Vũ Thiên quốc không chỉ nổi tiếng bởi cảnh sắc, quốc gia giàu có hùng mạnh mà còn nổi tiếng bởi con người. Không phải là tuấn nam mĩ nữ, thiên phú xuất sắc mà ở Lăng gia tọa lạc ở Vũ Thiên quốc. Lăng gia là tam đại gia tộc đứng đầu ở Tử Minh đại lục, nhưng Lăng gia chủ Lăng Thiên lại có một nữ nhi ngu ngốc, năm nay đã tám tuổi nhưng trí lực lại chẳng khác gì đứa bé ba tuổi. Nhưng trái lại trên dưới Lăng gia ai cũng yêu thương, không ai trong Hoàng đô dám chê cười nàng là ngốc tử.
*Tuyết Minh viện
‘Mẫu thân, phụ thân buổi sáng hảo’ ba giọng nói non nớt vang lên, lần lượt là Lăng Diễm, Lăng Noãn và Lăng Tử Khuynh. Lăng Diễm là thiếu chủ Lăng gia năm nay mười hai tuổi, Lăng Noãn Lăng nhị tiểu thư năm nay mười tuổi là nghĩa nữ do Lăng phu nhân nhận nuôi, nàng là cháu gái của ngũ trưởng lão.
Lăng phu nhân vẫy tay cho họ đứng lên, gọi Lăng Tử Khuynh đến ôm vào trong lòng ‘Khuynh nhi nói cho mẫu thân nghe buổi tối ngủ có ngon không?’
‘Mẫu thân, Khuynh nhi ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa’Nàng chớp đôi mắt to sáng nhìn mẫu thân của nàng.
‘Ồ, Khuynh nhi còn nằm mơ nữa à, ngoan kể cho phụ thân nghe con nằm mơ thấy gì nào’ Lăng gia chủ dụ dỗ nói
‘Phụ thân, mẫu thân Khuynh nhi nằm mơ thấy phụ thân mua kẹo đường cho ta nha. Phụ thân kẹo đường rất ngon nha’ Nói xong còn chép miệng làm cả căng phòng cười vang lên. Nhưng trong góc tối lại có ánh mắt âm u nhìn một nhà bốn người đamg hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn sáng cùng Lăng gia chủ mẫu ba huynh muội trở về, chỉ còn Lăng gia chủ mẫu ở lại Tuyết viện.
‘Phu quân chàng nghĩ quyết định của ta có đúng không?’
Lăng chủ mẫu mờ mịt dựa vào lòng phu quân của mình, nàng làm sao không nhìn thấy khi đôi mắt âm u nhìn bảo bối yêu quý của nàng. Không, không được khó khăn lắm nàng mới có được Khuynh nhi nàng sẽ không để bất kì người nào có thể tổn hại đến con gái nàng.
Lăng gia chủ làm sao không hiểu được suy nghĩ của phu nhân nhà mình, nhưng để bảo vệ cho Khuynh nhi chỉ còn cách này, ông cũng không ngờ ngàn tuyển vạn chọn lại chọn một con bạch nhãn lang cơ chứ. Nhưng như thế cũng tốt, càng như thế thì an toàn của nữ nhi hắn càng được nâng cao không phải sao, nhưng phải chấn an tinh thần của phu nhân nhà mình mới được
‘Minh nhi yên tâm đi có ta ở đây sẽ không để cho nữ nhi bảo bối của chúng ta xảy ra chuyện. Còn ả kia nàng cứ tận lực đáp ứng, tốt nhất nên để ả suy nghĩ nàng chính là đích nữ của Lăng gia càng tốt’
‘Phu quân chẳng lẽ chàng… nhưng mà Noãn nhi chỉ là một đứa trẻ thôi… chúng ta như thế…’ Lăng phu nhân từ trong ngực phu quân ngẩn lên nói.
‘Minh nhi, tất cả đều vì tốt cho Khuynh nhi, hơn nữa Lăng Noãn cũng chưa chắc giống như những gì ta thấy, nàng cứ làm theo đi’
Cũng đúng, người khác có là gì chỉ cần Khuynh nhi an toàn là được, cho dù nàng ích kỉ thì đã sao, nếu từ đầu Lăng Noãn không có suy nghĩ muốn làm phượng hoàng thì chẳng bị như thế, nếu trách thì nên trách nàng ta quá tham lam, luôn muốn có những thứ không thuộc về mình. Suy nghĩ cặn kẽ, Lăng phu nhân cũng an tâm hơn rất nhiều.
‘Phu quân ta cùng Thanh nhi phải đem kẹo đường cho bảo bối đây, nếu không bảo bối sẽ khóc nhè đấy’ Lăng phu nhân gọi Thanh nhi vào lấy kẹ đường đến Tử Trúc uyển.
‘Ừm, nàng đi đi. Nàng xem bảo bối của ta thật thông minh phải không, nàng ấy muốn ăn kẹo lại nói là nằm mơ. Ha ha ha’ Lăng gia chủ vừa cười nói.
************
Noãn các
‘Xoãng’ tiếng đồ đập vỡ vang lên, bên trong nhà hoàn im lặng cúi đầu, mặt trắng bệt, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản bản thân, không dám nhìn người đang nổi điên kia
‘Ta không cam lòng, vì sao ta làm nhiều chuyện như thế, cố gắng bao nhiêu cũng không bằng một câu nũng nịu của tiện nhân kia. Vì sao chứ, ta rõ ràng chính là thiên tài mà ả rõ ràng là ngốc tử, là phế vật không thể tu luyện mà ai cũng yêu thương nàng, đau nàng. Ta mới là đại tiểu thư của Lăng gia chỉ có ta mới xứng đáng. Mà Lăng Tử Khuynh ngươi chỉ xứng đáng quỳ dưới chân ta, ha ha..’
Tiếng cười điên cuồn truyền ra từ Noãn các, tất cả hạ nhân đều đứng ở bên ngoài không ai dám phát ra âm thanh nào. Đùa à, đừng thấy nhị tiểu thư ôn nhu thiện lương thực chất nàng chỉ đang diễn cho người khác xem thôi. Còn ở trước mặt bọn hạ nhân như các nàng thì chỉ là chuyện nhỏ cũng bị tra tấn cho chết đi sống lại, còn nhớ hai tháng trước Thúy nhi chỉ vì làm đứt vài cọng tóc của nàng mà bị đánh hai mươi trượng còn ban cho bọn gia đinh sau hậu viện, qua vài ngày sau đã nghe nàng ta tự tử ở giếng khô rồi.
************
Từ Tuyết Minh viện đi ra đại ca cùng nàng đi hai hướng ngược nhau, đại ca đi đến sân luyện võ để học tập, nàng trở về Tử Trúc viện. Ngồi trên xích đu được treo ngoài sân của Tử Trúc viện, làn gió mát thổi qua mang theo mùi hương tử y thảo thoang thoảng, hai năm nàng đến đây được hai năm rồi, không phải nói là trở về chứ. Trở về nơi nàng được sinh ra đầu tiên, đã hơn nghìn năm rồi nơi đây đã thay đổi rất nhiều mà chính nàng cũng thay đổi nữa, thân phận thay đổi. Nàng trở thành tam tiểu thư ngu ngốc của Lăng gia Vũ Thiên quốc không còn là Ngọc Chân thiên nữ nữa rồi, không biết nơi đó đã thay đổi thành dạng gì rồi. Còn Cầu Cầu của nàng nữa một mình ở nơi đó có buồn không, nó có hận nàng không? Thật muốn trở lại nơi đó một lần.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!