Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương 30: Lão Nhân Thần Bí Trong Hoa Linh Bang (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết


Chương 30: Lão Nhân Thần Bí Trong Hoa Linh Bang (1)


Qua một hồi đả kích, Minh Duệ cũng không có tâm trạng tiếp tục lưu lại trong phòng, tìm hiểu cái gì trong Pháp Quyết. Hắn bước ra khỏi phòng, một mạch đi thẳng ra khỏi tòa Tứ Hợp Viện này. Đám lính gác cổng thấy hắn lúc trước đi cùng Phó Bang Chủ, cũng không đi lên ngăn cản.

Minh Duệ đi dạo trên đường phố, nhìn nhìn xung quanh mọi thứ nơi này. Đi dạo một canh giờ, hắn dừng lại tại một tòa đại điện cao lớn, nguy nga hùng vĩ.

Hắn lại bắt đầu đưa ra nghi hoặc mà không ai giải đáp cho mình:

– Luyện Đan Sư Công Hội? Còn có lúc trước ta cũng thấy Dong Binh Công Hội. Vì sao một thị trấn như Đại Mạc Trấn lại có những này thế lực, trong khi Tinh Vân Thành lại không có?

Hắn càng lúc càng thấy Đại Mạc Trấn có điểm quỷ dị. Lắc lắc đầu, đi vào Luyện Đan Công Hội. Rất nhanh, một vị trẻ tuổi nữ tử đi ra, trên mặt mang nụ cười nhìn Minh Duệ.

– Vị công tử này là đến mua đan dược hay thảo dược?

Minh Duệ không thèm để ý, nhàn nhạt nói một câu:

– Ta muốn khảo thí cấp bậc Luyện Đan Sư.

Nữ tử kia nghe xong, ngây người tại chỗ. Tại nơi hoang vu chém chém giết giết như Đại Mạc Trấn, còn có người có tinh lực đi nghiên cứu luyện đan?

Rất nhanh nàng khôi phục lại bộ dáng tươi cười của mình, trên mặt lộ ra một chút cung kính.

– Công tử là muốn tham gia kiểm nghiệm đan sư mấy phẩm?

Minh Duệ không khỏi đắn đo một hồi, tuy là hắn học qua cơ sở luyện đan, còn có tất cả đan quyết đan phương của hai tầng đầu, cũng có nghĩa là Lục cấp Đan Sư của Hoành Không Đại Lục. Nhưng phải biết rằng, khi trước hắn luyện chế Luyện Thể Đan, xem như là Tam Phẩm Đan Dược của Hoành Không Đại Lục nhưng vẫn thất bại đến bốn, năm lô. Chỉ thành công một lô duy nhất. Điều này chứng minh rằng: Minh Duệ hắn quá cuồng ngạo khi nghĩ rằng cứ có tài liệu là luyện chế được lục cấp đan dược đổ lại.

Dù sao hắn chỉ xem qua thủ pháp và đan phương trong Đan Quyết, chưa thực hành lên giờ hắn không dám tự ngạo.

Minh Duệ đắn đo một hồi nói:

– Tam Phẩm.

Nghe được lời này của Minh Duệ, nữ tử này trên mặt nụ cười càng đậm. Nàng có thể không vui được sao? Nếu vị này công tử thông qua khảo thí, nàng cái này không phải có hoa hồng, địa vị không phải càng được lên thêm một bậc trong công hội.

Nàng cười tươi như hoa, miệng không khép lại được nhìn Minh Duệ:

– Phí tham gia chứng thực Tam Phẩm Luyện Đan Sư là một vạn Linh Tệ. Ngoài ra, dược liệu là do đan sư công hội bỏ ra. Nếu công tử luyện chế thành công, đan hội thu về ba thành.

Nghe nữ tử này nói, Minh Duệ hơi lúng túng một cái. Trên người hắn Linh Tệ cộng lại không đến một ngàn, lấy đâu ra một vạn giao cho vị cô nương này.

Hắn một hồi lâu không nói gì làm nữ tử tiếp đón hắn lộp bộp trong lòng. Không lẽ tên này đổi ý, không tham gia chứng thực cấp bậc đan sư nữa?

Lúc này, Minh Duệ nhìn nàng một cái, lấy ra một bình đan dược.

– Ngươi xem số đan dược này giá trị bao nhiêu?

Nữ tử tiếp nhận bình đan dược, mở nắp nhìn thoáng một cái. Trong bình là bảy, tám viên đan dược màu nâu nằm ngay ngắn. Nhưng mặc cho nàng thăm dò như nào cũng không nhận biết tên gọi loại đan dược này.

Thấy vẻ mặt khó xử của nàng, Minh Duệ hờ hững nói ra:

– Gọi chấp sự hay người phụ trách nơi này đến kiểm tra đi. Ta nghĩ cô nương không thể nhận biết đan dược do ta tự mình nghĩ ra.

Nữ tử nghe xong, cả người run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi bình đan dược. Nàng vừa nghe thấy cái gì? Nam tử trước mặt này vừa nói đan dược trong bình là hắn tự nghĩ ra. Điều này sao có thể? Cho dù là hội trưởng cũng không làm được, người này niên kỉ mới bao nhiêu? Nàng căn bản không dám tin vào sự thật này.

Rất nhanh nàng hồi thần lại, cầm theo bình đan dược vội vã chạy đi tìm cấp trên.

Minh Duệ vẻ mặt không chút đổi sắc với lời nói dối trắng trợn của mình. Cho dù hắn vô sỉ nhận đan dược kia là mình nghĩ ra thì ai có thể nói hắn thế nào. Nơi này không có đan dược kia, hắn mạo nhận là tác phẩm của mình cũng không có gì sai a.

Còn về việc vì sao hắn lại đi lấy cái chứng thực tam phẩm đan sư, đó là bởi đan sư là nghề nghiệp khá tôn quý của đại lục. Người ta thà đắc tội một vị Chân Nhân Cảnh chứ không ai nguyện ý đi đắc tội một vị Cửu Phẩm Luyện Đan Sư, điều đó đủ thấy đây là một nghề tôn quý đến nhường nào.

Đã từng có một người đắc tội một vị Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, vị kia động cũng không động, hắn chỉ phát ra một câu:

– Người nào lấy đầu kẻ đắc tội ta treo lên trước tông môn gia tộc hắn, ta vì hắn miễn phí luyện đan nửa năm.

Vì một câu của vị Cửu Phẩm Luyện Đan Sư kia, vào lúc đó, hàng trăm vị Chân Nhân Cảnh tự thân xuất mã. Đương trường chém giết tên ngu muội kia, vào lúc đó đã gây ra một hồi oanh động cho Hoành Không Đại Lục.

Minh Duệ muốn có một thân phận Đan Sư là vì nó có được rất nhiều lợi ích. Hắn đầu bị ngập nước mới không lấy một cái chứng chỉ Đan Sư khi mình là một vị Đan Sư.

Rất nhanh, một vị lão giả Thất Tuần hướng phía Minh Duệ đi tới, theo sau là nữ tử tiếp đón hắn vừa rồi. Trên tay lão giả kia cầm đúng là bình đan dược của Minh Duệ, vẻ mặt đầy kích động vội vả đến bên này.

Lão giả nhìn Minh Duệ, vẻ mặt kích động nói:

– Vị tiểu hữu này, lão già này chính là hội trưởng phân hội Đan Sư Công Hội Đại Mạc Trấn, Ngũ Phẩm Luyện Đan Sư, Nạp Lan Hoàng. Không biết tiểu hữu xưng hô thế nào?

Minh Duệ nhìn người này, hơi hơi kinh ngạc, hắn thấy lão giả này tu vi Chân Vương Hậu Kỳ, lại là Ngũ Phẩm Luyện Đan Sư. Quả là không thể coi thường Luyện Đan Công Hội. Còn có Đại Mạc Trấn cũng không thể xem nhẹ.

Minh Duệ hắn trước khi tu luyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết đã từng là Chân Đế Lục Trọng. Vì vậy, việc nhìn ra tu vi của người khác dưới Chân Đế Cảnh là điều không khó khăn gì. Còn về hắc bào nhân kia, ngươi nói thử một chút, Vũ Hồn Cảnh có thể nhìn ra tu vi của Vũ Phách cảnh sao? Hơn kém nhau đâu phải chỉ có một Đại Cảnh Giới. Dù bây giờ hắn bước vào Vũ Khiếu Cảnh cũng không có năng lực nhìn ra hắc bào nhân là Vũ Phách Cảnh. Trừ khi hắc bào nhân kia ăn chay, cả ngày đi dạo không tu luyện gì cả.

– Hội trưởng khách khí rồi, tại hạ Minh Duệ, đến đây là muốn lấy Tam Phẩm Đan Sư chứng nhận. Nhưng ta lại không có nhiều Linh Tệ trong người, vì vậy mới cả gan mang đan dược thế chấp.

Vừa nói, Minh Duệ vừa lấy tay chỉ chỉ vào bình đan Dược trên tay vị này Hội Trưởng.

Nạp Lan Hoàng nghe xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Là một vị Ngũ Phẩm Đan Sư, hắn hiểu rõ hơn ai hết, trên người Đan Sư không bao giờ mang theo nhiều Linh Tệ, có chăng chỉ là dược thảo, đan dược mà thôi. Nhưng sau đó hắn lại kích động, hỏi dồn dập:

– Bình đan dược này là của tiểu hữu phải không? Là tiểu hữu luyện chế hay người khác cho ngươi? Hơn nữa, đan dược này tên gọi là gì? Còn có công hiệu của nó nữa, vì sao lão hủ chỉ nhìn ra được chúng đều là tam phẩm thượng đẳng đan dược, ngoài ra không thể biết thêm điều gì?

Minh Duệ xoa xoa huyệt thái dương, hắn không ngờ vị hội trưởng này nói nhiều, thắc mắc nhiều còn ở hắn xa xa phía trên một cấp độ.

Minh Duệ trầm mặc một hồi nói ra:

– Đan dược này là ta tự nghĩ ra, nó tên Thoát Phàm Đan. Bất kì tu sĩ nào dưới Chân Sư Cảnh ăn vào đều có khả năng tẩy mao phạt tủy, thoát thai hoán cốt.

Nạp Lan Hoàng nghe xong, cả người hóa đá. Không chỉ hắn, nữ tử tiếp đãi hắn cũng không hơn gì Nạp Lan Hoàng. Nàng ôm lấy lồng ngực của mình, nàng sợ tim mình rơi ra ngoài khi nghe được một tin tức kinh hoàng vậy.

– Cái… cái… cái này…

Nạp Lan Hoàng không biết nói gì cho phải. Hắn bị Minh Duệ hù nói không lên lời. Nếu như Minh Duệ nói là thật, đan dược này sẽ thay đổi cả lịch sử Hoành Không Đại Lục mất. Nếu như để thế hệ trẻ dùng, thiên phú của hắn không phải sẽ nâng cao một đẳng cấp sao?

Minh Duệ không khỏi nghi hoặc một cái. Cái công dụng này hắn nhìn ở Đan Quyết khi để đan dược này cho người đại lục này phục dụng. Nhìn biểu hiện Nap Lan Hoàng không lẽ… Tác dụng nghịch thiên vậy sao? Sao hắn cái này người luyện chế khồn biết?

– Hội trưởng, ta là muốn thế chấp đan dược để đổi lấy Linh Tệ tham gia Tam Phẩm…

– Không cần, người đâu đi đem huy chương và trang phục Tam Phẩm luyện đan sư cho vị công tử này.

Nói xong, hắn hớn hở nhìn Minh Duệ, xưng hô cũng từ tiểu hữu thành công tử. Hắn xoa xoa hai tay nói ra:

– Đan Sư Công Hội nguyện ý bỏ ra cái giá đắt mua lại Đan Dược này của công tử. Không biết công tử còn bao nhiêu?

Minh Duệ cũng hơi kinh ngạc, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Thoát Phàm Đan lại giá trị như vậy sao? Biết vậy khi trước hắn luyện thêm vài lô chứ không phải một lô rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN