Sáng hôm sau, Giang Dục tìm thấy thuốc tránh thai tôi giấu trong gối. Gương mặt anh tối sầm lại, quăng thuốc vào người tôi.
– Tiền đâu ra mua thuốc!
– Em nhặt ve chai, tiết kiệm tiền.
Giang Dục giận quá hoá cười, anh đè gáy tôi lại, cảm giác bị áp bức lại ập tới.
– Trần Nhạc Hinh, đi nhặt ve chai mà em còn muốn giết con tôi, em không hề muốn sinh con tôi!
Tôi tròn mắt, ai bảo anh chẳng bao giờ phòng tránh thai. Với lại, anh là thần đồng cơ mà, học Sinh kiểu gì thế… Ngủ với nhau cũng đâu có nghĩa là sẽ trúng luôn.
Con ở đâu ra mà con!
Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào anh: “Giang Dục, con là kết tinh của tình yêu. Chúng ta kết hôn vì yêu nhau ư?”
Giang Dục nhìn tôi, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, muốn nói rồi lại thôi.
– Nếu không yêu nhau, tại sao phải sinh con để làm khổ nó?
Bấy giờ, điện thoại anh đổ chuông. Bệnh viện gọi tới, thông báo mẹ tôi đã qua đời vào tối qua. Tôi sững sờ, nước mắt tuôn rơi như mưa, người tôi run cầm cập. Giang Dục ôm tôi, cúi đầu hôn xuống mắt tôi, vỗ về tôi liên tục.
– Tối qua mẹ tôi đã qua đời… Vì sao… Bây giờ bệnh viện mới thông báo cho anh?
Tôi túm lấy cổ áo anh, căng trào nỗi thù hận: “Tại anh hết! Anh không cho tôi dùng điện thoại nên tôi mới không nhận được cuộc gọi, không được gặp mẹ lần cuối!”
– Do anh! Khiến nhà tôi phá sản, mẹ tôi mới không chịu nổi mà ngã bệnh qua đời!
– Giang Dục, tôi rất hận anh! Tôi ước gì anh chết quách đi!
Tôi cắn vai anh, khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh, dường như tôi sắp xé da anh ra vậy. Giang Dục để mặc cho tôi phát ti3t, anh cứ siết ôm tôi vào lòng.
– Vậy thì… Cứ hận anh đi.
– Bởi vì hận cũng là yêu.