Không phải rất quen, chẳng qua trong một tiểu khu bình thường lại có một chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa, không cần nghĩ cũng biết người tới đây không hề đơn giản.
Thấy xung quanh bắt đầu có người chụp ảnh, Lâm Khinh ho nhẹ vài tiếng, đè mũ xuống nhanh chóng chạy qua.
Lúc báo địa chỉ với anh xong, Lạc Dĩ Hành đề nghị đến đón cô.
Lúc đầu cô cũng không muốn đồng ý nhưng thái độ của anh rất cứng rắn, cô từ chối bao nhiêu thì anh đề cập bấy nhiêu.
Khoảng cách từ nhà cô thật ra khá xa, Lâm Khinh đang dao động thì anh nói một câu “tiện đường” cô liền đồng ý.
Mặc dù bây giờ thấy cảnh tượng này cô cảm thấy từ chối vẫn tốt hơn.
Sờ sờ mũi, Lâm Khinh gạt những suy nghĩ kỳ quái đó sang một bên, hắng giọng, cúi người gõ cửa xe đang đóng chặt.
Kính đang kéo lên, người đứng ngoài chỉ nhìn thấy màu đen trên cửa kính, hơn nữa kính xe cũng không có dấu hiệu hạ xuống.
Lâm Khinh ghé sát vào một chút, cố gắng nhìn nhưng thật sự không thấy gì cả, mà vào lúc này kính xe đang đóng chặt lại hạ xuống.
Chủ xe hơi nghiêng đầu, trên sống mũi cao là một cặp kính gọng đen mà trước đây cô chưa từng thấy, giấu đi vài phần xa cách.
Anh cũng mặc một bộ tây trang, lớp bên trong vẫn là áo sơmi, có lẽ do nhiệt độ trong xe cao nên anh không mặc áo khoác.
Bên dưới cổ tay là đường cong rắn chắc, mạnh mẽ, nó đột nhiên siết chặt khiến đầu ngón tay nhất thời mất đi huyết sắc.
Mà Lâm Khinh chưa bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng một khuôn mặt đẹp trai gần đến thế.
Có một số thứ bạn càng đến gần thì khả năng sát thương càng cao.
Lâm Khinh hôm nay đã thành công hiểu được điều này.
Lạc Dĩ Hành không ngờ cô ở gần anh đến vậy, nháy mắt đồng tử nheo lại, hô hấp cũng ngừng theo.
Thế giới dường như dừng lại ở khoảnh khắc này khiến anh chỉ nghe được tiếng tim đập như sấm của mình.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt dường như chỉ cách một lớp kính, trước khi Lâm Khinh gây ra tai hoạ cô liền đứng thẳng người, nhanh chóng vẫy tay với anh: “Rất xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của mình.”
Hương thơm ngào ngạt trên chóp mũi nhanh chóng biến mất, Lạc Dĩ Hành mím môi, nhìn sang chỗ khác để che đi sự mất mát, lắc đầu: “Không sao, cậu vào trước đi.”
“Okay, vất vả cho cậu rồi.”
Cửa xe được mở ra, khi Lâm Khinh ngồi vào ghế sau liền phát hiện ngoài hai người còn có thư ký Vương phụ trách lái xe.
Cũng đúng, chân Lạc Dĩ Hành bị thương như vậy thì làm sao có thể lái xe.
Vừa rồi bị dọa có chút sợ hãi khiến cô quên bẵng Lạc Dĩ Hành từng nói anh sẽ ngồi chung với cô ở ghế phụ.
Thực ra Lâm Khinh có chút say xe, nhưng phần lớn là do mùi đặc trưng trong xe.
Nhưng xe của Lạc Dĩ Hành lại không có, chỉ có hương thơm nhàn nhạt, không nồng nặc, làm cô rất dễ chịu và thoải mái.
Có chút giống mùi hương trên người anh.
Trong đầu mơ hồ lại nghĩ tới hơi thở cuốn lấy cô khi ngã vào vòng tay anh, bình yên, trầm ổn mà lại giúp cô an tâm.
Xe chạy êm tới nỗi cô không nghe thấy tạp âm nào khác, bầu không khí tĩnh lặng làm cô có chút mơ màng buồn ngủ.
Tối qua cô không được nghỉ ngơi nhiều, hôm nay lại dậy sớm, mắt bắt đầu ríu lại.
“Còn một lát nữa mới tới, cậu ngủ một chút đi, khi nào tới mình sẽ gọi cậu.” Lạc Dĩ Hành nhìn kính chiếu hậu, đề nghị.
Giọng nói của anh trở nên nhu hoà khiến Lâm Khinh nghe xong càng muốn ngủ.
“Không cần, mình không sao.”
Cô vẫn có chút ngại khi ngủ trên xe người khác.
“Lái chậm hơn chút.” Lạc Dĩ Hành hơi nghiêng đầu, nói với giọng nhẹ hơn nhưng ngữ khí so với lúc nói cùng cô lại lạnh nhạt hơn nhiều.
Thư ký Vương chớp chớp mắt, ánh mắt đảo qua giữa hai người một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ hít hít mũi, nuốt xuống một bụng lời muốn nói.
Quên đi, hắn không nói, hắn cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé.
Xe càng trở nên êm hơn, Lạc Dĩ Hành bật một bài nhạc nhẹ nhàng, trong sáng, Lâm Khinh cuối cùng cũng khuất phục trước cơn buồn ngủ.
Nhìn thấy cô ngả đầu ngủ cuối cùng anh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Lâm Khinh khi ngủ rất yên tĩnh, cô ngoan ngoãn giống như chú mèo con trong ảnh đại diện.
Những sợi tóc nghịch ngợm chạm vào khuôn mặt khiến cô hơi ngứa ngáy.
Theo bản năng vén những sợi tóc kia đi, cô mới từ từ thay đổi từ nhíu mày về lúc ban đầu, thậm chí còn hơi nhếch môi.
Lạc Dĩ Hành cong môi cười nhẹ, lẳng lặng nhìn cô một lát mới thu hồi lại ý cười.
Cuối cùng đánh thức Lâm Khinh là tiếng mở cửa xe của Lạc Dĩ Hành.
Cô ngủ không sâu, một chút tiếng động cũng có thể bị đánh thức.
Mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Dĩ Hành, Lâm Khinh nhất thời cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Cô tỉnh táo rất nhanh, chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ của anh hình như muốn đánh thức cô, Lâm Khinh lại nở nụ cười: “Mình tỉnh rồi, chân cậu cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Lạc Dĩ Hành mở rộng cửa cho cô, sau đó trượt xe lăn qua một bên để cô ra ngoài.
Lạc Dĩ Hành xuống xe, mặc chiếc áo khoác màu đen đã đặt ở một bên, lập tức giúp anh tăng thêm vài phần dịu dàng.
Sau khi xuống xe, Lâm Khinh nhìn trái nhìn phải không thấy thư ký Vương, sau khi Lạc Dĩ Hành giải thích anh ta đã đi trước, cô theo thói quen đứng phía sau đẩy xe lăn cho anh.
Anh dường như không quen với việc này, phần lưng vốn đã thẳng của anh thậm chí còn hơi cứng đờ.
Lâm Khinh cười vỗ vỗ vai anh, lực không lớn, giống như hôm phẫu thuật ngày đó.
Thấy anh lại hơi sững sờ, cô lúc này mới cách xa một chút nói đùa: “Hoá ra cậu rất nhạy cảm, mình hiểu rồi, sau này sẽ không tuỳ tiện chạm vào vai cậu nữa.”
“Chỉ là mình chưa quen.” Người phía sau cách anh rất gần, lỗ tai giấu dưới tóc hơi nóng lên.
Anh không quay đầu lại, giải thích: “Không sao, mình sẽ quen dần.”
“Làm quen làm gì? Cứ nói thẳng với mình không thích là được, lần sau mình sẽ chú ý.”
“… Ừm.”
Đối với việc lựa chọn nhà hàng, Lâm Khinh đau đầu một trận.
Người như Lạc Dĩ Hành có nhà hàng nào mà chưa từng thấy, cô đã có vài ý tưởng, nhưng bản thân cũng tự gạch bỏ hết.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chọn một nhà hàng mới khai trương.
Cũng không phải quá hoàn hảo, chỉ là cách trang trí của nhà hàng này có chút tương tự với người trước mặt.
Thanh lãnh mà lại đơn giản, còn mang theo một hơi thở mới.
Vài ngày trước Lâm Khinh cũng đã dành thời gian tới đây mua vài món, Hà Thần Kiều và Trần Ý đều nói ăn rất ngon thì mới quyết định lựa chọn.
Cô đặt một phòng riêng nhỏ với sức chứa khoảng hai đến ba người.
Lúc bước vào nhà hàng, có lẽ là do ngồi trên xe lăn, hoặc là do gương mặt của Lạc Dĩ Hành quá ưa nhìn, nên nhất thời thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sau khi từ chối người phục vụ thứ tư giúp cô đẩy xe lăn, Lâm Khinh cuối cùng cũng đến được phòng riêng.
“Cậu thực sự rất nổi tiếng, rất có nhiều người muốn giúp cậu.” Lâm Khinh giúp anh ổn định vị trí, vươn vai ngồi đối diện.
“Xin lỗi.”
“Sao cậu lại xin lỗi? Mình làm cậu sợ sao, không nên như vậy nha.” Lâm Khinh dụi nhẹ đôi mắt ngấn nước nói đùa.
Cô không có cách nào đặt người đàn ông trước mặt cùng với Lạc Dĩ Hành – chủ tịch thủ đoạn lão luyện trên bách khoa toàn thư Baidu.
Anh giống như búp bê vải, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, tiếp xúc mới biết cả người đều nhẹ nhàng, thái độ cũng vô cùng tốt.
Lâm Khinh xoa nhẹ hai bàn tay vào nhau, thế nhưng đột nhiên muốn thấy dáng vẻ hung dữ của anh.
Quên đi, nghĩ cái gì vậy, thật là.
Món ăn được lựa chọn theo một nửa, Lâm Khinh gọi một ít, Lạc Dĩ Hành gọi một ít, chờ các món được dọn ra cô mới phát hiện khẩu vị của mình rất giống với anh.
Ít ra thì các món anh gọi cô đều rất thích.
Lâm Khinh đang muốn nói gì đó, điện thoại lúc này lại rung lên, cô nhìn thoáng qua thông báo không khỏi nhíu mày.
“Bảo bối, có thời gian rảnh về nhà không? Dì Trương muốn mời chúng ta đi ăn tối.”
“Con trai của bà ấy cũng tới, hai đứa đều đã đi du học, có chung chủ đề để nói, coi như là kết giao thêm bạn bè, được không?”