Ngôi làng Cổ mộ - CHƯƠNG 13: KÝ ỨC
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1020


Ngôi làng Cổ mộ


CHƯƠNG 13: KÝ ỨC


           Tôi và Hiếu đi lòng vòng xung quanh chiếc giếng cổ 1 lúc lâu. Miệng giếng sâu hun hút như nuốt chửng mất bí mật tôi đang tìm kiếm. Hòn đá lai Tây là hòn đá như nào? Lời gợi ý cuối cùng này, tôi hi vọng sẽ rõ ràng nhưng nó lại như một lời đánh đố tiếp. Không biết hòm kho báu này quan trọng tới mức nào mà lại được “bảo mật” nhiều lớp thế này.
        Tôi soi kĩ từng viên gạch mốc meo cho đến khi tôi nhìn thấy nó. Một hòn đá có hai màu, một nửa màu xám rêu, một nửa màu đỏ gạch đang nằm ở hàng thứ 2 từ dưới lên trên. Tôi chăm chú nhìn kĩ vào nó, bất chợt tôi reo lên: “Này Hiếu, hình như là đây!!”
Hiếu chạy lại chỗ tôi và nhìn vào chỗ tay tôi chỉ. Ở trên hòn gạch nửa đỏ nửa xám đó, có một vết khắc rất bé hình mũi tên chỉ xuống dưới.
“Đây chính là hòn đá lai Tây, nửa nọ nửa kia, ý họ là vậy hả?” Hiếu lẩm bẩm.
“Đào lên đi, ngay dưới ý, đào lên xem nào!” Tôi phấn khích reo.
Hiếu lại lụm hòn đá vừa nãy đào xuống nền đất thẳng viên gạch trên giếng. Cứ thế đào xuống dần, từng lớp đất nhỏ được bới lên. Tay Hiếu rắn chắc giáng xuống, lưng áo ướt mồ hôi.
Cuối cùng, tiếng “Cộc” tôi mong chờ nhất đã vang lên. Bàn tay Hiếu đã chạm phải một thứ gì đó. Hiếu khéo léo bới đất xung quanh vật đó rồi từ từ moi nó lên.
Nó chính là một chiếc hộp gỗ sơn mài. Khi nhìn thấy nó, tôi chợt choáng váng. Chiếc hộp này chắc chắn tôi đã thấy nó rồi. Chiếc hộp được khóa bởi một chiếc khóa con con. Hiếu lấy hòn đá vừa rồi đập mạnh vào chiếc khóa. Nó tung ra ngay lập tức.
Hiếu mở chiếc hộp ra. Bên trong có hai lá thư đã ngả màu, một bức tranh nhỏ và chiếc khăn trắng có hai vệt máu dài. “Thế này mà là kho báu á?” Hiếu lắc đầu.
Vừa nhìn thấy chiếc khăn, vết sẹo nhỏ trong lòng bàn tay phải của tôi bỗng giật giật liên tục. Tôi đã có vết sẹo này từ lúc nào, tôi không còn nhớ rõ, nó đã đồng hành với tôi suốt 10 năm qua…
Hiếu chăm chú đọc bức thư đầu tiên, Đọc xong cậu ta kêu lên: “Này,..thư kí tên là Hoài ở dưới đấy, cậu có đùa tớ không thế? Hóa ra cậu tự bày ra trò này à???”
Tôi giật lấy bức thư trên tay Hiếu rồi đọc. Nét chữ ngô nghê của trẻ con, phía dưới kí tên là Hoài. Hoài..chính là tôi?
Tôi cuống cuồng cầm lấy bức thư thứ hai lên để đọc. Cả hai lá thư đều ngắn gọn, nét chữ này giống y hệt nét chữ của tờ giấy chúng tôi vừa tìm được ở dưới gốc cây trứng cá. Nét chữ này đẹp và ngay ngắn hơn chữ của tôi. Thư viết:
” Hoài yêu quí,
Hôm nay chúng mình ở đây để viết thư cho nhau, đợi 10 năm sau đào lên để đọc. Mình rất mong có thể cùng cậu đào chiếc hộp này lên vào tương lai. Mình chỉ muốn nói là, mình rất quý cậu, thật tốt vì có cậu là bạn thân của mình. Mình xin giữ lời thề: “Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau, giúp đỡ nhau vượt qua mọi thứ…”
Lời thề này tôi cũng ghi lại trong thư của tôi: “..Luôn ở bên cạnh nhau, giúp đỡ nhau vượt qua mọi thứ…”
Kí tên
Thương
Thương…Thương? T là Thương?? Chứ không phải Tuấn hay Thành, T không phải con trai, mà là một cô bé.
Tôi nhìn chăm chăm vào bức tranh nhỏ xinh vẽ hai cô bé đang nắm chặt tay nhau ở trong hộp gỗ sơn mài, những dòng ký ức mãnh liệt bất ngờ dội về trong tâm trí tôi. Tôi quỳ sụp xuống đất.
TỪ ĐOẠN NÀY, KỂ TỪ NGÔI THỨ BA
” Hoài ơi! Hoài…Đi chơi đi!” Thương đứng từ dưới tầng 1 gọi vống lên trên.
“Ừ đây,” Hoài mau mắn xỏ chiếc giày nhỏ xinh của mình vào rồi chạy xuống dưới. Mẹ Hoài gọi với theo: “Về sớm đấy con nhé!”
“Vânggg ạ!”
Thương nắm lấy tay Hoài rồi kéo đi. “Đi mau lên, chúng nó đang chơi cá sấu lên bờ rồi…”
Hai cô bé chạy dưới ánh nắng trưa, tới một đám trẻ con đang chơi lố nhố.
“Ê, cho bọn tao chơi với nào…” Thương nói.

Và hai đứa bé nhập cuộc.
….
“Ê, sao tay cậu lại bị thương thế hả??” Hoài nhìn khuỷu tay trầy xước của Thương thì hỏi. Hai đứa đang ngồi bên thềm một căn nhà trong làng.
“Tớ không sao..Tớ đánh nhau với thằng Long.”
“Nó lại bắt nạt cậu nữa hả? Lại gọi cậu là con hươu cao cổ à?” Hoài cáu lên.
“Không sao đâu, yên tâm!”
“Cậu toàn bảo không sao nhá! Lần tới nó còn bắt nạt cậu, bảo tớ nhé!”
“Cậu bé như cái kẹo, làm ăn gì!” Thương cười, khóe mắt cô bé vẫn còn hơi ươn ướt. Thương cao hơn Hoài gần cả cái đầu.
“À tớ bảo” Hoài nói, rút từ trong balo đang đeo trên vai ra một cuốn vở ô ly.
“Từ bây giờ mình tâm sự với nhau qua cái này đi, tớ thấy mấy chị lớn toàn làm thế, thích lắm!” Hoài nói. Thương gật đầu. Cô bé với lấy cuốn sổ, viết nắn nót vào đó: “Sổ tâm sự, H và T”
“Goa..chữ cậu đẹp thật đấy. Chữ tớ xấu lắm, toàn bị mẹ đánh” Hoài kêu lên.
Thương chỉ cười không nói gì. Từ hôm đó, cứ có chuyện gì là Hoài và Thương lại tâm sự qua cuốn sổ đó, mỗi đứa giữ một ngày nhưng có hôm mải chơi, hai đứa quên viết vào. Hễ cứ ăn quà bánh được nhãn dán, hai cô bé lại dán, rồi vẽ chi chít vào cuốn sổ.
[…]
“Hai đứa ăn quýt nhá! Xem một lúc thôi đấy không lại cận lòi ra. Thương, ngồi lùi lại!” Mẹ Thương đưa ra một đĩa quýt cho hai đứa trẻ con đang ngồi chăm chú trước màn hình tivi. Trên tivi đang chiếu phim hoạt hình Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
“Cháu cảm ơn cô ạ” Hoài líu lô, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Chiều thứ 7 nào, Hoài cũng tót sang nhà Thương để xem hoạt hình. Xem 1 mình không thích, xem hai đứa mới thích cơ!
“Ê..hôm trước ăn kẹo cao su tớ bốc được nhãn dán của Nàng tiên cá nhá!” Thương khoe.
“Thích thế! Nhưng tớ thích Người đẹp và Quái vật hơn. Váy đẹp hơn!” Hoài cười
“Thế giờ cậu làm Người đẹp, tớ làm Nàng tiên cá, vừa xinh, vừa hát hay, được không??” Thương nói.
“Được chứ sao. Ơ nhưng không có biệt danh gì à?” Hoài hỏi.
“Ờ…” Thương ngẫm nghĩ. “Trong phim tên công chúa là gì ể??”
“Tớ nhớ Người đẹp của tớ tên là Bell..Bell gì đó..”
‘Thế thôi, gọi là Bell đi, haha” Thương nói với Hoài.
“Ừ được, thế cậu là gì? Tớ nhớ là Nàng tiên cá được gọi là..Ali..Aril gì gì đó…”
“Thế gọi tắt là Ari cũng được mà” Thương hớn hở.
“Ờ, gọi thế cho dễ nhé” Hoài cười. “Chào công chúa Ari” Hoài nhún chân, cúi đầu.
“Chào công chúa Bell, mời nàng đến cung điện của ta dùng trà” Thương đùa theo.
Hai đứa trẻ con khúc khích nắm tay nhau chạy về nhà…
[…]

“Thương à con, sao dạo này con gầy thế??” Mẹ của Hoài quở.
Thương cười trừ rồi chạy vào tìm Hoài rủ đi chơi, Hoài kéo kéo tay Thương lại.
“Ê, đo chiều cao xem tớ cao gần bằng cậu chưa…” Hoài nói. Thế rồi cô bé ẩn Thương vào tường, lấy cái bút chì vạch lên một cái.
Thương cũng làm như thế với Hoài. Những nét kẻ nguệch ngoạc của trẻ con đầy chân tường qua tháng năm. Mẹ Hoài quát: “Nào, lại vẽ bậy bạ lên tường đấy…”
Cái Hoài cười tít mắt lên rồi kéo tay Thương chạy biến đi.
[…]
“Bạn tôi tên Hoài
Tròn như củ khoai
Tóc dài ngang vai
Thích ăn bò tái…”
Thương đọc bài thơ lên, khiến Hoài cứ nhảy dựng lên trên ghế: “Cậu làm cái gì thế! Sao nói tớ thế!”
Nói rồi Hoài cắm cúi vẽ 1 bức tranh đồng cỏ trên bàn học.
Đúng lúc ấy mẹ Hoài vào, mỉm cười nói: “Hai cô, một đứa tính là nhà thơ, một đứa tính làm họa sĩ đấy hả?”
“Kệ bọn con, Thương không làm nhà thơ được đâu mẹ ơi, bạn ý làm thơ chán lắm!”
Rồi hai đứa lại cấu véo nhau la oai oái, âm vang cả căn phòng vào buổi chiều…
[…]
Sáng hôm ấy, hai đứa ôm nhau khóc trong đám tang con Lê, bạn chơi cùng nhóm trong làng. Dạo gần đây, nhóm bạn của hai đứa náo loạn hẳn. Đám trẻ con bằng bằng tuổi nhau chơi cùng với nhau, có 10 đứa thì đã mất mất 3 đứa. Lí do tử vong là gì người dân trong làng không thể hiểu được.
Hoài và Thương sợ lắm. Chúng nó không biết liệu có đến lượt mình hay không.
Trưa hôm đó, Thương kéo Hoài ra sau ngọn núi Bia mộ, nơi chốn bí mật của chúng nó. Lúc bị bố mẹ mắng hay buồn rầu, chúng toàn kéo nhau ra đó. Chỗ này là Thương phát hiện ra trong một lần đi lạc.
“Này tớ bảo…”Thương nói. “Chúng mình làm lời thề đi, giống trên phim ý, kết nghĩa đi!”
“Như nào cơ??” Hoài hỏi.
“Tada…” Thương lôi ra một chiếc hộp gỗ sơn mài nho nhỏ: “Thấy mẹ không dùng tớ lấy trộm đấy, có khóa bấm hẳn hoi nhá!”
“Bây giờ nhá, chúng mình sẽ viết 1 bức thư gửi cho chúng mình 10 năm sau đọc, mãi giữ lời hứa luôn ở bên cạnh giúp đỡ nhau, xong chôn xuống, được không, xong xong cắt máu..thề gì gì đó ý?” Thương hỏi, Hoài gật đầu. Thương rút ra từ trong balo hai mẩu giấy. Hai đứa cùng nắn nót viết.
“Thế nhưng mà nhỡ có người bới lên của bọn mình mất thì sao, nhỡ có người…nghe lỏm được thì sao?” Hoài nói giọng u ám, rồi ngó quanh quất.
“Thế thì, chúng mình phải nghĩ ra câu đố chỉ mình chúng mình hiểu thôi có được không?
“Ừ thế cùng nghĩ đi.” Hoài nói.
“Đầu tiên là thời gian nhé. Cũng là giữa trưa này được không?” Thương hỏi
Hoài lắc đầu: “Đâu, bây giờ là quá trưa rồi, bóng cây bên kia núi có còn đứng nữa đâu?”

“Thế thì lấy thời điểm bóng cây tạo sóng nhé, được chưa?” Hoài gật đầu, Thương ghi nắn nót vào tờ giấy trắng khác: “Mặt trời đứng bóng, ngọn sóng xô ngang! Oke vần rồi. Bây giờ là địa điểm, chính là sau ngọn núi này: “Lúc ấy hãy sang, cuối làng Thổ Hà. Nghe cứ ngang ngang thế nào ấy?”
“Tớ thấy mấy cô chú làng bên toàn gọi làng mình thành làng Hạ Thổ thôi!” Hoài nói.
“Ừ thế sửa thành cuối làng Hạ Thổ vậy, cho bí mật. Ngọn núi Bia mộ, dòng nước uốn quanh, bãi cỏ màu xanh! Được rồi, tiếp theo là điểm đánh dấu, bắt đầu từ đâu đây?” Thương hỏi.
Hoài nhìn quanh quất rồi chỉ ra phía sau lưng: “Lấy đỉnh Thiên Ngà kia đi!”
Hai đứa trẻ đứng dậy ra chỗ bóng Thiên Ngà đứng: “Dưới bóng Thiên Ngà, nhìn sang bên trái! Hoài, bên trái có cái gì?”
Hoài đáp: “Tớ thấy có bụi cây màu đậm hơn kìa, lấy làm đánh dấu đi!”
“Ok, Bụi cây màu đậm…Ơ nhưng không vần lắm…Bên trái..sái, mái, tái. Bụi cây tai tái đi!” – “Nghe kì thế!” Hoài kêu lên.
“Thế nhưng chỉ cần 2 đứa mình hiểu thôi mà! Cậu nhớ bụi cây tai tái là gì đấy nhá!”
Hoài gật đầu. “Chọn 1 số đê!” Thương bảo “Theo ý cậu.”
“5!” – “Bước năm bước sang rùi, tiếp là đi thẳng.” Hai đứa trẻ tiến lên nhìn tìm điểm dấu.
“Ê, hay lấy hòn đá Mưa ngâu này đi.” Thương chỉ “Mỗi hội trẻ con mình biết thôi mà?”
Hoài gật đầu. Cô bé đi từ hòn đá mưa Ngâu lại chỗ vừa rồi hai đứa đứng, vừa bước vừa đếm. “8 bước nha, Thương ơi!”
Thương lại lẩm bẩm làm thơ tiếp: “Sau đó thằng hàng, tiến lên 8 bước. Chếch lên phía trước, bên phải chứ đâu, hòn đá mưa Ngâu, chính là chỗ đứng! Xời, tuyệt tác luôn!”
“Thế mình chôn lời chỉ dẫn xuống dưới gốc cây trứng cá bên kia nhá?” Hoài bảo.
“Ừ thế lấy cây thẳng ngay chỗ tớ đứng nhé?” Thương bảo. “Ừ, quyết chôn ở đấy đi!
“Thế nhưng thế thì dễ tìm quá. Cho đi vòng vòng chóng mặt mới được đào lên!” Hoài bảo
“Thế thì…” Thương chạy 2 vòng quanh thân cây trứng cá rồi thêm nửa vòng nữa. “Hai vòng rưỡi nhá!”. Cô bé lấy cành cây đánh dấu X vào dưới nền đất.
“Mai tớ đến chôn lời chỉ dẫn cuối cùng” rồi lại viết tiếp: “Dưới cây trứng cá..à nhầm, cá trứng vần hơn, đi hai vòng năm, sau đó chăm chăm, đào gốc rễ đấy…”
“Bây giờ mình chôn bên cạnh cái giếng cổ nha!” Thương nói với Hoài.
Hoài gật đầu. Hai cô bé loay hoay chọn 1 viên gạch ưng ý nhất. Hoài lấy mũi sắc của một hòn sỏi vụn vẽ 1 hình mũi tên chỉ xuống dưới, chọn xong, hai đứa mở chiếc hộp ra, để 2 lá thư vào đó.
“À từ từ, tớ cho bức tranh hôm trước tớ vẽ vào cùng được không?” Cô bé rút từ trong balo ra một tập tranh, lôi ra một bức tranh nhỏ rồi bỏ vào hộp.
“E hèm..” Thương hắng giọng, lại lôi ra 1 con dao lam nhỏ và một mảnh vải trắng. Cô bé hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Tôi Thương, hôm nay ở đây xin thề nhận Hoài làm muội muội kết nghĩa, luôn luôn ở bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau!”
Nói xong cô bé cầm vào lưỡi dao rồi nắm chặt tay lại, máu nhỏ xuống. Thương nhăn mặt lại vì đau. “Đến cậu đấy!”
Hoài cũng lặp lại lời thề tương tự rồi run rẩy nắm lấy lưỡi dao. Máu chảy ra. Hai cô bé nắm chặt tay vào chiếc khăn trắng cho máu in vào.
Thương cất chiếc khăn vào hộp, 2 cô bé hì hục đào xuống mất 20 phút mới cho cái hộp đã khóa xuống dưới rồi lấp đất lên. Chôn xong, hai cô bé ôm chầm lấy nhau vui mừng lắm.
Thương bảo: “Ra chỗ thác nước kia rửa tay đi không bố mẹ lại mắng đấy!”
Hai cô bé ra thác nước gần đó rửa vết máu đã khô trên bàn tay. Được một lúc, chúng xô nhau xuống suối ướt hết cả. Cuối buổi chiều hai đứa mới kéo nhau về, về đến cửa nhà Thương, ông Thuấn, bố Thương đã đứng ngay giữa cửa. Hoài sợ ông lắm, ông nghiêm nghị ít nói, lại hay mắng Hoài và Thương tội nghịch dại.
“Hai đứa kéo nhau đi chơi về đã muộn, còn ướt lướt thướt nữa, nhỡ ốm thì sao, hả???’ Ông gầm lên làm Hoài rúm cả lại vì sợ.
[…]
Kí ức tôi dừng lại tại đó. Những giọt nước mắt đột nhiên lăn dài trên má tôi. Vậy ra tôi từng có một cô bạn thân tên Thương, chúng tôi đã cũng nhau bày ra trò chơi này. Cô bạn của tôi giờ đi đâu rồi? Cô bé xuất hiện trong những giấc mơ của tôi là Thương, nhưng là Thương của hồi bé. Sau lúc đó, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao, tôi lại không còn nhớ gì cả nữa? Đã có chuyện gì?
Hiếu thấy tôi đột nhiên khóc thì vội hỏi; “Sao thế? Sao tự nhiên lại khóc?”
Tôi vội quẹt nước mắt, lắc đầu, tôi cần về hỏi mẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN