Lúc quay đầu lại ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm phía đối diện.
Đôi mắt ấy đã không còn sự bình tĩnh và bình thản mà giờ đây tràn ngập sự hoảng loạn và sợ hãi không thể diễn tả thành lời.
Cô chưa kịp phản ứng thì người đàn ông trước mặt lại gây ra tiếng động!
Ông ta cũng không quan tâm tới Lâm Khinh đang ở phía sau, ngay lúc cởi bỏ được khống chế lại tiếp tục hướng về phía Tống Thành.
Ngay khi mọi người lộ ra vẻ khó xử, nhân viên bảo vệ cùng cảnh sát lao tới.
Cảnh sát người nào cũng đều nghiêm túc, thành thạo vài đòn đè người đàn ông xuống đất.
Thấy khủng hoảng đã dừng lại, Tống Thành lúc này mới yên tâm, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi.
“Tiểu Lâm, cô không sao chứ?” Tống Thành đi lên trước đỡ Lâm Khinh dậy.
Lâm Khinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa phản ứng lập tức đứng dậy, nhưng bàn tay trên người cô dùng sức một cái khiến cô ngã về phía sau lần nữa.
Lúc này cô mới phát hiện Lạc Dĩ Hành ôm cô chặt như thế nào.
Anh dùng một tay đỡ cánh tay cô, một tay ôm eo khiến cô ngồi ngay lên đùi anh.
Vị trí cũng không quá l0 mãng nên cô không cảm thấy có chút xúc phạm nào.
Có lẽ cô đứng dậy quá đột ngột nên anh kéo cô lại.
“Không sao, tôi không sao, yên tâm.”
Lâm Khinh nói lời này là để cho hai người đều nghe được.
Khi nhận ra mình đang làm gì, Lạc Dĩ Hành nhanh chóng buông tay.
Lâm Khinh dễ dàng đứng dậy, đầu tiên cô thở phào nhẹ nhõm, trán của cô cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bây giờ bình tĩnh lại, bị một làn gió thổi qua khiến người cô có chút lạnh.
Sau khi lau mồ hôi, cô mỉm cười với hai người, cố gắng trấn an họ.
Xúc cảm mềm mại trong tay anh rời đi, hơi ấm lập tức bị thay thế bởi không khí lạnh lẽo.
Lạc Dĩ Hành nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, mím môi mỏng, vừa th0 dốc vừa xoa xoa ngón tay, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Trong đầu là đủ loại cảm xúc, làm anh có chút khó khống chế.
Mà cảm xúc vừa tuôn trào lập tức bị ngăn lại bởi giọng nói nghiêm túc của Lâm Khinh.
“Lạc Dĩ Hành, chân của cậu sao lại thế này?”
Giọng nói mềm mại ban đầu trở nên có chút bén nhọn, cô ngồi xổm trước mặt anh với vẻ mặt căng thẳng.
Giọng điệu như vậy khiến tiềm thức Lạc Dĩ Hành hoảng sợ, còn chưa kịp mở miệng an ủi thì cơn đau từ chân đã truyền theo thần kinh lên đầu cắt ngang lời nói của anh.
Anh nhìn vào chiếc chân đã được phẫu thuật của mình, chỉ thấy lớp thạch cao ở đó đã bị nứt.
“… Thật sự không đau lắm.”
Lời nói có chút đông cứng lọt vào tai Lâm Khinh, khiến cô thậm chí còn mang theo chút tức giận.
Giọng cô lớn hơn một chút, cử động chạm phải vết thương trên cánh tay cô khiến cô rít lên theo bản năng.
Lúc này Lạc Dĩ Hành không hề nói chuyện, chỉ tuỳ ý ngồi để cô kiểm tra.
Mà một bên Tống Thành nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn và dứt khoát của Lâm Khinh, nhướng mày có chút bất ngờ.
Không đợi anh nói, Lâm Khinh đứng dậy cúi người về phía anh.
“Bác sĩ Tống, tôi đưa cậu ấy đi tháo thạch cao trước.”
“Được, đi đi.” Tống Thành gật đầu, lúc cô xoay người rời đi, anh ta nói thêm: “Chờ đã, nhớ tự kiểm tra cho bản thân.”
“Được, tôi biết rồi!” Giọng Lâm Khinh hét lên vì khoảng cách quá xa.
Lúc cô nói chuyện luôn mang theo tinh thần phấn chấn, bền bỉ mà đầy sức sống không lý giải được.
Giống như một đoá hoa ven đường, không phô trương nhưng lại nở rộ một cách xuất sắc.
Tống Thành nhìn bóng lưng rời đi của cô, sờ sờ cằm, sau đó xoay người rời đi.
Chỗ này ồn ào nửa giờ lại lập tức trở nên yên tĩnh.
Y tá vẫn bước nhanh như cũ, dường như không ai biết chuyện gì vừa diễn ra.
“Chân cậu có đau không?” Lâm Khinh đẩy nhẹ chiếc xe lăn, giọng điệu có phần lo lắng.
Vừa rồi thạch cao trên chân anh bất ngờ vỡ vụn, có lẽ là liên quan tới cô làm cho cô không khỏi áy náy.
Trước tiên đưa anh đi chụp phim, trong lúc chờ cô mang tài liệu buổi sáng kiểm tra xong, cuối cùng nhận được phim thì bắt đầu cẩn thận kiểm tra.
Bận trước bận sau một hồi, lúc này cô mới nhẹ thở ra.
“Không sao, không ảnh hưởng lắm.”
Lâm Khinh vỗ nhẹ vai anh, giống như ngày phẫu thuật hôm đó, “Đưa cậu đi bó thạch cao là được.”
Lạc Dĩ Hành cả buổi không nói tiếng nào mà chỉ lặng lẽ nhìn theo mắt cô, gật đầu: “… ừm.”
Thấy anh ngoan ngoãn nghe theo, Lâm Khinh có chút bất ngờ.
Trong lúc đẩy anh vào phòng thạch cao, cô một bên tám chuyện với anh.
“Sao hôm nay cậu lại tới đây? Mình nhớ chưa nhắn cho cậu tới trên WeChat mà.”
“Thạch cao bị lỏng, hôm nay rỗi việc nên mình liền đến đây.”
Khi nói lời này anh nhìn Lâm Khinh.
Lâm Khinh không thể tưởng tượng được liệu anh có dùng ánh mắt này nói chuyện với bác sĩ hay mọi người không.
Nếu có thì anh xứng đáng có nhiều fan bạn gái và fan vợ đến vậy.
Ánh mắt anh luôn bình tĩnh, giống như một vùng nước tĩnh lặng nhiều năm.
Nhưng khi nhìn về phía cô, ánh mắt anh có chút gợn sóng hiếm thấy, giống như một viên đá rơi xuống, hoàn toàn đánh thức tất cả.
Cảm giác ôn hoà và mát lạnh bao trùm khắp cơ thể khiến cô không khỏi choáng váng.
Lâm Khinh chớp chớp mắt, sợ mất bình tĩnh nên cô quay mặt qua chỗ khác.
“Ra vậy.” Khuôn mặt cô hơi ửng hồng, trả lời như vậy nhưng lại trở thành một nút thắt.
Thấy ánh mắt của đối phương không còn nhìn mình, Lâm Khinh quay mắt lại.
Trong lòng cô nhẹ thở ra, cô mừng thầm vì không cần đỏ mặt nữa.
Nói chuyện một lúc cũng tới phòng thạch cao.
Lâm Khinh đẩy anh vào trước, nhưng lại thấy lúc này phòng thạch cao không có người.
Sau đó cô mới nhớ ra, bác sĩ trong phòng bây giờ đang đi ăn.
Lâm Khinh nhìn Lạc Dĩ Hành ngồi trên xe lăn, trong lòng có chút phiền muộn.
“Sao vậy?”
Lạc Dĩ Hành nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
“Không phải, chỉ là…” Nói được một nửa, Lâm Khinh đột ngột xoay người.
Cô nhìn một bên thạch cao, nhướng mày nhìn Lạc Dĩ Hành: “Cậu tin mình không?”
Đuôi lông mày nhướng lên, trông cô rất toả sáng và kiêu hãnh.
Đôi mắt Lạc Dĩ Hành hơi mở to, đáp án được bật ra gần như không chút do dự.
“Mình tin cậu.”
Ngắn gọn mạnh mẽ, tiếp cho Lâm Khinh một sự tự tin rất lớn.
Lâm Khinh cũng từng học bó thạch cao, thậm chí kỹ thuật cũng không tồi.
Lúc ở nước ngoài cô thường giúp đỡ người khác.
Đối với kỹ thuật này dù không phải là cao thủ nhưng cô vẫn rất tự tin.
Sau khi nghe được hứa hẹn của anh, cô gửi tin nhắn cho bác sĩ trong phòng thạch cao, sau đó bắt đầu xử lý vấn đề cho Lạc Dĩ Hành.
Khi chỉnh lại thạch cao, Lâm Khinh nhớ lại hành vi lúc trước của anh, trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận.
“Lần sau đừng hấp tấp như vậy, nhất là bây giờ đang bó bột.”
“Không đâu.” Anh sẽ không vì người khác mà xông lên.
Chỉ vì cô mà thôi.
Tầm mắt Lạc Dĩ Hành không ngừng di chuyển theo bóng dáng của cô.
Khi cô rẽ trái, anh nhìn sang trái, khi cô rẽ phải, anh nhìn sang phải.
Nhưng khi cô xoay người lại, anh lập tức cúi đầu xuống.
Sau khi Lâm Khinh quay đầu nhìn nhau không thành, cuối cùng cô từ bỏ ý định.
Cô thở dài, “Biết thì tốt, không có lần sau.”
“Ừm.”
“À hôm nay cậu vẫn một mình tới bệnh viện sao? Vương tiên sinh kia đâu?”
“Ở công ty xử lý công việc.”
“Lát nữa còn phải về công ty sao?” Lâm Khinh hơi ngạc nhiên: “Không phải vừa rồi mới nói hôm nay công ty không bận sao?”
“Ừ, có một số việc phải hoàn thành.” Lạc Dĩ Hành suy nghĩ một chút, sau đó nói thêm: “Thật ra ở nhà cũng có thể giải quyết, sẽ ổn thôi, không mất quá nhiều thời gian đâu.”
“Cậu không cần giải thích rõ ràng với mình như vậy đâu, mình cũng không trách cậu.” Lâm Khinh bật cười, cầm thạch cao trong tay đi tới bên người Lạc Dĩ Hành ngồi xổm xuống.
Ngón tay chuyển động, cô lại hỏi, “Hôm nay vẫn là cậu cứu mình, việc này là mình phải cảm ơn cậu.”
“Việc nên làm.” Xem ra anh đã thu thập rất nhiều dũng khí, rốt cuộc lúc nói chuyện còn chút run rẩy: “Lâm Khinh.”
“Hả?”
“Cậu cũng nên đi kiểm tra cơ thể.” Lần đầu tiên trong giọng nói của anh với cô mang theo một tia mệnh lệnh.
Từ lúc Lạc Dĩ Hành bị đẩy đi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề của cô.
Nhớ tới tình hình lúc nãy mình nhìn thấy khi vào viện anh lại sợ hãi.
Nếu anh chậm một chút, thứ anh nhìn thấy…
“Yên tâm, mình nói vấn đề không lớn thì thực sự không lớn.” Lâm Khinh biết anh đang lo lắng điều gì, lại cười với anh: “Mình là người chuyên nghiệp từ trong xương cốt.”
Về chuyện này chút sợ hãi của cô đã biến mất không còn một mảnh.
Lạc Dĩ Hành gật gật đầu, lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
“À, mình quên không hỏi, tai nạn xe cộ lần trước rốt cục là thế nào?”
Cho dù hầu hết những gì cô biết về Lạc Dĩ Hành ở hiện tại là đến từ Trần Ý và ký ức ít ỏi thời cao trung.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng anh không phải là một người bất cẩn như vậy, hoặc là đối với anh cô luôn tin tưởng vô điều kiện.
“Tài xế vượt đèn đỏ, hơn nữa tốc độ nhanh, đừng lo, cậu ta đã làm thủ tục theo quy định của pháp luật.”
Lạc Dĩ Hành giải thích rất nhanh, nhưng trên thực tế những việc tiếp theo anh cũng không để ý.
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Khinh không, cô cảm giác trên mặt Lạc Dĩ Hành thoáng qua một tia yên lặng.
Như là bộ rễ dưới gốc cây cổ thụ bị vùi lấp nhiều năm.
“Chà, cũng khá đấy.” Lâm Khinh nhẹ gật đầu, miếng thạch cao trên tay cũng đã được bó lại ở những bước cuối cùng.
Cuối cùng khi lớp thạch cao đã khô, cô đột nhiên đề nghị, “Mình mời cậu một bữa nhé.”
Cô không phải là người thích nợ ân tình của người khác,
Con đường lúc trước không suôn sẻ đã nói cho cô biết đối với lòng tốt của người khác không phải tất cả đều cho cho không lấy không.
Có rất nhiều chuyện phải được hồi đáp.
Lâm Khinh biết nếu không được Lạc Dĩ Hành kéo lại, tuy cô không chết nhưng vết thương nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, anh còn là bạn học của cô.
Nghĩ trái nghĩ phải anh không thiếu thứ gì, bây giờ điều cô có thể làm là mời anh một bữa cơm hoặc mua một thứ gì đó cho anh.
Nhưng cũng không ổn lắm.
“Hoặc nếu cậu không tiện, lần sau mình tặng gì đó cho cậu cũng được.”
Lông mi Lạc Dĩ Hành run lên, bên tai vang lên giọng nói không rõ ràng, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô vẫn giống như trước đây, nhưng có một số điểm đã khác.
Ví dụ đối với anh cô càng trở nên khó từ chối.
Nói bất cứ điều gì anh cũng chỉ muốn đồng ý.
“Không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm mình.” Lâm Khinh chú ý tới ánh mắt của anh, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Dáng vẻ của cô lọt vào trong mắt anh, anh thấy nụ cười của mình.
Anh cong môi, hơi hạ mắt: “Mình biết.”
“Vậy là cậu đồng ý đi ăn tối với mình?”
“Ừm.”