Cô y tá đang đứng cảm thấy rõ bản thân đang bị phớt lờ, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cho rằng chỉ còn hai người, bọn họ sẽ có chuyện để nói.
Cô ta chà xát cánh tay, lại mỉm cười tới gần Lạc Dĩ Hành: “Lạc tiên sinh, tôi…”
Người đàn ông trên giường ngả người ra sau, cầm cuốn sách ở bên cạnh lên, cô ta chưa kịp nói xong thì anh đã ngắt ngang câu tiếp theo: “Còn chuyện gì nữa không? Bác sĩ Lâm đã nói với tôi về ca mổ rồi.”
Giọng của anh vẫn như ngọc rơi xuống, rất phù hợp với con người anh.
Nhưng hôm nay đúng là mang theo lạnh lùng từ trong ra ngoài.
“Không, không có…”
Giọng cô y tá nhỏ dần, tuy cô ta không có kinh nghiệm xã hội nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, cô ta có thể nghe ra được sự chán ghét trong giọng điệu của anh.
“Ừ.”
Sau câu trả lời là sự im lặng, Lạc Dĩ Hành yên lặng đọc sách như thể cô ta không tồn tại, không thèm ngẩng đầu lên.
Cô y tá nghiến răng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Nhớ tới Lâm Khinh lúc đi nhẹ nhàng, lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng đều là vừa đến không lâu, dựa vào cái gì mà cô ta lại không được như vậy.
Cô y tá hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận, tiến lên phía trước lần cuối.
Cô ta bước được vài bước thì thấy anh không phản ứng nên tiếp tục tiến lên, lần này cô ta lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lạc Dĩ Hành.
“Không phải cô không còn việc gì sao?”
Giọng nói dường như không khác trước, nhưng âm điệu có vẻ còn lạnh lùng hơn.
Nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Cô y tá hoàn toàn sợ hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hoàn hồn rồi không dám ở lại, mau chóng rời đi.
Rời khỏi phòng bệnh của Lạc Dĩ Hành, Lâm Khinh đi thẳng vào phòng mổ bắt đầu mọi công tác chuẩn bị, lúc nghỉ ngơi đột nhiên điện thoại trong túi cô vang lên.
ID người gọi là Hà Thần Kiều.
“Lâm Khinh! Bức ảnh cậu đặt đầu giường ở đâu ra?!”
Giọng của Hà Thần Kiều có vẻ rất phấn khích, ngay khi vừa kết nối cô ấy đã khiến cho Lâm Khinh đưa điện thoại ra xa.
“Không phải trên đó có viết sao, ảnh tốt nghiệp cấp ba của mình đó.”
“Đó thật sự là ảnh tốt nghiệp của cậu sao, không phải photoshop chứ?”
Lâm Khinh nhịn không nổi phì cười, nhân tiện xem xét tiến độ, “Ai lại đi photoshop ảnh này, có chuyện gì thế?”
“Tại sao trước đây cậu không lấy ra, cậu có biết trong ảnh này có ai không?
Cô chưa kịp đoán thì thấy sau lưng đã chuẩn bị xong, quay đầu nói câu cuối, không đợi Hà Thần Kiều trả lời đã nhanh chóng cúp điện thoại.
“Xin lỗi, mình đang có chuyện gấp, mình cúp máy trước nha, nói chuyện với cậu sau.”
Lạc Dĩ Hành rất bình tĩnh được đẩy vào phòng phẫu thuật, loại phẫu thuật này không cần gây mê hoàn toàn, khi thuốc mê phát huy tác dụng, anh vẫn không thấy có gì thay đổi.
Lâm Khinh đã trang bị đầy đủ, bây giờ chỉ lộ ra một đôi mắt, cô nhìn anh từ trên cao xuống, lại nghiêng người về phía anh cong cong đôi mắt, “Đừng căng thẳng, rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Ừm.” Lạc Dĩ Hành gật đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời cô: “Không căng thẳng.”
Ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ, vết thương ở chân của Lạc Dĩ Hành không nghiêm trọng, chỉ cần nẹp đinh vào bên trong, cuối cùng khâu lại, toàn bộ cũng khoảng một tiếng đồng hồ là xong.
Lúc anh được đẩy ra, cô vỗ nhẹ vào vai anh, điều này có nghĩa là ca phẫu thuật đã thành công.
Đây là thói quen của cô dù là phẫu thuật gì đi nữa, mỉm cười với bệnh nhân trước khi bắt đầu và vỗ vai họ sau khi kết thúc không chỉ để bệnh nhân cảm thấy thoải mái mà còn để trấn an chính mình.
Sau khi phẫu thuật, Lâm Khinh không tránh khỏi mệt mỏi, nhưng bệnh viện không phải là nơi để người khác chờ đợi, nên cô cởi áo phẫu thuật ra, tiếp tục ngồi trong phòng khám bệnh.
Ngồi một lúc thì nhớ ra chủ đề trước đó chưa nói xong với Hà Thần Kiều.
Không xem thì không sao, nhưng xem rồi đúng là khiến cô giật mình.
Hà Thần Kiều spam tin nhắn WeChat của cô, nhìn nhìn, cô cũng đã thấy được vài bức ảnh quen thuộc.
Lâm Khinh không hiểu lắm, dứt khoát gọi điện thoại.
“Ca phẫu thuật của cậu xong rồi?” Hà Thần Kiều bắt máy rất nhanh, trong giọng có chút hưng phấn.
“Ừ, xong rồi, bây giờ mình rảnh.” Lâm Khinh xoay ghế nhìn vào trần nhà.
“Vậy cậu đã đọc tin nhắn mình gửi chưa?”
“Nhìn rồi, người đó là ai? Nhìn rất quen, bạn trai mới của cậu sao?” Lâm Khinh khép mắt lại, tâm trạng vui vẻ giỡn với cô ấy.
“Chỉ nhìn quen thôi sao?”
“Ừ, chỉ là nhìn quen thôi.”
“Không phải, mình hỏi cậu nha, có phải lúc học cao trung có người tên là Lạc Dĩ Hành?”
“Lạc Dĩ Hành? Để mình nhớ lại, hình như là có người này?” Lâm Khinh gõ gõ đầu suy nghĩ hồi lâu, loáng thoáng có chút ấn tượng.
Hình như cô đã biết Hà Thần Kiều đang nghĩ gì, lập tức gõ điện thoại: “Làm sao, cậu cho rằng Lạc tổng là bạn học của mình sao?”
“Đương nhiên là không.” Hà Thần Kiều lấy lại bình tĩnh, sau đó hét vào mặt cô, “Bởi vì anh ta chính là bạn học của cậu!”
“… Gì?”
“Cúp máy đi, mình gửi ảnh cho cậu, cậu tự xem đi.” Hà Thần Kiều nghe giọng nói nghi ngờ của Lâm Khinh lập tức tức giận cúp điện thoại.
Ngay sau đó cô ấy gửi một loạt ảnh bằng chứng chứng minh cho Lâm Khinh.
Thành thật mà nói, Lâm Khinh có chút dại ra.
Mơ hồ nhớ tới, cô cũng không nghĩ nhiều, trên thế giới có nhiều người trùng tên, không có khả năng may mắn như thế được.
Nhưng mà sự thật chứng minh, hoá ra cô thực sự rất may mắn.
Bởi vì bạn học cao trung Lạc Dĩ Hành và Lạc Dĩ Hành ở hiện tại có vẻ giống nhau.
Cô vẫn giữ bức ảnh thời cao trung, nhưng với cái độ phân giải thời đó, mà lại cùng chụp chung với một đám người, thực sự rất khó để nhận ra một người.
Bằng chứng trực tiếp nhất là thông tin của Lạc Dĩ Hành, mặt trên viết rõ ràng, giống y hệt với cô ở trường cao trung năm đó.
Hơn nữa khí chất của bạn học cao trung đó quá đặc biệt nếu không Lâm Khinh đã không có ấn tượng về anh ta.
Loại khí chất này lại trùng tên trùng họ, có thể có được mấy người.
“Thế nào thế nào! Có phải rất kích động không!”
Không đợi cô phản ứng, Hà Thần Kiều liền gửi tin nhắn tới.
Lâm Khinh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nói chuyện Lạc Dĩ Hành ở bệnh viện ra.
Nếu không cô sợ Hà Thần Kiều sẽ trực tiếp đến bệnh viện.
Nhưng thẳng thắn mà nói, đúng thật rất thần kỳ, nhưng cũng không đặc biệt thú vị.
Cũng chỉ là bạn học cao trung mà thôi. Mấy năm nay không chừng người ta cũng không nhớ tới mình, rốt cuộc ngay cả cô cũng không nhận ra anh.
Huống hồ quan hệ của họ cũng chỉ là bạn học cao trung mà thôi.
“Chà, rất kích động.”
“Cậu nói dối.”
Lâm Khinh bị lộ lại cười hai tiếng, cô gửi một biểu tượng cảm xúc người chống nạnh.
Nhìn thời gian cũng sắp tới lúc kiểm tra phòng, cô trả lời xong thì tắt điện thoại di động, không quan tâm Hà Thần Kiều đang kích động nữa.
Thật trùng hợp, phòng kiểm tra lại là phòng của Lạc Dĩ Hành.
Lúc vào phòng Lạc Dĩ Hành vẫn đang đọc sách, chỉ khác với buổi sáng là mặt trời đã lên cao, ánh nắng càng thêm chói mắt.
“Thế nào rồi, còn khó chịu không?” Lâm Khinh gõ gõ cửa, đi vào.
“Rất tốt.” Thấy là cô, Lạc Dĩ Hành buông sách, lại nhìn cô lần nữa.
Khi biết người bên kia là bạn học cấp ba của mình, trong lòng cô không có suy nghĩ gì, nhưng khi bị nhìn thế này, Lâm Khinh đột nhiên trở nên tò mò.
Cô đi lên trước, hỏi một vài câu hỏi như thường lệ, khi kết thúc cuộc kiểm tra, cô làm bộ giống như vô tình đề cập đến, “Anh Lạc, tôi có từng nói với anh là anh rất giống với một người bạn cao trung của tôi chưa.”
Cô ngẩng đầu khi nói câu này, để lộ gương mặt nhỏ nhắn nhìn anh, mái tóc dài ngang vai được cột đuôi ngựa, không nhuộm tóc càng khiến cô giống học sinh hơn mấy năm trước, dường như không có gì thay đổi.
Phản ứng mà Lâm Khinh nhận được là vẻ mặt sững sờ của Lạc Dĩ Hành.
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết.” Lâm Khinh sợ anh nghĩ sai là cô lôi kéo làm quen, cho nên cố ý nói thêm một câu.
Rốt cuộc người như anh, lời như thế này chắc cũng đã nghe rất nhiều.
Lạc Dĩ Hành dường như là đang gặp phải một rắc rối rất lớn, bàn tay anh giấu phía sau lại lần nữa nắm chặt lại, hai suy nghĩ trong đầu như muốn xé nát anh.
Ánh mặt trời, tóc đuôi ngựa, nữ sinh cùng khuôn mặt tươi cười.
Tất cả dường như đã trở lại như lúc ban đầu.
Đã gần mười năm trôi qua, thời gian như không để lại dấu vết trên người cô, cô bảo vệ bản thân rất tốt, không hề có vết tích bị xã hội bào mòn.
Nếu có thì chỉ càng thêm cứng cỏi, nhưng ánh sáng trong ánh không hề giảm đi phân nửa.
Suy nghĩ giằng xé trong đầu cuối cùng cũng phân thắng bại.
Cám dỗ cô xuất hiện trước mặt anh lần nữa quá lớn, bất kể thế nào anh cũng không muốn đánh mất bất kỳ cơ hội gặp gỡ nào với cô.
“Cho nên mình mới nói, đã lâu không gặp, Lâm Khinh.”
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, không biết vì sao lại khiến trái tim cô run lên.
Cảm xúc đó rất nhanh bị ngạc nhiên áp đảo, từ lúc tốt nghiệp cao trung tất cả bạn cũ đã không còn liên lạc với cô.
Nhưng điều này cũng rất bình thường.
Bạn cao trung của Lâm Khinh nhiều nhưng bạn bè thân thiết thì không có.
Sau khi tốt nghiệp một thời gian, mọi người chỉ nhớ đến những người quan trọng nhất đối với họ trong khoảng thời gian đó.
Hiển nhiên Lâm Khinh không phải là gì của ai đó.
Cô là một người trân trọng những mối quan hệ cũ, thật sự được gặp lại cô chắc chắn sẽ rất vui.
“Thật sự là cậu!” Lâm Khinh đứng thẳng dậy, nhưng thời gian nhắc nhở cô về những gì xảy ra tiếp theo.
Chắc chắn là không có khả năng ôn chuyện vào thời điểm này, cô đành phải vẫy tay trước, giải thích với anh: “Mình còn có chút việc, tan làm tới tìm cậu.”
“Được.”
“Có việc gì thì cứ ấn chuông, mình đi trước.”
Bỏ lại những lời này, Lâm Khinh liền rời đi, như chim én nhẹ nhàng rời nhà.
Điều mà cô không biết chính là ánh mắt luôn dõi theo cô, trong mắt anh là một sự nóng bỏng chưa từng xuất hiện.
Lạc Dĩ Hành nhìn lướt qua cuốn sách bên cạnh, nhưng phấn khích trong lòng rất lâu không thể bĩnh được.
Anh không nên nói với cô, nhưng đây có thể là cơ hội cuối cùng để ở bên cạnh cô.
Anh không muốn từ bỏ.