Có lẽ tình yêu trong tiểu thuyết luôn quá trong trẻo, thậm chí tới mức hư ảo.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy tình yêu như vậy trong đời thực.
Cho đến khi cô ấy gặp Lạc Dĩ Hành.
Anh đã dùng hành động để thể hiện cho cô ấy biết, trong tim anh ta thật sự được lấp đầy bởi một người.
Thậm chí không cần một câu trả lời.
Sau đó Lâm Khinh ra nước ngoài, Hà Thần Kiều đã mất liên lạc với Lạc Dĩ Hành trong một khoảng thời gian và anh ta đã liên lạc lại ba ngày trước khi Lâm Khinh trở về Trung Quốc.
Nhìn Lạc Dĩ Hành, người đã trưởng thành hơn nhiều so với hai năm trước, Hà Thần Kiều tự hỏi trong lòng.
Tại sao.
Lạc Dĩ Hành vẫn không nói câu trả lời, cứ để cô ấy tiếp tục thực hiện hợp đồng.
Đối mặt với Lạc Dĩ Hành, người đã trở thành chủ tịch, Hà Thần Kiều lớn gan hỏi Lâm Khinh về chuyện đó.
Trong 2 năm qua, mối quan hệ của cô ấy và Lâm Khinh vẫn tự nhiên không có chút rạn nứt, cô đã nhiều lần ám chỉ chuyện của cô và Lạc Dĩ Hành, nhưng câu trả lời mà cô ấy nhận được là cô không biết.
Lần đầu tiên Lạc Dĩ Hành kể chuyện hai năm qua, tuy chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng vẫn khiến Hà Thần Kiều bàng hoàng.
Anh đã đến đất nước của Lâm Khinh không biết bao nhiêu lần, không ngừng tưởng tượng sẽ có một ngày anh sẽ buông bỏ hết thảy để đến trước mặt cô.
Những bức ảnh được gom góp từng chút một, giống như những chiếc lá mùa thu, rơi từng chút xuống cho đến khi lấp đầy toàn bộ con đường.
Lâm Khinh đã từng kể cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện tốt, có vẻ tất cả đều trùng khớp vào thời điểm đó.
Một chủ nhà tốt bất ngờ, một cơ hội thực tập và một công việc bán thời gian được trả lương cao.
Khi cô gặp khó khăn, anh luôn lập tức có mặt.
Sau khi trở về nhà, Hà Thần Kiều đã nghĩ có lẽ trong một biển người, họ đã đi qua nhau không biết bao nhiêu lần.
Hà Thần Kiều cúi đầu nhìn Lâm Khinh, áp suất thấp tỏa ra từ người cô khiến cô ấy có chút bối rối: “Khinh Khinh, đừng tức giận, mình không cố ý, thật sự mình…””
Cô ấy vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Khinh, cố gắng vươn tay ra nhưng bị ngừng lại vì cảm giác tội lỗi.
“Kiều Kiều.” Lâm Khinh vẫn không ngẩng đầu lên, cô siết chặt tấm ảnh trong tay, nhưng sợ làm hỏng nó nên cẩn thận đặt lên bàn, lại hít sâu một hơi: “Cho nên anh ấy luôn ở phía sau mình, phải không?”
Cô vừa nói ra chợt bật khóc nức nở, không thể kiềm chế được, nước mắt rơi xuống.
“Khinh Khinh…”
“Vậy nên anh ấy vẫn luôn gạt mình đúng không?” Lâm Khinh sụt sịt, nhưng vẫn không ngăn được nỗi chua xót trong lòng: “Thậm chí trong hơn hai năm tại sao anh ấy có thể giấu kỹ như vậy. 6 năm rồi, anh ấy đã ở bên cạnh mình 6 năm.”
“À, chả trách anh ấy không nói với mình.”
“Khinh Khinh, cậu đừng như vậy, anh ta không cố ý làm vậy, anh ta chỉ là…” Ngay cả Hà Thần Kiều cũng chưa từng nghe qua những lời như vậy, hoảng sợ lan tràn, nhưng vẫn không biết phải nói gì.
Không phải cố ý sao? Cô ấy thực sự không thể nói ra.
“Dáng vẻ đi theo mình, dáng vẻ gạt mình, chẳng lẽ tự cho là rất ghê gớm sao.” Giọng cô không lớn, nhưng lời nói của cô như đang đi trên mũi dao: “Anh ấy cho rằng bản thân rất vĩ đại sao, vẫn tự cho mình là người rất ghê gớm sao.”
“Lâm Khinh…”
“Anh ấy như vậy thì mình nên làm gì bây giờ?” Lâm Khinh ngẩng đầu, nhưng hai mắt đã ngấn lệ: “Mình phải làm gì đây, anh ấy đối xử tốt với mình như vậy…”
Nước mắt lặng lẽ trượt dài trên má, cô chỉ ngây người nhìn Hà Thần Kiều, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ bất lực như vậy: “Mình nên làm gì bây giờ, 6 năm, mình phải trả cho 6 năm như thế nào đây. Mình không biết thế giới đã có anh, thậm chí cũng không nhớ tên, mình nghĩ không biết thời gian 6 năm qua anh đã trải qua như thế nào…”
Ký ức lần thứ 2 gặp gỡ lại hiện lên, hoá ra, những ngập ngừng ngày đó, thâm ý trong đôi mắt cô không hiểu được hoá ra đều là vì cô.
Hoá ra lý do không thể mở lời đều là 6 năm cô đã quên.
Những chi tiết vụn vặt dần dần lộ ra, từng chút một, tất cả đều cho cô câu trả lời vào lúc này.
Cô nhìn lá thư, cầm nó trước mặt, lau nước mắt, đọc nhanh phần nội dung còn lại.
Sự thật hoàn toàn phơi bày.
Cô từng cho rằng bí mật của Lạc Dĩ Hành rất lớn, tới bây giờ mới phát hiện tất cả đều vì cô/
Lời yêu không dám nói ra, là vì cô.
Việc bắt nạt cao trung năm ấy từng khiến Lạc Dĩ Hành nghĩ rằng đó là lỗi của mình.
Kẻ bắt nạt ở trường là Lương Kỳ, nhưng Lương Kỳ thích Lạc Dĩ Hành.
Cuối cùng hết thảy lại là vòng tròn lặp đi lặp lại, đều là do cô mà ra.
Lâm Khinh đặt lá thư xuống, cô cố gắng ngăn nước mắt trào ra, nhưng lại không thể kiểm soát được tuyến lệ của mình.
“Kiều Kiều, mình muốn đi tìm anh ấy.” Cô nhìn Hà Thần Kiều, trong mắt chứa đầy sự bất lực.
“Mình đưa cậu đi tìm anh ta.” Hà Thần Kiều siết chặt tay muốn đứng dậy.
Lâm Khinh duỗi tay giữ cô ấy lại.
Vẫn chưa được.
Cô tự nhủ.
Chưa được, không thể,
Cô không muốn Lạc Dĩ Hành nhìn thấy dáng vẻ này, nước mắt, bất lực, Lâm Khinh là người cần sự an ủi của anh.
Rõ ràng anh mới là người cần được an ủi nhất.
Cuối cùng Lâm Khinh vẫn không đi tìm anh.
Cô sẽ cho anh rất nhiều, rất nhiều cho đến khi lấp đầy khoảng trống 6 năm.
……
Hôm sau Lâm Khinh tỉnh dậy rất sớm, hai mắt sưng húp lên, vì không thể để cho Lạc Dĩ Hành nhìn ra, cô hiếm khi trang điểm.
Vì lý do nghề nghiệp nên ngày thường cô ít khi trang điểm, hoàn thiện xong cô nhìn mình trong gương, căng thẳng thở ra một hơn.
Lâm Khinh, đừng căng thẳng, mày có thể làm được.
Cô vỗ ngực, cố gắng làm cho mình trông giống như mọi khi.
Trong vài giờ nữa, cô ấy sẽ làm được điều chưa từng làm.
Sau khi trang điểm, cô quay lại tủ rất lâu để chọn nhưng không hài lòng với những món đồ mình lấy ra.
Cuối cùng Hà Thần Kiều là người quyết định.
Lúc Hà Thần Kiều làm bữa sáng đã nghe thấy tiếng động ồn ào trong phòng cô, tò mò đến gần nhìn thử đã bị cô kéo làm tham mưu.
Nhìn Lâm Khinh trang điểm xong làm Hà Thần Kiều ngẩn người.
Lâm Khinh không giải thích nhiều, chỉ nhờ cô ấy chọn giúp mình quần áo, Hà Thần Kiều cũng không luyên thuyên, quyết định chọn một chiếc váy dài màu trắng.
“Được! Là cái này!” Lâm Khinh cầm lấy váy, không thay mà cất vào một cặp sách có vẻ khá có tuổi.
Nhận ra ánh mắt khó hiểu của Hà Thần Kiều, cô mới mở miệng giải thích.
Lần này các bạn học theo đuổi cảm giác chân thật, vì dịp tụ họp mà đã thuê riêng một phòng học trên trường.
Vừa lúc là khoảng thời gian nghỉ hè, do một số người quen biết người trong trường nên đã thuê được một lớp.
Để hoàn toàn dựng lại quá khứ họ cũng đã dặn dò từng người mặc đồng phục học sinh.
Lâm Khinh không vứt đồng phục học sinh, nhưng vì nhiều lý do nên đã nhét xuống dưới.
Đang mặc quần áo vào, còn chưa kịp nhìn lại thì đã nhận được tin nhắn của Lạc Dĩ Hành.
Lâm Khinh cầm cặp sách lên, nhỏ giọng trả lời.
“Tới đây, em đang đi giày.”
“Kiều Kiều, mình ra ngoài đây!” Lâm Khinh hít sâu một hơi rồi gọi Hà Thần Kiều ở phía sau.
Không kịp nhận lại câu trả lời của cô ấy, cô xoay người chạy lon ton ra khỏi cửa.
“Hả…” Hà Thần Kiều nhìn Lâm Khinh đã chạy ra ngoài, mỉm cười bất lực, nhưng sau đó cong khoé môi, ngơ ngác nhìn cô dần xa.
Thật ra cô ấy rất lo lắng.
Dáng vẻ ngày hôm qua của Lâm Khinh thật sự khiến cô ấy cảm thấy không an tâm.
“Không xảy ra chuyện gì đâu…” Cô ấy lẩm bẩm.
“Lạc Dĩ Hành!”Lâm Khinh đang mang cặp sách, còn chưa thấy người thì đã nghe tiếng.
“Anh ở đây.”
Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ của anh.
Người trước mặt dang tay ra, nụ cười đính bên khoé miệng, cảm giác ấm áp nháy mắt khiến cô ngây người.
Anh cũng thay đồng phục của mình, có lẽ để phù hợp với nó nên mái tóc luôn vuốt lên của anh hiếm khi xõa xuống.
Một cơn gió thổi qua, không chỉ ngọn tóc mà còn cả nhịp tim của cô.
Lâm Khinh không kìm được mà chạy về phía anh, ngay lúc rơi vào vòng tay anh, cô lại đột nhiên muốn khóc.
Hoá ra lúc cao trung anh cũng như thế này.
Cúi đầu nhìn bộ đồng phục của mình, Lâm Khinh nhất thời hoảng hốt, như thể đang trở về thời thanh xuân trong trẻo ấy.
“Lạc Dĩ Hành, không đúng,” Lâm Khinh ngẩng đầu nhìn anh cười: “Bạn học Lạc, hôm nay cậu muốn đưa mình đi học như thế nào, trẻ vị thành niên bị cấm lái xe nha.”
“Đi xe đạp thì sao.” Anh đặt cô vào mắt mình, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô.
Cô trong lòng anh dường như chưa từng thay đổi, chỉ là trải qua năm tháng cô càng thêm tỏa sáng.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm, đôi môi gọi tên anh thoa lên một lớp son, giống như thạch trái cây, mơ hồ toả sáng dưới ánh mặt trời.
Có lẽ bởi vì đã quen, Lạc Dĩ Hành cúi đầu muốn hôn lên gương mặt cô.
Ngay lúc chạm vào, Lâm Khinh quay đầu tránh đi.
“Anh làm gì vậy, định quấy rối em hả?” Lâm Khinh vỗ nhẹ vào anh rồi hơi nhích ra một chút.
Lạc Dĩ Hành đi theo cô lên trước, không vui khi cô cách xa anh: “Anh nói không đồng ý thì sao?”
“Anh vẫn là học sinh cao trung, cho nên không thể yêu sớm.” Lâm Khinh mỉm cười nhìn anh, lời nói lại không có chút nào uy hiếp: “Cẩn thận em mách giáo viên.”
“Nói cho giáo viên rồi có thể cho anh hôn sao?”
“Anh không sợ bị phạt hả?”
“Em đoán xem.”
Anh ngây người nhìn cô, nở một nụ cười ranh mãnh.
Lâm Khinh có chút đỏ mặt chạm vào ánh mắt của anh, hắng giọng, nghiêm túc đi tới, nhanh chóng nhón chân chạm lên môi anh.
“Được rồi được rồi, chỉ một cái, đi thôi,”
Không biết có phải do cách ăn mặc này không, rõ ràng cũng không hôn sâu nhưng một cái hôn nhẹ như vậy lại khiến vành tai cô ửng đỏ.
Bị Lâm Khinh kéo tay, Lạc Dĩ Hành nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cười thầm nhưng không nói gì.
Lâm Khinh nghe thấy tiếng anh cười thì càng thêm ngại ngùng, cô nhanh chân chạy nhanh nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy chiếc xe anh chuẩn bị.
Trước mặt cô có một chiếc xe đạp, Lâm Khinh sững sờ nhìn Lạc Dĩ Hành, trong lòng tràn đầy bất ngờ.
Dường như nhìn thấu nghi vấn của cô, Lạc Dĩ Hành ngồi lên trước, đặt một chân xuống đất, dùng một ngón tay chỉ vào chỗ ngồi phía sau: “Em có đồng ý để anh chở em một đoạn đường không?”