Ngôi Sao Đơn Độc - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
244


Ngôi Sao Đơn Độc


Chương 2


Tên cao bồi to lớn ngồi nơi bàn phía sau quán nhìn Quint đi ngang qua , gã đợi cho đến khi chàng đẩy cửa phòng vệ sinh nam đi vào , mới đứng dậy thủng thỉnh bước đến cuối quầy , nơi cô gái đang ngồi . Gã đẩy chiếc mũ ra sau , để lộ đám tóc màu hung trên đầu , rồi chống cánh tay lên quầy .

– Cứ mỗi lần nhìn đến cô là tôi thấy cô chúi mũi vào sách . mắt cô có ngày sẽ lồi ra đấy , Dallas à – Gã nói rồi đợi , nhưng cô gái vẫn ko có vẻ gì cho thấy là cô ta đã nghe gã nói . – Nghe nói cô và ông nội cô đã thuê của Andy Farrell chiếc toa moóc xuống cấp để làm nhà . Tôi đoán chắc cô sắp đến thành phố lớn .

– Như mọi khi , anh đoán sai rồi , John Earl , – Dallas trả lời , mắt vẫn ko rời khỏi cuốn sách .

– anh chàng khách lạ ấy nói gì với cô thế ?

– ko nói gì hết – Cô viết thảo cái gì đấy lên trang giấy của tập ghi chép nằm bên cạnh cuốn sách .

– Rõ ràng anh ta hỏi cô chuyện gì đấy . Có phải hắn đến tìm cô ko ? – Lời tố cáo có trọng lượng đủ làm cho cô ngừng đọc sách , quay mắt nhìn gã .

– ko , anh ta ko tìm tôi . anh hỏi về công việc ở đây .

– Loại công việc gì ?

– Việc chăn bò .

John Earl Tandy hà hơi với vẻ giễu cợt :

– giờ phút này trong năm làm gì có trại chăn nuôi nào quanh đây thuê mướn thêm nhân công ?

bực mình trước cái giọng cả quyết , tự mãn , ra vẻ ta đây biết hết mọi chuyện của gã , Dallas đốp lại :

Thật thế à ? Nàng hếch cằm lên với vẻ thách thức . – tôi tự hỏi ko biết ai nói cho anh ta biết là trại Cee Bar cần thuê người làm .

Câu trả lời của cô gái làm cho gã cao bồi cười toe toét

– Hắn nên quên chuyện xin vào làm ở đấy đi .

– Tại sao ? Giọng cô gái có vẻ gay gắt . – có phải Rutledge đã để mắt nhòm ngó đến trang trại này ko ?

Gã cúi đầu xuống , nhìn nhanh vào mắt cô ta – tôi đoán cô vẫn còn đau đớn vì ông ta . Nhưng cô phải biết là tôi ko thể làm gì được trong việc này .

– Hầu như mọi người trong thành phố đều đã nói với chúng tôi như thế . – Dallas nhìn lại vào trang sách , nhưng trí óc cô cứ nghĩ đến người khách lạ có cặp mắt xám và nghĩ rằng , nếu anh ta vào làm trong trang trại Cee Bar , thì thế nào anh cũng gặp nhiều chuyện rắc rối ko hay . Cô nhắc mình nhớ rằng đây là vấn đề khó khăn của anh ta , chứ ko phải của cô .

– thời gian vừa qua cô đã gặp chuyện ko hay , nhưng chuyện gì rồi cũng qua hết , John Eark nói với vẻ tin tưởng 1 cách đáng ghét . – Tại sao cô ko để tôi mời cô đi chơi vào tối thứ 7 ?

– có phải anh cho rằng làm như thế thì mọi chuyện sẽ qua hết ko ? Dallas hỏi lại , giọng gay gắt .

Câu trả lời chua cay của cô như kim đâm vào người John Earl ,gã bèn đứng thẳng dậy , vẻ giận dữ .

– Tôi tưởng sau khi ông nội cô mất trang trại , cô sẽ biết điều đôi chút , nhưng cô vẫn chứng nào tật nấy , tưởng mình là ngon lành với tất cả mọi người ở đây .

Lời lên án của gã nghe quá kỳ cục khiến Dallas muốn đánh gã , nhưng thay vì thế , cô chỉ đáp lại với giọng mỉa mai :

– dĩ nhiên tôi vẫn ngon lành , vì thế mà tôi sống trong chiếc toa moóc cũ kĩ xuống cấp dùng làm nhà .

John Earl dao động , gã nghĩ là cô đã hạ nhục gã , nhưng ko biết có đúng ko .

– cô ko thể trách tôi về chuyện này , ông nội cô là đồ điên mới tin rằng có thể ngăn đc. Rutledge khỏi làm những việc ông ta muốn . ko ai chống lại ông ta mà có thể thắng đc.

Dallas liếc mắt thấy có bóng người xuất hiện ở 1 bên , cô quay qua nhìn , người khách lạ từ phía sau hành lang hiện ra , anh ta đi về phía bàn của mình .

– anh nên nói cho anh chàng mới đến này biết , – cô đề nghị .

– ko cần thiết , John Earl trả lời – rồi anh ta sẽ tìm ra sự thật thôi .

Dallas liền nhận ra giọng nói của gã có ẩn ý gì đấy .

Anh nói thế nghĩa là sao ? – cô hỏi , và dằn cơn tức giận ko để lộ ra ngoài .

– ko có nghĩa gì hết – Nhưng John Earl lại nhoẻn miệng cười tự mãn – tôi chỉ muốn nói là sẽ ko có ai ở đây thuê anh ta làm việc hết .

– cô ko đọc tin anh ta đăng trên báo à ? John Earl cười toe toét .

– Nhưng tại sao anh ấy nghỉ việc? đừng để tôi đoán xem. có phải vì sức khoẻ ko? giọng cô có vẻ ấm ức vì tức giận .

– Vì sức khoẻ , John Earl lặp lại với vẻ thú vị – có lẽ cô đoán đúng .

Dallas ko nghi ngờ gì nữa , sự hăm doạ tuy tinh tế , nhưng rất rõ . cô cảm thấy đau đớn trước sự hăm doạ này . thế nhưng , điều tệ hại hơn hết là tuy biết thế mà cô vẫn cảm thấy mình bất lực , ko làm gì được.

Điã lớn đựng thịt bò băm viên chất thêm thịt chiên lên trên đc. đẩy qua ô cửa thông giữa nhà bếp và quầy phục vụ , rồi 1 bàn tay to tướng bấm vào cái chuông trên quầy , tiếng chuông lanh lảnh báo cho Dallas biết thức ăn đã nấu xong .

Dallas nhận thấy thức ăn được làm xong thật đúng lúc , và cô nhân cơ hội này để chấm dứt câu chuyện với John Earl . Cô bước xuống ghế , đi vòng qua người cao bồi để vào phía sau quầy . cô lấy đĩa thịt trên kệ ở ô cửa , lấy một ít nc’ xốt cà chua và mù tạc , đem hết đến bàn của người khách lạ .

Khi cô để thức ăn trên bàn trc’ mặt chàng , chàng nhìn cô và nói : – Cám ơn !

Cô bối rối khi gặp mắt chàng . John Earl là nguyên nhân khiến cho cô bối rối – và những chuyện mà gã nói về trại Cee Bar . Cô tự nhủ rằng đó chính là vận rủi của người khách lạ , còn cô , cô hoàn toàn ko thể làm điều gì đc.

Tuy nhiên , cô nhìn tách café gần hết của chàng và nói: – tôi sẽ mang đến cho anh thêm ít cafe nữa.

Khi cô đem bình cafe đến , cặp vợ chồng già , Quint vừa ăn vừa nhìn cô . chàng tin chắc rằng cô ko hoàn toàn chú ý đến cặp vợ chồng già này , mà chàng có cảm giác rằng tâm chí cô đang đế đâu đâu , chàng ko ngạc nhiên lắm , vì giữa cô và họ có khoảng cách về tuổi tác quá lớn . Khi cô leo lên ngồi trên ghế đẩu lại , chàng cao bồi đã quay về bàn với các bạn của mình . Lại 1 lần nữa , cô gái chúi mũi vào cuốn sách trên quầy .

ba người cao bồi nói chuyện lung tung với nhau , giọng nói rề rề , nho nhỏ , như tiếng nhạc đệm cho màn ăn uống của Quint . Thỉnh thoảng từ trong bếp có tiếng ly tách , soong chảo va nhau kêu lanh canh , phá tan bầu ko khí yên lặng của quán ăn .

Khi Quint nhai miếng thịt cuối cùng , ba người cao bồi xô ghế đứng dậy rào rào . Một người móc túi quần Jean lấy mấy đồng xu , thảy lên bàn làm tiền thưởng . Cả ba thủng thỉnh đi về phía quầy có két tiền gần cửa , họ liếc mắt nhìn Quint với vẻ hiếu kỳ .

Bỗng 1 người dừng lại , đi về phía bàn của chàng , quint liền nhận ra đấy là người cao bồi đã đến nói chuyện với cô bồi bàn hồi nãy .

-Dallas có cho tôi biết anh đang tìm việc làm , – anh ta đi thẳng vào vấn đề , ko mào đầu gì hết . Cô ấy nói anh nghe trai Cee Bar muốn thuê người làm .

Quint dựa người ra lưng ghế , trông có vẻ như đang thảnh thơi thư thái . Nhưng tâm trí chàng thì đang hết sức căng thẳng .

– Đúng thế .

-chuyện này ko liên quan gì đến tôi , nhưng nếu anh biết nghe lời khuyên , thì anh hãy quên chuyện ấy đi .

Quint nghiêng đầu ra vẻ thắc mắc . Chàng hỏi :

– tại sao thế ?

Gã cao bồi im lặng một lát rồi trả lời :

– chúng tôi biết thế nào anh cũng ko muốn làm ở đấy , và sẽ bỏ việc mà đi thôi . – Gã nói xong , hất đầu một cách cộc cằn , rồi bỏ đi theo mấy người bạn .

Quint ngồi yên suy nghĩ lời gã cao bồi vừa nói , vẻ mặt ko có gì thay đổi . chàng biết chuyện xảy ra như thế là do hồi nãy gã đã nói chuyện với cô gái bồi bàn . chàng nhấp cafe với vẻ trầm tư , nghĩ rằng có 2 khả năng khiến cho chàng gặp phải chuyện ko hay ; thứ nhất là Evans , người quản lí trại trước đây , có lẽ đã có những hành động quá tàn bạo , thứ 2 là chắc có ai cố tình gây nên chuyện rắc rối , như ông ngoại chàng đã nghĩ đến .

Ngay cả trong thời đại tiên tiến này vẫn có 1 vài trang trại với bất cứ tầm cỡ nào cũng có thể sống còn mà ko cần thuê mướn nhân công Đối với 1 trang trại vắng mặt chủ nhân thì đây là sự cần thiết tuyệt đối .

Quint đợi cho mấy gã cao bồi ra khỏi quán và cô bồi bàn lau sạch bàn của họ xong , mới đi đến quầy trả tiền . chàng nhìn thẳng vào mặt cô , thấy khuôn mặt có những đường nét mịn màng sạch sẽ .

– Mọi việc đều ổn thoả chứ ? – Cô hỏi và nhìn chàng một thoáng , chỉ một thoáng thôi ko đủ thời gian cho chàng thưởng thức lại màu nâu đà trong mắt cô .

-Tuyệt , Quint trả lời , cảm thấy lòng rạo rực mặc dù cô ta còn nhỏ tuổi và chàng có cảm tình với cô . – thịt bò băm viên đúng là thức ăn rất ngon .

– Ngon hơn thịt bò bắp nhiều – cô gái nhéch mép cười .

– Tôi đồng ý với cô . Chàng đế tờ 20 dollars lên quầy . anh chàng cao bồi bạn cô khuyên tôi ko nên làm việc ở trại Cee Bar . anh ta nói thế nào tôi cũng sẽ ko thích làm ở đấy . Cô có biết tại sao ko ?

Quint thấy bỗng cô ta bước lui , hầu như là 1 cử chỉ tự nhiên .

Nhưng cô ta nhún vai , cái nhún vai như muốn biểu lộ việc cô ko biết gì hết về vấn đề chàng hỏi .

– John Earl thường biết về những điều anh ta nói đến . Nghe theo lời anh ta chắc là khôn ngoan hơn – Cô đế tiền thối lên quầy rồi quay đi , và nói thêm câu xã giao – chúc anh ngủ ngon !

Quint nhìn lưng cô gái , cái lưng thẳng , hầu như cứng nhắc , và chàng định hỏi tiếp vấn đề bị bỏ dở . chàng biết rất rõ những ai còn trẻ đều ko có khả năng giữ kín thông tin đc lâu . Bỗng người đầu bếp từ trong bếp xuất hiện , ông ta lấy vạt tạp dề nhớp nhúa lau mồ hôi chảy xuống chiếc cằm ú thịt .

Người đàn ông béo phệ lãng đạm nhìn Quint và đưa tay mập ú vẫy cô bồi bàn .

– Sau khi khách ra về , cô đóng cửa quán , nghỉ đêm . Ông ta lấy ly nước để trên giá , đẩy cái ly xuống dưới vòi thùng đựng nước côca .

lời nó của người đàn ông khiến cho Quint cảm thấy khó khăn , nếu ko nói là ko thể nán lại để hỏi thêm cô bồi bàn vài câu nữa . chàng nghĩ như thế có lẽ là tốt nhất . Nếu Rutledge đứng đằng sau vụ này , thì tốt hơn hết là ko lên lôi cô gái vào việc này – cho dù chỉ là gián tiếp .

Khi Quint ra khỏi quán , chàng thấy trên đường có ít xe đậu hơn và ko có xe chạy . Nhưng chàng vẫn nhìn lên nhìn xuống trên đường , vì thói quen nghề nghiệp , trc’ khi đi đến chiếc xe thuê .

Trong khi Dallas dọn dẹp đĩa dơ trên bàn chàng , cô cố nhìn chàng qua cửa sổ lắp kính phẳng trước mặt quán . cô ngạc nhiên và hơi choáng váng khi thấy chàng ngồi vào sau tay lái của chiếc xe hơi đời mới . Cô biết tất cả những ai làm thuê chăn bò có lòng tự trọng đều lái xe tải nhỏ – ngoại trừ những người đã có vợ thỉnh thoảng mới đi xe hơi sang trọng .

Dallas cố nhớ xem chàng có đeo nhẫn cưới trên tay ko , nhưng cô ko nhớ trên tay chàng có chiếc nhẫn nào . Mà chuyện này chẳng thành vấn đề . có lẽ cô ko có dịp để gặp chàng nữa .

công việc của mình xong xuôi , Dallas ký vào phiếu ghi thời gian làm việc cúa mình , tống cuốn sách giáo khoa và giấy tờ ghi chép vào chiếc xách vải đeo vai , chúc Tubby Harris ngủ ngoan , rồi ra về bằng cửa sau . cô mở cánh cửa bên tay lái của chiếc xe tải nhỏ cũ sơn màu trắng , ném cái xách lên ghế ngồi phía trc’ và leo lên xe .

Cô gái chỉ mất 5 phút đế lái xe từ quán ăn về đến chỗ ở cũ của Farrell nằm ở ngoại ô thành phố . Dallas đậu xe bên cạnh toa moóc dã dùng làm nhà ở cho cô từ 8 tháng nay . Bên ngoài đèn đã sáng , bóng đèn vàng vọt chiếu ánh sáng vào màu hổ phách của những bậc thềm bằng gỗ dẫn lên cửa trc’ của toa móc .

cô thấy qua cửa sổ ở phòng khách có ánh sáng màu xanh lung linh , cho biết máy truyền hình đã đc. bật lên . Dallas mỉm cười , cô biết thế nào cô cũng thấy ông nội đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế xích đu .

Nhưng nụ cười tắt ngay trên môi cô . Cô nghĩ đến chuyện ông nội cô mất cái trang trại . Việc này rất đau đớn cho ông , nhưng việc làm cho ông đau khổ hơn là hiện thời ông ko có việc gì để làm . công việc ở Loury rất khó kiếm rồi , mà với 1 ông già 78 tuổi như ông nội cô lại chàng khó khăn hơn nữa .

Dallas nén tiếng thở dài , đeo cái xách vải lên vai , leo lên tầng cấp đến cửa trc’ . Khi cô đẩy cánh cửa mở ra , tiếng bản lề kêu ken két .

lập tức chiếc xích đu bật thẳng lên , tiếng chân nện mạnh lên sàn nhà .

– ai đấy – Ông nội cô hỏi .

– cháu đây . – Dallas bước vào , bỗng cô dừng lại khi thấy 2 tay sần sùi của ông nắm chặt khẩu súng . Empty , cháu tưởng ông đã hứa với cháu là cất súng trong tủ và khoá tủ rồi mà .

sinh ra với cái tên Mordecai Thomas Garner, người chủ trại này đc. mọi người gọi bằng 2 chữ viết tắt M.T ngay khi còn nằm trong nôi . ko ai nhớ người đầu tiên nào đã gọi trẹo cái tên của ông theo 2 chữ viết tắt này thành ra Empty , nhưng mọi người đều cứ theo thế mà gọi ông . Mọi người trong vùng đều biết ông lão có bộ ngực lớn và cặp chân vòng kiềng này là Empty Garner .

Thấy ánh mắt bất bình của cháu , Empty cố tìm cách biện bạch :

– Ông phải lau chùi súng cho sạch , ông đáp và chỉ nhìn hộp dụng cụ dùng lau chùi súng để trên bàn bên cạnh ghế ông ngồi .

cô nhìn lên mặt bàn thấy ko có viên đạn nào hết .

– súng có nạp đạn phải ko ?

– Nếu súng ko có đạn thì ôm súng bên mình để làm gì ? Ông đáp , rồi thay đổi đề tài ,ông hỏi tiếp

– hôm nay thứ mấy mà cháu về nhà sớm thế ?

– hôm nay thứ 4 . Tubby ít có khách vào buổi tối những ngày thường trong tuần . – Dallas để cái xách tuột xuống nền nhà , đến bên ghế ông ngồi , đưa tay yêu cầu .

– Đưa súng cho cháu , cháu cất vào tủ .

Mắt ông lão nheo lại với thái độ gay gắt .

– Mày đừng ra lệnh cho tao , bé . Tao ko phải là con nít .

Nhưng Dallas ko chịu nhượng bộ khi cô nghĩ mình đúng . cô chỉ tay vào cái tủ cáo đựng súng kê gần máy truyền hình .

– Vậy thì ông đem cất đi , vì ông có thể nhỡ tay bắn người nào đấy .

Ông quắc mắt nhìn cô gái .

– Mày đứng choáng chỗ trc’ mặt tao , làm sao tao đi ?

– có ngày cháu sẽ bóp cổ ông đấy , cô nói rồi bước đến lấy cái xách lên .

Empty Garner đứng dậy khỏi ghế xích đu , đi đến tủ đựng súng , dáng đi lắc lư của người suốt đời ngồi trên lưng ngựa . Khi Dallas đem cái xách đựng sách vở đến chiếc bàn trong phòng bếp kế đấy , ông nói sau lưng cô :

– có ngày cháu sẽ ân hận vì cứ buộc ông cất súng như thế này . Nhất là nếu Rutledge cho tay chân của hắn đên rình mò ở đây .

– ông khỏi cần lo đến Rutledge nữa . – Dallas ngồi xuống chiếc ghế trong bếp , cảm thấy lo sợ , bất an như ông nội . Tự thâm tâm cô biết tình trạng này ko có liên quan gì đến khẩu súng . – Bây giờ lão đang theo đuổi trại Cee Bar.

– làm sao cháu biết như thế ? empty hỏi , vừa tìm chiếc khoá tủ mở tủ súng trong chùm chìa khoá , tiếng chìa khoá va nhau kêu leng keng hoà với lời hỏi của ông .

– Tối nay John Earl có đến quán ăn .

Tin này làm cho Empty bối rối . Ông cau mày suy nghĩ , để súng vào tủ khoá lại . ông nhét chìa khoá vào túi , thủng thỉnh đi vào bếp , vẫn suy nghĩ về câu nói của cô .

– Ông biết thằng John Earl có tánh bộp chộp , nhưng hắn ko phải thằng ngu để tự nhiên nói ra tin này cho cháu biết .

– Hắn ko tự nhiên nói ra tin này cho cháu biết , Dallas đáp , cô lấy cuốn sách English Lit trong xách ra .

– Thế tại sao hắn nói thế ?

Dallas thở dài thất vọng , cô hối hận vì đã nói chuyện này ra . Nhưng cô biết khi đã nó thì ko thể nào dừng lại đc. cô biết tánh của ông nội rồi , nếu ko cô nói cho ông nghe hết chuyện , thì ông sẽ ko để cho cô yên . cô đáng ra phải nhớ rằng nói đến chuyện Rutledge giống như đưa tấm vải đỏ ra trc’ mặt con bò tót Tây Ban Nha .

Dallas bèn vắn tắt kể lại câu chuyện về người khách lạ muốn tìm việc làm khỏi về công việc ở Cee Bar , rồi sau đó John Earl hỏi cô về câu chuyện giữa cô với người khách lạ và câu trả lời của hắn với khách là ko ai có thể thuê người khách lạ này làm việc ở đây hết .

– Hắn ko nói gì nhiều , Dallas kết thúc vấn đề , – Nhưng rõ ràng Evans bị hăm doạ đến nỗi phải chạy khỏi đây .

Ông nội cô gật đầu đồng ý

– có lẽ anh ta sợ Rutledge hãm hại . cũng có thể hắn bị lão ấy mua chuộc để trốn đi . Lạy Chúa , ông ước sao đc. thấy cảnh Rutledge bị trừng phạt . – giọng ông nghe thật gay gắt . Tội ác của lão ta thật tày trời .

Suốt nhiều năm nay ko ai ngăn cản đc. lão ta , Dallas nói , vẻ hằn học tức tối – lẽ nào ko có ngày nào đó có người sẽ trị đc. lão ?

– Có lẽ cháu nói đúng , ông nói rồi nhìn cô cháu lật sách ra học . – chắc cháu học hết nửa đêm mới nghỉ .

– Đúng thế . Tuần sau thi học kỳ rồi .

– cháu nhớ cần phải ngủ cho đủ . Nếu đầu óc quá mệt sẽ ko tiếp thu đc. gì , thì học mấy cũng vô ích . Khuyên cháu xong , ông định quay đi , rồi bỗng dừng lại nhìn cô và hỏi : – Ai chăm sóc gia súc ở trại Cee Bar ?

– Cháu đoán chắc ko có ai , Dallas thờ ơ đáp , mắt đã nhìn chăm chú vào bài học trong sách .

– Nếu chúng có đói cũng ko làm cho Rutledge bận tâm . – Empty nói , ko để ý đến Dallas đã bắt đầu ko nghe ông nói – Nếu chúng chết đói có lẽ lào ta còn mừng nữa . Khi ấy lão sẽ báo cáo cho chính quyền biết và gây thêm nhiều chuyện rắc rối cho chủ nhân .

Dallas chỉ ậm ừ cho qua chuyện , vì cô ko nghe thấy ông nói gì hết . bỗng ông hỏi cô :

– Sáng mai cháu đến làm ở cửa hàng thức ăn dành cho gia súc lúc mấy giờ ? 8h phải ko ?

Tám à ? – cô hỏi lại vẻ thẫn thờ , rồi bỗng cô hiểu câu hỏi của ông . Cô gật đầu . – Phải lúc 8h .

– Ngày mai ông cũng cần chiếc xe có việc , vậy ông sẽ chở cháu đi làm vào sáng mai .

Đc. rồi , – cô đáp rồi cúi đầu xuống tiếp tục học .

*

Khi Quint chạy vào sân trại Cee Bar , tất cả đều tối om , bóng đen dày đặc bao quanh khu nhà . Nôgi nhà 1 tầng đứng riêng ra 1 mình , 1 nửa khuất dướI 1 cây sồi rậm rạp . Quint đâu xe trc’ mặt ngôi nhà , lấy chiếc xách có dây rút sau thùng xe , bước lên hàng hiên có mái che chạy dọc trc’ mặt nhà lấy chiếc xách có dây rút sau thùng xe , bc’ lên hàng hiên có mái che chạy dọc trc’ mặt nhà .

Cửa ko khoá khiến cho chiếc chìa khoá dự phòng trong túi chàng trở nên vô dụng , Quint bước vào trong sờ tay trên tường để tìm nút bật đèn . tìm đc. chàng bấm nút . ánh sáng toả ra từ ngọn đèn trên trần nhà . chiếc sáng khu vực trung tâm của phòng khách , các góc phòng vẫn còn chìm trong bóng tối .

chàng đưa mắt nhìn chiếc lò sưởi xây bằng đá cũ kỹ dọc theo bức tường . bồ hóng do lửa liên miên cháy trong lò bốc ra bám đen trc’ mặt lò sưởi , chứng tỏ ngôi nhà đã có lâu đời . Quint bc’ tới phía lò sưởi , ko để ý tiếng ván lát sàn nhà ko đều nhau kêu răng rắc dướI bc’ chân của chàng .

chàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt trên bệ lò sười bằng gỗ và mỉm cười , nhớ lại những ngày nghỉ lễ vào mùa đông chàng đã ở đây khi đc. 11 tuổi , và nhớ nhiều câu truyện do ông ngoại chàng kể cho chàng nghe về trang trại . Quint cảm thấy những chuyện trong quá khứ dang hiện về quay cuồng bên chàng .

Đấy là chuyện về lịch sử gia đình Calder . Trang trại này và ngôi nhà này đã có từ thời nội chiến , khi ấy đây là nhà của Seth Calder và con trai , Benteen – Chính ông Benteen Calder là người cuối cùng đã dẫn đàn bò sừng dài lên phía Bắc bên Montana và lập nên trại Tripple C

người trong dòng họ Calder sống ở trại Cee Bar từ ấy đến nay đã hơn 1 trăm năm . Nhưng ko biết thời gian như thế có chính xác hay ko .

Quint dẹp ý nghĩ ấy sang 1 bên , chàng rời khỏi lò sưởi và cố quên quá khứ để chú tâm đến công việc chàng phải làm trc’ mắt .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN