Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương 20: Minh Duệ Rời Đi (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết


Chương 20: Minh Duệ Rời Đi (1)


Sau khi Minh Duệ rời đi, cuộc khảo hạch vẫn tiếp tục diễn ra. Khoảng hơn một canh giờ sau, cuộc chiêu thu đệ tử cũng kết thúc. Đa số bọn người còn lại đều bị loại, chỉ có một phần được thông qua, nhưng tất cả đều ở cấp Nhân Linh Căn.

Những người được thông qua khảo hạch, phủ thành chủ đều giữ lại, chuẩn bị tổ chức yến tiệc chúc mừng những nhân tài tuổi trẻ của Tinh Vân Thành.

Khi khảo hạch kết thúc, vị kia đệ tử chủ khảo thu Tinh Thạch vào trong giới chỉ của mình.

Nhưng không ai để ý là, viên Tinh Thạch này ở trung tâm phát ra một tiếng “răng rắc” rất nhỏ, một đạo vết nứt vô tung vô ảnh xuất hiện, cơ hồ đạo vết nứt này có xu hướng lan tỏa khắp viên Tinh Thạch này.

Minh Duệ lúc này đã về đến trang viên, Dương Lão chống quải trượng tiến lại gần, khẩn trương hỏi:

– Thế nào rồi Tiểu Duệ? Các ngươi có thông qua khảo hạch trở thành đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông hay không? Sao chỉ có mình ngươi trở về, Tiểu Anh Nhi đâu?

Minh Duệ mỉm cười đáp:

– Dương lão, ngươi không cần quá lo lắng. Tiểu Anh Anh nàng thông qua khảo hạch, có cơ hội trở thành đệ tử của cao tầng Tinh Vân Kiếm Tông.

Dương lão nghe xong vẻ mặt mừng rỡ nói ra:

– Thật tốt quá, sau này ta cũng không cần phải lo nghĩ cho tương lai của Anh Nhi nữa rồi.

Mừng rỡ qua đi, Dương lão nhìn Minh Duệ hiếu kỳ:

– Vậy còn Tiểu Duệ ngươi thì sao?

– Ta không có thông qua lên trở về nhà sớm hơn nàng. Dương lão, ta về phòng trước.

Minh Duệ nói xong, xoay người bước về phòng.

Dương lão nhìn hắn rời đi, nội tâm thầm nhủ: “Chắc Tiểu Duệ đang rất buồn vì không được trở thành Tinh Vân Kiếm Tông đệ tử.”

Minh Duệ cũng không về thẳng phòng mình, hắn đi đến phòng của hắc ý nhân nọ gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói:

– Tiền bối, ta vào được chứ?

– Vào đi.

Một thanh âm khó nghe phát ra từ bên trong. Minh Duệ đẩy cửa đi vào, hắc y nhân đã ngồi đó đợi hắn.

Thấy hắc y nhân, Minh Duệ cũng không có ngồi xuống, hắn ôm quyền hướng hắc y nhân:

– Tiền bối, ta dự định mấy hôm nữa sẽ rời khỏi nơi này, đi đến những nơi khác trên đại lục mở mang tầm mắt. Anh Nhi nàng đã là hạch tâm đệ tử của Tinh Vân Kiếm Tông cho lên sự an nguy của nàng, còn có Dương lão sẽ được Tông Môn che trở. Tiền bối nếu là nguyện ý, có thể cùng ta đi đến những nơi khác trên đại lục này, nếu không ngài cũng có thể ở lại đây theo ước định 1 năm. Một năm sau ngài có thể rời đi.

Hắc y nhân nghe xong, nhìn hắn một hồi lâu cũng không có lên tiếng. Minh Duệ thấy vậy, vẻ mặt cũng có chút lúng túng. Hắn cũng cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá một chút.

Minh Duệ đợi ước chừng nửa ngày sau, hắc y nhân lên tiếng đánh vỡ bầu không khí khó xử này:

– Ta đồng ý.

Minh Duệ nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng hắc y nhân sẽ nổi giận với hắn nữa chứ.

Chỉ nghe hắc y nhân nhàn nhạt nói tiếp:

– Vậy ngươi tính đi đâu trước tiên?

Minh Duệ suy tư một chút, sau đó đưa ra quyết định:

– Ta dự định đi đến địa điểm trên tàng bảo đồ khi trước đấu giá xuống.

Hắc bào nhân nghe xong, phát ra một tiếng ồm ồm:

– Một nửa bảo vật là của ta, ngươi thấy sao?

Minh Duệ nghe xong khẽ nhíu mày, thứ này là của hắn vì sao phải chia đều cho hắc bào nhân này? Hắn có chút hối hận khi tới đây mời hắc bào nhân đi theo hắn.

Ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân, Minh Duệ trầm giọng nói:

– Ta nhiều nhất chỉ có thể chia cho ngươi hai phần mà thôi. Dù sao thứ này là của ta, tiền bối ngươi cũng không định chiếm đồ của một tiểu bối chứ?

Hắc bào nhân hừ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Minh Duệ lúc này bổ sung:

– Nhưng nếu chỉ có một món bảo vật, vậy thì ta phải xin lỗi tiền bối ngươi rồi. Dù sao tàng bảo đồ nhưng là của ta nha.

Hắn chợt nghĩ đến lời nói của Lưu Tinh lên mới bổ sung một câu như vậy. Hắn nhưng là không biết phương vị này có một đóa hay là mấy đóa Dị Hỏa, vì chiếm lí lẽ, không để hắc bào nhân trắng trợn chiếm tiện nghi của hắn lên đã nhanh trí nói ra một câu kia.

Hắc bào nhân cũng đồng ý với Minh Duệ, tỏ vẻ ta không chiếm chỗ tốt của tiểu bối. Bàn bạc xong xuôi, Minh Duệ rời khỏi phòng hắc bào nhân, trở lại phòng mình tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

Sở dĩ hắn đến tìm hắc bào nhân là bởi, hắn sợ khi rời đi người của Tiêu Gia cùng Lan Lăng Gia phái cao thủ truy sát hắn. Mặc dù Anh Nhi đã là hạch tâm đệ tử của Tinh Vân Kiếm Tông, nhưng mấy người bọn hắn chẳng lẽ lại không điều tra ra được mình và bọn họ không có quan hệ gì sao?

Câu trả lời là có.

Đối với mấy gia tộc bọn hắn, nếu ngay cả một chuyện cỏn con vậy còn không làm được thì không xứng xưng tụng là đại gia tộc. Vì vậy, tất cả thù hận bọn họ sẽ đổ hết lên đầu của Minh Duệ hắn. Dù sao, giết chết một kẻ không có linh căn, không có tiền đồ thì đã làm sao? Không lẽ giết chết một tên phế vật lại khiến Dương Anh Nhi trở mặt, đối nghịch với mấy gia tộc bọn hắn?

Minh Duệ trong lòng thầm suy đoán mấy gia tộc kia sẽ nghĩ như vậy, vì vậy hắn phải chuẩn bị hết cho các tình huống xấu nhất.

Còn về hóa dực phi hành? Hiện tại tốc độ của hắn cũng chỉ ngang với Chân Vương Nhất Nhị Trọng mà thôi. Nếu Lan Lăng Thế Kiệt đích thân truy sát hắn, cơ hội chạy thoát là con số không. Hơn nữa, nếu phi hành sẽ bị rất nhiều cao thủ Tinh Vân Kiếm Tông để mắt tới, cho dù bọn hắn rời đi thì vẫn còn một cái hắc bào nhân thực lực khủng bố, không phải sao?

Hắn quyết định rời đi không phải do buồn chán vì không vào được Tinh Vân Kiếm Tông. Đối với hắn, có vào được hay không đều như vậy cả thôi, không có gì khác nhau cả. Khi trước hắn dự định vào đó là vì lo nghĩ cho Dương Anh Nhi. Nhưng bây giờ, Dương Anh Nhi đã là hạch tâm để tử, Băng thuộc tính Thiên Linh Căn, theo Minh Duệ đoán trong vòng một năm tới, lấy thiên phú của nàng, trở thành Chân Sư Trung Hậu Kỳ là không có vấn đề.

Minh Duệ về đến phòng mình, tâm thần đi vào trận đạo, hắn bắt đầu rơi vào trạng thái vong ngã, liên tục tìm hiểu hai tầng trận pháp trong trận đạo.

Vong ngã là trạng thái rất nhiều cường giả trên đại lục này ao ước có thể gặp một lần, bởi nó có thể khiến người ta lĩnh ngộ rất nhanh về một lĩnh vực nào đó. Nhưng đối với Minh Duệ, người có được Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết thì trạng thái này diễn ra thường xuyên khi hắn tìm hiểu một thứ gì đó trong các đạo của pháp quyết.

Cũng không biết bao lâu, Minh Duệ mở mắt ra, hắn cười toe toét không sao khép miệng lại được. Tri thức trận đạo hai tầng đầu, cùng với tất cả kiến thức cơ bản của trận pháp hắn đã hiểu rõ như lòng bàn tay.

Minh Duệ tin rằng, bây giờ chỉ cần có tài liệu luyện chế trận pháp của hai tầng đầu, hắn có thể luyện chế được các loại trận pháp cấp thấp này.

Lúc này, hắn nhìn lướt xung quanh phòng, khi hắn nhìn đến Dương Anh Nhi đang ngồi ở một góc nhìn hắn, Minh Duệ giật mình xém chút ngã lăn ra đó. Hắn kỳ quái hỏi Dương Anh Nhi:

– Ngươi ở đó làm gì?

Dương Anh Nhi nghe vậy, ngơ ngác nhìn hắn:

– Không phải ngươi nói khảo hạch xong về gặp ngươi sao? Vì sao lại hỏi ta câu đó? Có phải bế quan gần một tuần lễ, đầu óc ngươi cũng trở lên hồ đồ rồi hay không? Vừa nãy ta hình như còn thấy ngươi cười như điên như dại nữa. Có phải vì không được vào Tinh Vân Kiếm Tông lên ngươi đâm ra bị thần kinh rồi không?

Minh Duệ nghe xong, suýt chút nữa hộc ra một ngụm máu. Tiểu Anh Anh ngươi nhìn ta bình thường như vậy mà kêu ta thần kinh phát điên sao? Ta cười vì ta vui sướng không được sao?

Minh Duệ nhớ lại cái gì đó, vội vàng hỏi nàng:

– Ta bế quan bao lâu?

– Gần một tuần rồi. Người của tông môn tới đây nói với ta lên hồi tông rồi, nhưng ta bảo bọn hắn ta còn chút việc chưa hoàn thành, nếu bọn họ gấp thì về trước, để lại một vài tên đến khi ta xong việc dẫn ta quay về là được. Nhưng bọn hắn không an tâm lên tất cả đều vẫn chưa khởi hành.

Minh Duệ nghe xong, cũng không thèm quan tâm cái gì mà Tinh Vân Kiếm Tông. Hắn nội tâm đang âm thầm gào thét: “ Gần một tuần a… Ta bế quan tìm hiểu trận pháp mất tận một tuần, vậy mà ta còn cứ tưởng một ngày, đúng là thiên phú của ta có hạn lên mới mất một thời gian lâu như vậy.”

Nếu để cho một tên trận pháp sư nào nghe được câu đó của Minh Duệ, chắc sẽ phun một đống nước bọt dìm chết hắn. Ngươi có biết khiêm tốn là cái gì không hả? Trận pháp là thứ khó nhất trên đại lục này, bọn hắn những cái trận pháp sư này cái nào không phải lão quái mấy vạn năm? Không chỉ vậy, hai tầng trận pháp của công pháp cũng tương đương lục cấp trận pháp của đại lục…

Ngươi đã bao giờ thấy qua người nào một tuần từ một cái không biết gì về trận pháp trở thành lục cấp trận pháp sư chưa?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN