Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Chương 31: 🍒
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn


Chương 31: 🍒


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, dì Dương vừa ra cửa phòng, thì nhìn thấy Ôn Đinh cầm theo một túi đồ lớn từ ngoài sân bước vào. Trên mặt mang theo nụ cười đỏ bừng, nhìn tinh thần đặc biệt tốt.

“Ôn Đinh a, cháu đi đâu vậy?”

Ôn Đinh giơ giơ cái túi trong tay: “Dì Dương, cháu đi mua điểm tâm, dì gọi bác sĩ Dương cùng đến ăn nhé.”

Dương Hiểu Phong lau mặt từ trong nhà đi ra, nhìn dáng vẻ yếu đuối ngày xưa của cô đã thay đổi, cười nói: “Nhìn tinh thần không tệ.”

Ôn Đinh cười đến mặt mày cong cong, nhấc cánh tay lên tới mười phần sức sống: “Bệnh đã khỏi, bây giờ cũng có thể đi lên núi đánh lão hổ.”

Trong ấn tượng Dương Hiểu Phong, Ôn Đinh là một cô gái nhu mì, nói tới nói lui rất ôn hòa, cười lên cũng rất ôn hòa, đối với người nào cũng khách sáo. Cho tới bây giờ chưa thấy qua một mặt tràn ngập sức sống của cô như thế, cũng không thấy qua cô cũng biết đùa, không khỏi có chút kinh ngạc.

Ôn Đinh đem cái túi để lên trên bàn trong sân, bắt đầu bày ra. Đổ súp, bánh quẩy, cháo, sữa đậu nành, hoành thánh mì, trứng gà quán bính. Rực rỡ muôn màu bày ra cả bàn.

“Sao cô mua nhiều như vậy, mấy người chúng ta sao có thể ăn hết.” Dương Hiểu Phong nhìn một bàn điểm tâm, có chút bật cười: “Đây là khỏi bệnh rồi, định có một bữa cơm no đủ, đem trước đó đều bù lại sao?”

Ôn Đinh nói đùa: “Có dự định như vậy.”

Dì Dương từ trong phòng bếp lấy bát ra, đem đồ ăn từ trong túi đổ ra, một bên trách cứ: “Đứa nhỏ này, cái này cũng mua nhiều lắm chứ.”

Ôn Đinh le lưỡi một cái, cô chạy hơn nửa thị trấn, đem tất cả các loại bữa sáng đều mua một phần. Vì mua những bữa sáng này, thế là bắt đầu từ năm giờ sáng cô đi khắp nơi xếp hàng. Đương nhiên, vì dỗ một người, cô vui vẻ chịu đựng.

Ôn Dĩ Nam xoa tóc ngáp một cái từ trong nhà đi ra: “Chị, khi nào thì chị ra ngoài, sao em không biết?”

Ôn Đinh chào hỏi cậu: “Em ngủ ngon như vậy, không kêu em, đến đây, ngồi xuống ăn sáng đi.”

Ôn Đinh vừa dứt lời, Thẩm Hoài Cảnh sửa sang lại ống tay áo từ trong nhà đi ra. Quần đen áo đen, lộ ra dáng người cao ráo thẳng tắp, so với bữa sáng trên bàn còn đến tú sắc khả xan(*).

(*)Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết đói.

Dì Dương và Dương Hiểu Phong rõ ràng sửng sốt một chút, Ôn Dĩ Nam vội vàng giải thích: “Dì Dương, thật ngại quá. Đêm qua lúc Thẩm ca đến hơi trễ, cháu không có nói với người.”

Dì Dương vội vàng khoát khoát tay: “Không có gì, không phải chuyện lớn gì, chỉ là phòng các cháu nhỏ, cháu nói cho dì một tiếng, cũng có thể mượn chổ chúng tôi một chút.”

Ôn Dĩ Nam sờ sờ chóp mũi, Thẩm ca cậu khẳng định không ngại chen chúc, nhưng là lời này đương nhiên không thể nói ra miệng, nói sang chuyện khác: “Dì Dương, anh Hiểu Phong, ngồi xuống ăn sáng đi.”

Mọi người ngồi xuống. Ôn Đinh đánh giá Thẩm Hoài Cảnh một phen, mặt không có biểu hiện gì, trong lòng quẹo mấy cái cua quẹo, cũng đoán không ra anh đang suy nghĩ gì, dứt khoát không đoán nữa. Lấy khuôn mặt bước tới: “Anh rửa mặt trước hay ăn sáng trước?”

Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc cô một cái, khinh thường phản ứng của cô, đi thẳng tới chỗ vòi nước, vén tay áo lên định rửa mặt. Ôn Đinh vội vàng ngăn anh lại: “Đợi…đợi…lạnh…” Sau đó nhanh chóng cầm một phích nước nóng đổ vào trong chậu, lại đổ chút nước lạnh, pha pha, thử nhiệt độ nước một chút: “Được rồi, rửa đi.”

Thẩm Hoài Cảnh im lặng nhìn cô một cái, sau đó vung nước trong chậu lên bắt đầu rửa mặt. Ôn Đinh lại chạy vào phòng cầm khăn lau mặt của cô ra, làm một bộ dáng cô vợ hiền đứng ở một bên, chờ đại lão gia rửa mặt xong, đem khăn mặt đưa lên: “Lau lau.”

Thẩm Hoài Cảnh lại nhìn cô một chút, ánh mắt có chút thâm thúy. Ôn Đinh từ đầu tới cuối duy trì một khuôn mặt tươi cười. Thẩm Hoài Cảnh giống như nhìn thấu cô đang suy nghĩ gì, hừ lạnh một tiếng: “Bàn chải đánh răng.”

Ôn Đinh vỗ đầu một cái: “Anh xem trí nhớ này của em, phát sốt làm cho đầu ốc hỏng rồi, quên mua bàn chải đánh răng cho anh.”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn lướt qua chiếc cốc súc miệng trên bàn, ngữ khí vẫn lạnh băng như cũ: “Cái nào là của em?”

Ôn Đinh hơi khó hiểu, vẫn đưa tay chỉ chỉ vào cốc súc miệng mèo lục lạc màu lam của cô. Thẩm Hoài Cảnh thần sắc lạnh nhạt, cầm lấy cốc súc miệng của cô múc nửa cốc nước lạnh, đối diện cô duỗi duỗi tay. Ôn Đinh vội vàng cầm lấy phích nước nóng pha chút nước nóng, sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh bôi chút kem đánh rang lên trên cây bàn chải đánh răng của cô, để vào miệng của anh, đánh đánh lên răng.

Nhìn bàn chải đánh răng của mình dùng ở trong miệng anh chuyển động vừa đi vừa về, một tia đỏ từ cái cổ sau đó lan ra đến lỗ tai, hun đỏ lên cả khuôn mặt của cô. Cảnh này so với Thẩm Hoài Cảnh hôn cô còn kích thích hơn.

Dù Ôn Đinh da mặt dày, cũng không ở nổi nữa, mặt đỏ tới mang tai đi đến trước bàn cơm ngồi xuống.

Động tác hỗ trợ giữa hai người tất cả đều rơi vào tầm mắt của ba người còn lại. Dì Dương nhỏ giọng nói: “Ôn Đinh a, Thẩm tiên sinh này đối tượng của cháu?” Hôm qua thì bà hoài nghi, nhưng là ngại không hỏi ra lời.

Đối tượng? Ôn Đinh ngơ ngác một chút, tiếp theo kịp phản ứng đối tượng nghĩa là bạn trai. Đối tượng, mối quan hệ của cô với Thẩm Hoài Cảnh là như thế nào? Cái này thật đúng là khó nói mà. Trước kia có thể nói là quan hệ hợp đồng, sau này là quan hệ phụ thuộc, lại sau này là không có thành tình một đêm hay tình nhân. Đương nhiên, Thẩm Hoài Cảnh rất bài xích tình một đêm hay tình nhân. Đoạn quan hệ này, của hai người là quan hệ như thế nào?

Ôn Đinh cảm thấy có chút đau đầu.

Dì Dương thấy Ôn Đinh không nói lời nào, cho là có cái gì bí mật khó nói: “Ôn Đinh a, có phải bọn cháu cãi nhau hay không, cho nên cháu rời nhà trốn đi nha?”

Ôn Đinh nghĩ nghĩ, miễn cưỡng tiếp nhận thuyết pháp này: “Coi là như thế.”

Dì Dương trong lòng thở dài, mặc dù bà biết Ôn Đinh khẳng định là có chuyện gì cho nên mới mang em trai theo đến trấn này thuê phòng ở. Nhưng bà thật rất thích cô gái Ôn Đinh này. Bà thủ tiết nhiều năm, Dương Hiểu Phong để cho tiện chăm sóc bà, công việc từ đi bệnh viện lớn, trở lại trên trấn mở cái chỗ khám bệnh.

Con trai của bà thành tích cao, ngoại hình cũng rất tốt, tự nhiên mắt cao hơn đầu, các cô gái không lọt vào mắt nó, nhưng Ôn Đinh không giống. Lời nói cử chỉ, trong lúc khoát tay, xem xét chính là rất có giáo dục tốt. Bà cũng nhìn ra Hiểu Phong đối với Ôn Đinh cũng có chút cảm tình, vốn định tác hợp một chút cho hai người, bây giờ xem ra là không thể nào.

Dương Hiểu Phong đang im lặng ăn sáng, không nói chuyện.

Thẩm Hoài Cảnh rửa mặt xong đi đến bên cạnh Ôn Đinh ngồi xuống. Ôn Đinh lập tức chân chó bưng một phần cháo tới: “Cháo hay sữa đậu nành?”

Thẩm Hoài Cảnh lạnh nhạt vòng qua tay cô cầm lên phần sữa đậu nành khác trên bàn. Ôn Đinh le lưỡi một cái đem cháo để trước mặt mình, sau đó lại đổ súp, bánh quẩy đẩy tới trước mặt Thẩm Hoài Cảnh: “Anh thích ăn cái nào? Bánh quẩy ở đây rất truyền thống, ở chổ chúng ta không ăn được. Còn có súp này, rất nhiều nước. Đúng rồi, ở đây còn có…”

Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu không mang theo bất cứ tia cảm tình nào liếc cô một cái. Ôn Đinh ho nhẹ một tiếng, cười ngượng ngùng: “Anh muốn ăn cái gì ăn cái đấy, em không nói lời nào, không nói lời nào.”

Dì Dương nhìn thấy thái độ của Thẩm Hoài Cảnh, âm thầm lắc đầu, đáng tiếc thay Ôn Đinh.

Ôn Đinh ấm ức ăn bữa sáng, đặc biệt nhớ đến đoạn thời gian Thẩm Hoài Cảnh động kinh kia. Bây giờ suy nghĩ một chút, đoạn thời gian đó quả thực là thiên đường nha. Đáng tiếc, bị chính cô làm mất rồi.

Đang trầm mặc ăn sáng, Liên Hiên bước vào, kêu to: “Ui, ăn điểm tâm đây, có phần của tôi hay không?”

Ôn Dĩ Nam vội nói: “Liên ca, đến đây, cùng ăn đi.”

Liên Hiên khoát khoát tay: “Đùa thôi, anh là người bỏ đói mình sao. Ăn rồi.” Liên Hiên đi lên phía trước, cầm túi lớn trong tay đưa đến trước mặt dì Dương: “Dì, cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc Dĩ Nam và Ôn Đinh của bọn cháu.” Nói đến Ôn Đinh, thì Liên Hiên hơi nghiến răng nghiến lợi: “Đây là một chút tâm ý nho nhỏ, xin người nhận lấy.”

Dì Dương từ chối với anh ta một phen, không lay chuyển được đành phải nhận.

Liên Hiên ở bên tai Thẩm Hoài Cảnh nói gì đó, Thẩm Hoài Cảnh đứng lên, không nói một lời đi ra ngoài. Ôn Đinh vội vàng đứng lên, mang theo vội vàng: “Anh đi đâu vậy?”

Thẩm Hoài Cảnh không chú ý đến cô. Hô hấp Ôn Đinh có chút gấp rút, có chút co rút đứng ở đó, lại không biết nên nói cái gì.

Đi vài bước, Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Ôn Đinh, mặt không biểu tình: “Ví tiền anh đâu?”

Ôn Đinh sửng sốt một chút, tiếp theo xấu hổ gãi gãi đầu, từ trong túi áo trên móc ra một cái ví da màu đen, gượng cười hai tiếng: “Tiền của em đều ở chổ Dĩ Nam, buổi sáng đi mua điểm tâm, em ấy còn đang ngủ, em liền từ trong túi anh lấy ví tiền.”

Thẩm Hoài Cảnh làm biếng nhìn cô, quay người đi.

Ôn Đinh vội vàng giơ túi tiền kêu: “Ví tiền anh không cần rồi?” Thẩm Hoài Cảnh đã đi ra bức tường xây ở cổng. Ôn Đinh vểnh vểnh miệng, thu tay lại: “Thật ra anh đem mật khẩu thẻ lưu lại nha.”

Liên Hiên giơ cho cô một ngón cái: “Ôn Đinh a, tôi đề nghị cô dùng sức “Làm” một lần, xem xem ranh giới cuối cùng của Cửu ca là ở đâu, như thế sau này cô có thể “Làm” không chút kiêng kỵ.”

Ôn Đinh liếc mắt: “Anh biết đằng sau chữ “Làm” kia là chữ gì không?”

“Chữ gì?”

“Làm chết, làm chết, “Làm” với “Chết” là tương liên, tôi lại không ngốc.”

Liên Hiên cười nhạo một tiếng: “Cô vậy mà biết đằng sau chữ “Làm” là chữ “Chết”, cũng là không dễ a.”

Liên Hiên đi ra ngoài, Ôn Đinh bước lên phía trước ngăn anh ta: “Cái đó… tiểu Nhân với tiểu Bắc vẫn tốt chứ?” Những ngày này cô thật sự rất lo lắng cho Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc, nhưng hôm qua gặp Thẩm Hoài Cảnh quá mức kinh ngạc, với lại anh không nói chuyện với cô, cho nên không có cơ hội hỏi.

Liên Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Còn biết quan tâm tiểu Nhân với tiểu Bắc? Không bằng cô chạy xa một chút, xem xem tiểu Nhân với tiểu Bắc có tốt không.”

Một câu phá hỏng Ôn Đinh, Liên Hiên đưa lưng về phía cô, khoát khoát tay: “No zuo no die (*) nha.”

(*) No zuo no die: Không làm không chết (Câu này tác giả dùng tiếng Anh và tiếng Trung để nói.)

Ôn Đinh phiền muộn, nhìn bữa sáng trên bàn kia một chút. Thẩm Hoài Cảnh uống một ngụm sữa đậu nành, còn lại không ăn một miếng, uổng phí tâm ý của cô, vừa sáng sớm chạy ngược chạy xuôi một phen.

Ôn Đinh đang rất ưu thương, Liên Hiên lại quay lại, cầm lấy một cái túi trong suốt đổ chút súp và bánh quẩy, lại lấy sữa đậu nành mà Thẩm Hoài Cảnh chưa uống xong cùng cầm đi ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn âm u của Ôn Đinh trong nháy mắt chuyển sáng, lộc cộc chạy theo Liên Hiên ra ngoài. Thẩm Hoài Cảnh đang đứng ở bên cạnh xe gọi điện thoại. Ôn Đinh đối diện anh vẩy vẩy tay, một mặt ý cười: “Hoanh nghênh ban đêm lại đến nha.”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn sang, cô đứng trước cửa bằng đồng sơn đỏ. Mặc áo lông màu lam nhạt mỏng, tóc buộc ngắn ngang cổ bởi vì ăn sáng không tiện, dùng một cái kẹp hoa hồng bằng nhựa kẹp tóc. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, phối hợp với động tác cười “Khinh bỉ” của cô, cực kỳ giống loại phụ nữ ở ven đường kiếm khách, một đêm năm mươi đồng.

Sắc mặt của Thẩm Hoài Cảnh trong nháy mắt đen nhánh, hung hăng trừng cô một cái, lên xe, cửa xe bị đóng lại phát ra tiếng vang lớn, trút sự bất mãn của anh.

Ôn Đinh giống như không thấy được sắc mặt không vui của anh, đắc ý cầm ví tiền của anh quay vào nhà.

________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN