Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Chương 32: Đại chiến (1)
Minh Duệ trong lòng tuy mừng như điên, nhưng bề ngoài vẻ mặt hắn lại không chút gợn sóng nào. Hắn nhìn thẳng vào trường kiếm ở không trung, mở miệng hỏi:
– Ngươi có đồng ý đi theo ta, nhận ta chủ nhân vì ta sở dụng không?
Nghe được lời này của Minh Duệ, nhiệt độ căn phòng bỗng nhiên giảm mạnh, trường kiếm cũng run rẩy không ngừng. Minh Duệ biết hắn lại nói sai rồi, tròng mắt xoay chuyển một cái, nói ra:
– Ngươi hãy bình tĩnh lại, ta cũng không có ý thu phục ngươi, chỉ là ta vũ khí chuyên dụng bị thất lạc, trước khi tìm được nó, nếu gặp phải nguy hiểm còn xin ngươi sát cánh cùng ta. Nếu ngươi muốn tìm chủ nhân, sau này ta cũng có thể giúp ngươi.
Trong lòng hắn lúc này cũng thầm cười khổ một tiếng. Cứ tưởng sẽ thu được một kiện Chân Binh bất phàm, ai ngờ được bị nó thẳng thừng cự tuyệt. Lắc lắc đầu một cái, Minh Duệ trong lòng thầm nhủ: “Mà thôi mà thôi. Ta và nó coi như hữu duyên vô phận, nó là thuộc tính Băng hẳn là hợp với nàng.”
Trong đầu Minh Duệ hiện lên một bóng hình tuyệt sắc mỹ lệ, xinh đẹp xen chút tinh nghịch. Không phải Dương Anh Nhi thì còn có thể là ai? Chợt, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Dương Anh Nhi trước khi rời đi hôn lên mặt hắn một cái, hắn sờ sờ lên mặt, trong một sát na này hắn hơi sững sờ.
Bên kia, trường kiếm cũng đung đưa một hồi rồi trở về vị trí cũ sau khi nghe được câu nói kia của Minh Duệ. Hiển nhiên, nó cũng đồng ý với cái ý kiến này của Minh Duệ.
Minh Duệ hồi thần lại, thu hồi trường kiếm, xếp bằng tu luyện. Hắn cảm giác nơi đây sắp có điều quỷ dị sắp diễn ra, nếu không tăng lên tu vi của mình rất có thể cái mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, tại một tòa tứ hợp viện khác xa hoa không kém gì Hoa Linh Bang, một trung niên nhân khuôn mặt được che kín, cả người tản mát ra một cỗ khí thế uy nghiêm, mạnh mẽ khủng khiếp. Nếu Minh Duệ ở đây, chắc chắn sẽ đứng tim tại chỗ, kẻ này không ngờ cũng là một vị Chân Quân cường giả.
Phía dưới, một đám người đang khom người với hắn, cầm đầu là một tên mặt đầy sẹo hán tử, tu vi Chân Linh Thất Trọng mở miệng:
– Vân chấp sự, tiểu nhân vừa nhận được tin tức, đám người dưới tay tiểu nhân vừa ăn thiệt thòi từ đám người Hoa Linh Bang. Dám hỏi chấp sự đại nhân, khi nào thì chúng ta toàn lực thu gọn Hoa Linh Bang kia? Với tu vi hiện tại của tiểu nhân, việc chiếm dụng Hoa Linh Bang hẳn là không có vấn đề gì mới phải.
Nghe được tên Chân Linh Thất Trọng cảnh giới kia nói vậy, trung niên kia nở một nụ cười bỉ ổi, trông không hợp với hình tượng của một vị Chân Quân cảnh tiền bối chút nào:
– Kiệt kiệt. Không cần phải vội vã làm gì, nhưng ngươi nói cũng phải, Hoa Linh Bang kia giờ tử đã đến với họ rồi. Cho ngươi ba ngày thời gian tập hợp lại Sơn Nhạc Bang của ngươi. Ba ngày sau các ngươi cứ phóng tay mà làm.
Tên hán tử kia nghe vậy kinh hỉ không thôi. Cuối cùng thì ngày tàn của Hoa Linh Bang, đối thủ nhiều năm của bọn họ sắp biến mất rồi, có vị chấp sự đại nhân kia trợ trận, rất nhanh địa bàn Hoa Linh Bang còn không nằm trong túi của hắn? Sau đó là cả cái Đại Mạc Trấn này duy Sơn Nhạc Bang độc tôn, nghĩ thôi tên hán tử này cũng thấy phấn khích lắm rồi.
– Vâng thưa chấp sự đại nhân. Tiểu nhân xin được cáo lui.
Nói xong, một đám người thi lễ rồi nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh, chỉ để lại vị chấp sự kia một mình còn ngồi trên chủ vị.
Hắn nhìn qua một nơi trong đại sảnh này, cười lên một cách quái dị:
– Các hạ lén lén lút lút nghe trộm từ nãy đến giờ cũng nên hiện thân đi chứ.
Khi vị Vân chấp sự này vừa dứt lời, một thanh niên nam tử thập phần trẻ tuổi, khí vũ hiên ngang từ trong một góc khuất bước ra. Nam tử kia tuổi tác nhìn qua cùng độ tuổi với Dương Anh Nhi cùng Lưu Tinh, ấy vậy mà trên người tỏa ra một cỗ uy áp, bá khí ẩn ẩn còn áp đảo vị Vân Chấp Sự kia. Nếu Minh Duệ mà ở chỗ này, hắn chắc chắn sẽ bị bắn tim ra ngoài, cái bá khí mà tên trước mắt này toát ra cùng với Hắc Bào Nhân hắn giao dịch Thiên Tử Lô một dạng, tuy nhiên, uy áp tên này toát ra hiển nhiên mạnh hơn Hắc Bào Nhân rất nhiều.
Không lẽ bọn hắn là cha con?
Không đúng, không đúng làm gì có chuyện đứa con mới từng kia tuổi tu vi đã cao thâm mạt trắc vậy rồi. Chẳng lẽ lại là huynh đệ? Nhìn thấy thế nào cũng giống phụ tử a.
Cảm nhận được uy áp từ một tên thoạt nhìn còn không tới hai mươi tuổi kia, Vân chấp sự bật thốt khỏi ghế chủ vị, lắp bắp kinh kêu thành tiếng:
– Chân… Chân Quân Đỉnh Phong… Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?
Vị này trẻ tuổi thanh niên không thèm để ý đến hắn, một tên Chân Quân Nhất Trọng mà thôi, hắn để vào mắt mới là quái sự. Chợt hắn động, nháy mắt đã xuất hiện đằng sau tên Vân Chấp Sự, tùy ý vung một quyền về phía hắn. Vân Chấp Sự kia tuy rằng tu vi thấp hơn nam tử trẻ tuổi này rất nhiều, nhưng hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác với kẻ đột nhiên xuất hiện trước mắt này. Khi nam tử kia vừa động một cái, Vân Chấp Sự đã cảm nhận được tử thần đang cận kề bên cạnh hắn, hắn nhanh chóng tế ra một thanh trường mâu sắc bén.
Xung quanh trường mâu tản mát ra đạo đạo hỏa sắc quang mang chói lòa, hảo diễm từ trường mâu tản mát ra tràn ngập cả đại sảnh này. Trường mâu vừa ra, cả vùng không gian đổi màu, nơi họ đang đứng bây giờ hỏa diễm nghi ngút, bao phủ phiến không gian này. Vân chấp sự hừ lạnh một tiếng, đâm trường mâu về phía nam tử này, đón đỡ một quyền tùy ý của hắn. Lúc này, hỏa diễm xung quanh không gian ngưng tụ lại với nhau, cùng một lúc tấn công về phía nam tử trẻ tuổi kia.
Nói thì dài nhưng quá trình diễn ra chỉ trong nháy mắt. Từ lúc nam tử kia hiện ra, sau đó hắn quỷ dị xuất hiện ở sau Vân chấp sự động thủ với hắn, cho đến khi Vân chấp sự tế ra Trường Mâu cản lại một chiêu kia, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây mà thôi.
Tên nam tử kia không ngờ tên Vân chấp sự trước mặt này lại phản ứng kịch liệt và mau lẹ đến vậy, nhưng hắn cũng không thèm tế xuất cái gì vũ khí ra, hắn hơi nghiêm túc lại, lực đạo một quyền hắn đánh ra đã tăng lên mấy thành, quyền này vừa ra, quyền ý ngập trời, nó mang theo đạo đạo phong thuộc tính càn quét hỏa diễm do trường mâu tản mát ra.
Lúc này, quyền mâu va chạm, cả vùng không gian bên trong lay động kịch liệt, hiển nhiên ba động mà hai người bọn họ gây ra quá lớn. Nhưng kì lạ là, động tĩnh lớn như vậy nhưng không kẻ nào phát hiện, ngay cả tòa đại sảnh này bị dư ba do hai người gây ra bị phá hủy cũng không khiến kẻ nào chú ý.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Vân chấp sự đánh đánh bay ra ngoài, nhưng khi hắn bay đến ngoài không trung cách chỗ hai người giao thủ ba mươi trượng, thân hình hắn như đập trúng cái gì đó, hắn nặng nề ngã xuống, toàn thân kêu “rắc rắc” vài tiếng, hiển nhiên là thanh âm của tiếng xương gãy. Không chỉ như vậy, miệng hắn cũng phun ra vài ngụm máu tươi, hiển nhiên là ăn thiệt thòi lớn trong lần giao thủ vừa rồi.
Bên kia, sau khi Hỏa Phong giao thủ triệt tiêu, cát bụi tiêu tán dần yên lặng trở lại, chỉ thấy một thân ảnh vẫn sừng sững đứng đó, cả người không nhiễm khói lửa nhân gian, hắn phủi phủi quần áo đang mặc một cái, mở miệng nói:
– Viêm Hỏa Mâu sao? Tiến Dương Thần Tông các ngươi đúng là chịu bỏ vốn, không biết là vị nào Phong Chủ hay Trưởng Lão Tông Môn các ngươi lại xuất ra một món Thiên Giai Chân Binh, giao cho một kẻ như ngươi sử dụng. Nếu là chủ nhân của nó cầm thanh Viêm Hỏa Mâu này giao thủ với ta, có lẽ người ăn thiệt thòi là ta đó. Thứ này ở trong tay ngươi còn không phát huy ra được bảy thành thực lực, ta có nên mang nó trả lại cho trưởng bối của ngươi không.
“Trả cái rắm” Vân Chấp Sự trong lòng thầm mắng.
Hắn bên kia gian nan đứng dậy, một tay ôm ngực, một tay phục dụng vô số đan dược chữa thương, hắn không khỏi kinh hãi khi nghe được lời nói của người trẻ tuổi này. Hắn run giọng hỏi:
– Ngươi là ai? Nếu biết ta là người của Tiến Dương Thần Tông còn không mau qua đây bồi tội. Bổn Tọa xem ngươi trẻ người non dạ mà tha chết cho ngươi.
Nghe được câu nói này, nam tử trẻ tuổi kia cũng không nhịn được mà cười ha hả thành tiếng.
Thấy vậy, Vân chấp sự hừ lạnh một tiếng, quát:
– Tiểu bối ngươi cười cái gì? Còn không mau mau thúc thủ nhận lỗi.
Nam tử lúc này đình chỉ cười, hắn nghiêm túc nhìn qua Vân Chấp Sự, nói:
– Ngươi nói vớ vẩn nhiều quá, muốn xin ta tiễn ngươi xuống hoàng tuyền nhanh hơn hả?
Thấy nam tử này tiến lại gần mình, Vân chấp sự sợ hãi, quát:
– Ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi giết ta, Tiến Dương Thần Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nam tử dừng lại, chỉ chỉ vào không trung nơi Vân Chấp Sự vừa bị cản lại, nói:
– Ta đã bố trí một cái Ngăn Cách Trận Pháp, một cái Ẩn Nấp Trận Pháp cùng một cái Huyễn Ảnh Trận Pháp. Cho dù Phong Chủ hay Trưởng Lão các ngươi qua đây cũng không phát hiện được cái gì đâu.
Nói xong, hắn không để Vân chấp sự đáp lời, thân hình như quỷ mị xuất hiện bên người hắn. Tay của nam tử này đánh lên Thiên Linh Cái của Vân Chấp Sự, nhưng hắn cũng không có giết chết Vân Chấp Sự. Chỉ nghe hắn quát to:
– Khôi lỗi chi thuật, đi.
Cả người Vân Chấp Sự rơi vào trạng thái vô thần, bất lực toàn tập trước một chiêu này của nam tử.
Một khắc sau, Vân chấp sự mở mắt, hắn cùng với lúc bình thường không có gì khác nhau. Nhưng lúc này, Vân chấp sự quỳ xuống đối với nam tử kia thi lễ:
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!