Ngôi Nhà Bí Ẩn - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
430


Ngôi Nhà Bí Ẩn


Phần 16


Tác giả : Thuhuyen Tran ( Huyền Trần )

Cả ba túm tụm ôm khư khư cái gối..từng chút một tiến đến phía sau cánh cửa.
Thịnh nói trong miệng :
– Có..mở không?

Tôi thì thầm :
– Từ từ..để tớ xem đã..mà..mà sao im ru vây..không thấy đẩy nữa?

Tôi hơi cúi xuống làm mắt chột vào chỗ khe nhìn ra ..

– Úi..!
Tim muốn rơi ra ngoài mất thôi! Diệp cũng đưa mắt lại chỗ khe hở đấy mà nhòm vào…Tôi khựng người ngã vào Thịnh ôm miệng mà không dám kêu.

Rầm..Rầm..

– Mở ra cho tớ..các bạn có nghe không?

Tôi lồm cồm đứng dậy lấy hết can đảm kéo cái chốt vờ quát lớn :
– Làm gì mà đêm hôm ồn ào không để ai ngủ thế?

Diệp đá chân :
– Có phải là bạn bè nữa không hả? Tớ gọi đến khản cả cổ !

– Bọn tớ đang ngủ gọi thì cũng phải từ từ. Giờ sao, có việc gì bạn nói đi!

– Tớ đau đầu muốn nổ ra mất..giúp tớ..

– Uống thuốc đi, để tớ lấy cho 2 vien sê đa.

– Không..

– Thế giúp gì? Nói Nhung đánh cảm nhớ?

Diệp chạy ra bếp rồi chạy lại đưa cho tôi cái thớt :

– Giúp tớ đánh..đánh lên đầu..mới hết..hết đau..

Tôi vội giằng cất thớt sau chỗ mắc quần áo . Hết cảm giác sợ tôi tát Diệp :
– Ai? Mày là ai mà làm cho bạn tao như thế.?

Diệp ôm má trợn ngược mắt :
– Mày dám ..?Thằng chó ..

Nói rồi Diệp nhanh lao vào túm người tôi tát, đá chân khiến tôi đỡ không kịp ..mất đà tôi ngã xuống nền kéo theo cả Thịnh , Nhung.
Quơ ôm cái gối vừa bị rơi tôi hất chân đang giơ đá ấy ra . Như có sức mạnh vô hình Diệp loạng choạng ..
Giữ thăng bằng rồi lui ra phía sau ..ánh mắt nhìn muốn thiêu đốt :
– Chúng mày nhớ tao!

Bên phòng Diệp đóng cửa ầm ầm..tiếng tắt đèn kêu lên cũng khiến tất cả giật mình.
Cả ba lấy sách ra đọc , theo như lịch thì mai tới lượt Diệp , Thịnh và tôi vào phòng mổ..mà giờ cứ thấp thỏm như này mai thế nào cũng buồn ngủ. Tôi thở dài ngửa mặt nhìn mái nhà mong cho sao trời nhanh sáng..

Meo..Meo….Ngao..Ngao..
..Ngao..ao..

– Khiếp quá..tiếng mèo kêu như là trẻ con khóc ! Nhà này sao lắm tiếng động thế không biết ?
Thịnh hằn học lẩm bẩm.

Tôi quay sang :
– Mèo nào kêu chả như mèo nào. Tại đêm đến im ắng nên..

– Mà ở đâu tự dưng lại xuất hiện, từ hôm về tớ có thấy đâu?

– Mình đi suốt có ở nhà đâu ..thôi ngủ tí đi, mai bạn vào phòng mổ đó.

– Mai há? Quên mất!

– Ừ lịch thứ 4 – 6 còn gì? Lần trước tới không có ca mổ nên cả bọn về. Không nhớ à?

– Ừ. Ngủ đi. Sớm bạn có chạy thì gọi tớ.!

– Tớ không ..cứ nghĩ tới gặp anh Tuấn lại rợn rợn..

Kịch..- kim đồng hồ chỉ 12h.

Tôi và Thịnh sau đấy im lặng. Đêm vắng nghe gì cũng thấy sợ. Liếc nhìn cái đồng hồ lần nữa..lúc rõ lúc mờ có hình mặt người ..hốt hoảng tôi nhìn ra chỗ khác..
Tờ lịch chúc mừng năm mới ở nhà tôi mang đến, treo tường..gió quạt thổi bay phập phập.. Hình người cầm cành đào trên ấy như cử động.. Thoảng qua có ai mặc áo trắng cười cười đưa tay lên chào…
Tôi chẹp miệng : mình lại hoa mắt rồi.!
Nhắm mắt xoay người tôi không nhìn nữa..ảo giác đúng là khiến cho người ta sợ thật.

Nghĩ miên man tôi thiếp đi lúc nào không hay..mơ màng tôi thấy mình đứng trước một xí nghiệp may..rất nhiều công nhânđang miệt mài trên máy khâu. Tôi đi vào..ngang qua bác bảo vệ, hình như bác ấy không nhìn thấy tôi..vẫn cầm tờ báo chốc chốc ngước lên nhìn xung quanh rồi lại cúi xuống.
Xí nghiệp này rất rộng..
Đi hết dãy máy may đấy là nhà kho..những cuộn vải đủ màu chồng chất chật ních ..Vòng đi một lượt ra tới đằng sau..
Ồ..có bể nước ngầm, nắp không đậy. Chắc có ai dùng nước quên nên đã để nguyên đấy.
Múc gáo nước tôi rửa chân :
Mát quá! Hihi

Phút chốc đã thấy mình đứng ở ngoài đường. Có chiếc ô tô đỗ gần đấy. Mở cửa xuống xe là một phụ nữ đeo mắt kính đi cùng là một người nữa.

Cô ấy đến gần nói với bác bảo vệ :
– Đây là chị Mạc từ Trung Quốc đến. Khách hàng thân thiết xí nghiệp mình..hôm nay đến tham quan..

– Vâng. Mời hai chị vào!

– Không . Chị Mạc vào trước, tôi chạy sang công ty Anh Quý rồi quay lại sau. Anh cứ để chị ấy tự nhiên nhé!

Bên trong có một anh ra đón, chắc cũng biết tiếng Trung Quốc nên nói chuyện hai người vui vẻ lắm !

Người phụ nữ lên xe tháo mắt kính..Tôi nhận ra người quen..

– Cô..Cô ơi..đợi cháu..

Không nghe thấy..cô ấy vụt lái xe đi..chính là..là người gây tai nạn cho tôi và Tuấn B..

Cổng xí nghiệp may đóng lại. Bác bảo vệ bấm cái khoá . Đưa tay nhìn đồng hồ..ngồi lên xe đạp đi ra hàng cơm. Tôi cũng nhìn đồng hồ..À..ra gần tới giờ trưa..Bác ấy đi ăn..

Phụp..đẹt..đẹt..

Khói đen bốc lên nghi ngút..ngọn lửa bùng lên lan ra nhanh chóng..

– Cứu..Cứu..
Bên trong xí nghiệp hỗn loạn.

Tôi tiến đến cố mở..nhưng không tài nào di chuyển được nó.. Chạy một mạch ra hàng cơm..bác bảo vệ đang ngồi ở đó..tôi hét lên nói ầm ĩ mà bác không phản ứng gì ..mọi người cũng vậy chả ai trả lời tôi cả..
Cắm đầu chạy về chỗ cũ..người dân hô hào nhau gọi cứu hoả. Ngọn lửa cháy lên bùng bùng..

Ơ.. Ơ..

– Bạn nằm mơ hả Tuấn? Dậy..có sao không?

Tôi choàng tỉnh, Thịnh ở bên cạnh lắc lắc vai..phù..ù..hoá ra là mình đang mơ..

– Tớ nằm mơ..sợ quá!

– Cứ ú ớ ú ớ làm tớ với Nhung tỉnh ngủ luôn đấy!

Tôi bóp thái hai bên thái dương:
– Tớ xin lỗi…hihi choáng váng đầu quá.

– Chắc tại ngủ ít..tí nữa ăn sáng làm hai vien sê đa là khoẻ ngay.

– Ừ..tớ nằm xíu cho tỉnh rồi dậy.!
Tôi nằm ôm trán..thở hắt ra..là mơ sao thật thế! Lại có cả cô gây tai nạn cho mình nữa..haiz..

Cheng..cheng..
Cốc cốc cốc..

Tiếng chuông mõ vang lên, tiếng các già tụng kinh đều đều..
Đã 6h rồi..

Diệp nhìn thấy chúng tôi vồn vã nói như không có gì xảy ra, trên vai khoác balô :
– Nhanh lên các bạn..tinh thần vào phòng mổ đã sẵn sàng.!

Tôi đùa đùa :
– Tưởng bạn quên chứ? Thế hết đau đầu rồi hả? Còn đau đưa thớt đây tớ đánh cho..hihi

– Nghề mà lại quên? Mà bạn nói ai đau đầu lấy thớt đánh?

Nhung nháy nhó :
– TuấnA đùa đấy ! Các bạn đi đi, tớ lên trường..trước nhé.!

-Ừ ..đi ngang qua cô chủ nhà gặp hỏi đã.

Dắt xe qua đám tang. Tôi ngoái nhìn vào nhà anh Tuấn..Bức hình anh đang cười nhìn ra ngoài.. Cúi chào anh như mọi lần gặp..tôi rơi nước mắt..
Anh còn ở đây vài hôm thôi . Chúng tôi hết cơ hội được cùng anh đi câu cá..cùng anh ăn bữa cơm..hay chơi bài.. Những trận bóng sẽ không còn ngồi xem nữa.
….. ……

Đến cổng, bấm chuông mỏi tay mà chẳng thấy ai ra. Lật miếng sắt nắp nhìn bên trong vẫn cái khoá ở ngoài. Có lẽ nhà cô vẫn ở dưới quê.

– Không có nhà các bạn ạ.! Haiz..mấy lần rồi..như không muốn cho mình gặp vậy?

– Ừ. Thôi kệ đi các bạn. Đợi hôm đưa anh Tuấn ra đồng về mình tính..còn ông lão..
Nhung hớ miệng vội tắt ngấm.

Diệp tròn mắt nghi ngờ :
– Ông lão nào?

Tôi chột dạ :
– À..ông tớ..ở quê..ra chơi..

– Vậy hả? Sao tớ chưa gặp nhở?

– Chắc chiều nay ông..mới tới..tại..tại..à..tớ hợp với ông..nên tối nay ông lên chơi ở lại một đêm với chúng mình!

– Ông ở qua đêm á?

– Ừ..không sao chứ bạn?

– Ờ..Ờ..không sao?Thế ông ngủ phòng nào..nhỡ TuấnB cũng lên thì sao?

– Thì ngủ cùng với ông luôn. Hihi

Diệp không nói gì phóng xe đi trước. Đến bệnh viện như đã thông báo 8h ca mổ bắt đầu. Ba chúng tôi trang bị đầy đủ cả quần áo sát khuẩn, ghi chép .. Hồi hộp lắm! chăm chú đến căng thẳng. Bố tôi là bác sĩ chính mổ lần này..trên tay cầm con dao nhỏ sắc bén..
Rạch một đường kéo dài trên cơ thể người gây mê nằm kia..

Phụt..
– Ui..
Có tiếng nói nhẹ.

Vào đúng tia hay sao mà máu phun lên hết mặt bố tôi và mấy cô phụ mổ.. Dù có đeo khẩu trang nhưng vẫn lem ra đỏ lừ. Chưa kịp mang khăn lau thì Diệp đã chạy đến..dùng tay quệt quệt những vết máu ấy cho lên miệng mút chùn chụt..
Tất cả người ở đấy tròn mắt nhìn mà Diệp không quan tâm đến cứ thế mút ngón tay dính máu của mình..

Tôi tới kéo :
– Có thôi ngay không? Bạn là quỷ hay sao mà thèm khát máu thế hả?

Diệp không đáp mà nhìn tôi.

Bố tôi nói với :
– Con đưa bạn ra ngoài đi..

– Vâng.!

Tôi kéo tay ra ngoài, đi được một đoạn thì Diệp dừng lại.
Chỗ dưới sàn còn vương vãi máu đỏ chưa kịp lau..Diệp nhìn tôi rồi nằm hẳn xuống..lè cái lưỡi ra mà liếm..
Tôi phát nôn phát ói đưa lên cổ chỉ trực trào ra..hic hic gớm quá..!

Rời khỏi phòng mổ. Tôi và Thịnh vào nhà vệ sinh móc họng. Thật kinh khủng.! Nghĩ tới thôi là có thể nôn ra được rồi..
Ra ngoài không thấy Diệp đâu..bãi gửi xe cũng không có xe. Đoán là lên trường nên chúng tôi không tìm nữa..

– Ơ các bạn không vào phòng mổ sao tới sớm thế?
Nhung ngạc nhiên hỏi.

Tôi im thin thít..Thịnh thì lắc đầu :
– May bạn không đi cùng..không thì ngất ở đấy rồi.!

– Có chuyện hả?

– Ừ..Diệp thích cả máu người.!

– Khiếp..nghe bạn nói tớ đã thấy tanh quá ..thôi..tớ không nghe đâu..
Chắc nặng quá ! Không biết hẹn hôm nay ông có tới không?

Tôi quả quyết :
– Chắc chắn ông sẽ tới!

– Diệp gặp nguy hiểm mất..có khi nào..bị bắt hết vía không? Hic hic

Tôi vò đầu :
– Mong là mọi việc sẽ ổn..chắc sau lần này tớ sẽ về nhà..đằng nào cũng đi thực tập.!

Nhung khóc oà :
– Đừng..bạn đừng về..tớ sợ lắm..ở cùng nhau..học xong hãy tính..! Về kí túc xá tớ lại bị ma trêu mất.

– Thôi lo ôn bài đi! Chiều mua đồ về nhậu..tớ muốn uống tí bia..ngủ cho dễ.

– Đồng ý! Đồng ý!

Tan học cũng 5h chiều. Chúng tôi đạp xe tạt qua chợ mua đồ về nấu. Có thêm cả trái cây và bó hương như kế hoạch lần trước ông lão xem bói bàn với tôi.

Tới đầu ngõ, tôi ngó tìm nhưng không thấy. Có lẽ ông chưa đến!
Bên nhà anh Tuấn vẫn vang lên tiếng chuông mõ tụng kinh..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN