Ngồi Hưởng Tám Chồng - Chương 197: Kể chuyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Ngồi Hưởng Tám Chồng


Chương 197: Kể chuyện


Ban đêm, vào lúc Tử Sở đến, tám chồng lần đầu tiên chân chính tề tụ, hôm nay trên bàn cơm, mọi người vui vẻ hòa thuận, bầu không khí rất hòa hợp.

Mặc Lương tán dương năng lực của Huyền Ngọc, chuyện lần này làm rất đúng! Nhưng đồng thời cũng châm chọc hành vi Ngọc lang của hắn, nói hắn là ngụy thánh nhân ra vẻ đạo mạo!

Lâm Phong nhao nhao nói theo, nói thẳng Mặc Lương nói rất đúng, thánh nhân nên cấm dục, bảo hắn sau này chớ đoạt Tuyết Nhi với bọn họ. Huyền Ngọc đỏ mặt, nói hắn thà rằng không làm thánh nhân cũng phải ở cùng một chỗ với Tuyết Nhi, hắn cũng muốn một hài tử?

Vừa nghe lời này, Phục Linh đứng ở một bên lập tức lớn tiếng ủng hộ công tử nhà hắn, nói công tử nhà hắn bộ dạng tuấn tú lịch sự, thiên tư thông minh, sau này cùng Nhữ Dương quận chúa sinh con ra nhất định rất đáng yêu.

Vừa nói đến đây, nam tử ở đây có người nào chịu thua kém? Mỗi người liền nói mình cũng muốn. Phục Linh không nói gì, lập tức lui xuống, giờ phút này tám người trên bàn cũng bắt đầu xôn xao bàn luận.

Vô Song nói về sau mặc kệ Tuyết Nhi sinh nam hay sinh nữ, dù là hài tử của ai, hắn cũng sẽ dạy cho con hai thuật y độc, hành tẩu giang hồ sẽ thuận tiện hơn.

Minh Tịnh nói rành rẽ hai thuật y độc còn chưa đủ, hành tẩu giang hồ chủ yếu dựa vào tâm trí, mưu kế, phương diện này hắn có thể giáo dục từ nhỏ, không thể để cho tiểu tử nhà bọn họ sau này chịu thua thiệt.

Mặc Lương nói một thân võ công này của hắn cũng không thể không có truyền nhân, vạn nhất thực sự không sinh được nhi tử, vậy hắn đành phải bất chấp tổ huấn, đem công phu Tịch gia không truyền ra bên ngoài này dốc túi truyền thụ, tóm lại một câu: nước phù sa không chảy ruộng người ngoài!

Kỳ Nguyệt đỏ mặt, nói mình cái gì cũng không có, bất quá cũng có thể dạy bé con đọc sách nhận chữ, ngâm thơ đối câu, bởi vì dù sao có võ công mưu thuật, y độc kỹ xảo còn chưa đủ, có thể văn võ toàn tài thì càng tốt.

Thư Ly cao hứng, nói muốn đem tài đánh đàn của mình ra truyền thụ, cả đời này hắn có một cái tên không tốt, Thư Ly? Thư Ly? Xa rời sách vở rồi, còn có tài gì được nữa? Chỉ có thể dạy tài đánh đàn, trong lúc rảnh rỗi cũng có thể phong nhã một phen.

Huyền Ngọc nói biện luận về Đại nghĩa, hắn có thể toàn lực tương trợ, nhưng cãi nhau thì hắn không được. Bất quá vì để bé con có thể trở thành người toàn tài, hắn quyết định từ nay về sau sẽ cố gắng học tập cãi nhau, đối tượng luyện tập đầu tiên đương nhiên là Mặc Lương!

Lâm Phong cười ha ha, nói thẳng Huyền Ngọc là ngụy quân tử! Bất quá hắn bình thường luôn yêu mến loại người này, cho nên sau này có việc gì cứ gọi hắn giúp! Kỳ thật nói thì nói như thế, nguyên nhân chính vẫn là vì hai người bọn họ đến nay còn chưa mở hàng, cùng có chung cảm giác là người lưu lạc chân trời góc bể.

Đối với con, Lâm Phong nói hắn không quan trọng lắm, bất quá đến lúc đó bất luận là nam hay nữ, hắn đều muốn tự mình dạy nó chút chiêu số trên trận gió trăng, miễn cho tương lai cái gì cũng không hiểu, bị người ta chiếm tiện nghi.

Tử Sở cuối cùng, nghẹn nửa ngày cũng nói không ra lời, hắn muốn văn không có văn, muốn võ không có võ, cảm giác không có gì có thể dạy bé con, bất quá mặc dù Đại Lương không phải giàu có nhất trong sáu nước, nhưng về mặt tiền tài cũng có thể cung ứng.

Mọi người nói chuyện, không hẹn mà cùng phóng ánh mắt về phía bụng của Tống Ngâm Tuyết, biểu lộ chuyên chú, gắt gao, giống như giờ phút này trong bụng của nàng thực sự có em bé vậy, có thể để cho bọn họ tùy ý”Đùa bỡn” .

Tống Ngâm Tuyết bất mãn nhìn lại, ánh mắt cảnh cáo, tám người nhất tề thu mắt, biểu lộ bất mãn, bất quá bọn hắn cũng không vì thế mà buồn rầu, chỉ chốc lát sau lại bắt đầu tiếp tục đàm luận.

Tám nam nhân vô cùng náo nhiệt, nâng chén cùng uống, chậm rãi mà nói, mặc dù đôi lúc cải cọ, ồn ào đả kích, nhưng tổng thể coi như vẫn tương thân tương ái, hoà thuận vui vẻ. Đương nhiên, ngoại trừ Lâm Phong một mực làm ầm ĩ kia.

“Tuyết Nhi, khuya hôm nay theo giúp ta a! Nàng không thể cứ không đụng vào ta như vậy? Ta cũng là phu quân, nàng phải có nghĩa vụ phụ trách với ta, cứ bỏ rơi mình ta như vậy, rất là không công bằng a.”

“Tuyết Nhi, nàng có nghe thấy ta nói chuyện không? Không được khi dễ người như vậy! Ta muốn phù chính, muốn phù chính*!”

“. . . . . .”

(*thời xưa từ thiếp lên làm vợ gọi là phù chính)

Lời mà Lâm Phong nói…, vừa phân trần sự thật mình bị ra rìa, khiến Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh mặt đỏ một hồi. Hắn cũng là nam nhân, đương nhiên cũng muốn cùng Tuyết Nhi. . . . . .

Vừa nghĩ tới ngày đó tại Đại Tụng, Tuyết Nhi thân trúng Cực lạc đan đã từng đè lên trên người hắn, tay của hắn va chạm vào thân thể uyển chuyển thơm ngát của Tuyết Nhi, cùng với, cùng với khỏa rất tròn mềm mại mê người kia thì trong lòng tê dại như có dòng điện chạy qua, làm cho cả đời hắn cũng không thể quên.

Tuyết Nhi. . . . . . Huyền Ngọc biết mình không nên quá sỗ sàng, vì vậy vội vàng hơi đỏ mặt cúi đầu xuống, không muốn làm cho người khác nhìn ra tâm tư của hắn, bất quá nói lại, có Lâm Phong làm ầm ĩ ồn ào như vậy, mọi người muốn chú ý đến hắn cũng khó!

Tống Ngâm Tuyết nhìn một bàn lớn đầy người này, không biết tại sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác quái dị, loại cảm giác này cuộc đời trước, nàng từng có kinh nghiệm trải qua, nhưng kiếp này sau khi xuyên không, vẫn là lần đầu có .

Hạnh phúc!

Hạnh phúc? Tại sao lại có hạnh phúc? Nhìn tám người trước mắt, một loại ngọt ngào bất tri bất giác chậm rãi dâng lên trong lòng, ở đó mọc rể, nảy mầm, lặng lẽ nở hoa, những đóa hoa ngọt ngào như vậy, thơm ngát như vậy, làm cho nàng vô thức muốn trầm mê vào đó.

Tay, cư nhiên bất giác chậm rãi xoa bụng mình, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại. Thật ấm, thật sự rất ấm, dù cho không có người thân bên cạnh, nhưng thân thể vẫn cảm thấy rất ấm áp! Loại ấm áp này, lan tỏa toàn thân, là từ trong mà phát ra ngoài, cả trái tim được hạnh phúc vây quanh.

Một khắc này, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thầm quyết định, lòng của mình cũng đã tiếp nhận rồi, nàng cũng có thể thẳng thắn thành khẩn, không cần tiếp tục giữ bí mật với nhau, một lòng cùng cố gắng.

“Ta có chút chuyện, cần nói rõ một chút với mọi người.”

Khi Tống Ngâm Tuyết hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng với tám người trước mặt, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, lặng lẽ, chăm chú nhìn về phía nàng, vẻ mặt trầm tĩnh cùng chờ đợi.

Giống như tâm tư liên thông biết rõ người ngọc muốn nói gì, Vô Song, Minh Tịnh, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Mặc Lương, Lâm Phong, Tử Sở, Huyền Ngọc dường như sớm đã tĩnh tâm chờ đợi ngày này đến từ rất lâu rồi, bọn họ đều nhấp nhẹ môi, ánh mắt chuyên chú.

Phục Linh thức thời xoay người ra khỏi phòng, trong sảnh chỉ còn lại chín người im ắng, lúc này, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, giọng nói trầm thấp và thong thả, xen lẫn một chút lãnh đạm: “Ta cảm thấy có một số việc ta nên nói ọi người biết, hôm nay chúng ta đồng hội đồng thuyền, mọi người cũng nên biết rõ hết thảy, ta, cũng không nên giữ lại nữa. . . . . .”

Trầm giọng mà nói, chậm rãi bắt đầu nói từ chuyện xưa xảy ra thật lâu trước đây, chuyện xưa mở đầu, về một nam tử tên là Tống Dật Huân, là Nhữ Dương Vương của Đại Tụng, một chàng thiếu niên phi thường tuấn mỹ.

Hắn cùng với thê tử là tài nữ Mạc Ngọc nhấp nhô đau khổ, phu thê tình thâm, rốt cuộc cho ra đời một bé gái tên là Tống Ngâm Tuyết.

Con gái xuất thế, hạnh phúc, ngọt ngào. Chính là nàng thủy chung biết rõ khi nàng hạnh phúc ngọt ngào, thì đồng thời anh ruột của nàng, cũng đang một mình ẩn nhẫn thừa nhận nỗi khổ bị đè nén.

Cô bé này trời sinh tâm trí hơn người, nàng có thể hiểu đượcnỗi thống khổ vị ca ca này phải thừa nhận, loại cảm giác luôn luôn có thể bị người ta bất thình lình đâm lén sau lưng, mặc dù có mẹ ruột bảo bệ, mặc dù được phụ hoàng không phải cha ruột vô cùng yêu thương, nhưng loại cô đơn bi thương này, có bao nhiêu người có thể chịu đựng nỗi.

Ca ca rất dụng tâm học tập, cho tới bây giờ vẫn luôn trầm mặc không nói cố gắng làm mọi chuyện đến mức tốt nhất, bởi vì hắn biết rõ trong hoàng cung nuốt người này, ngôn ngữ, là thứ dễ dàng tiết lộ nhược điểm nhất.

Đại ca ca qua đời, Nhị ca ca thế chỗ, khiến cho hết thảy mọi chuyện càng lúc càng nguy hiểm, cho dù Nhữ Dương Vương bình thường luôn chú ý, nhưng người lại không phải là thánh, trăm lần cẩn thận cuối cùng cũng có một lần sơ sẩy.

Nhữ Dương Vương qua đời, Nhữ Dương Vương phi tự tử, cô bé ngây người quỳ ba ngày ba đêm, không khóc, không cười, không ồn ào, không làm khó.

Tất cả mọi người đều cho rằng nàng choáng váng, dù sao đây chẳng qua chỉ là một đứa bé mười tuổi, đột ngột thừa nhận đả kích như vậy, nhất định còn chưa thể chấp nhận nổi.

Chính là, thế nhân đều thấy được sự ngu dại của cô bé, nhưng không ai chú ý tới trong đôi mắt thông tuệ buông xuống, đỏ hồng như mãnh thú của nàng, có một loại tỉnh táo cùng phẫn hận!

Sự tỉnh táo vượt quá thường nhân, phẫn hận hủy thiên diệt địa, quấn giao đấu tranh trong một thân thể nho nhỏ, mới chỉ có mười tuổi, biểu hiện ra một loại kiên định dị thường! Nàng. . muốn bảo vệ một người! Thân nhân duy nhất còn lại của nàng trong kiếp này!

Học nghệ của tuyệt thánh, thực sự chỉ là ngẫu nhiên, nhưng cũng chính nhờ như thế, mới mở ra con đường báo thù của cô bé.

Chiến đấu với bầy sói, mình đầy thương tích, nhưng dựa vào ý chí kiên định, cô bé còn sống. Tuy hôn mê hơn một ngày, lại sốt cao không ngừng, nhưng nhờ có điểm chấp niệm trong lòng này, rốt cuộc nàng đã được tuyệt thánh chấp nhận.

Sáu năm tiếp theo, ngày ngụy trang, đêm tập võ, xây Ám các, tổ chức chính quyền, mỗi một ngày đều trôi qua cực kỳ vất vả, chính là chỉ cần vừa nghĩ tới lời nhắc nhở của cha mẹ trước khi lâm chung, mặc dù có mệt mỏi, có đau khổ, cô bé vẫn vui vẻ chịu đựng.

Cuộc sống vẫn một mực giằng co như vậy suốt sáu năm, người nào đó luôn lặng yên chờ đợi thời cơ cũng dần dần thành thục, vì vậy cảm thấy đã đến lúc bắt đầu tìm kiếm cơ hội ra tay.

Sự an bình bị đánh vỡ, bắt đầu từ lúc cứu Thư Ly, người nào đó đã bắt tay chậm rãi hủy hoại nàng từ phương diện danh dự, cô bé kia, kỳ thật hôm nay đã thành thiếu nữ, nàng liền tương kế tựu kế, chậm rãi bắt đầu bố trí mạng lưới báo thù của nàng. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói, mỗi một chỗ, đều có thể thấy được những gian khổ nàng đã từng trải qua, tuy những gian khổ kia cũng không phải chính bản thân nàng thừa nhận, nhưng khi thuật lại, vẫn đau lòng như cũ.

Tám người ở đây lặng thinh, rung động, không nghĩ qua chuyện cũ có liên quan đến bọn họ lại bi thương như vậy! Nhất là Minh Tịnh, thị vệ đi theo bên người thiếu nữ từ rất sớm, hắn cư nhiên chưa từng phát hiện? Cảm giác ân hận tự trách, làm cho lòng của hắn rất đau rất đau, thậm chí đau nhức đến nhỏ máu.

Vô Song cũng không tốt hơn tí nào? Bởi vì cha mẹ của hắn, đã một tay tạo thành tất cả bất hạnh của thiếu nữ! Làm con của bọn họ, điểm này, hắn nhất định phải phụ trách, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm thật sâu đậm.

Sáu người khác, yên lặng, trong mắt biểu lộ vẻ thương tiếc đau lòng, người ngọc tuyệt thế vô song của bọn họ, lúc ấy bọn họ rõ ràng lại bỏ lỡ nàng? Đã từng hiểu lầm nàng, thậm chí chửi rủa và thương tổn, giờ phút này nỗi hối hận áp bọn họ đến không thở nổi, tựa hồ cảm giác duy nhất còn lại hiện tại, ngoại trừ đau lòng, cũng chỉ có đau lòng.

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói ra toàn bộ kinh nghiệm, bố trí, kế hoạch, an bài của nàng nhiều năm qua, không hề giữ lại, không có một chút giấu diếm, bởi vì nàng biết rõ từ giờ khắc này, nàng cùng bọn họ, đã gắt gao cột vào cùng một chỗ.

Đêm, rất sâu, rất trầm, đêm hôm đó bọn họ nói chuyện vô cùng muộn, thẳng đến khi trời tảng sáng, vẫn chưa chịu rời đi.

Bọn họ không muốn, không nghĩ, không cần phải rời đi người ngọc, sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện của nàng, vẫn cứ muốn lẳng lặng ở bên nàng như vậy, một mực bên nàng đến tận thế, đến bạch đầu giai lão.

Không khí trầm mặc, ai cũng không nói lời nào, nhưng vào một khắc này, trái tim lại gần sát nhau, gần đến trước nay chưa hề có, khiến chín người bọn họ gắt gao dính cùng cùng một chỗ, không xa không rời, chết cũng không thay đổi.

Đến lúc trở về phòng, đều quay đầu ngóng nhìn, trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, chính là ai cũng không mở miệng, mím môi, xoay người rời đi. Tuy tựa hồ nên nói chút gì, nhưng bọn họ tin tưởng, lúc này im lặng là vàng, cho nên mọi người đều lặng im . . . . . .

Lúc họ rời đi, sắc trời đã dần trắng, nhưng vầng trăng khuyết vẫn còn nhàn nhạt treo không trung. Dừng bước nhìn, ngẩng đầu nhắm mắt, một khắc này trong lòng người ngọc nói thật nhỏ: nương, người thấy được sao? Người bảo Ngâm Tuyết nhất định phải hạnh phúc! Mà Tuyết Nhi hôm nay, rất hạnh phúc, thật sự, rất hạnh phúc. . . . . .

Một đêm trước thức quá trễ, ngày hôm sau ngủ nguyên một ngày, đến buổi tối tinh thần sảng khoái, Tống Ngâm Tuyết không có việc gì làm, chậm rãi đi về hướng sau núi.

Ngày mai chính là ngày tụ hợp cùng ca ca, có lẽ đêm nay, là lần cuối cùng nàng tới nơi này.

Nói ra nỗi lòng, cảm giác cũng dễ chịu hơn rất nhiều, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn nấm mồ cách đó không xa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Lục ca ca. Tuyết Nhi sắp đi rồi, tuy không thể mang huynh theo, nhưng sau khi hoàn thành đại sự, nhất định sẽ tới đón huynh về nhà, cho huynh cùng đại ca ca ở bên nhau làm bạn. . . . . .”

“Tuyết Nhi.” Sau lưng vang lên lên một giọng nói, cước bộ đến gần, từ từ đi lên.

“Tuyết Nhi, thì ra nàng ở đây.” Khẽ xoay người, ánh mắt nhìn thẳng, gió mát, hắn đứng đó, biểu lộ nhu hòa.

“Ừ, ngủ không được, đi ra ngoài một chút.”

“Ta cũng ngủ không được, muốn đi tìm nàng, thấy nàng không ở trong phòng thì hơi thất vọng, may sao quay đầu lại thì gặp được Kỳ Nguyệt, là huynh ấy nói cho ta biết nàng có khả năng ở đây, cho nên ta muốn đến thử một lần.”

Từ biệt hơn tháng, Huyền Ngọc thành thục hơn rất nhiều, tuy gương mặt tuấn tú vẫn có nét trẻ con, nhưng khí chất tản mát ra chung quanh, lại cực kỳ phong cách, quý phái.

Nghe hắn nói xong, Tống Ngâm Tuyết khẽ quay đầu, cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: “Vậy vận khí của chàng cũng không tệ lắm, đụng phải Kỳ Nguyệt mà không phải là Mặc Lương.”

“Ha ha, Mặc Lương kỳ thật chỉ độc miệng, nói cho cùng cũng không có chân chính khi dễ ta lần nào.” Trong lòng vẫn rất rõ ràng ý nghĩ của nhau, lúc này Huyền Ngọc nhu hòa lên tiếng.

Tống Ngâm Tuyết khẽ cười, lại nghĩ đến bộ mặt lạnh lùng của Tịch Mặc Lương, tuy luôn luôn lạnh băng, nhưng lời nói ra lại cực kỳ khôi hài vô lại.

Có đôi khi thật sự rất khó tưởng tượng, một sát thủ thích sạch sẽ, luôn mặt lạnh nghiêm trang lại có thể nói ra loại lời nói: “Đâu có liên quan tới ta a? Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi mà.”, thật là khiến người có chút buồn cười.

“Tuyết Nhi, nàng cười lên thật đẹp.” Si ngốc, nhìn nụ cười xinh đẹp như hoa của Tống Ngâm Tuyết, trong lòng Huyền Ngọc rung động, hạnh phúc chảy xuôi khắp toàn thân.

Hắn tự tay nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn non mềm của Tống Ngâm Tuyết, sau đó nhẹ nhàng nắm trong tay, thần sắc chuyên chú, “Tuyết Nhi, ta dùng danh tiếng Đại nghĩa công khai lên án Tống Vũ Thiên, tuy tác dụng cũng không đặc biệt lớn, nhưng ta đã tận lực.”

“Tuyết Nhi, Huyền Ngọc vô dụng, không thể giúp nàng nhiều bằng những người khác, ta. . . . . .”

“Không, chàng đã làm rất tốt rồi, Huyền Ngọc. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, nếu như không có môn sinh Đại nghĩa của chàng khởi sự tập thể, Đại Tụng làm sao lại loạn nhanh như vậy. Mà Lý tổng quản sao có thể nhân cơ hội nắm giữ toàn cục? Có câu ‘ Đại thế về đâu, lòng dân hướng về đó’, lúc này, chàng thật sự đã giúp ta rất nhiều. Ta cám ơn chàng.”

“Tuyết Nhi, ta không muốn nàng cảm ơn, đây là việc ta phải làm. Nàng chịu khổ nhiều như vậy, hiện tại chúng ta hẳn nên chia sẻ với nàng.”

Trong khi nói chuyện gắt gao tăng lực đạo trong tay, Thượng Quan Huyền Ngọc đau lòng, tràn đầy thương tiếc: “Tuyết Nhi, tuy có lẽ chúng ta cũng không thể giúp nàng toàn bộ, nhưng chúng ta sẽ một mực đứng sau nàng ủng hộ nàng, nàng sống, chúng ta sống, nàng chết, chúng ta chết, lên thiên đường xuống địa ngục, đời đời kiếp kiếp bên nhau!”

Ánh mắt kiên định nhìn người ngọc, hai mắt Huyền Ngọc không khỏi biến thành thâm thúy. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết trở tay nắm lại, mười ngón gắt gao quấn giao, “Ta biết . . . . .”

“Tuyết Nhi, nàng đang cáo biệt Lục điện hạ sao? Chuyện của hắn, ta đã nghe nói, thì ra hắn đối với Kỳ Nguyệt. . . . . .”

“Khó có thể tiếp nhận phải không?” Nghe hắn nói, Tống Ngâm Tuyết đáp lời, có lẽ tình yêu Nam Nam ở thời đại này còn chưa được thế nhân tiếp nhận, nhưng nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.

Một đoạn tình cảm, nếu như đáng để đối phương trả giá cả tánh mạng, tình cảm này. Nàng tôn trọng!

“Không, Tuyết Nhi, ta cũng không cảm thấy quá khó tiếp nhận. Có lẽ nếu là trước kia, làm truyền nhân Đại nghĩa, để ý lễ giáo, đối với những chuyện này, ta còn có khúc mắc trong lòng. Nhưng hôm nay ta cảm thấy được, chỉ cần tình yêu chân chính phát ra từ nội tâm, cần gì phải chú ý quá nhiều giáo điều giới luật.”

Biểu tình Huyền Ngọc chuyên chú, ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười”Khanh khách”, vươn tay che mắt hắn, cực kỳ thỏa mãn nói: “Ta thực bội phục chính mình, rõ ràng có thể ‘ mê hoặc ’ Đại nghĩa thánh công tử đến loại trình độ này.”

“Tuyết Nhi, trình độ ta bị nàng mê hoặc cũng không chỉ như thế, muốn tự mình thử xem hay không?”

Dứt lời một tay giữ chặt người ngọc, kéo vào trong ngực của mình, sau khi ôm chặt lấy nàng, Thượng Quan Huyền Ngọc hơi đỏ mặt, cất giọng trầm thấp: “Tuyết Nhi, ta biết rõ lúc này không thể đụng vào nàng, bất quá ta vẫn muốn hôn nàng.”

Cúi đầu áp môi xuống, như chuồn chuồn lướt nước, đầu tiên Thượng Quan Huyền Ngọc khẽ đụng vào cánh môi Tống Ngâm Tuyết, sau khi nếm thử chất mật ngọt ngào, liền há miệng ngậm lấy hai mảnh môi thơm ngọt ngào mềm mại của người ngọc, nhẹ nhàng, do chìm đắm vào nụ hôn.

Môi lưỡi quấn giao, trái tim bọn hắn sát gần nhau, tuy nụ hôn của Huyền Ngọc không lưu loát, nhưng lại rất tốt đẹp, Tống Ngâm Tuyết đáp lại, hai tay ôm eo lưng của hắn, nửa dẫn đường nửa thuận theo khẽẻ ngửa đầu.

Hai mắt Huyền Ngọc cũng đóng chặt lại, giờ phút này hắn đắm chìm trong ngọt ngào, vừa kích động, vừa hưng phấn ôm lấy người ngọc, cảm thụ được trận trận mềm mại trên môi, làm hắn bất giác muốn hôn sâu hơn nữa.

Hàm răng nhẹ bị nàng mở ra, trong nháy mắt một cái cái lưỡi đinh hương mềm nhẵn mà ngọt ngào chui vào, sau đó gảy nhẹ quấn lấy mình, triền miên dây dưa cùng một chỗ.

Trên người trận trận rung động, chưa bao giờ nghĩ đến thì ra hôn môi đúng là một việc mỹ diệu như vậy! Trong cơn động tình, hô hấp Huyền Ngọc dồn dập lên, không khỏi càng hôn mãnh liệt hơn, chính là bởi vì kinh nghiệm không đủ, thiếu chút nữa làm cho chính mình thở không nổi.

Rất muốn, rất muốn, nhưng lại không thể!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN