Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương 46: Lại tạo phong ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết


Chương 46: Lại tạo phong ba


Tên đệ tử canh giữ sơn môn thấy Minh Duệ lại dám càn quấy trước cửa sơn môn Tinh Vân Kiếm Tông, không thèm để hắn vào mắt thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn nhìn Minh Duệ như nhìn một kẻ chết, nói ra:

– Tiểu tử, là ngươi tự tìm đường chết, đừng trách ta vô tình.

Nói xong, tên đệ tử này tế ra một thanh trường kiếm, một kiếm đâm về Minh Duệ.

Đám đệ tử sơn môn xung quanh lúc này cảm thấy có gì không đúng, nhưng chưa kịp nói gì thì tên đệ tử kia đã tấn công Minh Duệ rồi, vì thế bọn họ cũng không kịp ngăn cản.

Linh Hà thấy tên kia vậy mà dám lộ sát khí với thiếu gia, cộng thêm nàng nhịn tên này nãy giờ rồi, vì vậy nàng không chút do dự, rút kiếm đón đỡ một chiêu của tên đệ tử canh giữ sơn môn.

“Keng” một tiếng, trường kiếm tên đệ tử canh giữ sơn môn bị Linh Hà đánh bay ra ngoài, còn kiếm của Linh Hà không biết từ lúc nào đã gác lên cổ tên đệ tử này.

Tên đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông thấy vậy, vừa sợ vừa giận quát to:

– Ngươi muốn làm gì? Đây là Tinh Vân Kiếm Tông, nếu ngươi giết ta, hai người các người đừng hòng rời khỏi nơi này.

Linh Hà nghe vậy có chút do dự, nàng quay đầu lại nhìn Minh Duệ.

Minh Duệ thấy vậy, lắc lắc đầu một cái, hắn tiến lại gần tên đệ tử sơn môn này, sắc mặt không chút biểu tình nói ra:

– Ta chỉ muốn gặp Tố Uyên Sư Tỷ mà thôi, ngươi hà cớ gì phải làm như vậy. Nói sao đi nữa, ta với ngươi đều là đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông mà.

Tên đệ tử kia ngẩn người, hắn ngơ ngác nhìn Minh Duệ, không tự chủ thốt ra một câu:

– Đều là đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông?

Bên trong Tinh Vân Kiếm Tông, chỗ ở của đám ngoại môn đệ tử, lúc này cả đám đang nhao nhao nghị luận bàn tán sôi nổi:

– Tên vừa rồi dùng Chân Nguyên hô to gọi nhỏ bên ngoài sơn môn là kẻ nào? Kiêu ngạo như vậy, dám ở trước cửa Tinh Vân Kiếm Tông làm càn, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

Lại một tên đệ tử ngoại môn khác lớn tiếng:

– Ta con mẹ nó là kẻ nào, lại dám đòi gặp Tố Uyên Nữ Thần của chúng ta, đi, chúng ta ra ngoài cho tên không biết tự lượng sức mình kia một bài học.

Bỗng nhiên, một tên đệ tử ngoại môn nhìn một màn đám ngoại môn đệ tử này bàn tán xôn xao, hắn cười khẩy một tiếng:

– Một đám vô tri. Nếu người ta đã có đảm lượng dám ở nơi này kêu gào như vậy, há lại là loại người đám ngoại môn như chúng ta có thể đánh lại.

Nếu Minh Duệ mà ở nơi này, hắn chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi, tên này không phải tên lùn tịt từng nói hắn là người trong rừng mới ra đó sao? Đâu chỉ vậy, tên này còn đắc tội cả mấy kẻ thiên tài Tiêu Sơn khi Tinh Vân Kiếm Tông khảo hạch đệ tử, không ngờ kẻ này cũng có thể thành công tấn thăng ngoại môn đệ tử, hơn nữa sống được đến tận bây giờ, không lẽ mấy người Tiêu Sơn, Lan Lăng Thế Phong không tìm hắn tính sổ?

Tại một tòa trạch viện nào đó, một tên mập mạp, nhìn qua chỉ khoảng 28 29 tuổi nhìn về phía sơn môn, hắn hừ lạnh một tiếng, nói ra:

– Là tên chán sống nào dám có ý đồ với Tố Uyên Thánh Nữ?

Bên cạnh hắn, một thanh niên ước chừng 24 25 tuổi lộ vẻ mặt lấy lòng:

– Đinh Văn Điền Sư Huynh, chắc hẳn chỉ là một kẻ tiểu nhân vật không biết sống chết mà thôi. Sư huynh không cần bận tâm, kẻ này cứ giao cho ta xử lí là được.

Kẻ tên Đinh Văn Điền sắc mặt hòa hoãn một điểm, sau đó hắn nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:

– Tiêu Sơn, mang theo Đinh Văn Kiếm của ta xử lí kẻ này, thấy kiếm như thấy người, kẻ nào đui mù dám ngăn cản, kẻ đó sẽ kết thù với Đinh Văn Điền ta.

Tiêu Sơn nghe vậy, nhận lấy Đinh Văn Kiếm, rất nhanh rời khỏi trạch viện này.

Người tên Tiêu Sơn này không phải ai khác, hắn đúng là cái kia Tiêu Sơn ở Tinh Vân Thành. Trở thành đệ tử nội môn, lăn lộn ở nơi này một năm rưỡi khoảng chừng, hắn cuối cùng cũng bám chân được một trong mấy vị Chân Vương trẻ tuổi của Tinh Vân Kiếm Tông, phải nói tên này quả thật rất biết cách lăn lộn.

Đi theo Đinh Văn Điền một năm rưỡi, tên này cũng đột phá được Chân Linh Cảnh, hiện tại đã là Chân Linh Tam Trọng, hắn xa xa bỏ qua Hàn Vận cùng Lan Lăng Thế Phong, hai tên này thậm chí còn chưa đột phá được Chân Linh Cảnh, vì thế Tiêu Sơn bây giờ không thèm để hai tên kia vào mắt.

Tinh Vân Kiếm Tông Tông Chủ Phong, một vị thanh sam nữ tử mở mắt, nhìn về phía sơn môn hừ lên một tiếng, nói ra:

– Cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện rồi sao?

Nói xong, trong nháy mắt thân ảnh nàng biến mất khỏi nơi này.

Một đám cao tầng của Tinh Vân Kiếm Tông cũng nhao nhao bị kinh động, bọn hắn bắt đầu thả ý thức của mình ra dò xét kẻ kia thực hư. Nhưng thấy người tới chỉ là một tên Chân Sư Đỉnh Phong, bọn hắn lại hết hứng thú, không một kẻ nào lộ mặt, để mặc đám trẻ tuổi tông môn giải quyết.

Tu sĩ đại lục này có một điểm đặc biệt, bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của một kẻ nào đó trong một phạm vi nhất định, điều này công pháp của Minh Duệ là không có.

Nhưng thứ này còn thiếu sót và có khuyết điểm rất nhiều, không thể so sánh với thần thức của Minh Duệ được. Nếu như một kẻ nào đó tu luyện công pháp như Minh Duệ hoặc công pháp cao cấp nhất của đại lục này, bọn họ muốn che dấu tu vi là một điều vô cùng đơn giản, tu sĩ của đại lục này không thể cảm nhận được thực hư nông cạn của mấy kẻ nghịch thiên này ra sao.

Đương nhiên, cái này cũng có thể coi là máy đo tu vi thực lực của đối phương, bất quá chỉ có công dụng vậy mà thôi. Phải biết, nếu Minh Duệ cảnh giới mỗi lúc một cao, hắn có thể quét thần thức toàn bộ đại lục này, có thể nghe thấy từng lời nói, nhìn thấy từng hành động của người khác trên đại lục, điều này thì cái cảm nhận kia của tu sĩ này sao có thể sánh được?

Tinh Vân Kiếm Tông Tông Chủ Phong, tại một gian phòng khác, Lưu Tinh nhìn qua hướng sơn môn mặt nghiêm lại:

– Kẻ này rất mạnh. Ta cảm thấy khí tức cũng chỉ có Chân Sử Đỉnh, nhưng sao ta cảm giác tu vi hắn và ta ngang nhau?

Một lúc sau, Lưu Tinh lộ ra nụ cười xảo trá:

– Tên Hắc Nguyệt, đến tìm tỷ tỷ của ta… Sẽ không phải cái gì thiên tài vạn năm có một mà Anh Nhi Sư Tỷ nén kể cho ta nghe đi. Hắc hắc, phải qua xem người có thể lọt vào tầm mắt tỷ tỷ mới được.

Lúc này, bên ngoài sơn môn, không biết lúc nào đã đứng một đám người. Trong đó, một tên đệ tử bước ra, chỉ tay về phía Minh Duệ và Linh Hà:

– To gan, hai tên có mắt không tròng nào dám đến tông môn ta gây sự?

Trong đám người, vô số kẻ phụ họa theo.

– Đại sư huynh nói phải lắm, chư vị, chúng ta mau xông lên chém chết mấy tên kia.

Vị kia đại sư huynh nghe vậy, nhếch miệng cười, lui qua một bên.

Tên đại sư huynh này chính là đại sư huynh trong đám ngoại môn đệ tử, tu vi đã là Chân Sư Đỉnh rồi. Nhưng tông môn có quy định: Phàm là Nhân Linh Căn, trừ khi bước vào Chân Linh Cảnh mới được vào nội môn, nếu không ngươi cứ ở ngoại môn mà lăn lộn đến hết đời.

Minh Duệ lắc lắc đầu, ray ray huyệt thái dương thì thào lẩm bẩm:

– Không lẽ ngay ngày đầu tiên đi đến tông môn, còn chưa bước vào cửa đã phải đả thương một đám đồng môn đệ tử sao? Tố Uyên a Tố Uyên, ngươi còn không mau xuất hiện, mọi chuyện còn rắc rối hơn đó a.

Nhưng đúng vào lúc này, từ đằng sau đám ngoại môn truyền ra một tiếng quát:

– Mấy người các ngươi cút qua một bên cho lão tử làm việc.

Đám ngoại môn đệ tử nghe thấy có người dám mắng mình, quay lại định xử lí. Nhưng nhìn kẻ đến là ai, một số kẻ âm thầm nuốt lại lời định nói.

– Thì ra là Tiêu Sơn sư huynh, ngọn gió nào đưa sư huynh đến đây a?

– Phải đó phải đó. Sư huynh ngươi không biết đến nơi này có việc gì không? Đám sư đệ chúng ta nhất định sẽ cống hiến một chút sức mọn này.

Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó không để ý đến đám người này, tay cầm Đinh Văn Kiếm tiến lại gần Minh Duệ nói:

– Ngươi chính là kẻ hô to gọi nhỏ tên của Thánh Nữ Tinh Vân Kiếm Tông ta sao? Đúng là không biết lễ phép. Chỉ riêng tội này đã đủ để ngươi phải chết rồi.

Nói xong, hắn tay cầm Đinh Văn Kiếm, miệng khẽ quát:

– Huyền Giai Sơ Cấp Kiếm Kỹ: Bát Cực Kiếm.

Đám đệ tử xung quanh thấy vậy, nhao nhao cổ vũ:

– Tiêu Sơn Sư Huynh uy mãnh.

Tên đại sư huynh ngoại môn đứng một bên, sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Sơn. Hắn hiển nhiên nhận ra trường kiếm kia, Đinh Văn Kiếm, một trong mấy món Huyền Giai Trung Cấp có uy lực mạnh nhất trong đám đệ tử trẻ tuổi Tinh Vân Kiếm Tông.

Minh Duệ thấy người tới là ai, sắc mặt trầm xuống, đám người khác hắn có thể nhịn, riêng tên này thì không. Hắn trong hình dạng Minh Duệ tên này cũng muốn giết hắn đoạt bảo, giờ hắn là Hắc Nguyệt tên này cũng muốn gây sự với mình, hắn cho rằng mình là quả hồng mềm, mặc cho người muốn làm gì thì làm thật sao?

Chỉ thấy Minh Duệ song chưởng nắm chắc, một quyền đánh về phía Tiêu Sơn.

Ầm một tiếng, Minh Duệ, Tiêu Sơn nhao nhao lùi lại ba bốn bước. Minh Duệ phá vỡ Bát Cực Kiếm khiến Tiêu Sơn người thi triển cũng có chút ảnh hưởng.

Minh Duệ hiện tại áp chế tu vi tại Chân Sư Đỉnh, lại dùng không đến ba thành thực lực Chân Sư Đỉnh của mình. Đối phương Chân Linh Tam Trọng, tay cầm Huyền Giai Trung Cấp Chân Binh, vì vậy mới có một màn vừa rồi.

Minh Duệ nhìn Đinh Văn Kiếm trong tay Tiêu Sơn, hắn thì thào lẩm bẩm:

– Hiện tại chỉ có hai kẻ từng thấy Hắc Nguyệt Kiếm của ta, đó là Lưu Tố Uyên, Mai Ngạo Tuyết… Không đúng, Lưu Tố Uyên, Mai Ngạo Tuyết, Hắc Bào Nhân, lão nhân Hoa Linh Bang và tên muốn cướp Cổ Đăng, tổng cộng năm người, thân phận rất dễ bị lộ, lúc nào đó phải học chiêu thức xóa kí ức mới là. Còn hiện tại, dùng tạm thanh trường kiếm trước mắt làm binh khí che mắt đám người Tinh Vân Kiếm Tông cũng không tệ.

Nói xong, Minh Duệ cười lạnh một tiếng, một quyền mang theo bảy thành lực đạo, đánh về phía Tiêu Sơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN