Ngôi Sao Đơn Độc
Chương 10
Mùi thịt heo muối chiên làm cho Quint thức giấc dậy . Phải mất 1 giây chàng mới nhớ chàng không ở trong nhà một mình . Chàng nhìn cái đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ , thấy còn 5 phút nữa mới tới giờ nói reo báo thức . Đưa tay bấm nút cho nó khỏi reo , rồi chàng bước ra khỏi giường .
Nhận ra bây giờ không thể cứ mặc quần lót mà đi đến phòng tắm như trước được chàng bèn mặc quần Jeans vào rồi mới đi ra hành lang. 2 cái khăn ướt treo trên giá trong buồng tắm cho Quint biết chàng không phải là người đầu tiên vào đây , và nước từ vòi sen chảy ra ấm áp xác nhận điều đó . chàng vội tắm dưới vòi sen , cạo râu , thay áo quần sạch .
Khi chàng đi vào bếp , ông Empty đã ngồi nơi bàn , đang ăn món thịt heo muối trứng rán. Dallas đứng bên lò lửa , tay cầm cái thìa bản rộng , món gì đấy đang kêu xèo xèo trong chảo rán trước mặt nàng .
– 2 người dậy sớm nhỉ , Quint nói và đi thẳng đến bình cafe .
– Quen rồi , Empty trả lời trước khi đưa vào miệng muỗng trứng rán khác .
– anh thích ăn trứng như thế nào ? Dallas hỏi
– tôi không biết . Tôi không ăn sớm như thế này, Quint nói với nàng . – Tôi chỉ ăn sáng sau khi đã làm các việc lặt vặt xong .
– tôi đã rán xong 2 cái trứng rồi đấy , nàng nói và hất đầu chỉ vào chảo .
– Cô ăn đi , chàng đáp . – Sau khi uống xong tách cafe tôi sẽ tự làm lấy cũng được
Tin lời chàng , Dallas dùng cái thìa bản rộng múc trứng trong chảo ra đĩa , rồi đem đến bàn , kéo ghế ngồi , khi lấy lọ muối tiêu , nàng nhìn ông nội .
– Chúng tôi phải trả lại chìa khoá toa moóc và cắt điên thoại cùng những nhu cầu khác trong nhà , Nàng nói . – Nếu cháu rời khỏi đây trước 3h30’ , cháu có thể làm xong các việc này trước khi đi học tối nay .
– Phải rồi , Empty đồng ý , ông múc mứt dâu phết lên lát bánh mì nướng . – Không dùng mà trả tiền dịch vụ thì quá vô lý .
Khi Quint đến bàn ăn , nàng nhìn lên , vẻ mặt đắn đo .
– xin lỗi , tôi muốn hỏi , không biết hôm nay tôi đi sớm có việc, anh có phiền không ?
– Chẳng có gì phiền cả , Quint đáp .
– ngay sau khi ăn sáng xong , tôi sẽ để bánh mì nướng vào trong lò ấm cùng với cà rốt và khoai tây . Tối nay 2 người chỉ có việc lấy ra ăn thôi.
Quint chưa nghĩ đến chuyện ăn sáng thì nàng đã nói thêm đến chuyện ăn tối . Nhưng thay vì nói về chuyện ăn uống chàng hỏi :
– Tối nay cô về có khuya không?
– có lẽ khoảng 11h đêm mới về . Cứ để cửa như vậy đừng khoá . Dallas cắt 2 lát thịt heo muối và nhìn ông Empty: – Đừng đợi cháu . cháu không muốn về thấy ông ôm súng ngồi trên ghế xích đu đâu.
– Mấy lần trước cháu thấy ông như thế là có nguyên nhân. Empty đáp .
Cảnh 2 ông cháu cãi nhau 1 cách thân ái nhắc Quint nhớ đến ông nội của chàng , ông cụ thỉnh thoảng cũng hay nổi nóng như thế . chàng cười khi nghĩ đến ông mình .
– Khẩu súng cất trong tủ khoá rồi , Quint nói với nàng . Tôi thấy nó trong tủ , cô khỏi lo.
Empty liền lớn tiếng để bảo vệ ý kiến của mình: – Đợi khi nào có kẻ đến rình mò ở đây, anh mới không nói cái giọng như thế .
Quint không muốn cãi vã với ông về việc này , chỉ trả lời bằng nụ cười lấp lửng . Nhưng chàng biết những chuyện lộn xộn của chàng với gia đình Rutledge đang bắt đầu .
*
Một đám mây mỏng giăng ngang trước mặt trăng bàng bạc khiến cho ánh trăng mờ bớt và sao lấp lánh trên bầu trời đêm . Nhưng Dallas không để ý đến khung cảnh thơ mộng này, vì nàng cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Bây giờ nàng chỉ còn tập trung sự chú ý vào việc xác định vị trí của cổng trại Cee Bar .
Nhưng đèn trước xe không đủ sáng để nàng thấy rõ những cái trụ cao của chiếc cổng nằm khuất trong bóng tối bên vệ đường. Bỗng chiếc cổng lù lù hiện ra ở bên phải, khiến Dallas phải đạp mạnh thắng xe . khi chiếc xe quay đuôi rít lên gần dừng lại , thì Dallas bẻ quặt tay lái cho xe chạy qua cổng , lòng mừng thầm vì không có ai ở phía sau.
Con đường quanh có trước mắt , Dallas ngồi thụp xuống trên ghế , tâm trí vẩn vơ nghĩ đến những chuyện hỗn loạn đã xảy ra trong 48h qua . Khi bận bịu với việc thi học kì, nàng đã biết nguyên do tại sao cảm thấy quá buồn chán và kiệt sức . Nàng cũng biết chuyện tồi tệ chưa hết. dù cố gắng mấy cũng chưa.
Thế nhưng nàng nghĩ là Quint biết hết .
Quint. chỉ nghĩ đến chàng thôi là Dallas cảm thấy ngực mình đau nhói . Vô tình nàng sờ ngón tay lên môi , nhớ lại môi chàng đã áp mạnh lên môi nàng , tất cả sự tức giận bưng bừng trong nụ hôn, cùng với sự say sưa, ham muốn.
nàng kiên quyết nhủ lòng không thể dan díu tình cảm với Quint . Dan díu với chàng chỉ chuốc lấy sự đau lòng , chứ chẳng được cái gì . Đời nàng hiện đang gặp nhiều chuyện phức tạp , vì Boonie đang hăm doạ hãm hại ông nội nàng .
– Lạy Chúa lòng lành , Nàng lẩm bẩm , nghẹn ngào trong họng , con không thể chịu đựng nổi . con ghét gia đình Rutledge , con ghét họ .
khi cho xe quành qua khúc đường con cuối cùng , Dallas thấy ánh sáng hiện ra trong bóng đêm , chiếu từ ngọn đèn canh gắn phía trên cao ở giữa sân trại . ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn trên hành lang giúp nàng thấy rõ ngôi nhà của trang trại . Qúa mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần , nên Dallas tự động hướng về ngọn đèn ấy .
Khi xe nàng chạy vào sân chưa được mấy giây , bộng 1 tiếng nổ nho nhỏ vang lên trong cảnh tĩnh mịch của đêm trường. Chắc chắn đấy là tiếng súng nổ , nàng đạp mạnh bàn thắng , quay đầu nhìn về phía nhà kho , vừa kịp nghe thấy tiếng gà kêu quang quác vì hoảng sợ . Nàng lo sợ hết sức .
Nhanh như chớp , Dallas nhấn ga , lái xe chạy đến nhà kho , bánh xe quay tít làm bắn tung toé sỏi sạn trên mặt đất . Xe vừa dừng lại gần cửa nhà kho , nàng vội nhảy xuống để đèn sáng và máy nổ như thế .
– Ông nội , có phải ông trong ấy không ? Dallas hỏi lớn khi 2 con gà cố chạy ra khỏi cánh cửa hé mở , cánh đạp loạn xạ – ông có sao không ?
trước khi nàng đến cửa , Quint từ trong bước ra , đầu trần , tay kẹp khẩu súng bên hông , mũi súng chĩa xuống mặt đất .
– chỉ có tôi thôi , chàng nói . – Xin lỗi đã làm cô sợ .
– anh làm tôi sợ thật . Tôi tưởng …. chưa hết hoàn hồn nàng ngạc nhiên . – anh bắn gì thế?
– con gấu , Quint trả lời , xách tay lên con gấu đực đã chết . Tôi nghe gà kêu hoảng sợ , bèn đến xem có phải có con vật 2 chân nào đột nhập vào không . Tôi mừng là không phải người .
– Tôi cũng vậy , Dallas nói nhỏ , cảm thấy hơi chóng mặt khi thấy chàng để con vật chết trên đống củi gần nhà kho .
– Sáng mai tôi sẽ đem chôn , không xa lắm . Quint nói thêm . Chàng đi ra ngoài chỗ có ánh sáng và quay về phía nàng . Ra khỏi bóng tối trong nhà kho , nàng mới thấy mái tóc chàng hơi bù xù . chiếc áo khoác bằng vải bông dệt chéo để hở ngực , lộ ra đám lông có hình nền hẹp và các bắp thịt rắn chắc . tim nàng bỗng nhiên đập thình thịch .
Dallas cố gắng nhìn lên mặt Quint , bỗng nàng cảm thấy bàng hoàng trước ánh mắt dịu dàng của chàng . Họ đứng xa nhau hơn 1 mết , thế mà khoảng cách ấy dường như rất ngắn , có thể đưa tay chạm vào nhau . Từng giây trôi qua trong im lặng , mong muốn được bày tỏ tình cảm với nhau ngày càng mãnh liệt trong lòng họ .
Dallas cố nghĩ ra chuyện gì nói để xua tan ý nghĩ đó đi , nhưng nghĩ mãi không ra nên đành đứng yên như trời trồng.
– cô làm bài như thế nào ? giọng chàng dịu dàng như bàn tay vuốt ve .
– Tốt tôi nghĩ thế … hy vọng thế, nàng vội cải chính và cố tập trung tư tưởng .
Chàng từ từ nhoẻn miệng cười .
– Chắc cô giống tôi , lúc thi cuối khoá , tôi quá mệt nên không thèm quan tâm đến gì hết . tình trạng này kéo dài cho đến khi có kết quả mới thôi .
– Đúng là tôi quá mệt . Dallas vội chộp ngay cớ mà chàng vừa đưa ra . – Bây giờ tôi phải đi nghỉ , nếu không sẽ xỉu mất .
Nàng quay đi , muốn lập tức tránh xa chàng , vì cảm thấy sức thu hút của chàng quá mãnh liệt . Nàng leo lên cabin xe mà không mời chàng cùng lên để vào nhà . Dallas không muốn một mình ở bên Quint thêm giây phút nào nữa , nhất là đêm nay .
Lần này thì nàng gặp may , khi Quint đi tới phòng khách để cất súng vào tủ và khoá lại , thì nàng đã ở trong phòng riêng của mình rồi .
*
chiếc Farrari màu xanh đậm dừng lại trước khách sạn Adolphus ở Dallas . Trên góc đường gần nhất , nhóm hát thánh ca mừng giáng sinh mặc áo quần kỳ quái đang biểu diễn bài ” god rest ye merry gentlement ” Boone Rutledge không chú ý đến họ khi bước ra khỏi chiếc Ferrari, ném chìa khoá cho người gác cửa khách sạn đang đứng nơi vỉa hè.
– tôi vào không quá 5phút. Để xe gần đây cho tôi đi ngay, – gã ra lệnh và đi vào khách sạn.
Gã bước vài bước vào tiền sảnh rồi dừng lại, đưa mắt nhìn quanh những người đang đứng ở đó , không thèm để ý đến những cây thông treo đèn giáng sinh sáng nhấp nháy . chỉ trong mấy giây , Bonne thấy bố gã , ông ta mặc đại lễ màu đen do thợ đo cắt không chê vào đâu được và thắt cà vạt trắng , ngồi trên xe lăn lướt qua tiền sảnh lát đá cảm thạch , đến phía cầu thang máy, như mọi khi Harold Brarnett đi theo ông ta ngay sau xe lăn .
Boone bước nhanh đến chặn họ lại . Khi thấy gã đến , cả 2 đều dừng lại , Max quay xe 1 chút về phía Boone , nhìn bộ com lê gã mặc .
– Buổi tiệc tối nay mới cần phải mặc áo quần chỉnh tề – max báo cho gã biết với giọng cộc lốc .
– Chiều nay con có chương trình khác nữa . Sáng nay con đã nói với bố rồi . – Boone nhắc cho ông ta nhớ với vẻ lạnh nhạt .
– chắc là ở little Mexico , Max đáp với vẻ hơi khinh bỉ . – Vậy anh đến đây để làm gì ?
2 lỗ mũi của Boone hơi phồng ra vì tức giận , nhưng gã cố giữ bình tĩnh .
– con nghĩ chắc bố muốn biết tin tức chính xác . gia đình Garner đã chuyển đến ở tại trại Cee Bar.
– anh có chắc như thế không ? Max hỏi
– Hôm qua Dallas đã thu xếp để trả lại điện thoại và những tiện nghi ở toa moóc . Bây giờ không còn gì để lại đó hết .
– tôi không nghĩ đến chuyện Echohawk có xu hướng thu nhận những kẻ bơ vơ .
– Đáng tiếc là anh ta không nhớ điểm này sớm hơn , Max nói , giọng khiển trách gay gắt . Nếu anh nói trước, có lẽ chúng ta có kế hoạch hữu hiệu hơn. Bây giờ thì vấn đề trở lên phức tạp rồi đấy.
– Con biết , Boone đáp .
– chúng ta phải tìm cách lợi dụng việc này sao cho có lợi, Max nói rồi nhìn con trai với ánh mắt khó chịu. – Còn chuyện cỏ khô , anh đã làm được gì rồi .
– chưa làm gì hết .
– Tại sao chưa? – Max hỏi với giọng ra lệnh .
– tối chủ nhật sẽ có trăng non , bonne đáp . – Lúc ấy mới thuận tiện việc ra tay .
– anh phải lo thực hiện cho thành công đấy . Ông ta nói xong liền để tay lên bộ phận điều khiển xe lăn , cho xe chạy đến khu vực cầu thang máy , mặc Boone đứng lại 1 mình tại chỗ .
*
Những cây thông đủ cỡ , có nhiều kiểu khác nhau dựng trước cửa hàng tạp phẩm , toả mùi nhựa thơm ngát . Vừa bước xuống xe tải nhỏ , Empty Garner liền bước đến để xem số cây thông ấy . Mới đi nhà thờ về nên ông già mặc bộ đồ mà ông thường gọi là áo quần đi lễ nhà thờ . Bộ áo quần cắt theo kiểu miền tây, cà vạt bằng khăn quàng và cái mũ cao bồi không có 1 vết dơ .
Khi Quint bước đến , Empty lôi ra 1 cây thông cao gần 2m nói :
– trông cây này được đây .
khi Dallas thấy ông chọn cây thông , nàng liền từ lối vào chạy đến , cau mày hỏi :
– Ông làm gì đấy ông?
– chắc cháu cũng thấy ông làm gì rồi đấy , ông già đáp , giọng hơi bực bội . – Ông chọn cây thông . lễ Giáng sinh thì phải có cây thông chứ?
Nàng nhìn Quint với ánh mắt dè dặt .
– Nhưng chỗ ta ở không phải nhà mình, ông à, nàng nhắc nhở ông cụ .
– cô và bác đang ở đâu thì đó là nhà mình rồi . Quint đáp với nụ cười trên môi . – Tôi đồng ý với bác Empty . Đón lễ Giáng sinh thì phải có cây Giáng Sinh .
– Nếu thế thì tôi nghĩ là chúng ta phải có thôi , Dallas đáp , thở dài nho nhỏ ra chiều nhượng bộ – Vậy thì chúng ta phải lục tìm trong mấy cái thùng để lấy cái bệ đựng cây và đồ trang trí để trong nhà kho.
– Chiều nay chúng ta làm là tuyệt nhất , phải không ? Empty hỏi .
– Phải , lần này nàng cố cười . – Bây giờ 2 người chọn cây, còn tôi mua sữa , bánh mì và những thứ cần thiết khác . Nhưng đừng chọn lâu đấy nhé . – Nàng dặn , vì tôi mua không lâu đâu.
Vào lúc xế chiều bàn ghế trong phòng khách được sắp xếp lại để có chỗ dựng cây Giáng sinh . Thân cây phải chặt bớt 15cm cho vừa với trần nhà thấp và cái bệ bằng sắt để dựng cây .
Cây dựng trong góc phòng trông thật trang trọng , chỉ còn việc trang hoàng nữa là xong . Những cái thùng đựng đồ trang trí nằm rải rác trong phòng . Ông Empty nắm sợi dây đèn đã được gỡ rối trên tay , bắt đầu công việc trang hoàng .
Quint ngồi xuống nền nhà , kiên nhẫn tìm xem trên sợi dây đèn thứ 3 , gồm những bóng đèn đủ màu được cắm vào ổ cắm trên tường , có bóng nào cháy không . Từ dưới bếp vang lên tiếng bắp rang nổ lốp bốp .
Khi Quint bỏ bớt 1 cái bóng , cả sợi dây bừng sáng
– tìm ra cái bóng cháy rồi !
– Bây giờ ít ra chúng ta đã có 2 sợi dây rồi . Nếu tôi gỡ rối được sợi này nữa là 3 . Ông Empty nói , vừa tháo chỗ bị thắt nút cho lỏng ra .
– cần tôi giúp 1 tay không ? Quint lôi cái phích cắm ra khỏi ổ cắm và đứng dậy hỏi ông già .
– Empty nói định nhờ chàng giúp , thì điện thoại reo .
– anh đi trả lời điện thoại đi . tôi làm được rồi .
Quint đi vào trong nhà bếp thơm mùi bắp rang , nhắc máy điện thoại kiểu xưa có số quay để trên cái bàn bằng gỗ sồi , liếc mắt nhìn Dallas đổ chảo bắp mới rang xong vào cái tô sành lớn.
– Trại Cee Bar đây , chàng lên tiếng .
– Chào Quint , mẹ đây , tiếng trả lời từ bên kia đường dây .
– chào mẹ !
– Mẹ vừa viết xong tấm thiệp chúc giáng sinh cuối cùng , mẹ muốn nói chuyện với con 1 lát trước khi gói quà . con đang làm gì đấy ?
– Chúng con đang trang trí cây Giáng Sinh , chàng đáp khi Dallas đã quay lại lò lửa , rót dầu vào cái soong , rồi bắc soong lên lò lửa .
– con có cây giáng sinh à ? tuyệt quá ! Mà này , con nói ” chúng con ” à ? bà hỏi rồi tự trả lời liền – đúng rồi Jessy dã nói với mẹ người con thuê đã dọn đến ở với con , cùng với cô cháu gái của ông ấy . con biết không , nếu mẹ không lầm thì các thứ trang hoàng cho lễ Giáng sinh thường cất trên gác áp mái ở trại Cee Bar , mẹ cam đoan chúng còn ở đấy .
Con sẽ kiểm tra lại xem , nhưng gia đình Garner có nhiều rồi – chàng đáp , rồi nói sang chuyện khác . – ông ngoại con khoẻ không?
– ông cáu bẳn như mọi khi .
Quint cười khi nghe mẹ đáp .
– lần này ông phàn nàn về chuyện gì thế mẹ?
– cuối tuần này cả gia đình ăn tiệc Giáng sinh ở trại Triple C , mà ông thì muốn tổ chức lễ giáng sinh sớm hơn . Mẹ nghĩ chắc các con không về nhà ăn tiệc được , mọi người đều muốn gặp con.
– chắc năm nay con vắng mặt ở nhà rồi !
trước khi nói tiếp , bà thở dài nho nhỏ , vẻ cam chịu .
– Mẹ nghì thế nào con cũng nói thế . Nếu con về ăn giáng sinh được sẽ tuyệt đấy .
– con sẽ cố gắng . Nhưng Quint không muốn hứa gì hết .
– Mà Quint này , không có lý do gì con không về được vì bây giờ con có người làm thuê ở đó làm các công việc lặt vặt và chăm sóc trại trong khi con đi vắng rồi .
– May ra tình hình yên ổn , con mới hy vọng về được
– những hạt bắp đầu tiên nổ lốp bốp rời rạc trong sooong đậy kín . Dallas liên `lắc lui lắc tới cái soong thật mạnh trên lò lửa .
– tốt hơn là con nên về đây , Cat dặn và muốn nói thêm về chuyện này nhiều hơn , nhưng bà nghe có tiếng nổ lách tách gần đâu đấy qua máy . – tiếng gì ồn thế Quint ? Dallas đang rang bắp .
– Mẹ tưởng con và họ đang trang hoàng cây Giáng sinh chứ ?
– Đúng thế . Gia đình Garner có truyền thống xâu bắp rang để treo trên cây Giáng Sinh – Quint tìm cách thay đổi chủ đề , không nói nhiều về giáng sinh nữa , chàng liền hỏi về Trey .
May là mẹ chàng sẵn sàng chuyển sang nói về đề tài khác ngay , đưa chàng trở về với những ngày gia đình sum vầy hạnh phúc , cũng như những chuyện vui ở Triple C, 2 mẹ con nói chuyện với nhau thên 10 phút nữa rồi kết thúc .
– cho con gởi lời chào mọi người , Quint nói – Và nói cho mợ Jessy biết công việc ở đây trong mấy ngày qua đều yên ổn . Hy vọng trong những ngày tới sẽ được như vậy .
– Mẹ sẽ nói với mợ ấy biết , bà hứa , – thương con , Quint . Hẹn gặp con vào ngày Giáng Sinh .
– con cũng thương mẹ , chàng nói và gác máy .
Khi Quint trở lại phòng khách , cây Giáng Sinh sáng lấp lánh với đèn đủ màu xanh đỏ , trắng , vàng . Dallas dang đứng trên cái thang cao hơn 1m , sắp xếp lại những dây đèn mắc trên các cành cây đế nhìn vào cho đẹp mắt hơn . Empty ngồi trên ghế , thố bắp rang kẹp giữa 2 đùi , 1 tay cầm cây kim dài , tay kia cầm hạt bắp rang nở trắng như bông .
– Tôi thấy bác đang gỡ rối những bóng đèn kia mà . Quint nói . Cây giáng sinh trông đẹp rồi .
– còn đẹp hơn nữa , empty nói rồi hất đầu chỉ tô bắp rang thứ 2 trên bàn . lấy kim chỉ và bắp xâu đi . Ông già xuyên cây kim qua hạt bắp rang , rồi đẩy hạt bắt xuống .
– Dallas đem bớt bắp đi . Trên cây không còn chỗ để trang trí nữa .
– bắp rang hết là vì cháu biết ông ăn bớt nhiều . nàng đáp , nhìn ông cười tủm tỉm .
– bắp quá thơm ngon . Quint nắm 1 nắm đi đến ghế đệm dài , đẩy 1 thùng đựng đồ trang trí sang bên và ngồi xuống . có ngón nghề gì trong việc này không ? chàng hỏi và bỏ vài hạt bắp vào miệng .
chỉ còn ngón duy nhất là xâu chỉ qua kim , Empty đáp rồi nhìn chàng ngạc nhiên . – Anh chưa xâu bắp rang bao giờ à ?
– chưa , chưa bao giờ , Quint đáp và đưa tay lấy cây kim dài cắm trên chiếc gối găm kim hình quả dâu tây , chàng lấy cuộn chỉ nằm bên cạnh , loại chỉ cực kỳ bền .
– không khó khăn gì hết . Dallas lên tiếng . chỉ chú ý đừng đẩy những hạt bắp quá gần nhau và sơ ý đẩy hạt bắt ra khỏi đầu sợi chỉ thôi .
– tôi biết bây giờ người ta dùng những vòng hoa bán ở cửa hàng , nhưng tôi nghĩ khi còn nhỏ mọi người đều đã xâu bắp rang , empty nói .
– tôi thì không . nhưng tôi nhớ có 1 năm tôi cắt những mảnh giấy đủ màu sắc , dán chúng lại thành 1 vòng trên cây . Quint kéo chỉ trong cuộn ra . sợi chỉ cần dài bao nhiêu ?
Thấy đèn đã được sắp xếp lại vừa ý , Dallas xuống thang , đi đến ghế nệm dài để chỉ cho chàng làm . khi nàng cúi xuống tháo chỉ ra , đuôi tóc văng ra phía trước , lướt qua mặt chàng . nàng tự động hất nó sang bên kia , nhưng Quint đã kịp ngửi thấy dầu gội đầu nàng dùng thơm mùi dâu tây .
từ ngày Dallas đến ở trong trại Cee Bar đến giờ , đây là lần đầu tiên nàng đứng gần chàng như thế này. Sự gần gũi kích thích chàng, làm cho chàng cảm nhận rõ hơn về nàng, khiến chàng trở nên thiếu tự nhiên .
Sau khi tháo cuộn chỉ cho dài thêm 3 tấc nữa , nàng nói :
– dài chừng này là vừa . nàng lấy kéo cắt chỉ khỏi cuộn – Mắt kim to như thế này chắc anh xâu chỉ không khó khăn gì .
khi nàng đứng nán lại gần chàng , để xem chàng làm ra sao, Quint phải dằn lòng để khỏi nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình trên ghế nệm dài . Thay vì thế, chàng tập trung vào việc xâu chỉ qua mắt kim , và xâu được ngay trong lần đầu .
– rất tốt , nàng vừa thán phục vừa ngạc nhiên .
– tôi không phải là người chưa làm quen với kim chỉ, Quint nói với vé tự mãn pha chút đùa bỡn . – Cách đây lâu rồi , mẹ tôi nói rằng tôi phải chọn 1 trong 2 con đường ; hoặc là tìm tiệm giặt áo quần nào đáng tin cậy chịu bằng lòng khâu lại các đường viền bị xơ chỉ, kết lại nút , khâu lại các túi áo quần bị rách , hoặc là tôi phải học cách để tự làm lấy . tôi nhanh chóng khám phá ra đây là kỹ năng có ích mà người độc thân cần phải có , cùng như cần biết nấu nướng vậy .
nàng cười , nụ cười chỉ trong nháy mắt , thân ái và có vẻ trêu chọc .
– anh là người biết nghe lời . thật đáng ngạc nhiên .
– tôi nghĩ chắc cô ngạc nhiên lắm . Quint cười trêu nàng , vô tình nhìn vào đôi môi của nàng .
ánh mắt chàng dừng lại trên môi nàng lâu mấy giây . Chàng liền cảm thấy nàng có vẻ lạnh lùng , sự thân mật vừa diễn ra trong chốc lát giữa 2 người liền biến mất .
Quả đúng như vậy, Dallas quay đi .
– Bây giờ 2 người xâu bắp rang , còn tôi đi treo các thứ trang trí lên cây . Nói xong , nàng bưng cái thùng gần nhất đến cây giáng sinh .
Giây phút bên cạnh nàng thật thú vị đối với Quint . Nhưng Empty không để ý đến chuyện ấy , mấy ngón tay già nua sần sùi của ông tiếp tục xâu bắt rang vào sợi dây chỉ dài .
– tôi nhớ các con tôi khi còn nhỏ thường làm sợi xích bằng giấy, Empty nói . dĩ nhiên vào thời ấy , chúng tôi làm hồ bằng bột và nước để dán giấy . Những sợi xích giấy và bắp rang . nếu anh cho tôi là cổ xưa cũng được , nhưng theo tôi thì cây Giáng sinh phải trang hoàng như thế . Bây giờ người ta dùng dải vải lớn treo lỏng đỏng khắp cây , trông chẳng khác gì cây nêu vào ngày 1 tháng 5 .
– Bác nói thật giống bố tôi , Quint nói , miệng mỉm cười , chàng nhớ bố cùng không ưa lối trang trí cây giáng sinh theo kiểu thời Victoria .
– ông ấy cũng không thích như thế hả ? Empty hỏi .
không . Nhưng Quint không chỉnh lại cách dùng thì hiện tại của ông lão .
– Bố anh cũng làm ở trại Triple C à ? Dallas treo 1 vật trang trí lên 1 cành cây trên cao .
– không , ông ấy làm cảnh sát trưởng ở địa phương .
Nàng quay người nhìn chàng , mắt mở to ngạc nhiên .
– thế à ?
Quint nhẹ gật đầu đáp lại , rồi chàng cảm thấy cần phải nói hết sự thật .
– ông đã bị giết vào mùa hè vừa qua khi dừng lại mua xăng và gặp bọn cướp đang ở đấy.
– tôi thật sự xin lỗi ! Những từ thốt lên dịu dàng , xuất phát từ tấm lòng chân thành đã làm cho chàng cảm thấy được an ủi .
– cô không biết mà , chàng nói nho nhỏ .
– thật giống như … Dallas nói nửa chừng .
– chuyện thật đau đớn , Empty nói , lắc đầu buồn bã .
– tôi đoán ông ấy có mang theo huy hiệu khi đi tới đó .
– đúng thế – Quint đáp , – Mỉa mai thay là ông định xin về hưu vào năm sau khi đủ tuổi , và sau đó sẽ về làm việc trong trại . chúng tôi có 1 trang trại rộng , nhưng nhỏ hơn trại Cee Bar . Bô tôi không muốn trại lớn hơn . Ông muốn giữ cái trang trại chỉ cần 1 người làm này , để ông có thể tự mình làm lấy . Trong trại không có máy kéo . Tất cả đều do ngựa kéo , từ cắt cỏ đến chở cỏ ra cho bò ăn .
– anh phải bán trang trại sau khi ông ấy chết , phải không ? Empty hỏi .
– không , mẹ tôi vẫn giữ lại , nhưng bà phải dùng người trại triple C để điều hành cho bà .
Ông già cau mày :
– tại sao bà ấy không giao trại ấy cho anh ?
Ông nội ! Dallas lên tiếng trách ông , giọng gay gắt . – ông không liên quan gì đến chuyện này hết !
– cháu đừng ngăn ông nói , Empty đáp vẻ tức giận .
– chuyện con trai kế tục công việc của bố mình khi bố mất là chuyện rất tự nhiên trên đời.
– vì tôi đang làm cho trại triple C , nên tôi phải tiếp tục làm ở đấy chứ . Quint nghĩ rằng nói như thế dễ dàng hơn là giả thích tham vọng của mẹ chàng là muốn chàng ở triple C . Nhất là khi chàng không đồng quan điểm với mẹ . Đấy là vấn đề riêng tư giữa mẹ con chàng .
– và anh được trả lương để làm việc ở đấy . Empty nói rồi bồng nhớ ra , – Ít ra anh đã làm ở đấy cho đến khi anh đến đây . Ông dừng lại đưa mắt nhìn Quint với vẻ ưu tư . Tôi nghĩ chắc bố anh dã dạy anh 1 vài điều trong luật để đối phó với bọn vô lại như gia đình Rutledge . anh không thuộc loại người khi gặp chuyện khó khăn thì cuốn gói bỏ đi chứ ?
– không , chàng đáp 1 cách cương quyết , không khoe khoang , do dự .
Empty cười khúch khích 1 mình .
– thế thì ở đây quá hấp dẫn .
chúng ta nói chuyện gì khác chuyện nhà Rutledge được không ? Dallas bực mình phản đối . chuyện này không hợp lúc trang hoàng cây Giáng sinh .
Dallas nói đúng , – Quint đồng ý .
Empty vội giơ 2 tay lên với vẻ thất vọng :
– anh mà cũng nói thế à ? bây giờ thì Dallas cứ tin chuyện gì mình cũng đúng hết , và rồi chắc không ai sánh được với nó . Nó đã nghĩ nó biết hết mọi chuyện .
– Ấy là cháu học theo ông – Dallas đáp, giọng châm biếm. – Học theo ông cái gì? Đấy, nó nói ngoa cho tôi. Thỉnh thoảng nó không kính trọng người già.
– Trời đất – Nàng thốt lên – Cháu không đồng ý với ông điều gì đấy, không có nghĩa là cháu không kính trọng ông.
Những cuộc cãi vã ôn hoà cuối cùng cũng chuyển sang vấn đề khác ngoài gia đình Rutledge, đúng như điều Dallas mong muốn. Quint nghĩ không phải chỉ có chàng ý thức đựơc điều này.
Bây giờ lời lẽ nhẹ nhàng hơn. Câu chuyện không còn bị áp đặt mà đến 1 cách tự nhiên…cùng với những tiếng cười.
Đến khi mặt trời lặn, cây Giáng sinh đã đựơc trang hoàng xong, nhiều vật trang trí sáng long lanh, sợi dây bắp rang trắng xoá, bên cạnh những ngọn đèn màu lấp lánh, và trên chóp cây gắn một ngôi sao bạc. Để cho Dallas và ông nội nàng dẹp các thùng không vào tủ trong buồng ngủ, Quint đi ra ngoài làm những việc lặt vặt vào buổi xế chiều, lúc trời còn đủ sáng. Khi chàng quay vào nhà, cả 3 người xúm lại cùng ăn bữa ăn nhẹ.
Sau khi đĩa đã rửa xong, họ đi vào phòng khách, không khí thân ái vẫn tràn ngập trong ngôi nhà. Như mọi khi, ông Empty ngồi vào ghế xích đu ngửa ng ra sau và mở máy truyền hình ra xem. Quint ngồi duỗi chân trên ghế đệm dài. Dallas lục tìm tờ tạp chí trên giá gỗ, ngồi cuộn mình trên ghế xích đu có đệm cao
Quint nhìn cây giáng sinh, rồi nhìn vào trong lò sưởi tối đen – Đêm như thế này người ta muốn có lửa reo tí tách trong lò sưởi.
– Thế thì tuyệt rồi – Empty đáp – Nhưng đêm nay trời quá nóng.
– Nếu ở đây có chị họ Laura của tôi, chị ấy sẽ mở máy lạnh rồi đốt lửa trong lò – Quint cười, chàng nghĩ chị ấy sẽ làm đúng như thế.
Empty ngửa đầu ra sau, nhìn Quint với vẻ ngạc nhiên.
– Làm thế thì điên quá!
– Laura không nghĩ thế – Quint đáp
– Trời, làm thế vừa tốn tiền vừa phí củi – Empty nói.
– Tôi và bác đều nghĩ như thế – Quint đồng ý. Chàng để 2 tay ra sau gáy, mắt thẫn thờ nhìn lên tivi đang chiếu chương trình quảng cáo xe tải.
Từ ghế xích đu phát ra tiếng càu nhàu.
– Ta phải nghĩ như thế thôi.
Bộ ghế xích đu keo kót két, Dallas để tờ báo sang bên và đứng dậy. Quint nhìn theo nàng đi ra rồi biến mất ở hành lang phía sau.
– Cái con này thật kỳ! – Empty thở dài, hơi bực bội. – Nó chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ. Chắc anh cho như thế chẳng có gì xấu, nhưng thỉnh thoảng tôi muốn nó ngồi yên một chỗ.
Có tiếng lẹt xẹt ở hành lang, nhưng vì tiếng trong tivi đang ồn, nên Quint không xác định đựơc đấy là tiếng gì. Mấy phút sau, Dallas hiện ra, hai thay ôm cái thùng lớn bằng bìa dày.
Thấy thế, Empty cau mày hỏi:
– Cháu lôi cái ấy lại đây làm gì? Chúng ta vừa dẹp cái thùng ấy xong mà.
– Cháu nghĩ Quint nói đúng. Lò sưới cần cái gì cho sáng – Nàng để cái thùng xuống trước lò sưởi, mở nắp đậy ra.
– Trông anh đang thoải mái. Đừng đứng dậy. Tôi làm một mình được rồi – nàng nói rồi kéo ra một phần vòng hoa thông nhân tạo, để sang 1 bên
Khi nàng lấy ra những cây đèn cầy to trắng toát, Quint hiểu ngay ý đồ của nàng. Chỉ một lát sau những cây đèn cầy có chiều cao khác nhau đã đựơc cắm trước lò sưởi, vài cây cắm trong lò, và còn lại một số cắm trên tấm ván để trên vỉ lò.
Nàng vào bếp lấy ra hộp diêm. Dallas quẹt diêm, thắp vào từng bấc đèn cho đến khi có 6 ngọn lửa bừng cháy ngọn lửa cao và sáng.
– Trông thế nào?- Nàng bước lui ngắm thành quả.
– Tuyệt! Rất tuyệt! – Quint đáp.
– Nếu cháu hỏi ông, ông sẽ nói chỉ phí đèn cầy vô ích – Empty nói.
Dallas nhìn ông với ánh mắt trách cứ, nhưng thích thú đầy tình thương – Và còn nói: “Chà, đồ tào lao” nữa chứ – Nàng quay sang nhìn lò sưởi, với ánh mắt suy tư – Còn cần vài thứ nữa – nàng nói rồi lấy vòng hoa thông lên.
Với sự khéo léo, thành thạo, Dallas vắt vòng hoa lên bệ lò sưởi, dằn ở mỗi đầu thêm 2 cây đèn cầy to nữa, và để thêm vài cành cây có quả mọng giả tạo.
– Trông như thế nào? – Dallas bước lui để nhìn lui cho kỹ.
– Trông quá đẹp – Quint đáp
– Tôi cũng nghĩ thế – nàng nói rồi với tay lấy cái thùng đã rỗng gần hết. Nàng đem cái thùng đi ra hành lang và một lát sau quay lại với 2 tay không. Empty nheo mắt nhìn nàng.
– Có phải cháu bận lo trang hoàng không?
– Thì ông đã nói là chúng ta phải có cây Giáng sinh mà – Dallas đáp – Nhưng, cháu làm xong rồi…ít ra là bây giờ. Mà tại sao ông hỏi thế?
– Vì, thay vì đi tới đi lui trước máy truyền hình, thì cháu nên ngồi 1 chỗ mà xem chắc tốt hơn – Ông đáp.
– Ông khỏi lo. Cháu sẽ xuống bếp pha coca để uống. Có ai muốn uống không?
– Nghe đựơc đấy, nhưng giá cháu ngồi 1 chỗ mà uống thì hay hơn – Empty đáp, và giả vờ làm ra vẻ cáu bẳn. Khi nàng ra khỏi phòng, ông nhìn qua Quint – Anh thấy tôi nói chưa? Nó không bao giờ ngồi yên đựơc 2 phút.
Nhiều tiếng ồn từ dưới bếp vang lên, tiếng kéo hộc tủ và cửa tử đựng thực phẩm mở ra đóng vào, tiếng nước chảy trong chậu rửa, và tiếng va chạm của các đồ dùng để trên mặt quầy. Lẫn lộn với các tiếng đó là tiếng lò vi sóng kêu o o .
Mấy phút sau, Dallas đi vào phòng khách, mang theo cái khay với 3 ly coca bốc khói, trên mỗi ly có miếng kẹo mềm. Nàng để khay xuống bàn, Quint ngồi thẳng người lên, lấy ly của mình.
Khi Dallas bưng ly nàng lên, ông Empty chỉ vào ghế xích đu trên bệ
– Bây giờ cháu ngồi xuống đây mà uống.
– Cháu cũng định làm thế đấy – Nàng ngồi xuống ghế, hai tay bưng cái ly.
Thế nhưng, dù nàng ngồi với vẻ thoải mái, nhưng Quint vẫn nghĩ rẳng lòng nàng đang bồn chồn bất ổn.
– Có phải cô đứng ngồi k yên vì k có sách để đọc k?
Nàng vội nhoẻn miện cười như chấp nhận câu hỏi của chàng.
– K có sách để đọc, k chạy từ bàn này qua bàn nọ ở quán ăn, k vội vã đến cửa hàng thức ăn gia súc, rồi hấp tấp về nhà nấu vội bữa ăn trước khi đi học. Tất cả những chuyện đó đã hết rồi. Nhưng tôi vẫn có cảm giác đã có chỗ khác thay vào, đã có việc khác để làm. Ngồi 1 chỗ không làm gì thì chán lắm!
Giải pháp của Empty rất đơn giản:
– Cháu chỉ ngồi đây và đừng suy nghĩ chuyện ấy nữa.
– Cháu ước chỉ làm đựơc như thế, – nàng nói và uống 1 hớp coca, rồi lấy tờ tạp chí lên, lật ra xem.
Ngay sau khi uống hết ly coca, Dallas vẫn còn ngồi trên ghế. Empty là người đầu tiên đứng dậy, đưa tay che miệng ngáp dài.
– Ha à à! – Ông lắc đầu như thể làm cho đầu óc tỉnh táo rồi ngồi dậy, chân gác lên ghế xích đu hạ xuống nền nhà – Mỗi khi uống coca là tôi buồn ngủ. Tốt hơn là tôi nên đi ngủ.
Ông đứng dậy, đưa cái điều khiển tivi cho Quint, rồi trước khi đi về phòng ngủ, ông dặn Dallas:
– Đừng quên tắt điện cây thông và thổi tắt hết đèn cầy trước khi đi ngủ.
– Vâng, cháu sẽ không quên – nàng hứa.
Ông Empty đi ngủ đã chấm dứt những phút nhàn rỗi của Dallas. Ngay khi cửa phòng ông đóng lại, Dallas vươn người lên cầm lấy ly coca k của ông nội. Nhưng Quint đã lấy trước nàng, để vào khay cùng với ly của chàng.
Khi nàng đứng lên, chàng cũng đứng dậy, cầm khay trên tay.
– Muốn đặt ly lên khay, để tôi mang xuống bếp luôn không?
Nhưng nàng đưa tay lấy cái khay.
– Đựơc rồi. Để tôi làm cho.
– Tôi làm cũng đựơc – Quint đáp, nhoẻn miệng cười, nhớ lại lần đến cửa hàng bán thức ăn gia súc, nàng cũng trả lời chàng 1 câu như thế.
– Tôi biết – Lần này khi nhìn chàng, ánh mắt nàng k có vẻ gì ngượng ngùng, khó chịu – Nhưng chắc anh cảm thấy khó chịu khi để người khác làm công việc của mình.
– Nếu thế thì cô đem ly của cô, còn tôi đem những cái này – Nàng chưa kịp nói rằng công việc này không cần đến 2 người, thì chàng đã đi vào bếp.
Hành động của Quint khiến Dallas thích quá đến nỗi nàng không biết làm gì hơn là cười và đi theo chàng. Nàng nhìn đôi vai rộng của chàng, và như mọi lần trước, nàng thấy khó mà không nghĩ đến thân hình rắn chắc của chàng.
Thực vậy, nàng biết có ít đàn ông đẹp trai hơn Quint, và không có ai không biết điều này. Thế nhưng hình như Quint không biết điều này. Hay là nếu có biết đi nữa thì chàng cũng rất ít chú trọng đến bề ngoài của mình. Tuy nhiên, nàng sẽ không dùng tính từ “giản dị” để nói về chàng, nhất là khi có nhiều tính từ khác nhau thích hợp hơn với chàng là vững vàng, mạnh mẽ, giỏi giang, chắc chắn và cẩn thận.
Ngay khi đã có 1 danh sách gọi tên tính tình của chàng, Dallas vẫn không biết những tính tốt này có phải là lý do khiến nàng cảm thấy an toàn khi Quint ở gần nàng hay không, mặc dù thực tế cho thấy nàng không hề phải lo lắng gì. Nhưng sự an toàn không hẳn đã tạo cho nàng cảm giác thoải mái khi có sự hiện diện của chàng bên nàng, cảm giác này rất mạnh, rất sâu đậm đến nỗi nhiều lúc làm cho nàng khó thở.
Đây là lần đầu tiên Dallas để cho mình khám phá phản ứng của mình đối với chàng, và kết quả là nàng thấy bối rối.
Quint đi trước nàng, để cái khay lên quầy.
– Để ly vào chậu rửa – Dallas nói với chàng – Sáng mai tôi sẽ rửa cùng với đĩa ăn sáng luôn.
– Cô biết không – Quint vừa nói vừa mở vòi nước vào đầy 2 ly trước khi bỏ vào chậu rửa – trang trí cây Giáng sinh nhắc tôi nhớ mình chưa mua quà Giáng sinh. Theo cô thì tôi nên mua gì cho mẹ tôi?
– Nếu bà giống hầu hết các bà mẹ khác – Dallas trả lời khi để cái ly của mình vào chậu – thì bà chắc sẽ thích bất cứ quà gì anh mua cho bà.
Quint nhướn mày nhìn nàng và cười.
– Nếu thế thì không gợi ý đựơc gì rồi!
– Tôi nghĩ là không – Nàng mở miệng cười và đứng yên trước cặp mắt màu khói kỳ lạ đang nhìn nàng.
– Cô nên cười như thế nhiều hơn. Cô có nụ cười rất đẹp – chàng nói nho nhỏ.
Chàng nhìn nàng đăm đăm, lộ vẻ ham muốn. Ánh mắt của chàng khuấy động những tình cảm thắm thiết trong lòng nàng.
Dallas nghĩ nàng nên nói cái gì…làm cái gì đó để có thể dứt ra khỏi tình cảnh này.
Nhưng chính Quint đã quay đi
– Tôi nghĩ tôi phải theo gương bác Empty, phải đi ngủ thôi.
Còn lại 1 mình trong nhà bếp, Dallas bấu tay vào mép quầy có chậu rửa, mạnh đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch, nàng ngạc nhiên thấy mình khát khao đựơc cảm thấy hơi ấm nụ hôn của chàng, muốn thưởng thức cơn đói tình mà nàng đã thấy trong mắt chàng. Nàng cho mình là điên, nhưng sự thật là như thế
Giấc ngủ không đến. Ngôi nhà cổ không đựơc xây dựng cách âm. Thế nhưng, đêm nay hơn bất cứ đêm nào, Quint nghe đựơc tiếng động từ Dallas kể cả tiếng cót két của lò xo giường khi nàng chui vào chăn. Chàng lăn người nằm nghiêng, cố xua đuổi hình ảnh nàng nằm trên giường ra khỏi đầu óc mình, nhưng không dễ gì xua đựơc lòng ước muốn nàng cùng nằm trên giường với chàng.
Quint mơ màng giữa trạng thái thức và ngủ một hồi lâu. Vì giấc ngủ của chàng không sâu và không yên, nên chỉ cần 1 tiếng động nhỏ thôi là chàng tỉnh dậy ngay.
Thình lình có tiếng động, Quint trở người, ngẩng đầu lắng nghe. Một lát sau, tiếng động vang lên nho nhỏ. Quint đang cố lắng nghe xem nó phát ra từ đâu, thì bỗng nghe tiếng ngựa hí hốt hoảng trong bãi. Rồi có tiếng gà kêu quang quác.
Đoán có con gấu mò vào nhà kho, Quint liền tung chăn, nhảy xuống giường, quơ tay lấy cái quần xanh. Chàng xỏ chân vào quần dài, cái nút, và mang ủng vào.
Chàng ra khỏi phòng ngủ, thẳng đến tủ súng ở phòng khách. Chàng lấy khẩu súng săn, nhét vào 2 viên đạn.
Khi đi ra cửa, chàng thấy có ánh sáng bất thường ở ngoài cửa sổ truớc. Cảnh tượng ấy làm cho chàng thót người như bị điện giật.
– Lửa! – Chàng hét lớn và chạy ra cửa, không chú ý là mình mang khẩu súng trên tay.
Chàng không ngờ ánhs áng lung linh ngoài cửa sổ chính là do ngọn lửa cháy ở bãi cỏ chiếu vào, ngọn lửa bắt rất nhanh trên các bó cỏ khô. Rồi ánh sáng khác nữa đã chặn chàng đứng yên 1 hồi, ánh sáng này từ chỗ gần nhà kho chiếu đến.
Quint đưa mắt nhìn sang đó, thấy ánh lửa đang cháy lan trên đống cỏ khô ở trong bãi quây ngựa. Qua ánh sáng, chàng thấy bóng những con ngựa đang chạy quanh hoảng loạn.
Quint liền chạy đến bãi quây vì nghĩ rằng việc thả những con ngựa là ưu tiên hàng đầu. Mới chạy đựơc nửa đừơng trong sân trại, thì chàng thấy một bóng người đội mũ in trên nền đất của đừơng xe chạy. Chàng nghĩ đó là kẻ đã gây nên cảnh hoảng loạn này.
Quint điên tiết, dừng lại, kê súng lên vai, bóp cò 2 phát, mặc dù chàng biết mục tiêu nằm ngoài tầm ngắm nhưng cũng thị uy. Bóng người cúi rạp xuống trước khi hắn biến mất trong bóng đêm.
Quint định chạy theo tên côn đồ, nhưng tiếng súng làm cho những con ngựa hoảng sợ thêm. Chàng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải cứu những con ngựa ra khỏi đám lửa.
KhI mở cổng bãi quây và lùa đựơc bầy ngựa hoảng sợ ra khỏi nơi nguy hiểm, chàng thấy ông Empty đang dùng vòi tưới, phun nước vào đám cỏ khô quanh bãi quây ngựa, còn Dallas cầm chìa xóc vào đám cỏ khô đang cháy, hất chúng ra khỏi đám cỏ khô chưa cháy.
Qua làn khói và tiếng lửa cháy xèo xèo, Quint thấy mái tóc vàng đồng của Dallas sổ tung ra khi nàng quay mặt tránh hơi nóng của lửa. chàng liền giật cái chìa trên tay nàng và đẩy nàng sang 1 bên.
– Cô hãy ra khỏi đây, lấy mũ đội trùm tóc lại – chàng nói rồi thọc chìa vào bó cỏ, tiếp tục làm công việc của nàng mà không hy vọng gì thành công. Không biết làm gì, Dallas ngần ngừ chỉ trong nháy mắt rồi đâm đầu chạy vào nhà. Quint liếc mắt nhìn Empty.
– Ông đã gọi cho sở cứu hoả chưa?
Empty gật đầu cụt lủn đáp lại, nhắm vòi phun vào các bó cỏ khô.
– Chắc họ đang trên đường đến đây. Không biết họ có làm đựơc gì ra trò không – ông ta nói thêm, vừa liếc mắt nhìn đám cỏ khô dọc theo hàng rào đang bốc cháy dữ dội – tôi hy vọng anh bắt đựơc cái thằng khốn nạn đến đốt ở đây chứ?
– Nó ở xa quá.
– Tôi cũng nghĩ thế- Empty đáp, rồi nói thêm với giọng gay gắt – Anh có muốn tôi hỏi lại cho chắc xe cứu hoả đã khởi hành đến đây chưa không?
– Thôi, cám ơn.
Khi Dallas quay ra với họ, Quint thấy nàng đội cái mũ lưỡi trai của cửa hàng bán thức ăn gia súc trên đầu, tóc không còn xoã xuống 2 vai nữa. Vừa thở hổn hển, nàng vừa chỉ tay vào dãy cỏ khô bên hàng rào, nói :
-Cỏ bắt lửa – Giọng nàng hoảng hốt, muốn nói lên sự khẩn cấp trong việc chữa cháy ở đấy.
Quint nhìn về phía ấy, trông thấy khu vực bên kia có đám khói cuồn cuộn bay lên và lửa cháy, chàng xác định vị trí đám lửa lan rất nhanh trên dãy cỏ khô. Chàng biết rõ, cỏ dành cho mùa đông này rất khô và dễ bắt lửa.
– Bỏ đây thôi – Chàng nói với Empty, thảy cái chĩa cỏ sang 1 bên – Giúp tôi một tay lắp cày vào máy kéo – Khi quay vào nhà kho, chàng đẩy Dallas về phía nhà – Cô hãy đi lấy chăn, đựơc chừng nào hay chừng đó, ném hết lên xe tải cùng với cái xẻng và những xô nước, xách đựơc chừng nào tốt chừng ấy.
Không có thì giờ để hỏi mệnh lệnh của chàng. Tất cả đều biết thời gian là đồng minh của lửa chứ không phải của họ. Trong khi Dallas chạy đi lấy chăn mền thì Quint nhảy qua hàng rào bãi quây ngựa, mở rộng 2 cánh cửa nhà kho, đầu máy kéo để trong ấy. Empty nhảy lên ngồi trên máy kéo, nổ máy. Quint leo lên ngồi phía sau ông, níu chặt tay vào ghế ngồi khi chiếc xe chạy ra khỏi nhà kho, máy nổ rầm rầm tiến tới chỗ có lưỡi cày nằm bên khu nhà. Với tài lái xe khéo léo, Empty cho xe lùi sát vào lưỡi cày, Quint nhảy xuống, móc lưỡi cày vào sau xe. Khi chàng vừa nhảy lên, Empty lái xe chạy đi.
Toàn bộ công việc chỉ diễn ra trong vài phút. trong thời gian ngắn ngủi ấy, ngọn lửa tiến thêm 1 đoạn 50m nữa trên dãy cỏ khô dễ cháy. Lửa cháy nhanh như gió.
Lửa trông như quái vật, đi đến đâu nó ngốn hết các thứ đến đó, không hề tỏ ra thoả mãn chút nào. Khói cuốn cuồn cuộn bốc ra phía trước, tàn lửa bay lên theo, trông như những cặp mắt của loài quỷ sứ trong bóng tối.
Khi chiếc xe chạy hết tốc lực ra khỏi sân trại, bộ lưỡi cày kêu lẻng kẻng phía sau, Quint thấy Dallas từ trong nhà chạy ra, hai tay ôm bó chăn mềm. Rồi chiếc xe chạy vào con đừơng trong trại, dùng con đừơng làm lợi thế tự nhiên để chặn lửa lan sang phía đông, họ chạy vòng tới trước ngọn lửa, xông vào trong đám khói dày đặc.
Empty giữ chân trên bàn đạp ga, cho xe kéo chạy băng qua đám khói tới trước. Cuối cùng, khói hết làm cay mắt họ. Họ ra khỏi đám khói.
Níu chặt vào xe, Quint cúi người tới trước, hét to vào tai ông già:
– Chỗ con suối gần đây nằm bên tay phải…chúng ta cố dừng lại ở đấy.
Empty gật đầu, cho biết ông đã hiểu.
Chỗ con suối khô là nơi thiên tạo dưới chân đồi để làm chỗ thoát nước khi có mưa lớn. Tại chỗ này, nơi rộng nhất không quá 1m, lòng suối gồm đất và đá đủ cỡ. Con suối không chảy đến tận trong trại, mà chỉ đến gần đừơng chừng 30m thì rẽ sang hướng khác.
Khi chiếc xe đến 1 điểm mà Empty nghĩ có thể băng qua con suối đựơc, ông giảm tốc độ, thắng xe, mũi xe hướng về phía hàng rào. Ông lôi trong túi áo khoác ra một chiếc kéo cắt dây kẽm gai và đưa cho Quint.
Nắm cái kéo trong tay, Quint nhảy xuống, chạy đến chiếc hàng rào ở bên phải. Đứng 1 bên để tránh dây kẽm gai đập vào người, chàng cắt sợi dây ở phía trên cùng, nghe tiếng “păng” khi sợi dây kẽm gai đứt, rồi cắt sợi dây thứ 2 và sợi thứ 3. Cố gắng để k bị đập vào người, chàng lôi ba sợi dây ra khỏi đừơng, tạo thành 1 lối đi cho xe chạy.
– Tôi đợi Dallas ở đây – chàng hét to cho ông già nghe, vì tiếng máy nổ ầm ầm.
Empty đưa tay vẫy báo hiệu ông đã nghe, rồi cho xe chạy qua chỗ trống trong hàng rào, hạ bộ lưỡi cày xuống khi gần qua hết.
Quint nhìn các lưỡi cày đào xuống lớp đất cứng. Làn khói đầu tiên đã xuất hiện trên đỉnh đồi. Bỗng chàng k biết chọn chỗ này để đào hầm có thể ngăn đựơc lửa k. Chỉ đợi lát nữa sẽ biết thôi.
Khi Dallas lái chiếc xe tải nhỏ đến, đèn phía trước của chiếc xe chiếu sáng đến chỗ khoảng đất thấp giữa 2 ngọn đồi, một luồng khói đen hiện ra trên dốc sườn đồi thứ 1. Khi lửa bén đến đỉnh đồi, Quint nghĩ gió sẽ thổi ngọn lửa xuống rất nhanh.
Chàng bỗng nghe có tiếng còi của xe cứu hoả hú lên từ xa vọng đến. Tiếng còi báo hiệu chàng sắp đươc giúp đỡ, nhưng chàng k thể đứng đợi xe cứu hoả đến, vì khói càng lúc càng mịt mù hơn. Khi chiếc xe tải nhỏ vừa dừng bên cạnh chàng, Quint mở cửa xe, kéo Dallas ra khỏi ca bin
– Cô có đem theo xăng không? – Chàng vừa hỏi vừa leo lên ngồi sau tay lái .
– Có thùng 2 galon ở phía sau xe. Tôi chỉ tìm được có chừng ấy.
– Chừng ấy chắc đủ rồi – Chàng đưa cho nàng cây đèn pin nhét dưới ghế trước, và dặn nàng đứng ở đấy đợi xe cứu hoả.
Chàng kéo cửa xe đóng lại, k để cho Dallas kịp lên tiếng phản đối, lái xe chay vào đồng cỏ. Nàng đứng 1 mình trên đừơng trong trại tối om, nghĩ đến đám khỏi đang dần ào đến.
Một lát sau, chiếc xe tải nhỏ biến vào trong bóng đêm, hình dáng không còn rõ nét nữa. Nàng chỉ còn thấy 2 ngọn đèn đỏ sau đuôi xe và chùm ánh sáng ở đèn trước đang chiếu đừơng. Ông nội nàng cũng ở đâu đấy. Nàng nghe tiếng máy nổ, nhưng không thấy xe đâu.
Quay lại, Dallas đưa mắt nhìn con đừơng trong trại, tai bỗng nghe tiếng còi hụ liên hồi. Nhưng chưa có chiếc xe cứu hoả nào xuất hiện.
Sao nhấp nháy trên bầu trời phía nam. Bầu trời ở đấy sáng lóng lánh tương phản với bầu trời tối đen vì khói ở trên đầu và sau lưng nàng. Nhưng chính tiếng lửa cháy nhắc nàng nhớ đến ngọn gió hú, khiến nàng càng lo lắng thêm.
Tiếng cửa xe đóng mạnh làm cho Dallas quay lại nhìn ra đồng cỏ. Nàng thấy ánh đèn từ xe tải nhỏ chiếu sáng, nhưng ánh sáng không di động. Một lát sau, Quint đi ngay trước chùm ánh sáng, tay sách cái thùng xăng đỏ, rồi biến mất trong bóng tối.
Khi nhìn qua bóng tối để tìm chàng, nàng thấy loé lên 1 thứ ánh sáng lờ mờ. Đấy là ánh sáng do lửa đang cháy bên kia sườn đồi chiếu ra. Dallas lo sợ nhìn xuống con đường trước mắt, cố tập trung nghe tiếng còi hụ trầm bỗng để xác định xem xe cứu hoả đã đến gần chưa.
Một lát sau, nàng giật mình khi nghe tiếng lửa cháy bỗng réo lên phần phật rất gần chỗ đang đứng. Một đừơng lửa dài, vàng chạy dọc theo chân đồi, kéo dài đến tận bên kia đồi. Khi thấy đừơng lửa này, nàng nhận ra rằng Quint đã dùng xăng đốt để chặn đám lửa kia không lan xuống cánh đồng, mặc dù hiện đã lan đến đỉnh đồi. Nhưng đám lửa này cháy rất nhanh, hết sức nhanh.
Tiếng còi hụ réo vang làm át hẳn tiếng thắng rít lên ken két của đoàn xe đang từ ngoài đừơng quốc lộ tiến vào. Cuối cùng Dallas đã thấy xe cứu hoả xuất hiện, nàng vội chạy đến phía đó, bấm đèn ra dấu cho họ thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!