Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Chương 34: 🍓
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn


Chương 34: 🍓


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Uông Úy Phàm nhìn thấy Ôn Đinh, bàn tay xuôi ở bên người có chút phát run, một lát sau, ông đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Ôn Đinh, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, giọng nói nghẹn ở cổ họng: “Ninh Ninh.”

Cách xưng hô này đã tám năm. Ôn Đinh ngẩng đầu, hai mắt mông lung rơi nước mắt nhào vào lòng ông: “Chú.”

Uông Úy Phàm ôm lấy cô, nước mắt thuận khóe mắt rơi xuống: “Ninh Ninh, chú tới rồi, đừng sợ.”

Thẩm Hoài Cảnh dựa trên tường ở cổng, nghe trong sân kiềm chế tiếng khóc, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, đôi mắt nhìn bóng đèn lấp lóe sắp hư ngoài sân, mặt ẩn trong màn đêm, nhìn không rõ thần sắc.

Thẩm Hoài Cảnh hút ba điếu thuốc ở bên ngoài, đợi đến khi âm thanh bên trong dần dần tan biến, mới cất bước đi vào. Ôn Đinh đã ngừng khóc, kéo Ôn Dĩ Nam qua đẩy đến trước mặt Uông Úy Phàm: “Chú, đây là tiểu Dục.” Dĩ Nam hóa ra tên là Đường Dục, mẹ hi vọng người em ấy có thể sáng như tên, cuộc sống tươi sáng.

Uông Úy Phàm trìu mến nhìn cậu, đưa tay muốn ôm cậu, cuối cùng vẫn thu tay về: “Tiểu dục đã lớn như vậy.” Ông sợ là sớm đã quên ông là ai chứ.

Ôn Dĩ Nam đối với ký ức về Uông Úy Phàm khá mơ hồ. Lúc mẹ dẫn theo hai người quen biết Uông Úy Phàm, cậu mới hai tuổi, năm năm sau tách ra, bất quá cậu cũng mới bảy tuổi. Cho nên cậu chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ kỹ có một người như vậy, lại không nhớ rõ ngoại hình. Nhưng là những năm này Ôn Đinh có kể lại, Uông Úy Phàm đã thành trụ cột tinh thần của bọn họ. Vì vậy, lúc này nhìn thấy ông, cũng không có cảm giác xa lạ gì, ngược lại rất thân thiết, rất an tâm.

Ôn Dĩ Nam xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Uông Úy Phàm: “Chú.”

Uông Úy Phàm sửng sốt một chút, nước mắt ở khóe mắt nhịn xuống, về ôm lấy cậu. Ôn Đinh quay đầu chỗ khác lau một chút nước mắt.

Thẩm Hoài Cảnh bước đến, ho nhẹ một tiếng, cắt ngang hình ảnh ba người một nhà vui vẻ. Uông Úy Phàm nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh, lúc đầu nho nhã hiền lành trong nháy mắt trở nên hơi lãnh đạm: “Thẩm tổng, xuất hiện rồi?

Uông Úy Phàm năm nay chỉ mới bốn mươi mốt tuổi, ngoại hình cương kình thon gầy, mặt mày rất tuấn mỹ, mang một dáng vẻ thanh lịch nho nhã, lúc mặt lạnh xuống, thì cơ trí nhiều hơn thương nhân một phần.

Thẩm Hoài Cảnh đi tới, đưa tay cầm lấy tay Ôn Đinh đang ngồi bên cạnh Uông Úy Phàm lên, đem tới bên cạnh chổ ngồi vừa nãy, sau đó ở vị trí cũ của cô ngồi xuống. Nhìn thẳng ông, ngữ khí nhàn nhạt: “Lời này của Uông tiên sinh là có ý gì, tôi không hiểu lắm.”

Uông Úy Phàm cười lạnh một tiếng: “Thẩm tổng làm gì mà dám làm không dám chịu, nếu không phải cậu, tôi và tiểu Ninh cũng không cho tới ngày hôm nay mới có thể gặp mặt chứ?”

Ôn Đinh nghe được như rơi vào trong sương mù, đưa tay kéo Thẩm Hoài Cảnh: “Chuyện gì xảy ra?” Cô vừa mới khóc, giọng nói ồm ồm mang chút khàn khàn. Thẩm Hoài Cảnh liếc cô một cái, cầm lấy phích nước nóng rót một chén nước để vào trong tay cô, không nói chuyện.

Uông Úy Phàm đem động tác của Thẩm Hoài Cảnh thu hết vào mắt, trên mặt bất động: “Tiểu Ninh, con hẳn còn chưa biết a. Thật ra trước đó mấy ngày, chú đến tìm bọn con, thế nhưng có người nhất quyết cản trở ta gặp bọn con, con đoán người này là ai?”

Ngữ khí của Uông Úy Phàm rõ ràng người này chính là Thẩm Hoài Cảnh, Ôn Đinh nhìn thoáng qua người bên cạnh, sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh nhạt nhẽo, rũ mắt không nói.

Ôn Đinh hình như có chút sáng tỏ, hình như là lại không rõ, không hiểu ra sao.

Uông Úy Phàm đứng lên: “Tiểu Dục, không, tiểu Ninh tiểu Dục đã là lúc trước, chú vẫn là gọi con là Dĩ Nam đi. Dĩ Nam, đi thu dọn đồ đạc, con và chị con bây giờ cùng chú về nhà.”

Ôn Dĩ Nam nhìn thoáng qua Ôn Đinh, lại liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh, do dự không nhúc nhích.

Liên Hiên đứng bên cạnh, sờ lên chóp mũi, bước lên một bước, cười ha hả: “Uông Tổng, sao phải làm cho khó xử như vậy, phải không? Tôi cũng coi là bạn cũ, có hiểu lầm gì đó ngồi xuống nói một chút.”

“Nói? Lời này của cậu nói ngược lại tôi thật có chút không rõ. Liên tiên sinh mấy ngày trước, lúc gặp tôi, không phải còn uy hiếp tôi, không cho phép tôi gặp Ôn Đinh sao?”

Liên Hiên nóng rồi: “Uông tiên sinh, tôi nói chuyện nhưng phải bằng lương tâm nha, tôi lúc nào uy hiếp ông? Tôi thế nhưng là tâm bình khí hòa cùng ông nói chuyện.”

Ôn Đinh nghe như đã hiểu, chính là Uông Úy Phàm tìm được cô muốn gặp cô, bị Thẩm Hoài Cảnh cản lại.

“Chú, chú tìm thấy con như thế nào?” Ôn Đinh có chút bực bội.

Nói đến cái này, Uông Úy Phàm thở dài một hơi: “Kể từ sau khi biết con mang tiểu Dục đi, chú liền trăm phương ngàn kế muốn tìm đến bọn con, đáng tiếc luôn tra không được tung tích của bọn con. Cho đến khoảng thời gian trước, công ty của bọn chú làm một hoạt động trang sức, chú vô tình thấy được một đoạn video…” Uông Úy Phàm dừng một chút, mới nói: “Người trong video nhìn rất giống con.”

Video? Trang sức? Mặt Ôn Đinh đỏ lên, hẳn là lần trước Khương Hoài Nhân muốn chiếc vòng tay, sự kiên cô với Thẩm Hoài Cảnh lên khán đài hôn nhau kia mà.

“Vì vậy, chú cho người của chú tìm con, thật vất vả mới có chút manh mối. Chú muốn tự mình đi gặp bọn con, ai biết rằng bọn con đã không thấy tăm hơi.”

Ôn Đinh tâm tư xoay chuyển một chút, một kỳ vọng nho nhỏ: “Người đàn ông lần trước đi theo con là người của chú?”

Uông Úy Phàm gật gật đầu: “Phải.”

Ôn Đinh cảm thấy tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, có loại cảm giác “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (*).

(*) Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trong hai câu: Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.

Lời nói của Uông Úy Phàm xoay chuyển: “Nhưng mà, sau đó Thẩm tổng cản trở, tôi rất không hiểu?”

Ôn Đinh vội vàng giải thích: “Anh ấy có khả năng cho là chú sẽ làm hại bọn con, cho nên…”

Uông Úy Phàm cười, đôi mắt sáng ngời: “Phải không? Chú cho rằng Thẩm tổng hẳn không phải là người bị động chứ, chẳng lẽ không có tìm người điều tra Đường gia? Không có điều tra thân phận tiểu Ninh? Sợ là đã sớm biết, chỉ là giấu diếm mà thôi?”

Thẩm Hoài Cảnh ngồi ở đó, vẫn như cũ không có mở miệng.

“Biết thân phận tiểu Ninh, lại không nói, cản trở chúng tôi gặp mặt? Thẩm tổng đang có ý đồ gì, tôi còn thực sự đoán không ra đây.” Uông Úy Phàm híp mắt nhìn anh, mang theo đề phòng với cảnh cáo.

Lúc này Ôn Đinh gần như đã hiểu, đối với Uông Úy Phàm, Thẩm Hoài Cảnh cũng không có phủ nhận, đó chính là thừa nhận. Cho nên cũng không phải do cô nói cho anh biết sự việc của Đường gia, anh mới biết được. Trước khi anh đến gặp cô đều đã điều tra rõ, biết tất cả mọi chuyện điều kiện tiên quyết, anh không cho Uông Úy Phàm gặp cô. Vì vậy, mục đích của anh là gì?

“Được rồi, trời rất tối rồi. Ôn Đinh, Dĩ Nam, cùng chú về nhà đi, tài xế ở bên ngoài chờ chúng ta.” Uông Úy Phàm lại một lần nữa mở miệng.

Thân hình Thẩm Hoài Cảnh có chút cứng ngắc, gương mặt lạnh lùng, quanh người còn có chút hơi thở u ám, anh nheo mắt, không thấy rõ biểu tình gì.

Ôn Đinh liếc anh một cái, đảo mắt, nhìn anh lần nữa, Thẩm Hoài Cảnh rốt cục ngẩng đầu, đối diện tầm mắt của cô. Ôn Đinh lạnh nhạt nhìn thẳng anh ba giây đồng hồ, sau đó không nhìn anh nữa, khoác lên cánh tay Uông Úy Phàm: “Chú, hôm nay quá muộn rồi, bọn con còn có nhiều đồ dùng phải thu dọn, vả lại làm phiền dì Dương thời gian dài như vậy, cũng muốn cùng với bà nói lời tạm biệt đàng hoàng. Cho nên, buổi tối hôm nay bọn con ở lại một đêm cuối, buổi sáng ngày mai cùng người trở về, có được không?”

Uông Úy Phàm nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn cô: “Tiểu Đinh, lần này chú thật vất vả tìm được bọn con, chú bây giờ có đủ năng lực bảo vệ bọn con, chúng ta người một nhà sẽ không bao giờ tách ra.”

Ôn Đinh lại có chút nước mắt, cố nén nước mắt: “Được, chú, chúng ta người một nhà cũng không cách xa nữa.”

Uông Úy Phàm một tay dắt cô, một tay dắt Ôn Dĩ Nam đem hai người mang ra sân, mới mở miệng: “Tiểu Đinh, Thẩm Hoài Cảnh người này…”

“Không đơn giản.” Ôn Đinh cười nói tiếp.

Uông Úy Phàm sửng sốt một chút, trong mắt mang tới một vòng nho nhỏ kinh ngạc: “Cho nên?”

Ôn Đinh ngửa đầu nhìn ông, cười không màng danh lợi: “Chú, năm đó mẹ cũng nói chú thật không đơn giản.”

Lần này Uông Úy Phàm kinh ngạc nhưng thật lâu, mới giật mình hoàn hồn, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chú và mẹ con… Tiểu Ninh trưởng thành rồi, có chủ ý của mình, nhưng nhớ kỹ, chú vĩnh viễn là hậu phương vững chắc của bọn con.”

Ôn Đinh gật gật đầu: “Con biết. Chú.”

Đưa Uông Úy Phàm lên xe, Uông Úy Phàm kéo cửa xe xuống: “Buổi sáng ngày mai chú tới đón bọn con, mặc kệ như thế nào, phải về nhà trước.”

Ôn Đinh gật gật đầu: “Được.”

Tiễn Uông Úy Phàm đi, Ôn Đinh trở lại trong sân, Thẩm Hoài Cảnh đã không ở đó. Liên Hiên nhìn thấy Ôn Đinh trở về, con mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, quan sát sắc mặt của cô. Ôn Đinh liếc qua, Liên Hiên đứng thẳng người: “Cái kia… tôi còn có chuyện, tôi đi trước.” Cửu ca, người tự cầu phúc đi.

Ôn Đinh nhìn xung quanh, mới nhìn thấy Thẩm Hoài đang nấu ăn trong phòng bếp. Bọn họ trở về muộn, tất cả mọi người đã ăn xong cơm tối. Thân người anh cao lớn ở trong phòng bếp có chút chật hẹp, có vẻ hơi không hài hòa, nhưng lại hài hòa dị thường. Đèn chiếu sáng vào trên người anh, ở trên tường chiếu xuống một cái thân ảnh dài hẹp, ánh đèn chập chờn, làm cho bên trong lòng người dâng lên một chút thế tục khói lửa ấm áp.

Ôn Đinh nhìn thân ảnh của anh sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục, đi đến chổ dì Dương từ biệt.

Dì Dương ở đó ngây người một thời gian dài. Lúc Ôn Đinh ra, Thẩm Hoài Cảnh đang đứng trong sân hút thuốc. Không biết nguyên nhân là cô quá mức quen thuộc với anh, hay là hơi thở của anh quá mạnh, Ôn Đinh rõ ràng cảm giác được anh rất bực bội.

Ôn Đinh đi qua, trực tiếp lấy điếu thuốc trong tay anh dập tắt, ném vào trong thùng rác: “Bình thường không phải anh không hút thuốc sao? Học ở đâu những tật xấu này?”

Thẩm Hoài Cảnh im lặng mấy giây: “Em.”

Ôn Đinh: “… Em đói rồi.”

Thẩm Hoài Cảnh làm mì sợi đơn giản, ban đêm Ôn Dĩ Nam cũng không có ăn quá nhiều, cho nên ba người cùng nhau ăn. Thẩm Hoài Cảnh từ trước đến nay ít nói, không nói lời nào, Ôn Đinh cũng im lặng, bầu không khí có chút ngưng động. Ôn Dĩ Nam ôm bát nhanh chóng ăn xong, sau đó rời khỏi nơi thị phi này.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Đinh rửa bát, sau đó trở về phòng thu dọn đồ đạc. Thẩm Hoài Cảnh ngồi trên giường im lặng nhìn cô đi qua đi lại, mắt đen theo cô tới lui cũng không ngừng chuyển động.

Ôn Đinh cầm từng cái từng cái quần áo xếp xong bỏ vào vali, lúc đứng dậy Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên đưa tay kéo lấy cô. Ôn Đinh kinh ngạc nhìn anh: “Sao thế?”

Chân mày Thẩm Hoài Cảnh hơi nhíu lại, dường như hạ quyết tâm: “Em không có cái gì muốn hỏi hoặc là muốn nói?”

Ôn Đinh đối diện ánh mắt của anh: “Anh muốn cho em nói gì?”

Hai người đối mặt mười giây, trầm mặc nhìn nhau, Thẩm Hoài Cảnh buông lỏng tay, không cao hứng: “Tiếp tục thu dọn đi.”

Ôn Đinh đối với anh làm cái biểu cảm khinh thường, thở dài thở ngắn: “Cũng không biết là ai buộc em nói tin tưởng anh ấy, đến lúc tin tưởng anh ấy, chính anh ấy lại không tin.”

Bàn tay Thẩm Hoài Cảnh bên người nắm chặt lại, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, giống như ánh sáng trong bóng tối.

Anh đứng lên, đi đến phía sau chổ Ôn Đinh đang thu dọn đồ đạc, đem cô ôm vào trong ngực, Ôn Đinh bị anh làm giật nảy mình: “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Hoài Cảnh ôm chặt cô, đầu đặt ở đầu vai cô, nghiêng đầu hôn mặt cô một cái. Khóe miệng Ôn Đinh nổi lên một vòng nụ cười, lại ra vẻ ghét bỏ đẩy mặt anh ra: “Đâm chết rồi, đúng rồi, dì Dương cho em mượn cây dao cạo râu, em sẽ cạo cho anh nhé.”

Thẩm Hoài Cảnh đáp lời, cũng không có ý định buông cô ra, Ôn Đinh dùng sức mở cái ôm của anh, ra ngoài lấy một chậu nước nóng vào.

Thẩm Hoài Cảnh ngồi trên ghế, Ôn Đinh đem khăn nóng đắp lên trên mặt của anh, cho anh chườm nóng, khăn mặt phủ lên ngũ quan anh, cũng che đi đôi mắt đào hoa có thể nhìn thấu lòng người của anh.

Ôn Đinh đứng ở đó nghĩ nghĩ, đưa tay bóp lấy cổ của anh, cúi người ghé vào lỗ tai anh, lời nói mang theo uy hiếp: “Nói, anh đến cùng suy nghĩ cái gì?” Cô trăm mối vẫn không lí giải được. Trước không nói không phải anh đã sớm biết chuyện của cô, cho dù không biết, sau này cô cũng nói cho anh biết, anh hẳn phải biết tầm quan trọng của chú đối với cô, tại sao muốn cản trở bọn họ gặp mặt đây?

Thẩm Hoài Cảnh nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt khí khăn mặt hơi say rượu, không nói chuyện.

Ôn Đinh thấy anh không có phản ứng, đưa tay ấn lên trên khăn lau mặt của anh ấn xuống, giống như cho hả giận, thuận tay xoa xoa lau hai cái trên mặt cho anh, mới đem khăn mặt cầm lên ném qua một bên.

Ôn Đinh cầm lấy kem cạo râu bôi lên chỗ cằm anh. Thẩm Hoài Cảnh mắt nhắm lại không có mở ra, giọng anh khàn khàn: “Nếu như chú em đến, có phải em sớm cùng ông ấy trở về”

Ôn Đinh chuyên chú bôi kem cạo râu, thuận miệng nói: “Đương nhiên.” Đã đây không phải là người của Đường gia, hơn nữa còn là chú, cô đương nhiên không có nhiều lo lắng như vậy. Nghĩ đến chuyện này, tay Ôn Đinh không khỏi có chút dùng sức, anh nhất định giấu diếm cô, hại cô xoắn xuýt như thế, phí đi nhiều tâm tư như vậy.

Thẩm Hoài Cảnh im lặng mấy giây, giọng nói lạnh mấy phần: “Ôn Đinh, em nhớ kỹ, hai chúng ta mới vừa muốn cùng nhau sống hết cuộc đời. Bất luận bất cứ lúc nào, người em tin tưởng nhất phải là anh, anh không thích em đối với người khác tin tưởng hơn anh, em rõ chưa?”

Ôn Đinh dừng lại, động tác trên tay chậm rãi ngừng lại, lời này là có ý gì?

Ôn Đinh nhìn anh nhắm chặt hai con ngươi, suy tư một lát. Đột nhiên nhưng, hôm nay sở dĩ cô có thể gặp chú, là bởi vì cô thừa nhận có tâm tư với anh, cô đồng ý phải tin tưởng anh, đồng ý phải ở cùng anh.

Nếu như gặp chú sớm, cô sẽ không ép mình thấy rõ được tình cảm của mình đối với anh, sẽ không đối với anh tin tưởng như thế, sẽ không giống như bây giờ đối với anh không giữ lại chút nào.

Anh muốn chính là cô bởi vì tin tưởng anh mà cùng anh trở về, chứ không phải bởi vì chú.

Thẩm Hoài Cảnh người này, tâm tư chi sâu, là cô vạn vạn chỗ không kịp. Chuyện Từ Kính lần trước, chuyện lần này, tất cả mọi chuyện anh đều rõ ràng sáng tỏ, anh đều nắm trong bàn tay, anh lại che giấu, sau đó từng bước một đạt tới mục đích anh mong muốn.

Thẩm Hoài Cảnh mở to mắt, đối diện đôi mắt trong veo của Ôn Đinh.

Ôn Đinh đứng ở đó không nhúc nhích, Thẩm Hoài Cảnh ngồi ở đó cũng không hề động, bầu không khí có chút ngưng động, không khí trong phòng đều lạnh rất nhiều, lúc đầu nóng hôi hổi giờ đã không có nhiệt khí.

Đến cùng cũng không biết qua bao lâu, Ôn Đinh đưa tay, bóp kem cạo râu ra đầy tay, chét lung tung lên mặt Thẩm Hoài Cảnh, trút cơn giận của cô. Trên mặt Thẩm Hoài Cảnh trong nháy mắt bị bọt màu trắng bao trùm, lông mày đều thành trắng.

Thẩm Hoài Cảnh híp mắt, bắt lấy tay đang làm loạn của Ôn Đinh hướng trong ngực kéo một cái, liền hôn lên, nụ hôn của anh lộn xộn, bọt biển trên mặt cọ trên mặt cô, hai người đều dính một mặt kem cạo râu.

Ôn Đinh vùng vẫy, đập mạnh, không cẩn thận đụng phải chậu nước rửa mặt bên cạnh, bình lạnh bang lang, chậu rửa mặt rớt xuống đất, nước văng đầy mặt đất, tiếp theo cái ghế cũng ngã.

Ôn Dĩ Nam ở bên ngoài nghe được âm thanh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người ở một chỗ ôm nhau, một thân một mặt màu trắng bọt biển, còn có một chỗ bừa bộn. Sửng sốt một chút, xấu hổ ho hai tiếng, nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Ôn Đinh tức giận đẩy người đang giam cầm eo cô ra, bưng chậu rửa mặt lên, đi ra ngoài: “Tự mình cạo đi, không hầu hạ.”

________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN