn thong thả ăn, anh nói với vú Trần: “Mấy ngày nay khẩu vị của Vi Vi không tốt, vú đi tìm Đại Cường, bảo cậu ta đưa vú đến tìm bác Đường bán đồ ăn vặt ở đường Vĩnh Cát, Thượng Hoàn mua nước chanh gừng và mứt chanh ngâm xuyên bối mẫu về đây.”
Vú Trần hỏi: “Bây giờ ạ?”
“Ừm.”
Vú Trần lấy chìa khóa và ví tiền, nhanh chóng xuống lầu.
Chương Chi Vi vẫn đang ăn rau cải một cách chậm chạp, nghe thấy Lục Đình Trấn nói: “Tối hôm đó, là chú không phải với cháu.”
Chương Chi Vi cắn đứt lá cải, hàm trên và hàm dưới va vào nhau, đầu cô chợt nổ bùm một tiếng, cô không lên tiếng cũng chẳng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm nước canh ở trong bát sứ trắng viền xanh, phản chiếu ánh sáng trên đầu.
Lục Đình Trấn rất bình tĩnh: “Hôm đó cả cháu và chú đều uống rượu.”
Chương Chi Vi đáp: “Cháu biết.”
Được Lục Đình Trấn nhắc nhở, Chương Chi Vi đã nhớ ra chuyện xảy ra vào hôm đó. Cô thay áo sơ mi khác, mang theo chai rượu vang đến gặp Lục Đình Trấn. Anh cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, cùng cô uống chai rượu kia. Người trưởng thành và người vừa thành niên uống rượu với nhau chẳng có vấn đề gì, huống chi buổi trưa Chương Chi Vi còn cãi nhau to với vú Trương, trong lòng Chương Chi Vi khó chịu nên đã uống nhiều hơn một chút.
Người lớn có thể uống rượu là một chuyện, nhưng có thể chống lại cơn say hay không thì lại là chuyện khác. Khi Lục Đình Trấn duỗi tay ngăn cô uống, Chương Chi Vi giấu ngay ly rượu vào trong lòng, một thoáng lắc lư, ly rượu đã hắt vào tay anh.
Lục Đình Trấn duỗi tay lấy khăn lụa, nhưng lại bị Chương Chi Vi dùng cả hai tay kéo lấy cánh tay anh.
Chương Chi Vi cúi xuống liếm rượu trên ngón tay anh. Giá của chai rượu này rất đắt đỏ, cô là đứa trẻ bước ra từ trong căn phòng đi thuê, không nhìn nổi cảnh lãng phí, liếm sạch từng giọt rượu vào trong bụng. Khi đầu lưỡi ấm nóng liếm đến chỗ hổ khẩu, cô cảm nhận cơ thịt trên tay Lục Đình Trấn co giật. Tóc bị anh túm lấy, Lục Đình Trấn không bận tâm ly rượu vỡ nát, cúi xuống hôn cô.
Một nụ hôn mang theo hương rượu vang, hô hấp của Chương Chi Vi loạn nhịp, chiếc váy trắng bị rượu hắt vào, tà váy thấm đẫm hương rượu vang. Cô ngẩng mặt, rơi vào trong Vườn địa đàng, rắn độc chui vào trong chiếc váy trắng, răng nanh cắn rách da thịt cô, chất độc nhanh chóng thâm nhập vào thần kinh của cô.
…
Chương Chi Vi lẳng lặng ăn rau cải.
“Cháu vẫn còn đi học.” Lục Đình Trấn nhìn cô: “Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thực sự khó nghe.”
Chương Chi Vi chợt ném đôi đũa đi: “Bây giờ chú mới biết không hay sao, sao lúc chơi cháu thì chú lại không biết?”
Lục Đình Trấn giơ tay ấn vào huyệt thái dương, thở dài: “Ai dạy cháu ăn nói bậy bạ thế?”
Chương Chi Vi bướng bỉnh gân cổ cãi: “Chú chơi cháu được, dĩ nhiên cháu cũng nói được.”
“Đây là nghĩ cho cháu.” Lục Đình Trấn hỏi: “Sau này cháu có muốn lấy chồng không?”
Hốc mắt Chương Chi Vi tức khắc đỏ hoe: “Chú đang nói cái gì?”
Lục Đình Trấn nói: “Làm cô chủ nhà họ Lục, có lẽ còn tốt hơn làm vợ của chú rất nhiều.”
Thấy Chương Chi Vi sắp sửa nổi cơn tam bành, Lục Đình Trấn lại nói: “Cháu còn nhỏ tuổi, tâm tính chưa ổn định, chú không thể làm cháu lỡ dở.”
Chương Chi Vi muốn hắt bát canh trong bữa tối nay lên người anh. Cô đứng dậy, chống hai tay lên bàn, hỏi anh: “Sao chú biết được tâm tính cháu chưa ổn định?”
Lục Đình Trấn trả lời: “Đây chính là nguyên nhân hôm nay chúng ta nói chuyện – Vi Vi, ngồi xuống.”
Chương Chi Vi ngồi xuống ghế một lần nữa. Cô vừa tức vừa ảo não, vô vàn cảm xúc bùng lên trong tim, cô ước gì có thể lập tức chạy đến một nơi thật xa, không ngó ngàng đến anh nữa.
“Cháu cứ đi học trước đã.” Lục Đình Trấn bình tĩnh phân tích cho cô nghe: “Trước khi cháu học thành tài rồi quay về, chúng ta vẫn là chú cháu. Cháu sẽ đến một vùng trời mới rộng lớn hơn, nếu sau khi cháu được đi đó đây mở mang tầm mắt mà vẫn chịu làm dâu nhà họ Lục, đến lúc đó cháu hãy quay lại, thế nào?”
Chương Chi Vi buồn bực: “Quay về làm bà hai hay bà ba của chú?”
Lục Đình Trấn: “Từ lâu Hồng Kông đã không có chuyện cưới vợ lẽ rồi.”
Chương Chi Vi: “Người có tiền vẫn nuôi mấy bà vợ đấy thôi.”
Lục Đình Trấn: “Chú không làm thế.”
Chương Chi Vi không nói gì nữa, cúi đầu ăn cháo, không thể hiểu được vì sao Lục Đình Trấn có thể tỉnh táo và điềm tĩnh như vậy.
Nhìn xem, trong khi đối thoại với cô, anh thậm chí chẳng có mảy may cảm xúc dư thừa nào, ngay cả khi cô phẫn nộ và buồn bực anh cũng chẳng bận tâm, như thể anh đã lường trước được từng hành vi cử chỉ của cô, để chuẩn bị sẵn chiêu tiếp theo.
Có điều, mọi điều anh nói đều đúng, Chương Chi Vi chẳng thể làm gì khác.
Lục Đình Trấn đưa ra giao ước với cô, yêu cầu Chương Chi Vi học hành chăm chỉ, bây giờ anh sẽ không yêu cầu về trường học mà Chương Chi Vi muốn nhập học nữa, Anh Quốc cũng được, Malaysia cũng được, cô muốn học ở trường nào cũng được hết. Có điều, cô phải tiếp tục học lên cao, vẫn vào viện nghiên cứu Anh Mỹ.
Chương Chi Vi nghe đến khi tai kêu ong ong, bốn năm cộng thêm hai năm, học xong trong thời gian nhanh nhất cũng mất sáu năm. Sáu năm qua đi, cô đã hơn hai mươi, vẫn đang độ xuân thì, nhưng đến lúc đó Lục Đình Trấn đã là người đàn ông hơn ba mươi tuổi – chẳng lẽ anh sẽ mãi không quen bạn gái, không kết hôn để chờ cô sao?
Chương Chi Vi hoài nghi Lục Đình Trấn chỉ viện cớ để chống chế với cô, nhưng chú Lục chưa từng có tiền lệ nói dối.
Cô vừa đến nhà họ Lục thì đã tận mắt chứng kiến một vụ ám sát, kể từ lúc đó cô bắt đầu sợ tiếng sấm sét. Mùa hạ Hồng Kông mưa to gió lớn, đến tối cô lúc nào cũng sợ đến mức rơi lệ, đòi Lục Đình Trấn ôm mới chịu ngủ yên.
Vào một đêm mưa nào đó lại có sấm sét chớp giật, Lục Đình Trấn gọi điện thoại nói là sẽ về nhà ở bên cô, nhưng lại bị việc khác quấn chân.
Chương Chi Vi không mong chờ anh có thể đến, một mình cô quấn kín chăn run cầm cập. Âm thầm khóc đến khi gần như ngất lịm. Sau đó Lục Đình Trấn bị mưa hắt ướt đẫm người vén chăn ra, nhẹ nhàng dỗ dành cô, gọi tên cô, Vi Vi, rồi ôm cô vào lòng.
Anh gấp gáp quay về, ô cũng chẳng cầm, xuống xe là chạy vội xuyên qua sân nhà. Lục Đình Trấn tuân thủ lời hứa, cũng ghi nhớ lời hẹn với một đứa trẻ, dầm mình trong mưa, dỗ dành cô gái đang khóc thút thít trên giường.
Chương Chi Vi vừa khóc vừa ôm cổ anh, không cẩn thận sờ vào một lỗ tròn cháy sém trên áo vest của anh.
Lục Đình Trấn nói là bị tàn thuốc rơi vào, nhưng Chương Chi Vi nhớ, đạn bắn cũng để lại vết cháy như thế này.
Dù thế nào, chuyện mà Lục Đình Trấn đã quyết thì người khác không thể xen vào được nữa.
Chương Chi Vi không biết bên phía nhà họ Lục bàn luận thế nào về cô và Lục Đình Trấn, từ cuộc đối thoại của hai con hầu vào ngày hôm đó, cô có thể đoán được đại khái tin đồn kia vô căn cứ như thế nào.
Đại để là cô không biết liêm sỉ, không biết cái gì là báo đáp công ơn, được làm cô chủ nhà họ Lục vẫn không thấy đủ, muốn một bước lên mây.
Chương Chi Vi không biết vú Trương có hiểu được hay không, Lục Đình Trấn để cô chuyển ra ngoài thực ra là chuyển đến chỗ anh ở. Lục Đình Trấn ít khi về nhà họ Lục, sau khi trở về từ Ma Cao anh cũng ở trong phòng của Chương Chi Vi, ăn cơm cùng cô, thi thoảng đón cô tan học.
Họ vẫn xưng chú cháu giống như trước.
Nhưng Lục Đình Trấn không còn vượt khuôn phép nữa.
Phần lớn thời gian anh đều ở bên ngoài, Ma Cao, Anh Quốc, Hoa Kỳ. Lúc anh không có nhà, Chương Chi Vi sẽ sống một mình ở đây, cũng đã dưỡng thành một tật xấu kỳ lạ nhưng vô hại. Cô nghiện uống rượu trắng kèm phô mai lát. Sự kết hợp kỳ quặc này khiến vú Trần kêu la, sửng sốt không thôi. Cuối cùng Chương Chi Vi dùng lý lẽ ép buộc, uy hiếp bà không được nói chuyện này cho Lục Đình Trấn, nếu không cô sẽ đuổi bà đi.
Vú Trần biết cô chỉ đang nói đùa, nhưng vẫn không thể làm gì khác.
Vú Trần là người đến từ đại lục, nguyên quán Uy Hải, cha bà ấy được người Anh tuyển làm cảnh sát, nhưng tiếc là đã sớm qua đời. Bà ấy không con không cái nhưng chịu khó lại an phận, được bà Lục coi trọng, mướn vào trong nhà làm việc.
Ở Hồng Kông, người làm thuê nhiều, vợ chồng trẻ bình thường là cả chồng lẫn vợ đều làm việc trong các tòa nhà văn phòng, sẽ thuê một người để chăm nom người thân. Công việc chính của vú Trần là chăm sóc Chương Chi Vi. Trong mắt bà, Chi Vi chẳng khác gì một đứa trẻ.
Vú Trần mỗi ngày đều đi chợ nấu nướng, cũng quen biết mấy người giúp việc, nghe bọn họ kể khổ: Chủ nhà mà người làm thuê ưa thích không ai khác ngoài người Tây, hoặc thương nhân giàu có ở đại lục. Hai kiểu chủ nhà này hầu hết đều văn minh, còn đám phu nhân ở Hồng Kông thì không hề, lúc nào cũng đối xử với bọn họ bằng thái độ ăn trên ngồi trốc, đến đồ ăn cũng phải chia riêng rẽ, cho đám người làm ăn thứ rẻ mạt nhất…
Còn ở đây thì ngược lại, lúc nào Lục Đình Trấn không ở nhà, Chương Chi Vi sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm với bà. Tối đến có sấm sét, cô cũng sợ đến mức rúc vào lòng vú Trần mà ngủ. Khi Lục Đình Trấn ở nhà, vú Trần chỉ việc nấu thêm chút đồ ăn, bưng lên cho họ ăn trước, còn mình thì ăn cơm ở trong phòng ngủ của mình.
Nhà họ Lục đối xử với bọn họ rất hào phóng.
Vú Trần cũng thương Chương Chi Vi, bà vốn dĩ cũng may mắn mang thai, nhưng tiếc là bị gã cảnh sát trưởng nước ngoài đạp một phát vào bụng, sảy mất bào thai nữ vừa mới thành hình. Nếu nó còn sống, chắc hẳn cũng tầm tuổi Chương Chi Vi rồi. Hồi trước ở nhà họ Lục, vú Trần cũng quan tâm đến Chương Chi Vi hơn một chút, vì thế có lẽ đây cũng là nguyên nhân Lục Đình Trấn cử bà qua đây.
Lần đầu tiên Chương Chi Vi đến chỗ vú Trần ngủ, là ngày thứ ba sau khi chuyển đến nơi này. Vú Trần tự cảm thấy chủ tớ khác biệt, nhưng cô chủ không bận tâm, bà cũng mở lòng, bịt tai cô chủ lại để cô chủ không nghe thấy tiếng sấm.
Nhưng cũng vào tối hôm đó, vú Trần vô tình nhìn thấy dưới bộ đồ ngủ của cô gái đang ngủ say là chi chít dấu răng đỏ tím đan xen, giống như con cừu con vừa chạy thoát từ trong miệng dã thú.
– –
Tháng Chín, Hồng Kông xảy ra một sự kiện lớn.
Sách giáo khoa của Bộ Giáo dục Nhật Bản đã sửa đổi những nội dung về hành vi xâm lược, các nhóm yêu nước tập trung tại Công viên Victoria ở Vịnh Đồng La để kêu gọi người dân ngừng mua hàng hóa Nhật Bản. Ngày hôm đó, sân vận động lớn của Hồng Kông đang chổ chức trận đấu bóng đá, đội Hoa Nam được kỳ vọng rất lớn nhưng đã để thua đội Bulova với tỉ sổ 1:2 khi trận đấu còn bốn phút nữa là kết thúc. Một bộ phận người hâm mộ của đội bóng Hoa Nam quá khích đã đập phá đồ đạc để xả giận. Khi đi qua vịnh Đồng La nghe thấy tiếng hô hào, trong lúc kích động họ đã đập phá mấy cửa hàng bách hóa Nhật Bản.
Đúng lúc đó Chương Chi Vi đang đi thử quần áo với Mạnh Bội San. Khi cô nghe thấy âm thanh nhốn nháo bên ngoài, ngó ra xem thì đúng lúc nhìn thấy có người đang đập phá tủ kính của cửa hàng bách hóa Matsuzakaya. Mạnh Bội San sợ đến mức mặt tái mét, gần như sắp ngất xỉu đến nơi, cô ấy bị bệnh hen, khi cảm xúc căng thẳng sẽ dễ phát bệnh. Chương Chi Vi quyết định nhanh chóng, cõng bạn thân lên xe, tài xế nhanh trí chở hai người đến thẳng bệnh viện tư.
Mạnh Bội San ở trong bệnh viện đã khỏe lại, vì cõng cô ấy mà hai cánh tay Chương Chi Vi đều bị thương. May mắn là kéo tay áo xuống, che kín lại là không nhìn ra cái gì.
Xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên không thể giấu được ông chủ Lục. Tối đến ông ấy gọi Chương Chi Vi về nhà ăn cơm, bà Lục cũng muốn xem cô ra sao mới thấy yên tâm.
Lúc đưa Mạnh Bội Sạn về thì trời cũng đã muộn, Chương Chi Vi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người đẹp ngồi ở bàn ăn, mặc bộ váy lụa cao cấp, da trắng như tuyết, nụ cười rạng rỡ.
Ông chủ Lục giới thiệu đây là con gái của giáo viên nào đó, tên là Tằng Ngải Nghi.
Vú Trương ở bên cạnh cũng khen ngợi, cô Tằng và Lục Đình Trấn trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Chương Chi Vi uống ngụm trà, nhíu mày nhổ ra: “Nóng quá.”
Bà Lục ân cần hỏi han: “Lưỡi có đau không con?”
Sau lại quay qua trách mắng vú Trương: “Vú Trương, sao chị làm việc càng ngày càng hời hợt vậy? Lưỡi Chi Vi như lưỡi mèo, không chịu được nóng, tôi đã nói chị bao nhiêu lần rồi, chị toàn coi là gió thoảng bên tai phải không?”
Vú Trương lúng túng đứng đực ra tại chỗ, luôn miệng xin lỗi.
Ông chủ Lục nói: “Vú Trương lớn tuổi rồi, đầu óc hơi hồ đồ cũng là chuyện bình thường.”
Nói đoạn, dặn người làm lấy cục đá bạc hà qua đây, rồi lại sai người khác thổi nguội trà nóng. Sau một phen lộn xộn, cuối cùng Chương Chi Vi cũng chịu uống thuốc, Tằng Ngải Nghi cũng đứng dậy cáo từ.
Chương Chi Vi xung phong nhận tiễn cô Tằng ra ngoài cửa.
Ánh trăng lung linh chiếu sáng ngôi nhà.
Tằng Ngải Nghi chủ động hỏi Chương Chi Vi: “Sao hôm nay anh Lục không có nhà?”
Chương Chi Vi nói: “Tuần trước chú ấy đã đi Anh Quốc bàn chuyện với người khác.”
“Bao giờ mới về?”
“Tôi không biết.”
“Anh Lục không nói với em sao?”
“Chú ấy không nói những chuyện này.”
Ra khỏi nhà họ Lục, bên ngoài là đường cái rộng thênh thang, xe đến đón Tằng Ngải Nghi đã đậu cách đó không xa, nhưng cô ta vẫn chưa có ý đi qua đó, đưa ngón trỏ quấn lấy lọn tóc xoăn bên mang tai. Chương Chi Vi thầm cảm thán, nếu cô là người đẹp này, cô cũng biến động tác này trở nên đáng thương yếu đuối, khiến người ta thương xót.
Tằng Ngải Nghi nói: “Chị nghe nói anh Lục rất yêu thương cháu gái là em.”
Chương Chi Vi cười: “Ai nói với chị chúng tôi là chú cháu?”
Tằng Ngải Nhi sửng sốt: “Không phải ư?”
“Không phải.”
“Nhưng em gọi anh ấy là chú Lục…”
Chương Chi Vi đáp: “Chú ấy thích cách xưng hô này.”
Tằng Ngải Nghi vẫn chưa nhận ra điều bất thường, chẳng trách ông chủ Lục lại ưng cô ta. Cô ta có gia thế trong sạch, có tài có sắc nhưng không có đầu óc, một người con dâu hoàn hảo biết bao.
Tằng Ngải Nghi lại hỏi: “Vậy bình thường anh Lục thích làm gì?”
Chương Chi Vi quay sang nhìn cô, trả lời thẳng thắn: “Chú ấy thích làm tôi.”
Đôi mắt mê người của Tằng Ngải Nghi trợn to với vẻ kinh hoàng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên biểu cảm vừa không dám tin vừa sợ hãi.
Sau đó, Chương Chi Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Vi Vi.”
Chương Chi Vi giật mình, xoay người.
Lục Đình Trấn đứng sau lưng cô, cách cô chưa đầy một mét.