Ngọn Sóng Không Tên - Chương 86: Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Ngọn Sóng Không Tên


Chương 86: Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (1)


Thẩm Âm nghĩ, nếu như cô sớm biết trên thế gian này có một người tên là Thẩm Minh Yến, vậy thì cô sẽ không bao giờ để lại sự tích vinh quang là theo đuổi những người đàn ông khác trên đời này đâu.

Dù có muốn để lại cô cũng sẽ giấu nhẹm nó đi.

Cái ngày Thẩm Âm gặp được Thẩm Minh Yến ấy cũng là ngày cô bị bà chủ Đinh Du của mình ép tới một buổi đấu giá trên du thuyền.

Bộ phim mới của cô vừa mới hoàn thành trước đó một ngày, còn chưa ngủ được mấy tiếng đã bị người ta lôi dậy nên tâm trạng của Thẩm Âm khá kém.

Sau khi lên du thuyền, bước vào trong hội trường đấu giá, Thẩm Âm nhanh chóng tìm được vị trí của mình và bắt đầu ngồi xuống rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Đinh Du nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô, cảm thấy hơi buồn cười bảo: “Em mệt mỏi đến thế cơ à?”

Thẩm Âm lườm cô ấy một cái, nói bằng giọng điệu bực dọc đậm sâu: “Tổng giám đốc Đinh ạ, em mới ngủ được có năm tiếng thôi đấy.”

Nếu phải ngủ trong vòng năm tiếng ở những dịp khác, có lẽ Thẩm Âm cũng không đến nỗi này. Thế nhưng một tuần trước khi hơ khô thẻ tre, cô bị thiếu ngủ trầm trọng. Thẩm Âm còn định đợi đến khi hơ khô thẻ tre xong cô sẽ ngủ một giấc quên ngày quên đêm luôn. Nhưng thứ khiến cô bất ngờ là bản thân còn chưa kịp ngủ đủ giấc đã bị Đinh Du dựng dậy.

Đinh Du tiếp nhận cơn bực bội của cô, chỉ bảo: “Ở đây có đồ tốt.”

Thẩm Âm cau mày: “Đồ tốt gì cơ?”

Đinh Du: “Chị muốn tặng mẹ chị một chiếc vòng tay.”

“?”

Thẩm Âm ngáp một cái, khó hiểu hỏi lại: “Chị muốn mua thì cứ mua còn gọi em tới làm gì?”

Đinh Du ăn ngay nói thật, đáp: “Chị sợ giá của chiếc vòng này quá cao mà chị lại thích theo nó đến cùng.”

“…”

Thẩm Âm im lặng một lát rồi nghi ngờ hỏi: “Vậy ý chị là chị gọi em đến đây để ra tay ngăn chị lại lúc mấu chốt hả?”

Đinh Du: “Không phải thế.”

Thẩm Âm: “Cái gì cơ?”

Đinh Du nói với vẻ chân thành: “Chị gọi em đến đây với một niềm mong mỏi rằng em sẽ biết nghĩ hơn một chút, nhận thêm nhiều việc một chút để kiếm thêm thu nhập cho công ty. Em phải biết bà chủ của em là một người tiêu tiền như nước, nếu em không cố gắng làm việc thì sớm muộn gì công ty của chúng ta cũng phá sản thôi.”

Thẩm Âm không bao giờ ngờ rằng mạch suy nghĩ của Đinh Du lại là như vậy.

Cô nghẹn họng một hồi lâu, sau đó mới lườm cô ấy một cái: “Chị nỡ ép buộc em đến mức ấy cơ à?”

Đinh Du cười đáp: “Tại sao lại không cơ chứ?”

Cô ấy nhìn gương mặt sáng rỡ, quyến rũ của Thẩm Âm, cảm khái nói: “Em gái mình xinh thật đấy.”

Thẩm Âm và Đinh Du là chị em họ, Thẩm Âm theo họ mẹ.

Nghe vậy, Thẩm Âm thờ ơ không chút động lòng: “Chị đừng tưởng rằng chị khen em như thế là em sẽ bán mạng cho chị.”

“Chị đâu có bảo em bán mạng cho mình.” Đinh Du nói bóng nói gió: “Chị chỉ muốn em nhận chương trình giải trí kia thôi mà.”

“…”

Lúc này, cuối cùng Thẩm Âm cũng coi như biết mục đích thật sự khi Đinh Du kéo mình tới buổi đấu giá này.

Trước đó, trên mạng có đưa tin về một chương trình giải trí liên quan đến tình yêu đang được chuẩn bị lên sóng. Vốn dĩ chương trình đó có là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có liên quan gì đến Thẩm Âm. Nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là weibo chính thức của chương trình giải trí đó lại mở một cuộc thăm dò trực tuyến với chủ đề là khán giả mong nghệ sĩ nào tham gia, bọn họ sẽ dốc hết sức để mời bằng được người đó.

Thẩm Âm, một người phụ nữ luôn độc thân kể từ khi bước trên con đường diễn xuất cho đến nay đã vô tình bị ngắm trúng. Cô bị cư dân mạng và những người hâm mộ thân thiết bỏ phiếu, trở thành nữ diễn viên được mọi người mong đợi tham gia chương trình giải trí về tình yêu nhất.

Lúc biết tin này, trong đầu của Thẩm Âm toàn dấu chấm hỏi… Người như cô mà lại cần phải tham gia chương trình giải trí để tìm người thương ư?

Ngay cả quản lý và trợ lý của cô cũng nói với cô là cần tham gia chương trình ấy. Vì dù gì trước đó cô cũng đã để lại rất nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, ai ai cũng nghĩ rằng cô rất muốn yêu đương.

Thẩm Âm thừa nhận, bản thân mình hơi mê người có ngoại hình đẹp, ngày trước, lúc còn học đại học cô có thích một đàn anh nhưng không theo đuổi được người ta.

Lúc mới tham gia đóng phim, có một ca sĩ vừa hát hay lại còn đẹp trai trêu chọc cô, khi ấy cô cũng muốn theo đuổi người này. Tiếc là còn cô còn chưa kịp thực hiện kế hoạch thì đối phương đã tung tin hẹn hò, một bầu máu nóng của Thẩm Âm bị nước dội cho nguội lạnh, từ đó cô đóng cửa trái tim, không yêu đương gì nữa.

Mãi cho đến hai năm trước, trong một lần tham dự sự kiện cô nhìn thấy tổng giám đốc Lương Tây Kinh của tập đoàn Lương Thị.

Thẩm Âm thích cả ngoại hình lẫn khí chất của người này, cô nghĩ bản thân mình đã độc thân lâu thế rồi, lần nào muốn theo đuổi ai đó cũng bị người ta nẫng tay trên. Sau khi tìm hiểu và biết tạm thời chưa có ai theo đuổi Lương Tây Kinh, hơn nữa anh cũng chưa có bạn gái, thế là Thẩm Âm bắt đầu hành động.

Cô mê người có ngoại hình đẹp, cũng mê cả người có dáng đẹp, khó khăn lắm mới gặp được một người vừa ý cô.

Có rất nhiều phóng viên truyền thông và người hâm mộ biết chuyện cô theo đuổi người ta, lần này có thể nói là Thẩm Âm theo đuổi người ta vô cùng mạnh mẽ.

Vốn dĩ, đối với cô mà nói việc không theo đuổi được người ta cũng là chuyện hết sức bình thường nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Hơn nữa cô biết rõ lý do mà Lương Tây Kinh từ chối mình, anh nói anh thích người khác rồi. Lúc hay tin này, Thẩm Âm kéo bạn thân của mình tới quán bar uống hai chén rượu, coi như mặc niệm cho tình yêu đã mất của cô.

Suốt một khoảng thời gian dài sau đó, Thẩm Âm bận rộn với chuyện công việc, chẳng còn tâm trí để yêu đương.

Ai ngờ, cách đây không lâu có một cư dân mạng dã tìm thấy một tấm ảnh cũ chụp lại cảnh cô nói chuyện với Lương Tây Kinh khi cô còn đang theo đuổi anh.

Thế là quần chúng cư dân mạng lại được thể, thi nhau hỏi cô là cuối cùng có theo đuổi được người ta không. Sau khi biết cô theo đuổi thất bại, dân cư mạng bắt đầu đồng tình với cô.

Cũng vì thế mà Thẩm Âm mới vinh dự được cư dân mạng gắn cho cái mác là người muốn được thấy nhất trong chương trình giải trí về chủ đề tình yêu.

Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Âm cảm thấy bản thân quá oan ức.

“Em đâu có đáng thương như mọi người nghĩ.”

Đinh Du bật cười: “Bọn chị biết từ trước đến nay em chẳng để ý đến chuyện theo đuổi người ta nhưng cư dân mạng và người hâm mộ của em đâu có biết việc ấy.”

Thẩm Âm hơi nghẹn họng, cô thở dài: “Tham gia chương trình giải trí về tình yêu mất mặt lắm.”

Nghe cô nói như thế, Đinh Du cau mày: “Ý của em là, cũng không phải là không thể xem xét, đúng chứ?”

Thẩm Âm nhìn cô ấy một chút, đang định nói chuyện, bỗng có tiếng ồn ào truyền tới từ phía xa.

Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc vang lên liên tục, Thẩm Âm ngáp một cái sau đó cũng quay đầu lại theo Đinh Du, miệng còn không quên nói: “Chắc không phải là ngôi sao nào… “

Còn chưa kịp nói dứt câu, cô đã nhìn thấy người đàn ông bị mọi người vây quanh ở chỗ lối vào.

Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may đẹp đẽ, dáng người cao to thẳng tắp, phong thái cao quý, hơn người.

Đôi mắt của Thẩm Âm dừng lại trên người anh chừng vài giây, sau đó di chuyển dần lên trên, rơi vào gương mặt thờ ơ, đẹp đẽ như được tạc tượng của người này.

Như thể nhận ra điều gì đó, Thẩm Minh Yến nhướng mày, đôi mắt với đôi con ngươi sắc bén thoáng nhìn về phía Thẩm Âm ở bên này.

Con ngươi của anh có màu khá nhạt, dưới ánh đèn và sự che chắn của thấu kính, làm bớt đi sự sắc sảo, lạnh lùng nơi khóe mắt, đuôi mày của anh. Nhưng dù cho có như thế thì người chung quanh vẫn có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ toát ra từ người anh.

Dù Thẩm Âm đứng cách anh một khoảng rất xa nhưng khi ánh mắt anh nhìn thoáng qua, cô vẫn cảm thấy hồi hộp.

Bốn phía yên tĩnh vài giây, sau đó tiếng xì xầm bàn tán lại tiếp tục vang lên.

“Tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Âm nghe thấy có người gọi tên anh.

Thẩm Minh Yến hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người vừa gọi mình với thái độ rất hờ hững.

Một lát sau, Thẩm Âm thấy Thẩm Minh Yến đi theo người đó và ngồi vào chiếc ghế nằm chỗ chếch chéo phía trước cô.

Đó vị trí giữa hàng đầu tiên, dành riêng cho những người giàu có và quyền lực.

Vẫn chưa ngắm đủ à?” Đinh Du bỗng nhiên ghé sát tai cô, khẽ hỏi.

Trước đây, Thẩm Âm chưa gặp Thẩm Minh Yến bao giờ, cô quay đầu hỏi chị họ mình: “Anh ấy là ai?”

Đinh Du: “Là người em không dây vào nổi đâu.”

Nghe cô ấy nói như thế, Thẩm Âm nhướng mày: “Người em không dây vào nổi á?”

Đinh Du huých nhẹ vào phía dưới cánh tay của cô, khẽ bảo: “Chị nói thật lòng đấy, chúng ta không dây vào anh ta được đâu.”

“…” Thẩm Âm chớp mắt mấy cái, vẫn kiên quyết hỏi: “Anh ấy tên là gì?”

Đinh Du nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô, cảm thấy hơi đau đầu: “Đừng có nói anh ta lót vào mắt em rồi đấy nhé?”

Thẩm Âm gật đầu một cách thành thật: “Em cảm thấy anh ấy còn đẹp trai hơn cả Lương Tây Kinh nữa.”

Đinh Du: “… Một ngôi sao lớn như em có thể đừng nông cạn như thế được không?”

“Em cứ nông cạn thế đấy.” Thẩm Âm nói thầm: “Nếu chị không nông cạn, tại sao lúc trước phải lừa em vào giới giải trí làm gì?”

“…”

Lời này khiến Đinh Du không còn lời gì để nói.

Lúc trước, nguyên nhân chính khiến Thẩm Âm dấn thân giới này làm diễn viên chỉ đơn giản là do bị cô ấy xúi giục. Khi đó, Đinh Du muốn lấy một khoản vốn khởi nghiệp từ gia đình để bắt đầu kinh doanh, gây dựng sự nghiệp. Ai ngờ, nửa năm qua đi, công ty do cô ấy tiếp quản chẳng có chút tiến bộ nào, những nghệ sĩ trong công ty đều là những kẻ tuy đã già đời nhưng chẳng tạo nên được tên tuổi, tiếng tăm gì.

Đúng lúc ấy Thẩm Âm vừa tốt nghiệp trung học đến rủ cô ấy đi du lịch, Đinh Du thấy vẻ bề ngoài ngày càng xinh đẹp, rạng rỡ của cô bèn dụ dỗ cô vào cái giới này.

Đương nhiên, cô ấy có thể lôi kéo thành công một phần là vì Thẩm Âm có hứng thú với nghiệp làm diễn phiên, phần còn lại là vì cô cũng có thiên phú.

Bầu không khí giữa hai chị em thoáng rơi vào im lặng trong chốc lát.

Thẩm Âm không muốn tiếp tục nói với Đinh Du về những chuyện đã qua nữa, ánh mắt cô lại tiếp tục phiêu dạt về phía bóng lưng thẳng tắp ngồi chếch chéo phía trước mình.

Thẩm Minh Yến có chiều cao vượt trội, sau khi ngồi xuống cũng không có dáng vẻ căng thẳng như những người khá, trông anh có vẻ thoải mái và thư thái, không hề ăn nhập gì với hoàn cảnh xung quanh.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy cũng đúng thôi, anh xuất hiện, những người căng thẳng phải là những người khác chứ chắc chắn không phải là anh.

Thấy ánh mắt sáng quắc của Thẩm Âm, Đinh Du bỗng thấy hối hận vì đã dẫn cô tới đây. Cô ấy biết em họ mình là một người mê cái đẹp, thấy ai đẹp, vừa ý mình là lòng cô sẽ rung rinh.

Nếu biết trước rằng Thẩm Minh Yến sẽ đến đây, biết em họ mình sẽ nhìn trúng Thẩm Minh Yến, chắc chắn cô ấy sẽ không lôi Thẩm Âm đến đây.

Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh thì không sao, Đinh Du biết Lương Tây Kinh, cũng hiểu tính nết người này.

Lương Tây Kinh thoạt nhìn là một người lạnh nhạt nhưng thật ra lại là người có trái tim ấm áp.

Thế nhưng Thẩm Minh Yến không phải thế, Thẩm Minh Yến thuộc kiểu người mặt lạnh, lòng cũng lạnh. Người này lớn lên trên đất Hồng Kông từ nhỏ, anh đã quá quen với cảnh người đến ta đi, cũng quá quen với cảnh anh lừa tôi gạt. Thẩm Minh Yến tàn nhẫn hơn nhiều so với đám Lương Tây Kinh, những thứ anh từng xử lý thâm sâu hơn nhiều so với những kẻ khác.

“Thẩm Âm.” Nghĩ đến đây, Đinh Du kéo tay áo cô: “Đừng nghĩ nữa, chị sẽ nói cho em biết Thẩm Minh Yến là ai.”

Cô ấy cố gắng kể cho Thẩm Âm nghe một vài sự tích đặc sắc trong quá khứ của Thẩm Minh Yến, để xua tan suy nghĩ đang rục rịch trong đầu của cô.

Thẩm Âm quay đầu qua, hai mắt sáng lên: “Được, chị nói đi.”

Đinh Du đang định mở miệng nói chuyện, buổi đấu giá đã bắt đầu.

“Tối nay, lúc đưa em về chị sẽ kể cho em nghe.”

Thẩm Âm: “… Ò.”

Lẳng lặng xem buổi đấu giá được một lúc, Thẩm Âm không nhịn được khẽ gọi chị mình: “Chị ơi.”

Nghe thấy Thẩm Âm gọi mình là chị, mí mắt của Đinh Du khẽ giật một cái, lờ mờ có cảm giác cô sắp làm ra chuyện gì đó xấu xa: “Em đừng có gọi chị là chị.”

Thẩm Âm khẽ nghẹn ngào: “Để em hỏi ba em trước đã nhé?”

Đinh Du cảm thấy hơi khó hiểu: “Hỏi ba em làm cái gì?”

Thẩm Âm chớp chớp mắt, bày ra dáng vẻ vô tội nói: “Chị không cho em gọi chị là chị, chẳng phải là muốn cắt đứt quan hệ giữa hai nhà chúng ta sao? Em phải hỏi ba em xem ông ấy có đồng ý chấm dứt quan hệ anh em với bác trai không chứ, nếu ông ấy đồng ý thì sau này em sẽ không gọi chị là chị nữa.”

Đinh Du: “…”

Nghe xong mấy lời vô cùng hợp tình hợp lý của cô, Đinh Du nghiến răng nghiến lợi mắng: “Câm miệng.”

Thẩm Âm khẽ nũng nịu: “Chị hung dữ với em.”

Đinh Du lườm cô: “Giả bộ đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì với chị mi đâu nhé.”

“Ồ.” Thẩm Âm biết ứng phó với mọi tình huống, lập tức lên tiếng hỏi lại cô ấy: “Vậy phải làm thế nào mới có tác dụng với chị thế?”

Đinh Du nghẹn họng, thở dài: “Nói đi, rốt cuộc là em muốn làm cái gì?”

Thẩm Âm hất cằm lên, ra hiệu cho cô ấy nhìn về phía trước bảo: “Với thân phận của chị liệu có thể bắt chuyện với người nào đó không?”

Cô nói một cách vô cùng chân thành: “Em muốn tới đó làm quen với người ta.”

“…”

Đinh Du biết bản thân nên từ chối cô nhưng chẳng mấy khi cô em họ này mới có chuyện cần mình giúp đỡ.

Nhìn gương mặt xinh đẹp, chói lóa của Thẩm Âm, Đinh Du khó mà thốt lên nổi lời từ chối: “Chị đã gặp anh ta một lần.”

Thẩm Âm chớp chớp mắt mấy cái, hỏi ngay: “Vậy sau đó cũng có thể gặp nữa, nhỉ?”

Đinh Du lườm cô một cái: “Anh rể em quen anh ta, qua đó chào hỏi chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.” Nói đến đây Đinh Du thoáng dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói tiếp: “Nhưng chị không dám chắc liệu anh ta có còn nhớ mình hay không.”

Nghe cô ấy nói như thế, Thẩm Âm lập tức nói một câu chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn là anh ấy nhớ rồi.”

Đinh Du cho cô ấy một cái nhìn hờ hững: “Sao em chắc chắn thế?”

Thẩm Âm phân tích một cách vô cùng hợp tình hợp lý: “Thế này nhé, một người có thân phận và địa vị như anh ấy, nếu đã qua lại với anh rể, vậy thì chắc chắn việc nhớ kỹ vợ anh rể cũng chẳng phải việc gì khó.” Cô lại bắt đầu viện ra một đống lý lẽ: “Hơn nữa chị em xinh đẹp thế này cơ mà, nếu anh ấy dám quên, em sẽ tìm anh ấy tính sổ.”

Đinh Du khẽ lườm cô một cái: “Đừng tưởng em chỉ cần nịnh đầm mấy câu như thế thì chuyện gì chị cũng sẽ giúp em.”

Thẩm Âm: “Em đâu cần chị giúp em những chuyện khác, em chỉ muốn chị cho em có cơ hội ló mặt ra trước mặt anh ấy thôi mà.”

“…” Đinh Du không còn cách nào khác, đành thở dài thườn thượt đáp: “Em thích anh ta thật hả?”

Thẩm Âm đáp: “Anh ấy đẹp trai mà.”

Đinh Du biết cô là người mê cái đẹp nhưng vẫn không nhịn được phải rào trước một câu: “Được rồi, nếu như người ta không có hứng thú với em thì em nên từ bỏ sớm đi.”

Thẩm Âm ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết thế nào là đủ mà.”

Buổi đấu giá vẫn đang diễn ra, người ngồi ở vị trí phía trước, Thẩm Minh Yến, người đã sớm quen với việc bị những người khác theo dõi, không hiểu sao bỗng cảm thấy hơi khó chịu trong buổi đấu giá này.

Trợ lý bên cạnh thấy anh có gì đó không ổn lắm bèn khẽ hỏi, “Tổng giám đốc Thẩm, anh cảm thấy khó chịu ở đâu à?”

Thẩm Minh Yến khép cuốn sổ tay có tư liệu về buổi đấu giá lại, vẻ mặt có chút kìm nén đáp: “Không có.”

Trợ lý nhìn cuốn sổ tay anh đưa qua hỏi: “Anh có muốn món nào không?”

Thẩm Minh Yến đáp: “Đấu giá lấy cái vòng tay đi.”

Trợ lý gật đầu.

Đương nhiên Thẩm Minh Yến chẳng thiếu gì một cái vòng tay, nhà họ Thẩm và nhà họ  Minh lại càng không thiếu.

Chẳng qua là hôm nay anh tới tham gia hoạt động này ở Giang Thành, kiểu gì cũng phải đấu giá được thứ gì đó. Bởi mục đích chính của buổi từ thiện này là hai chữ từ thiện.

Vừa rồi Thẩm Minh Yến đã xem qua một lượt, những thứ được đưa ra không nhiều nhưng cũng chẳng có gì thú vị, chỉ có chiếc vòng tay kia có thể coi như không tệ.

Đinh Du không ngờ, mục tiêu của Thẩm Minh Yến cũng chiếc vòng tay kia.

Ngay lần đầu tiên cô ấy giơ thẻ ra giá, trợ lý của Thẩm Minh Yến đã giơ thẻ nâng giá lên, thấy thế cô ấy thoáng nhìn về phía Thẩm Âm một chút.

Vài giây sau, Đinh Du tiếp tục ra giá mới.

Thẩm Minh Yến cũng không biết người giơ thẻ nâng giá là ai, từ lúc anh ngồi xuống đến giờ chưa hề quay đầu lại nhìn về phía sau một lần nào. Anh vốn là người không bao giờ quay đầu lại nhìn người khác, huống chi đám người ngồi phía sau lại là những người chẳng mấy quan trọng.

Là trợ lý quay đầu lại nhìn một lượt, sau đó khẽ nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Thẩm, người đang đấu giá chiếc vòng tay cùng chúng ta là tổng giám đốc Đinh, liệu chúng ta có nên tiếp tục nữa không?”

Anh ta biết Thẩm Minh Yến có mối quan hệ cá nhân với chồng của Đinh Du.

Nghe thấy trợ lý của mình nói vậy, trong đầu Thẩm Minh Yến lập tức có ý định từ bỏ: “Tổng giám đốc Đinh nào?”

Trợ lý: “Vợ của tổng giám đốc Du.”

Nói xong câu ấy, trợ lý còn không quên bổ sung thêm: “Trong lần gặp mắt trước tổng giám đốc Du từng nhắc tới chuyện sắp tới sinh nhật của mẹ vợ anh ta. Nên tôi đoán có lẽ tổng giám đốc Đinh muốn đấu giá chiếc vòng tay này làm quà sinh nhật tặng cho mẹ mình.”

Ngọc phỉ thúy nuôi dưỡng con người.

Mẹ của Đinh Du thích phỉ thúy, chỉ cần có thứ không tồi, Đinh Du sẽ tìm chúng và tặng cho mẹ của mình.

Thẩm Minh Yến biết rõ điều đó, anh có ấn tượng với Đinh Du không chỉ đơn giản là vì chồng của cô ấy là Du Lập Thanh mà còn vì cô ấy từng đứng ra ngăn cản sóng giữ, xoay chuyển tình thế và “cứu sống” cả một công ty. Có thể nói Đinh Du là một chủ sở hữu công ty điện ảnh và truyền hình rất có tâm.

Nghĩ vậy, Thẩm Minh Yến nói: “Đừng giơ thẻ nữa.”

Trợ lý: “Tôi biết rồi.”

Đinh Du thành công đấu giá được chiếc vòng tay như ý nguyện.

Cô ấy suy nghĩ một chút, sau đó nhắn tin cho chồng mình, nói với anh ấy đôi câu.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ngay khi Thẩm Minh Yến định rời đi, Đinh Du dẫn Thẩm Âm đi về phía anh, chào hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm.”

Thẩm Minh Yến vừa mới đứng dậy thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, anh bèn hơi quay đầu nhìn qua. Lúc anh nhìn về phía Đinh Du đã thấy ngay Thẩm Âm đang đứng bên cạnh cô ấy.

Ánh mắt hai người thoáng giao nhau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thẩm Minh Yến ung dung chào lại: “Tổng giám đốc Đinh.”

Đinh Du nở nụ cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã nhường chiếc vòng tay lại cho tôi.”

Cô ấy biết nếu Thẩm Minh Yến kiên quyết muốn chiếc vòng tay vừa rồi thì cô ấy sẽ chẳng có cơ hội để đấu giá được nó.

Thẩm Minh Yến: “Chỉ là một cái nhấc tay thôi, tổng giám đốc Đinh đừng khách sáo.”

Đinh Du gật đầu, bỗng nhiên chú ý tới Thẩm Âm, cô ấy đành mỉm cười bất đắc dĩ, nhắm mắt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là em họ của tôi, Thẩm Âm.”

Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm Minh Yến hờ hững nhìn về phía Thẩm Âm một chút, nói một cách bình tĩnh mà sâu sắc: “Tôi còn có chút việc phải xử lý, đi trước nhé.”

“…”

Đinh Du nghe vậy là biết bản thân đã thất bại trong việc làm người móc nối.

Cô khẽ mỉm cười đáp lại: “Tổng giám đốc Thẩm đi thong thả.”

Thẩm Minh Yến ừ một tiếng sau đó nhấc chân rời đi.

Anh vừa đi, những người xung quanh cũng lục tục rời đi theo.

Thẩm Âm nhìn người đàn ông được những người khác vây quanh đang đi ra ngoài, anh vẫn mặc âu phục đen như khi đến, toàn thân toát lên vẻ nhẹ nhàng sâu lắng, khiến cho cô có cảm giác vô cùng thần bí.

Nhìn theo bóng lưng xa dần của anh, Thẩm Âm ngước mắt lên gọi người bên cạnh mình một tiếng: “Chị à.”

Đinh Du: “… Không có lần sau.”

Thẩm Âm kéo cánh tay cô ấy, cười nói: “Em biết rồi mà, lần sau chắc chắn em sẽ tự xông tới, không cần chị phải giới thiệu.”

Đinh Du đáp: “Vừa rồi anh ta không có ý muốn làm quen với em.”

“Thế thì đã sao?” Thẩm Âm thích những người đàn ông có tính khiêu chiến cao kiểu ấy: “Em sẽ khiến anh ấy muốn làm quen với em.”

“…”

Sau buổi đấu giá lần ấy, Thẩm Âm đã biết thân phận của Thẩm Minh Yến, cũng biết anh lớn lên ở Hồng Kông từ nhỏ, sau đó bôn ba khắp đó đây trên thế giới, chẳng mấy khi về lại Giang Thành.

Biết thân phận của người ta cũng biết cả những việc anh từng làm, Thẩm Âm lại bắt đầu lên kế hoạch để theo đuổi con nhà người ta một cách quyết liệt.

Cô thường xuyên nhận được lời mời tham gia tiệc rượu của Thẩm Minh Yến và tình cờ gặp anh. Số lần gặp nhau tình cờ nhiều đến nỗi dù Thẩm Minh Yến không muốn nhớ rõ cô cũng khó.

Điều đáng tiếc là Thẩm Âm lén lút theo đuổi suốt mấy tháng trời, Thẩm Minh Yến cũng không hề bị lay động.

Sự thay đổi duy nhất của anh dành cho cô đó là anh sẽ cau mày và gọi tên cô khi thấy cô làm một vài chuyện khi chưa được sự cho phép của mình.

Thẩm Âm rất thích nghe anh gọi tên mình.

Ngày hôm đó, Thẩm Âm đã tham dự buổi ra mắt bộ phim mới của mình và Bùi Diên.

Điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là Lương Tây Kinh, người cô từng theo đuổi ngày trước dẫn theo trợ lý của anh ta đến khán đài để xem phim. Nếu mọi chuyện chỉ có thể thôi thì không nói làm gì, đằng này sau khi buổi ra mắt phim kết thúc, Lương Tây Kinh và thư ký của anh ta lại xuất hiện trên hotsearch.

Và chẳng có gì bất ngờ khi chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh lại bị cư dân mạng lôi ra.

Nhìn thấy hotsearch trên mạng và đủ mọi loại suy đoán của cộng đồng mạng, Thẩm Âm câm nín, chỉ biết âm thầm ngửa mặt nhìn trời.

Lần này sự lo lắng của đám cư dân mạng chẳng khác nào đang mua thêm việc cho cô. Nếu như Thẩm Minh Yến biết ngày trước cô từng theo đuổi Lương Tây Kinh vậy thì có khác nào gia tăng độ khó cho việc theo đuổi của cô lần này?

Vốn dĩ bây giờ, thái độ của Thẩm Minh Yến dành cho cô đã chẳng mặn mà gì.

Bỗng dưng, cô chợt nhớ ra một chuyện.

Mấy ngày trước cô đã hỏi Thẩm Minh Yến rằng hôm nào thì anh về Giang Thành, Thẩm Minh Yến đã bảo với cô là ngày mai. Lúc đó Thẩm Âm còn phàn nàn bảo, anh không thể về để tham dự buổi ra mắt phim của tôi sao?

Thẩm Minh Yến không trả lời tin nhắn ấy của cô.

Nghĩ đến đây, Thẩm Âm cảm thấy vô cùng thất bại, cô nhấn vào ảnh đại diện wechat của Thẩm Minh Yến.

Thẩm Âm nhìn chằm chằm vào tin nhắn không có người trả lời nọ, im lặng một chốc, rồi ngập ngừng gửi một tin nhắn đi: “Tổng giám đốc Thẩm…”

Đúng lúc này, Thẩm Minh Yến với vẻ phong trần mệt mỏi vừa xuống khỏi máy bay đã nghe thấy mấy người bên cạnh đang bàn luận: “Ôi Thẩm Âm đáng thương quá, trước đó bị tổng giám đốc Lương từ chối thì thôi, đã vậy bây giờ tổng giám đốc Lương còn dẫn người mình theo đuổi đến tham dự buổi ra mắt phim mới của cô ấy nữa. Chuyện như thế ai mà không thấy khó chịu cơ chứ?”

“Thẩm Âm vẫn chưa yêu ai, có lẽ không phải là vì tổng giám đốc Lương đâu nhỉ?”

“…”

Giọng nói của người qua đường liên tục chui vào lỗ tai khiến bước chân của Thẩm Minh Yến hơi khựng lại.

Anh lấy lại bình tĩnh, nhận chiếc điện thoại từ tay của trợ lý hỏi: “Có tin gì quan trọng không?”

Trợ lý nhìn sắc mặt của Thẩm Minh Yến, anh ta nghĩ một lúc vẫn không hiểu được ý của anh là gì.

Anh ta còn chưa kịp đáp, màn hình điện thoại di động của Thẩm Minh Yến đã sáng lên.

Thẩm Minh Yến mở máy, mím môi gửi một tin nhắn: “Có chuyện gì không?”

Thẩm Âm lập tức bật người lên khỏi giường, cô ngồi dậy, nhắn tin trả lời người kia: “Anh hết bận chưa?”

Đầu ngón tay của Thẩm Minh Yến khẽ nhúc nhích: “Rồi.”

Thẩm Âm: “Ngày mai mấy giờ anh bay?”

Thẩm Minh Yến: “Làm sao?”

Thẩm Âm: “Biết rõ còn hỏi, đương nhiên là tôi quan tâm đến anh rồi.”

Thẩm Minh Yến thường xuyên bị mấy tin nhắn và câu nói của Thẩm Âm làm cho kinh ngạc, không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

Anh nhìn chằm chằm vào mấy chữ “quan tâm đến anh” sau đó cụp mi mắt nhắn lại: “Chẳng phải cô đang đi tuyên truyền cho bộ phim mới à?”

Một tuần trước, Thẩm Minh Yến nhận được thời gian biểu không mời mà tới của Thẩm Âm.

Trên lịch trình ấy là lịch làm việc của cô trong nửa tháng tới.

Đúng lúc Thẩm Minh Yến nhàn đến phát chán bèn nhìn thoáng qua nó một chút, bắt đầu từ buổi ra mắt phim, Thẩm Âm liên tục tới các thành phố khác để tuyên truyền. Sau khi đợt tuyên truyền kết thúc, cô sẽ phải tham gia các buổi chụp hình tạp chí và các sự kiện quảng cáo thương mại.

Nhìn qua còn bận bịu hơn cả anh.

Lúc đó, thứ được gửi kèm theo thời gian biểu đến cho Thẩm Minh Yến là tin nhắn “mùi mẫn” của Thẩm Âm: “Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh không quay lại Giang Thành thì anh sẽ không gặp được người theo đuổi mình gần một tháng đấy.”

Ba chữ “người theo đuổi” này là câu cô nói trong lần Thẩm Minh Yến vô tình gặp cô trong một bữa tiệc riêng, sau khi cô nói cuộc gặp gỡ ấy là tình cờ, anh đã bảo: “Cô Thẩm thật sự cảm thấy đây là sự tình cờ sao?”

Khi hỏi câu ấy, anh đã nghĩ Thẩm Âm sẽ tức giận, hoặc cảm thấy xấu hổ.

Nhưng điều khiến anh cảm thấy bất ngờ là Thẩm Âm nghe xong còn trợn tròn mắt lên nhìn anh và hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, hóa ra anh cũng biết việc này không phải tình cờ à?”

Thẩm Minh Yến nghĩ thầm, anh đâu phải thằng ngu.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững nói: “Cô Thẩm.”

Thẩm Âm lập tức ngăn lời anh lại: “Đừng gọi tôi là cô Thẩm, anh cứ gọi tôi là Thẩm Âm đi hoặc là Âm Âm cũng được.”

Khóe môi của Thẩm Minh Yến mím lại thành một đường thẳng, anh không lên tiếng đáp lại lời cô.

Thẩm Âm biết ý của anh, bèn nhoẻn miệng cười nói, “Tổng giám đốc Thẩm à, anh thông minh như vậy, chắc chắn biết vì sao tôi lại tình cờ gặp anh nhiều lần đến vậy mà, đúng chứ?”

Thẩm Minh Yến giả ngu, bày ra vẻ mặt không chút cảm xúc: “Tại sao?”

Thẩm Âm ngạc nhiên hỏi lại: “Anh không biết á?”

“…” Lúc đó Thẩm Minh Yến có uống chút rượu, đầu óc không tỉnh táo nên mới tiếp lời cô: “Cô Thẩm không nói thì làm sao tôi biết được cơ chứ.”

Thẩm Âm a một tiếng đáp: “Phải ha.”

Sau đó, cô không hề xấu hổ, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh: “Tôi biết tổng giám đốc Thẩm không có bạn gái, thế nên tôi định theo đuổi tổng giám đốc Thẩm, trở thành người theo đuổi anh.”

“…”

Đang nghĩ tới đây, di động của anh bỗng vang lên lần nữa: “Lại bận rồi hả?”

Thẩm Minh Yến hoàn hồn, anh không quen với việc nhắn tin qua wechat tốn thời gian như vậy nên là anh bấm số điện thoại của Thẩm Âm, gọi thẳng sang cho cô: “Tôi vừa mới xuống máy bay.”

Thẩm Âm sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nói: “Anh về Giang Thành rồi hả?”

Thẩm Minh Yến ừm một tiếng.

Thẩm Âm chớp mắt mấy cái, hít vào một hơi thật sâu, hỏi: “Sao anh về sớm thế?”

Nghe ra ý tứ thăm dò trong lời nói của cô, Thẩm Minh Yến cười một cách khó hiểu, sau đó nói với giọng trầm thấp, rõ ràng: “Cô biết rõ rồi mà còn hỏi.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN