Ngôi Sao Đơn Độc
Chương 12
Sau bình minh một lúc, lửa đã bị dập tắt hết. Những người chữa cháy chia thành từng nhóm nhỏ, đi tìm các chỗ còn nóng để xối nước, xịt nước vào những bó cỏ đang cháy âm ỉ ngoài sân trại, công việc này chỉ cần một chiếc xe với nhân viên là đủ.
Đứng bên cửa sổ nhà bếp, Dallas nhìn rõ cảnh bị cháy ở phía nam của trang trại. Cỏ khô được để ở đấy, bây giờ chỉ còn là một hàng tro than đen dài, thỉnh thoảng mới thấy những chỗ cỏ chưa cháy hết có màu vàng ánh lên trong nắng mai.
Khi thấy đống cỏ khô không còn tí khói nào bốc lên nữa, người lính cứu hoả để cái vòi vào xe. Những người khác đã tháo hết các dụng cụ bảo vệ trên người ra, đang đứng nói chuyện với Quint.
Nhưng chính hai vai buông thõng mệt mỏi của Quint mới làm cho Dallas chú ý. Trên quần jeans và áo khoác vải bông chéo của chàng bám đầy bồ hóng và tro. Dallas nghĩ nếu nhìn gần hơn, thể nào áo quần chàng cũng bị những đám tàn lửa làm cháy xém.
Sau khi nói đôi lời từ giã, Quint bước lui một bước rồi quay lại, đi vào nhà, bước chân chậm rãi, mỏi mệt. Khi nghe thấy tiếng chân nện trên sàn ván ở ngoài hiên, Dallas rời khỏi cửa sổ, đi đến tủ đựng thức ăn trong bếp.
Cánh cửa sau mở ra, Quint bước vào, mang theo mùi khói và tro ẩm. Chàng đưa mắt nhìn quanh bếp và dừng lại nơi nàng.
– Hy vọng cô còn cà phê.
Nàng nghiêng người đóng cửa để làm im tiếng máy của xe cứu hoả đang nổ rầm rầm bên ngoài.
– Vừa pha xong một bình.- Dallas đưa tay lấy cái tách sạch ở ngăn trên tủ bếp.- Xe cứu hoả về hết à?
– Phải.- Giọng Quint có vẻ mệt mỏi.- Chỉ còn hai người ở lại tuyến lửa để đảm bảo rằng lửa không còn cháy âm ỉ. Họ sẽ ở lại đấy cả buổi sáng để kiểm tra cho an toàn.
Quint cởi chiếc áo khoác cùng bộ với quần jeans, uể oải nếm vào cái ghế trong bếp. Dưới áo choàng chàng không mặc gì hểt. Bỗng Dallas choáng váng khi thấy Quint để lưng trần đi đến chậu rửa, tấm lưng cuồn cuộn bắp thịt. Nhưng khi thấy sự tương phản giữa tấm lưng trần sạch sẽ với bộ mặt, cổ, hai cánh tay bám đầy bụi dơ, và một vệt bẩn ở trước ngực, Dallas mới biết chàng đã xông xáo như thế nào.
– Tôi nghĩ ông chỉ huy đội cứu hoả sẽ đến đây vào chiều nay, hay ngày mai,- Quint nói khi mở vòi chỉnh lại nhiệt độ của nước.
– Đấy là tiến trình cơ bản mà họ phải làm. – Nàng rót cà phê đầy tách cho chàng, không nhìn đến tấm thân trần rắn chắc trước mặt mình. Không thể nào không để ý được.- Anh đã nói cho họ biết gã đàn ông chạy rồi chứ?
– Tôi đã nói cho ông chỉ huy đội cứu hoả biết rồi.- Quint xoa xà phòng vào hai bàn tay và hai cánh tay, lên tận khuỷu cho đến khi bọt trắng xoá cả hai tay, rồi mới rửa dưới vào nước.- Cô và tôi đều biết có kẻ đến đốt, nhưng chứng minh có người đến đốt là điều khó. Họ sẽ chỉ kết luận là “đáng nghi ngờ” thôi.
– Tại sao chỉ “đáng nghi ngờ”?
– Vì không có chứng cứ gì cho thấy nguyên nhân gây ra hoả hoạn là do có kẻ nào đấy gây nên. Việc chứng minh có kẻ gây ra hoả hoạn là rất khó.- Quint cúi xuống vỗ nước lên mặt, lên cổ, rồi lại lấy bánh xà phòng.- Với cỏ khô như thế, chỉ cần cái bật lửa hút thuốc là có thể làm cho cỏ cháy liền. Chúng ta chỉ hy vọng kẻ gây ra hoả hoạn ngu ngốc để bật lửa lại thôi…Đó là nếu hắn dùng bật lửa. Nhưng bây giờ loại đuốc cầm tay nhỏ người ta có thể làm được rất dễ.
– Nếu bây giờ người ta có thể tìm được những thứ như thế, thì đấy là chứng cứ rồi, phải không?- Nhưng Dallas không hy vọng tìm được các thứ ấy.
– Những thứ ấy là chứng cứ, phòng giám định có thể nhờ đó mà tìm ra thủ phạm.- Mắt nhắm để khỏi bị xà phòng làm cay, Quint kỳ cọ mặt và cổ.
– Nếu tôi là anh, chắc tôi ngộp không thở nổi.- Dallas lôi cái khăn lau sạch ở ngăn dưới tủ.- Rutledge không bao giờ để cho bộ hạ của hắn phạm phải sai lầm ngốc nghếch đâu.
Quint gật đầu đồng ý, cúi người xuống dưới vòi nước để xả cho hết xà phòng, không lưu tâm đến việc tóc trên đầu có ướt không. Khi chàng đứng thắng lên, đưa tay mò mẫm tìm khăn, Dallas để cái khăn sạch vào tay chàng.
– Cám ơn,- chàng nói, lấy khăn lau mặt trước, rồi lau xuống cổ và cuối cùng lau hai tay. Mồ hóng và bụi bẩn trên mặt chàng đã hết, để lộ nét mệt mỏi. Chàng hít một hơi dài, rồi thở ra.- Tốt hơn rồi, ít ra bây giờ tôi mới cảm thấy trờ lại phần nào là một con người.
– Bây giờ trông anh đã trở lại là một con người rồi!- Dallas nói đùa, mặc dầu tâm trạng của nàng trước cảnh chàng đứng ở trần không có gì đáng vui hết. Da chàng óng ánh ẩm ướt, nước dính vào lông nheo thành hai hàng đen làm nổi bật cặp mắt màu xám.
Quint lau lần cuối cùng nước còn dính ướt ở một bên cổ và nhìn quanh bếp với vẻ ngạc nhiên.
– Empty đâu rồi?
– Ông ngủ ở ghế xích đu gần hai giờ rồi. Ông uống tách cà phê rồi đi làm những công việc lặt vặt buổi sáng, sau đó nằm nghỉ ở ghế, và đặt lưng xuống là ngủ liền.
– Tôi quên chuyện làm các việc lặt vặt.- Quint bực bội nói.
– Đừng lo, các việc đó đã được làm xong rồi.- Dallas thấy khó mà không liếc nhìn bộ ngực rám nắng với đám lông đen ở giữa.
– Cám ơn,- Mắt chàng nhìn nàng thân ái. Miệng mỉm cười, chàng quay về phía bên phải nàng, tựa hông vào quầy có chậu rửa, hai tay còn nắm cái khăn.- Nói đến chuyện cám ơn, ông chỉ huy đội cứu hoả nhờ tôi chuyển lời cám ơn cô. Lính cứu hoả khen bánh sandwich và cà phê mà cô đem ra mời họ đêm qua rất ngon.
– Tôi không nhận lời khen ấy đâu. Sáng kiến mời họ bánh và cà phê không phải của tôi.- Không có lý do gì khiến nàng tiếp tục đứng, thế mà hai chân nàng hình như đã mọc rễ ở đấy.- Nhưng nhân thể chúng ta đang nói về cà phê, tôi đã rót cho anh một tách rồi đấy.- Nàng chỉ tách cà phê trên quầy.
– Cám ơn,- Quint vắt cái khăn cho bớt nước, lau mặt lần cuối cùng, định để sang một bên, nhưng ngần ngừ một lát, lại đưa khăn lên gần mặt ngửi rồi để sang một bên.- Khăn bây giờ hôi mùi khói.
– Thứ gì cũng vậy hết.- Dallas đáp.
– Cô thì không.- Chàng nhìn nàng, đôi mắt như có gì đó tối lại, làm cho mạch máu nàng chảy mạnh.- Cô có mùi thơm của trái dâu tây.- Chàng đưa tay nâng túm tóc trước vai nàng, sờ nhẹ.- Đúng là …mùi thơm của dâu tây.
– Thế à?- Giọng nàng bỗng khản đặc, không phải vì hậu quả của khói.
– Phải.- Tiếng trả lời của chàng nhỏ như tiếng thì thào. Chàng nhích người đến gần nàng hơn, rồi dừng lại, miệng nhoẻn cười, nụ cười hân hoan.- Dallas, cô không biết là cô có vẻ đẹp rất cám dỗ. Hay là tôi bị cám dỗ trước…
Chàng không nói hết câu. Nhưng chàng cúi đầu xuống thấp phía đầu nàng, hai tay để yên hai bên, không đưa ra để kéo nàng vào lòng. Dallas nghe có tiếng cảnh cáo trong lòng mình, khuyên nàng bước đi…bây giờ…khi nàng còn có thể. Nhưng nàng không nghe theo tiếng nói ấy.
Khi môi chàng áp xuống môi nàng, lông mi nàng khép lại. Môi chàng ấm. êm dịu, say sưa, đầy nhục cảm.
Ngây ngất trước nụ hôn, Dallas hoà tan vào chàng, lòng rạo rực ham muốn.
Hai tay nàng lướt trên tấm lưng rắn chắc. Nàng đã mơ ước sờ vào đấy, mơ ước khám phá những bắp thịt cuồn cuộn và rắn chắc ở lưng chàng. Rồi bỗng nàng cảm thấy hai cánh tay chàng ôm quanh người nàng, kéo nàng sát vào người chàng.
Nụ hôn say sưa, nóng bỏng, dụ họ vào chốn đê mê, hoan lạc. Mọi việc quay cuồng, quện vào nhau. Khi chàng rời môi nàng đê hôn lên má, lên mắt, lên lông mày nàng, Dallas như nghẹt thở, run rẩy.
– Anh muốn như thế này từ khi mới thấy em.- Quint nói.
– Cái gì đã ngăn anh?- Nhưng Dallas nghĩ là nàng đã ngăn, ít ra là lúc ban đầu. Đàn ông cần có sự khích lệ, mà nàng thì không tỏ ra khích lệ chàng chút nào hết, mặc dù nàng đã lôi cuốn chàng ngay từ đầu.
Quint ngẩng đầu, tay vuốt tóc nàng, mắt âu yếm nhìn vào mặt nàng:
– Đẩy em vào chỗ chống lại Rutledge, quả thật là điều không công bằng.- Chàng cười ranh mãnh.- Bỗng nhiên em chạy đến, tham gia với anh. Anh không bao giờ quên được hình ảnh em xông vào đây ngày hôm đó.
Nàng cũng nhớ, phẫn nộ, giận dữ, tức tối, nhưng với lý do hoàn toàn khác.
– Tại sao hôm ấy anh hôn em?- Nhu cầu chạm lại vào người chàng đã xua đuổi sự lo sợ trong lòng. Dallas cọ môi lên cằm chàng, không để ý đến râu chàng đang chích vào cằm mình.
– Anh không biết,- Quint nói nho nhỏ.- Anh nghĩ là anh bị đau và điên tiết. Hình như anh nổi giận, và anh muốn làm điều ngược lại.
– Dứt khoát là anh đã có ý đồ rõ rệt, – Dallas nói- Tự nhiên hôn người ta, khiến cho người ta sợ.
Bây giờ khi nghĩ đến chuyện này nàng vẫn còn sợ. Nhưng vẫn đủ thì giờ để xét đến chuyện ngày mai sẽ ra sao. Còn đủ thì giờ để thưởng thức giây phút này bây giờ.
– Anh biết hôn em như thế sẽ làm em sợ. Anh…
– Suỵt,- nàng áp hai ngón tay lên môi chàng. – Chuyện ấy không thành vấn đề nữa. Bây giờ không sao rồi.
Môi nàng đặt nhanh vào chỗ hai ngón tay nàng vừa chạm để làm cho chàng im lặng. Hai cánh tay chàng ôm cứng lấy người nàng, miệng mở rộng áp vào miệng nàng, ngậm trọn cả miệng nàng.
Mọi thứ trong người nàng đều tăng tốc, máu chảy nhanh trong huyết quản, thần kinh thêm kích thích. Khi lưỡi chàng luồn vào trong miệng nàng, chàng đã mang đến cho nàng cảm giác ngây ngất và sự dịu êm đúng như muôn thuở vẫn thế. Dallas cong người cho sát với chiều cao của người chàng, để cho cơ thể chàng áp vào người nàng.
Cả hai người đều đắm mình vào ham muốn và bận khám phá nhau đến nỗi không ai để ý đến tiếng cánh cửa đóng lại và tiếng bước đi trên hành lang. Họ say sưa hôn nhau, hoà với nhau như quên hết cả thời gian.
*
Boone đứng trên mái hiên, quay nhìn tàn tích của những bó cỏ cháy rụi thành than và quang cảnh ở bên kia bãi than cỏ đã bị lửa đốt cháy trơ trụi. Mắt gã nhìn mãi vào chỗ này, cảm thấy sung sướng vì là do chính gã tạo nên.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, gã cảm thấy mình có sức mạnh phi thường. Khi quay vào cửa, mắt gã ánh lên sức mạnh đó.
Cánh cửa lưới kêu cót két khi Boone mở ra. Lúc đưa tay định gõ cánh cửa lớn, nhìn lên phần trên của cánh cửa được ráp như khung cửa sổ, gã dừng tay, nhìn đôi trai gái đang ôm hôn nhau say sưa. Mắt gã sáng lên long lanh vì thích thú.
Thói ưa nhìn qua lỗ khoá của Boone khiến gã đứng yên, nghĩ rằng nếu gã là Echohawk, gã sẽ lột áo quần cô tóc đỏ ra, đè lên bàn trên bếp liền. Đang tưởng tượng cảnh Echohawk phóng vào trong cô nàng, thì bỗng cơn tức giận nổi lên trong lòng gã, vì gã nghĩ rằng cô gái Garner này, bề ngoài thì có vẻ lạnh lùng, thế mà thật quá dâm ô.
Boone gõ mạnh vào cửa, nhìn hai người buông nhau ra, khi ấy gã mới xoay tay nắm cửa. Khi gã bước vào trong, hai người đã rời nhau ra, và nhìn gã. Vẻ mặt Echohawk đanh lại khi thấy gã, còn Dallas nhìn gã đăm đăm với vẻ sửng sốt. Boone thích thú khi thấy nét mặt nàng ánh lên vẻ lo sợ.
Không để cho gã có cơ hội lên tiếng, Echohawk hỏi ngay:
– Anh làm cái gì đấy?
– Bố tôi yêu cầu tôi đến.- Thực ra thì ông ta đã ra lệnh cho gã, nhưng gã không muốn nói thế.- Chúng tôi đã nghe nói về vụ hoả hoạn xảy ra tại đây đêm qua.- Gã quay đầu lại nhìn qua khung cửa sổ trên cánh cửa lớn, nhìn khu vực bị cháy đen thui ở phía bên kia sân trại.- Hoả hoạn đã đốt cháy một phần lớn trại của anh. Trông ra e cũng đến ba hay bốn trăm mẫu.
– Gần năm trăm,- Quint đáp, mắt nhìn gã giận dữ .
– Nhiều thế à?- Dallas ngạc nhiên hỏi, nhìn Quint với vẻ lo lắng.
Boone tảng lờ không để ý đến câu hỏi của nàng, quay qua hỏi vấn đề khác với vẻ hiếu kỳ:
– Còn bò của anh thì sao? Anh có bị mất mát gì trong vụ cháy này không?
– Vì nhân viên cứu hoả mới về xong, nên tôi chưa có thì giờ kiểm tra gia súc. Nhưng tất cả các cổng đều mở nên chúng chạy thoát được.
– Anh không biết đâu,- Quint đáp, cố tình làm cụt hứng sự lạc quan của Quint.- Bò là loại gia súc ngu đần, nhất là khi chúng hoảng sợ. Và lửa làm cho chúng rất sợ. Ở đây khô khan như thế này, tôi ngạc nhiên là chúng ta không có nhiều đám cháy hơn. Chỉ cần một tia lửa thôi là cỏ cháy tức khắc. Lửa lan rất nhanh.
– Vụ cháy này không phải tình cờ gây nên.- Giọng Quint khẳng định gay gắt, gần như lời tố cáo.
Boone giả vờ ngạc nhiên:
– Làm sao anh biết?
– Khi phát hiện ra có lửa, tôi thấy có người đàn ông bỏ chạy.- Quint dừng lại. Môi chàng mím lại vẻ căm thù. – Tôi đã bắn vào hắn.
Boone kinh ngạc khi biết không phải ông già Garner cầm súng. Biết là chính Echohawk bắn, gã thấy lo sợ trong lòng.
Nhưng vốn là tay xì phé cao, Boone không lộ cảm xúc của mình ra ngoài mặt.
– Hy vọng anh bắn trúng hắn.
– Rủi là hắn ngoài tầm súng của tôi.- Quint đáp.
Boone biết qúa rõ chuyện này, những miếng băng sau lưng gã là bằng chứng cho điều đó.
– Quá bậy. Chắc ông cảnh sát trưởng có thể tóm cổ được hắn. Ông ta cần anh cho biết diện mạo của hắn mới có thể tóm cổ được. Anh có thấy rõ hắn không?
Quint nghiêng đầu sang một bên:
– Có phải vì thế mà ông Max sai anh đến đây không? Để dò xem tôi có nhìn rõ người của anh để nhận diện ra hắn không chứ gì?
Boone lắc đầu và cười toe toét:
– Anh đã hiểu lầm chúng tôi rồi. Tôi nghĩ anh đã quá nghe lời ông nội cô này, -gã nói, hất đầu chỉ Dallas,- chính vì thế mà tôi tới đây.
– Vì thế mà anh đến đây à,- Dallas hỏi nhanh, giọng thách thức, dùng sự tức giận để che lấp nỗi lo sợ đang lộ ra trên mặt nàng.
– Vì bố tôi nghĩ rằng, chắc lửa đã đốt cháy hết cỏ khô của anh,-Boone trả lời ngọt xớt,- Nên ổng nhờ tôi chuyển lời chia buồn cùng anh vì sự mất mát này. Cùng với lời chia buồn của ông, tôi muốn được đến cho anh một ít cỏ khô để dùng cho đến khi anh có số cỏ khô khác gửi đến.
– Rộng lượng quá,- Quint mỉa mai đáp.
– Ở Texas, hàng xóm thường giúp đỡ nhau.- Boone đáp, ngoài mặt làm ra vẻ buồn rầu nhưng lòng mừng rỡ.
Vừa nói xong, nghe tiếng động gần đấy, gã liếc mắt thì thấy ông Empty Garner đang đi vào. Ông già chân mang vớ, trông có vẻ nhếch nhác và mắt còn ngái ngủ.
– Mỗi lần người trong gia đình Rutledge muốn giúp hàng xóm, anh nên nhớ là hắn ta sẽ đâm sau lưng anh trước khi giúp.- Giọng tố cáo của ông có tính nguyền rủa,- Đừng để hắn làm cho anh u mê,- Empty nói, để cảnh cáo Quint.- Hắn gửi cho anh cỏ khô để trình diễn, để làm cho anh nghĩ rằng hắn không liên quan gì đến việc cỏ khô bị cháy.
– Nguyên nhân ông ta gửi cỏ khô đến không thành vấn đề,- Quint đáp với vẻ nhẫn nhục khó chịu.- Chúng ta đang cần cỏ khô mà.
– Echohawk xem ra thực tế hơn ông, ông Garner à.- Boone đáp với nụ cười tự mãn.- Anh ấy biết rằng tốt hơn là cứ nhận quà người ta cho đã.
Ông Empty lại gầm gừ đáp lại:
– Nếu ông ta biếu không thì quá tốt rồi. Đằng này ông ta biếu con ngựa thành Troy.
Boone nhìn ông già với vẻ bàng hoàng, vì hắn không biết sự tích thành Troy lẫn con ngựa thành Troy. Để tránh khỏi lộ sự ngu dốt của mình, gã chuyển sang vấn đề ban đầu.
– Như tôi đã nói, chúng tôi sẽ đem cỏ đến nội trong ngày hôm nay.- Gã dừng lại một lát.- Tôi không thể nói chắc chắn cỏ sẽ được chở đến vào lúc nào, nhưng có lẽ là chiều nay. Anh hãy cho Dallas biết anh muốn cỏ chất ở đâu. Như thế anh khỏi mất công chầu chực đợi cỏ đến. Tôi biết bây giờ anh có nhiều việc cần phải làm.
Quint không trả lời điều gã nói đến, mà lại bảo:
– Tôi muốn anh nhận séc trả tiền mua cỏ.
Boone nhún vai với vẻ lạnh nhạt:
– Nếu anh muốn thế thì cũng được thôi.
– Tôi muốn thế
Boone đưa tay ra sau để mở cửa:
– Nếu anh cần giúp đỡ gì, cứ cho chúng tôi biết.
Empty đáp:
– Nếu anh để yên cho trại Cee Bar, thì đó là sự giúp đỡ rất lớn. Nhưng chắc có lẽ các anh không làm thế.
Boone nhìn Dallas khi gã mở cửa:
– Tôi sẽ gặp lại cô.
Khi cánh cửa đã khép lại, Dallas quay người vẻ dao động, cố dằn lòng để giữ bình tĩnh, đồng thời để khỏi lộ vẻ tức giận và lo sợ.
Empty càu nhàu phía sau lưng nàng:
Nếu Rutledge gởi cỏ khô đến mà có trộn chất gì trong cỏ khiến cho bò mắc bệnh thì tôi sẽ không ngạc nhiên đâu
– Chắc lão ta không làm thế – Quint đáp – Nếu cỏ có chất gì khiến cho bò mắc chết thì ta có thể quy lỗi cho lão ấy rất dễ.
– Có lẽ thế, Empty chịu thua với vẻ miễn cưỡng – Không biết tôi để đôi ủng ở đâu rồi?
– Cháu nghĩ ông để trong phòng tắm, – Dallas đáp – Có lẽ chúng còn đấy, vì khi tắm cháu vẫn còn thấy nó ở đấy.
– Đúng rồi. Tôi quên tôi đã cởi ủng ra ở trong đấy. – Ông nói nho nhỏ – Nếu tôi không nổi điên khi nghĩ chắc thằng Boone này đã gây ra hỏa hoạn thì có lẽ tôi nhớ ra rồi. Mẹ kiếp, hắn vác mặt đến đây để xem cảnh thiệt hại cho hả lòng hả dạ đấy mà!
Ông hầm hầm đi ra khỏi bếp. Dallas nhìn theo ông. Nàng cảm thấy có ai sờ nhẹ vào vai mình, liền giật mình quay lại, Quint đang nhìn nàng, ánh mắt dò xét.
– Có chuyện gì không ổn à?
Nàng vội lắc đầu, thở dài thất vọng.
– Boone. Gia đình Rutledge – Giọng gay gắt, tức giận – dù sao chúng cũng đã làm được điều chúng muốn, với phương pháp ném đá giấu tay dơ bẩn.
– Lần nay thì không – chàng đáp, giọng bình tĩnh tin tưởng khiến cho nàng mỉm cười chua chát.
– Em nghĩ anh tin rằng lần này sẽ khác, nhưng không khác đâu. Không cần biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu. Miễn thu lợi là được. Và trong suốt thời gian đó họ sẽ liên tục gây rối này đến rắc rối khác. Máy móc bị phá phách, cỏ khô bị đốt chát, người làm công bỏ đi, giá bò giảm, các cửa hàng không bán chịu. Đấy chỉ là những việc nhỏ nhặt, không đáng kể. Anh nghĩ là thời gian này sẽ kéo dài cho đến khi gia đình Calder thấy trại này không có lợi mà chỉ làm phiền cho họ thôi và họ sẽ quyết định bán cho rảnh tay? 1 năm ư? 2 năm à? hay 5 năm? – Nàng hỏi, giọng vừa đau đớn vừa tức giận – Em biết rất rõ chuyện này khi chúng hãm hại ông nội em … Chúng làm cho ông hao tâm tổn trí. Em không muốn chuyện này xảy đến cho anh.
– Chuyện này không xảy đến cho anh đâu, Dallas. – Quint đáp, mỉm cười với vẻ tin tưởng.
– Anh sẽ chiến đấu đến cùng phải không? – Dallas thấy vẻ kiên quyết hiện ra trên gương mặt chàng. Nàng biết sự kiên quyết của chàng càng làm cho lòng nàng rối bời thêm.
– Tại sao? – Nàng hỏi với vẻ thất vọng – Việc này sẽ không thay đổi được gì hết. Em biết đây là việc của anh, nhưng anh nên thuyết phục gia đình Calder hãy tránh tổn thất và cất gánh nặng của trại đi.
– Không bao giờ có chuyện ấy xảy ra. – Mặt chàng bớt vẻ dịu dàng, nét mặt trở nên cứng rắn.
– Đã đến lúc phải làm thế. Gia đình Calder không còn sự lựa chọn nào khác. – Giọng nàng quả quyết, cố nói để cho chàng hiểu rõ thực trạng trước mắt.
Mắt chàng bỗng trở nên lạnh lùng.
– Cô không biết những người trong gia đình Calder.
– Anh cũng không – Dallas đáp, hết vẻ kiên nhẫn. – Anh nói anh chỉ làm cho họ vài tháng thôi.
Quint không nhấp nháy mắt.
– Tôi là người trong gia đình Calder, nên tôi biết rất rõ chuyện này. Ông ngoại tôi là Chase Calder, – chàng nói rồi bước qua nàng.
Dallas quá sững sốt đến nỗi không phản ứng gì. Nàng vội nắm cánh tay chàng, giữ lại không để chàng ra khỏi phòng.
– Em xin lỗi – Lời nói tự động thốt ra khỏi môi nàng. Nhưng Quint không nhúc nhích.
– Xin lỗi về chuyện gì? – chàng lạnh lùng hỏi – Xin lỗi vì tôi là người trong gia đình Calder à?
– Em không đề cập đến chuyện ấy – Dallas chối, nàng tức tối vì chắc chàng nghĩ nàng như thế.
– Vậy chuyện gì? – chàng hỏi lại, nhưng không để cho chàng kịp trả lời. – Khi cô dọn đến trại Cee Bar, cô nói là vì cô không muốn thấy gia đình Rutledge thắng. Thế rồi bây giờ cô lại thuyết phục tôi bỏ cuộc. Tôi nghĩ cô cần suy nghĩ để quyết định xem cô đứng về bên nào.
Quan điểm của chàng không thể bàn cãi, nhưng làm cho nàng nhức nhối.
– Vì em không muốn họ thắng, không có nghĩa là em không nghĩ họ sẽ thắng. Em rút lại lời xin lỗi. Dù anh có thích hay không, em không xin lỗi về những lời anh đã nói. Vì anh đã cho biết sự thật, nên em sẽ không quan tâm đến chuyện gì xảy ra cho anh nữa.
Bỗng chàng nhoẻn miệng cười thân mật.
– Cách đây mấy phút em đã tỏ lòng quan tâm quá rõ ràng rồi. – chàng nói, đưa bàn tay áp lên má nàng, ngón tay cái vuốt môi nàng khiến nàng xốn xang trong lòng.
– Quint – nàng lên tiếng, rồi bỗng nghe có tiếng chân đến gần, nàng biết ông nội đang quay lại bếp.
Mắt nàng bỗng hiện ra vẻ nuối tiếc vì họ không được ở riêng với nhau nữa. Nàng đành bước lui, xa tay chàng.
– Hình như chúng ta không được tự do lắm, – Quint nói nhỏ. Chàng để tay xuống, nhếch miệng cười nhăn nhó.
Dallas gật đầu đồng ý với chàng, và chỉ 1 giây sau, Empty xuất hiện nơi ngưỡng cửa nhà bếp. Thấy 2 người, ông dừng lại rồi nhăn mặt nhìn Dallas.
– Tại sao cháu còn đứng đấy? Ông tưởng cháu đã làm bữa sáng cho anh ấy ăn rồi chứ. – Empty làm dấu chỉ tay vào Quint. – Sau khi làm việc cả đêm anh ấy cần có chút gì cho vào bụng.
Nghe lời ông, Dallas đi đến tủ lạnh. Nàng quay đầu lại hỏi:
– Ăn trứng được không?
– Trứng ngon đấy. – Quint đáp, và đi đến phía bàn ăn. Thấy thế, Empty cau mày khó chịu, ra vẻ bất bình.
– Anh không nghĩ là nên mặc áo vào hay sao?- Suy nghĩ theo lối xưa của ông thì đàn ông khi ngồi ăn không nên ở trần.
– Ông nói đúng, – Quint đáp, mặt vẻ thoáng buồn.
Empty nhìn chàng ra khỏi bếp, rồi đến bình cà phê, rót cho mình 1 tách. Dân chăn bò kỳ cựu có truyền thống uống cà phê nóng rất giỏi, nên ông uống 1 ngụm lớn cà phê thật nóng, rồi đưa mắt nhìn Dallas. Nàng để hộp trứng gà và gói thịt heo xông khói trên quầy gần lò lửa.
– Có chuyện gì giữa 2 người à? – Empty đi đến lò lửa.
– Ông muốn nói gì? – Nàng liếc mắt nhìn ông, ánh mắt khó chịu.
– Ông nghe 2 người cãi nhau chuyện gì đấy.
– Chúng cháu không cãi nhau. Chỉ bất đồng ý kiến thôi – Dallas bật lò lửa dưới cái chảo bằng sắt đúc. – Chúng cháu đã nhất trí với nhau rồi. Bây giờ thì mọi việc đều tốt đẹp cả.
– Tốt, – Ông gật đầu hài lòng. – Gia đình Rutledge đã làm cho anh ấy đủ lo lắng rồi, cháu không nên làm cho ảnh buồn thêm nữa.
Dallas biết như thế rõ hơn ông, nhưng nàng không nói gì. Thay vì thế, nàng hỏi:
– Ông có biết Quint là cháu ngoại gia đình Calder không?
– Thật thế à? Empty hỏi, mày nhướng lên – Vì là người trong gia đình Calder nên họ mới phái anh ấy đến đây.
– Tại sao thế? – Dallas nhìn ông, vẻ ngạc nhiên.
– Khi gặp rắc rồi, họ không phái người nào ngoài gia đình đến giải quyết đâu, – ông nói thêm, vẻ trầm tư. – Thật tuyệt khi thấy có người vẫn còn làm như vậy.
Nàng mỉm cười. Lời nói của ông là âm vang của quy luật về đức hạnh của người đàn ông phải chiến đấu bảo vệ gia tộc. Nhận thấy ông nội có niềm tin sâu đậm đối với các truyền thống xưa, Dallas không ngạc nhiên khi thấy mắt ông sáng lên vẻ sung sướng trước quyết định của gia đình Calder phái Quint đến đây.
Sau khi bỏ lát thịt heo xông khói cuối cùng vào chảo, Dallas định gói thịt lại. Empty nhìn qua vai nàng.
– Đừng hà tiện thịt như thế.
Dallas nhìn 6 lát thịt (khiếp) trong chảo rồi cau mày.
– 6 lát không hà tiện đâu, trừ khi ông muốn ăn thêm vài lát.
– Ông ăn sáng rồi, – ông đáp, – nhưng Quint ăn khỏe nếu cháu chiên hết cả gói, có lẽ ảnh cũng ăn hết.
Nàng bỏ thêm 2 lát nữa vào chảo.
– Như thế được chứ?
– Được rồi đấy – Empty đáp.
Khi Quint quay lại nhà bếp, mùi thịt chiên thơm phúc xua hết mùi khói đi. Chàng mặc áo sơ mi xanh để làm việc trong phòng, bỏ áo vào quần jeans. Khi thấy Dallas đứng bên lò lửa, Quint nhoẻn miện cười. Chàng nhìn mái tóc vàng đậm của nàng vén 1 bên vai, xõa dài ra phía trước dể lộ chiếc cổ trần.
Chàng muốn bước đến sau lưng nàng, quàng 2 tay quanh eo nàng, rúc mũi vào chiếc cổ trắng ấy. Nhưng vì có Empty trong phòng, nên chàng không được tự do làm thế. Khi nàng quay lại, 4 mắt gặp nhau, mắt chàng ánh lên vẻ hạnh phúc.
– Tính giờ giỏi quá, – Dallas nói. – Trong 1’ nữa trứng sẽ chín.
– Tốt. Ngửi thấy mùi thịt heo muối tôi mới nhận ra mình quá đói. – Sau khi rót cho mình tách cà phê mới, Quint mang đến bàn, kéo ghế ngồi.
Empty ngồi ở chiếc ghế đối diện với chàng, 2 bàn tay sần sùi rám nắng ôm quanh tách cà phê.
– Dallas nói với tôi rằng tất cả lính cứu hỏa đã ra về, chỉ để lại 1 ít thôi. Tôi thú thật là không muốn ra xem thiệt hại lớn lao đến thế nào ở ngoài ấy.
Hồi nãy Quint cũng lo buồn như thế. Nhưng khó khăn sắp tới không làm cho chàng nhụt chí. Những giây phút ở bên Dallas hồi nãy đã thay đổi tâm trạng của chàng. Sự gần gũi ngắn ngủi của họ hồi nãy đã cho chàng niềm tự hào của bất cứ nam thanh nữ tú nào đã trải qua cảnh như thế, niềm tự hào đã tạo ra những cảm xúc muôn thưở. Đấy là điều chàng đã tìm kiếm suốt nhiều năm mà bây giờ mới biết.
Người đàn ông đứng trước 1 điều hiển nhiên như vậy mà cứ tự hỏi sao sự việc xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ như thế là không phải cách. Chàng chỉ chấp nhận điều ấy như 1 thực thế.
– Vụ hỏa hoạn có lợi cho ta 1 điều – Quint hớp 1 ngụm cà phê. – Tôi có kế hoạch gieo cỏ mùa đông để cải thiện thức ăn cho bò. Và vụ hỏa hoạn đã làm sạch mặt đất cho chúng ta gieo cỏ mới.
– Đấy là 1 cách nhìn vấn đề – Nhưng Empty không có cái nhìn tích cực như thế. – Thú thật với anh, nếu xe cứu hỏa không đến thì tôi nghĩ chúng ta không thể nào dập tắt được ngọn lửa. 100 năm trước chúng ta có cầu nguyện rát cổ chắc cũng không ngăn chặn được lửa.
– Có thể có 1 cách, – Quint nói. – Tôi nhớ câu chuyện ông ngoại tôi kể về 1 vụ hỏa hoạn trên đồng cỏ, đám cháy đe dọa quét sạch trại Tripple C vào những ngày mới sơ khai. Để dập tắt ngọn lửa, họ đã giết 2 con bò đực non, lột da chúng ra dùng dây căng bộ xương chúng giữa 2 người cưỡi ngựa rồi kéo trên lửa cho đến khi họ dập tắt được đám cháy.
– Ghê gớm quá – Dallas đáp, khẽ nhún vai để tỏ thái độ bất mãn. Nàng múc trứng chiên trong chão ra đĩa.
– Tôi chưa nghe ai nói chuyện như thế … nhưng tôi thấy làm thế có thể thành công, – Empty nói, vừa khẽ gật đầu, chấp thuận.
Dallas đặt đĩa trứng, thịt heo xông khói và bánh mì nướng trên bàn, để trước mặt Quint. Chàng ngước mắt nhìn nàng, với nụ cười trên môi, ánh mắt không chỉ tỏ vẻ cám ơn thôi, mà còn ấm áp, thân mật.
– cám ơn, – Quint thấy nàng nhìn chàng 1 lát, rồi nhìn qua ông nôi với vẻ ngượng ngùng, và sau đó mới lấy lại vẻ tự nhiên như trước.
Nàng đi vòng qua chiếc ghế trống gần bên chàng, đến chỗ bình cà phê.
– Ông ơi, ông có uống cà phê nữa không?
– Uống. – Ông bỏ tay khỏi tách cà phê, rồi ngửa ra sau cho rộng chỗ để nàng rót thêm cà phê vào tách cho ông. – vậy kế hoạch của anh ra sao? – Empty hỏi Quint. – Sau khi ăn sáng xong, anh muốn lái xe đi xem 1 vòng hay là gọi điện thoại cho trại Tripple C để báo cáo cho họ biết về đám cháy.
Quint lắc đầu, dùng nĩa để cắt 1 miếng trứng.
– Tôi sẽ báo cáo cho họ biết sau khi đã tổng kết xem thiệt hại do hỏa hoạn gây ra là bao nhiêu.
– làm thế sẽ tiết kiệm được cho anh, vì anh khỏi phải gọi 2 cuộc điện thoại. – Empty đáp – dù sao thì ở Montana họ cũng không tổng kết được thiệt hại. Tôi nghĩ anh làm thế là đúng!
– Anh muốn để cỏ khô ở đâu? – Dallas vừa hỏi, vừa bưng bình cà phê quay lại bàn ăn.
– Tại 1 buồng trong nhà kho. Buồng nào cũng được. – Quint vừa ăn vừa đáp.
*
Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu qua 2 cánh cửa nhà kho mở rộng, ánh sáng chiếu vào con đường sâu hun hút trong kho làm cho các ngóc ngách tối thêm. Dallas đứng gần 1 buồng, chỉ cách lối vào vài mét, móc ngón tay vào 2 túi sau quần.
Nàng đứng, cố làm ra vẻ thản nhiên để che giấu sự căng thẳng tột độ trong lòng, đưa mắt nhìn người làm công khác trong trại Slask R đi qua trước mặt, tay nắm quai dây buộc quanh bó cỏ vuông vức trước mặt. Bụi đất bay tung lên sau lưng anh ta.
Nàng nhìn theo anh ta đi vào buồng để cỏ. John Earl Tandy từ trong buồng đi ra, đến chiếc toa moóc chở súc vật đậu ngoài cửa nhà kho.
2 người đàn ông đi qua mặt nhau không ai nói lời nào. Người ta chỉ nghe tiếng lào xào của cỏ khô, tiếng chân mang ủng nện trên sàn xi măng nhà kho, và thỉnh thoảng tiếng thở hồng hộc vì mệt nhọc.
Dallas biết cả 2 người đàn ông, nhưng không ai nói với nàng tiếng nào chỉ gật đầu chào nàng lúc mới đến mà thôi. Nàng nghĩ họ giữ im lặng vì cùng lý do như nàng: Có sự hiện diện của người đàn ơng khác đang đứng bên cạnh nàng, đó là Boone Rutledge.
Nàng thấy dáng cao lên nghêu của gã. Gã đứng dựa cánh cửa buồng, 1 chân co lên, mỉm cười thỏa mãn. Dallas biết thỉnh thoảng gã nhìn sang nàng, mắt chăm chú nhìn khắp người nàng. Ánh mắt của gã làm cho nàng nổi da gà.
John Earl thò đầu vào trong toa moóc, rồi quay người nhìn thẳng vào Boone.
– Đây là bó cuối cùng, – hắn nói.
Boone từ từ đứng thẳng người lên khỏi cánh cửa buồng, làm ra vẻ uể oaải.
– Tôi sẽ gặp anh và River ở trại sau. – Gã nhìn 2 người đàn ông, ra lệnh cho họ đi về trước.
– Được thôi. – John Earl kéo cánh cửa sau toa moóc đóng lại, kiểm tra then cài xem đã cẩn thận chưa, rồi đưa mắt nhìn người đồng nghiệp đang trên đường đi ra.
Dallas lấy cớ họ đã đi hết để bước ra ngoài buồng chứa cỏ, như thể để kiểm tra số cỏ. Boone cũng đi theo nàng ra ngoài, họ nghe tiếng cánh cửa xe tải nhỏ đóng lại rồi tiếp theo là tiếng máy nổ.
Khi chiếc xe tảu nhỏ chạy ra khỏi nhà kho, kéo theo toa moóc kêu lạch cạnh ở phía sau, Boone để tay lên vai nàng.
– Cô nghĩ Echohawk sẽ nói sao khi anh thấy cỏ khô đến ngay buổi sáng nay thay vì vào buổi chiều? – Gã hỏi, giọng tự mãn.
– Có lẽ không nói gì hết. – Nàng quay người để hất bàn tay của gã khỏi vai.
Boone chỉ chuyển bàn tay sang vai kia của nàng. Nhưng lần này gã lần bàn tay ra phía trước, mấy ngón tay lùa vào dưới viền cổ áo nàng. Dallas liền nắm tay gã cố đẩy ra. Nhưng nàng không địch nổi sức mạnh của gã.
– Anh cất tay khỏi người tôi! – Giọng nàng run run nguyền rủa.
– Đừng nóng – Gã cười toe toét, khiêu khích – Tôi chỉ muốn biết có con bọ nào trên người cô không, – gã nói, giọng nhấn mạnh từ “con bọ”.
Dallas hiểu ngay là Boone muốn nói đến máy ghi âm.
– Anh khỏi lo về chuyện ấy. Tôi không mang đồ ấy trên người đâu, – nàng đáp cộc lốc.
– Tôi cần phải kiểm tra cho yên tâm, dù cô có thích hay không. – Ánh mắt gã sáng long lanh biểu lộ lòng ham muốn được lục soát khắp người nàng.
Dallas nghĩ gã thích được lục soát. Cản trở gã chỉ làm cho việc ki thể tránh khỏi này lâu thêm thôi.
Cố nghiến răng chịu đựng sự sờ mó của gã, nàng quay người nhìn vào mắt gã.
– Vậy thì soát nhanh lên.
– Biết điều như thế là tốt. – Boone bước đến gần nàng hơn. – Cô vốn là người biết điều, phải không?
Ý nghĩ trả lời gã bỗng tan biến mất khi gã để tay lên ngực nàng, sờ quanh để xem thử có múi dây điện nào không, có máy ghi âm nhỏ nào không. Gã lợi dụng cơ hội để hưởng những giây phút êm ái tuyệt vời.
– Thỏa mãn chưa? – Dallas hỏi, cố quên sự cay đắng đang trào lên trong họng.
– Không hoàn toàn. – Gã đáp rồi lần 2 tay xuống eo nàng, sờ vào trong lưng quần, chạm vào lớp da trần bên dưới rồi lần xương sống nàng,
Dallas đứng yêu cứng đờ, không nhúc nhích gì, khi gã quàng 2 tay quanh người nàng, khiến cho mặt nàng chạm vào người gã thêm nữa, rồi Boone bước lui, ngồi xổm xuống và lại đưa 2 tay sờ nàng, Lập tức nàng bước lui 1 bước, vùng ra khỏi tay gã.
– Anh hưởng cái trò vui này quá rồi, – nàng tố gã.
– Ấy là vì lỗi của cô, – Boone đáp. – Tôi không nghị ra được hình ảnh mà cô đã tạo ra sáng hôm nay khi 2 người ở với nhau. – Giọng gã chậm rãi, lề rề, nhưng cặp mắt thì không. Mắt gã háo hức, hăng hái. – Cô ôm cứng Echohawk, ngoạm miệng anh ta như đồ đói khát. Điều duy nhất tôi nghĩ về cô là sự hòa nhã của cô với hắn. Nhưng rõ ràng là tôi đã lầm.
Gã đưa tay sờ vào bên cổ nàng 1 cách tự nhiên thoải mái. Dallas phản ứng lại ngay, nàng đưa tay hất mạnh tay gã đi.
– Không phải công việc của tôi là thế sao? – Dallas gay gắt hỏi, giọng có vẻ khiếp sợ – Công việc của tôi là chiếm lòng tin của anh ấy phải không? Phải làm sao để Quint nói rõ kế hoạch của anh ta cho tôi biết phải không?
– Cô không biết là cô đã làm công việc đó rất giỏi. Cô có tài năng tiềm ẩn trong người.
– Đừng làm cho chuyện này có vẻ như là chuyện dơ bẩn. Nó không giống nhu thế. – Dallas sượng sùng vì tức giận và thái độ của gã làm cho nàng đau đớn.
– Trời đất, chúng ta không gây gổ với nhau đấy chứ? – Boone châm biếm với vẻ thích thú, rồi nghiêng đầu sang 1 bên. – Có thể cô đã bắt đầu thích hắn 1 chút rồi phải không?
Nàng hất cằm lên cao, vẻ khinh khỉnh.
– Tôi thích anh ấy nhiều hơn là anh thích.
– Miệng lưỡi cô không mất hết vẻ gay gắt à? – Boone cười lục ục trong cổ.
– Khi nói với anh thì không. – Dallas đáp.
Nhưng sự chế nhạo không làm cho gã bối rối.
– Vậy cô tìm ra được cái gì?
– Tôi biết anh đã phải gặp cuộc chiến đấu gay go. – Dallas thích thú khi cho gã biết thế. – Anh sẽ không dễ dàng gì làm cho Quint chịu khuất phục đâu.
– Nhưng hắn sẽ chịu. – Boone nói với giọng tin tưởng. – Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chắc cô biết rồi.
Thật đáng trách, nàng đã nghĩ đây là sự thật phũ phàng. Tuy nhiên, Dallas nói:
– Chắc anh đã biết Quint là cháu ngoại của gia đình Calder?
– Đương nhiên.
– Đáng ra anh phải nói cho tôi biết. Tôi tưởng ảnh là người làm thuê.
– Thì có gì khác nhau đâu? – Boone bác bỏ ý kiến của nàng 1 cách nhẹ nhàng.
– Chắc là không, – Dallas đáp 1 cách miễn cưỡng. – chỉ có điều là … gia đình anh ấy làm chủ vùng đất này, cho nên anh ấy cương quyết bám vào đây. – nàng dừng lại 1 lát, rồi nói thẳng ý nghĩ của mình cho gã biết. – có lẽ lần này anh không thắng nổi đâu.
Gã nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt gay gắt, nheo lại.
– Nghĩ thế rất nguy hiểm. Cô nói thế, chắc cô đã thích hôn hắn hơi nhiều rồi đấy. – Lời gã nói quá đúng, khiến cho Dallas khó mà chịu được ánh mắt dữ dội ấy. –Có lẽ cô có ý nghĩ rằng nếu vừa lòng hắn, cô sẽ được làm dâu trong gia đình nhà Calder.
– Anh nói lung tung rồi đấy. – Dallas quay mặt nhìn đi chỗ khác, làm ra vẻ tức giận và ghê tởm. – Xin nói cho anh biết, tôi không hề nghĩ tới hôn nhân.
– Đúng. Cô đã quyết tâm học lấy bằng đại học – Boone nói với vẻ trầm tư – Cô hãy tiếp tục học cho có bằng, vì 1 cô bé vô danh ở Texas như cô sẽ không có cơ may kết hôn với Echohawk… nhất là nếu cô biết chuyện bà chị họ của hắn chỉ lấy nhà quý tộc người Anh thôi. Đúng như câu tục ngữ: Yêu chơi thì được, cưới thật thì không.
– Đó là theo anh nghĩ, – Dallas quắc mắc đáp.
– Tôi hy vọng đúng như thế, – Boone tiếp tục nhìn nàng đăm đăm. – Vì chính ông nội cô mà cô cần phải suy nghĩ về điều này. Nếu cô điên khùng mà thay đổi vị trí đứng về phe hắn, thì sẽ có chuyện không hay xảy ra cho ông nội cô.
Nàng giận tím ruột, nhưng nói ra chẳng có ích lợi gì. Nàng chỉ còn biết nhìn 1 cách giận dữ.
– Tôi sẽ giữ nguyên vị trí của tôi theo đúng như giao kèo. Anh cũng nên giữ đúng vị trí của anh. Bởi vì nếu có chuyện gì xảy ra đến cho ông tôi, dù là tai nạn, tôi sẽ tìm cách buộc anh phải trả giá.
– Cô hăm dọa phải không? – gã hỏi vẻ thích thú.
– dĩ nhiên anh qúa biết rồi., Dallas đáp lại, giọng chua chát. – Tôi đã học được điều này nơi anh.
Boone cười.
– Nhưng những lời đe dọa ấy không phải tôi không thể thực hiện. Cô cần nhớ điều ấy.
Để cho Boone nói những lời cuối cùng về vấn đề này như thế, nàng đau đớn vô cùng, nhưng cũng không đáp lại lời gã:
– Chúng ta có thể chấm dứt cuộc gặp này được chứ?
– Cô cần phải dễ thương với tôi hơn mới đúng. – gã nói nho nhỏ.
– Chuyện này không có trong hợp đồng, – nàng lạnh lung nhắc cho gã nhớ.
– Hợp đồng thường có thể thay đổi mà.
Khi đưa tay lên má cô, Dallad đánh tay gã gạt sang 1 bên trước khi nó chạm vào, mắt nàng long lên vì tức giận.
– Giao kèo sao cứ để nguyên như thế, cám ơn. – nàng đáp, rồi thận trọng bước lui 1 bước.
Gã nổi giận, rồi mặt gã dịu lại, trông ranh mãnh và quả quyết.
– Khôn ngoan như cô thì khi có cơ hội thế nào cô cũng thay đổi ý kiến.
– Đừng lo đến chuyện ấy.
Boone cười và quay mặt nhìn buồng chứa cỏ.
– Cỏ này Echohawk chỉ dùng trong 1 thời gian ngắn thôi. Thế nào hắn cũng phải mua thêm. Vấn đề là hắn sẽ mua ở đâu và khi nào? Tôi đợi cô gọi đến khi cô có tin tức chính xác.
– Anh sẽ được tôi gọi đến – Dallas đáp, cảm thấy đắng họng khi thốt ra những lời ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!