Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
Chương 41: Quan hệ 'mẹ con' thuần khiết
Quan Hoán Chi chắp tay với Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm, vừa vội vàng đi theo vừa nói: “Bổn quan chỉ muốn nói một vài chuyện riêng với ngươi. . . . . .” Nhìn Địch Tinh chạy ra ngoài nhanh như làn khói, tim Diệp linh Cẩm đập rất nhanh. Thật hy vọng Quan Hoán Chi sẽ dùng hình phạt riêng để treo ngược hắn lên. . . . . . “Mẹ kế. . . . . . Ngủ. . . . . .” Diệp Linh Cẩm lôi kéo vạt áo Nhan Nhiễm Y, chẳng biết tại sao, Diệp Linh Cẩm không thích ở gần Nhan Nhiễm Y, dường như những ý định của nàng không thể gạt được hắn. “Đi thôi. . . . . . dẫn ngươi đi ngủ. . . . . .” Đại sói xám Nhan bị ‘tình mẹ’ chói lọi chiếu rọi, dắt tay Diệp Linh Cẩm, đưa nàng trở về, dĩ nhiên, bị một nam tử nắm tay, Diệp Linh Cẩm rất xấu hổ, trong lòng không ngừng mặc niệm: mẹ con mẹ con mẹ con. . . . . . Ngày thứ hai, bọn họ dậy thật sớm lên đường. Địch Tinh cưỡi một con ngựa lấy từ trong trấn, đi bên cạnh Quan Hoán Chi. Nếu nói quan và cướp cưỡi ngựa đi cạnh nhau, hơn nữa, một người là Quan lớn, một người là Cướp, không phải người bình thường nào cũng có thể chứng kiến cảnh tượng này. Dĩ nhiên, Diệp Linh Cẩm không biết tóm lại con ngựa này của Địch Tinh là trộm hay là mua, chỉ là thấy cướp lại bỏ tiền ra mua ngựa. . . . . . Ai. . . . . . Không nói cũng được. Diệp Linh Cẩm vẫn ngoan ngoãn như cũ cùng ‘mẹ kế’ nhà nàng ngồi vào xe ngựa. Diệp Linh Cẩm cảm thấy hôm nay xe ngựa đi rất chậm khiến nàng muốn ngủ gật, vì vậy liền mơ mơ màng màng ngủ. Không biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng, Diệp Linh Cẩm cau mày, hai mắt mông lung. Đến nhanh như vậy? “Xem ra. . . . . . Còn phải che giấu cẩn thận.” Giọng nói của Nhan Nhiễm Y giống như dòng suối róc rách lọt vào tai Diệp Linh Cẩm. Diệp Linh Cẩm ngáp một cái, mông lung trước mắt tản đi, đập vào mắt là đôi mắt của Nhan Nhiễm Y. Không lẽ câu nói vừa rồi là nói với nàng? Lập tức chuyển sang trạng thái cười khúc khích: “Ha ha ha a. . . . . .” Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu ra khỏi xe ngựa. “. . . . . .” Xem ra Nhan Nhiễm Y đã mặc kệ nàng. Trái tim nhỏ của Diệp Linh Cẩm vô cùng sầu não, sau đó cũng theo ra ngoài. Ra khỏi xe ngựa mới phát hiện, căn bản bọn họ không đến Liễu Thành mà là đang ‘dã ngoại’. Quan Hoán Chi một tay dắt ngựa, một tay cầm kiếm, trong mắt lộ ra uy nghiêm. Trên miệng Địch Tinh ngậm một cọng cỏ, đứng cạnh ngựa, khóe miệng hàm chứa một nụ cười muốn xem trò vui. “Ba vị huynh đài, không biết vì sao đi theo chúng ta suốt dọc đường?” Quan Hoán Chi bày ra dáng vẻ ‘thẩm vấn phạm nhân’. Mà ba người kia là ba vị đại hán trong quan rượu bên hồ Lịch Thành. Ba người vừa nhìn thấy Diệp Linh Cẩm xuất hiện, sáu con mắt đồng loạt nhìn về phía nàng, trong mắt loé sáng. Nhìn thấy ánh mắt như sói như hổ của ba vị đại hán, theo bản năng Diệp Linh Cẩm rụt sau lưng Nhan Nhiễm Y, trong lòng cảm thán, tại sao cùng lăn lộn trên giang hồ mà diện mạo lại khác nhau nhiều đến vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!