[Ngôn Tình] Chính Là Em - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


[Ngôn Tình] Chính Là Em


Chương 5


Editor: Notanis

– —

Giọng điệu bi phẫn như thế lại khiến cho câu nói của Tần Y giống như một lời nói đùa, trong nhóm cũng thay đổi hướng gió, sôi nổi truy hỏi hai người khi nào uống rượu mừng, xoay đến mức Tần Y cũng không biết vì sao.

Cô và Đường Dữ là bạn cũ, nhưng từ trước đến giờ cả hai cũng không thường xuyên liên lạc, cô không xem Đường Dữ là nam, Đường Dữ cũng không coi cô là nữ, chỉ đơn giản là tính cách hợp nhau nên có dịp thường dính chung một chỗ, nhưng cả hai cũng không bao giờ chịu được khi nghĩ đến việc đối phương là người bạn đời của mình, nhưng vẫn đã trôi qua rất nhiều năm, tin đồn nhảm về việc hai người là một cặp vẫn luôn nóng hổi, còn có tai mắt, ngay cả chuyện hai người ôm hôn nhau trong vườn cây nhỏ bị bảo vệ trong trường bắt được đến những chủ đề cấm kỵ cũng lôi ra hết.

Cho đến bây giờ Tần Y cũng không biết những tin đồn nhảm này từ đâu ra, có lẽ vào thời kỳ yêu sớm mãnh liệt như vậy, nam sinh và nữ sinh cùng ăn một bữa với nhau hay cùng về nhà cũng sẽ để cho người khác suy nghĩ phát triển đến hướng không quá trong sáng, mà một câu nói đùa của Đường Dữ rất khiến những người biết tin đồn đó ngồi vững, nên Tần Y gửi một sticker cây dao dính máu: “Đừng phá hoại sự trong sạch của tớ nữa được không?”

Đường Dự phía bên kia cười nhe răng trợn mắt, Tần Y gửi một sticker đánh đầu rồi log out.

Vừa mới ra khỏi nhóm, Đường Dữ gửi tin nhắn riêng cho cô: “Tại sao điện thoại không gọi được vậy?”

“Đổi sim.” Tần Y trả lời, mắt nhìn TV chằm chằm, chương trình rất xuất sắc, cũng không tiếp tục trả lời Đường Dữ.

Hai người hiểu tận gốc rễ của nhau, từ trước đến nay Đường Dữ biết rất rõ tính cách của Tần Y, Tần Y không trả lời anh ta cũng như không có gì xảy ra mà vẫn tiếp tục spam tin nhắn, luôn luôn có thể tự giải trí ở chỗ của cô, Tần Y nhân lúc đoạt bao lì xì cũng qua nhìn một chút, hoàn toàn là những nội dung không có ý nghĩa gì nên cũng không trả lời, cô cũng không lo lắng vì việc này mà cậu ta nói cô thế nào, hai người từ xưa đã như vậy rồi.

Tính ra, trừ Lục Thừa Diệu ra, Đường Dữ cũng là một tri kỷ của Tần Y, hơn nữa là một ” tri kỷ” thật sự.

Cô và Đường Dữ là bạn cùng bàn hồi mẫu giáo, lúc đó Đường Dữ vẫn để tên là Đường Dữ Hiên, Tần Y vẫn luôn thích gọi cậu là “Tiểu Hiên Tiểu Hiên”, sau này, vì Đường Dữ ghét vẻ nho nhã của cái tên này, nên đổi thành Đường Dữ, nhanh gọn lẹ. Thời gian hai người học chung lớp không nhiều, chỉ là cùng lớp năm cấp ba, cũng rất trùng hợp là, Đường Dữ ngồi cùng bàn với Lục Thừa Diệu, cuối cùng, rất không trùng hợp là, Đường Dữ vẫn luôn thuộc loại học dở trong lớp lại đột nhiên khai khiếu vào học kỳ cuối của năm lớp mười hai, hăm hở vươn lên, thành một chú hắc mã vào năm đó, thành tích thi khá ổn, khó khăn lắm mới tiếp tục làm bạn cùng trường với Tần Y, còn trùng hợp được chọn cùng một ngành.

Tần Y trúng tuyển với thành tích đứng đầu, Đường Dữ là tên cuối cùng, hai người cùng cảnh ngộ ngồi chơi với chuột bạch trong phòng thí nghiệm mấy năm.

– —

Lúc chương trình cuối năm kết thúc, phía bên Đường Dữ đã không có tin tức gì, điện thoại Tần Y bất ngờ có một cuộc gọi nhỡ, là một số lạ, nhưng mơ hồ có chút quen thuộc.

Tần Y có hơi bất ngờ, thẻ sim trong vùng này của cô chỉ dùng hồi cấp ba, vì từng dùng ba năm nên không nỡ ném đi, thẻ sim vẫn luôn được giữ lại, thỉnh thoảng trở về mới đổi lại, nháy mắt đã hơn bảy năm, sau khi lên đại học mọi người đều đã đổi số, không ai từng nhớ đã dùng qua một số điện thoại như vậy.

Tần Y nhìn số điện thoại luôn có cảm giác quen thuộc, suy nghĩ một lúc, thử gọi lại, không ai nhận điện thoại, cô cũng không để ý nữa.

Mấy ngày sau cơ bản chỉ là thời gian đi thăm họ hàng bạn bè, Tần Y đã cỡ tuổi như thế cũng không cần giống như lúc còn bé, ngày lễ tết đi theo gia đình đến thăm nhà họ hàng này nọ, yên tâm ở nhà qua một năm một cách bình yên.

Nhưng trốn được người xa, vẫn không trốn được người gần, ví dụ như ăn một bữa cơm cùng với nhà họ Lục.

Tần Y không nhớ rõ, bắt đầu từ khi nào, việc người nhà hai bên dành thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm đã dần trở thành truyền thống, chỉ nhớ rõ từ sau khi mẹ của mình – Ninh Thấm và mẹ của Lục Thừa Diệu là Tần Yên càng ngày càng thân thiết, thì hai nhà cũng trở nên thân thiết một cách rất tự nhiên, còn trở thành thế giao (*).

(*) Ý chỉ hai nhà thân thiết với nhau mấy đời.

Từ lúc Tần Y vẫn còn nhỏ tuổi, Ninh Thấm và Tần Yên lúc rảnh rỗi thường hay hẹn nhau ra ngoài uống trà chiều, dạo phố này nọ, đều là người đã có con, làm trẻ con như Tần Y và Lục Thừa Diệu tất nhiên cũng không tránh khỏi bị kéo đi theo.

Người lớn nói chuyện phiếm tất nhiên là cũng không thể luôn luôn để ý con nhỏ, lúc đó Tần Y còn nhỏ suy nghĩ rất đơn thuần, chơi một mình rất buồn, chỉ biết mong ngóng đưa đồ chơi nhỏ của mình cho Lục Thừa Diệu, người ta cũng không thèm để ý đến cô.

Sau này bị làm lơ nhiều lần, Đóa Đóa cũng không chủ động chạy đi lấy lòng Lục Thừa Diệu, chỉ hay đi trêu chọc Lục Thừa Diệu một tí, ví dụ như lúc ăn kem ly ngon ngon, sẽ vừa liếm thìa vừa xoay đầu nói với cậu nhóc: “Tớ không cho cậu ăn đâu.

Hoặc là huơ huơ quả cầu lông nhỏ bóp được ra tiếng, lắc lư khoe khoang với cậu nhóc: “Đây là quả cầu lông nhỏ do mẹ tớ mua, tớ không cho cậu chơi đâu.”

Tất nhiên là, đối với hành vi khiêu khích vừa ngây thơ vừa nhàm chán này của cô, người ta chẳng thèm để ý tới cô.

Cho nên, một quãng thời gian rất dài về sau, Tần Y cực kỳ không thích Lục Thừa Diệu, nhất là sau khi quen biết Đường Dữ, có quân tiếp viện, trước mặt Lục Thừa Diệu, Tần Y đều ra oai, có một lần bởi vì khoác lác, bị Lục Thời Diệu chọc khóc, sau đó cô kéo Đường Dữ diễu võ giương oai trước mặt anh, vừa uất ức méo miệng nức nở vừa tràn đầy khí thế tuyên bố: “Tớ cũng có bạn chơi chung rồi, tớ không thèm chơi với cậu nữa đâu.”

Mỗi lần nhớ tới đoạn thời gian còn trẻ người non dạ ấy, Tần Y luôn cảm thấy nghĩ lại chuyện cũ mà đau đớn lòng, thế nên sau này khi đã trở nên hiểu chuyện hơn, lúc gặp Lục Thời Diệu, Tần Y vẫn luôn khó tránh không được tự nhiên.

Cũng may là sau này công việc của Ninh Thấm và Tần Yên cũng rất bận, ít thời gian hẹn uống trà chiều, cô và Lục Thừa Diệu cũng đã lớn, cũng không thể đi đâu cũng mang theo như hồi còn bé, chỉ thỉnh thoảng hai nhà ăn liên hoan mới không thể không ngồi ăn cùng nhau, nhưng từ trước đến nay, anh ngồi đầu bàn này, cô ngồi đầu bàn kia, cách nhau một cái bàn dài, cũng không phải nhân vật chính trên bàn ăn, thế nên mạnh ai nấy vùi đầu ăn cơm, nên làm gì thì làm đó.

Lần này cũng thế, bắt đầu từ lúc Ninh Thấm hẹn với bên nhà Tần Yên ăn bữa cơm, Tần Y cũng tự sửa soạn thành một đứa con khéo léo trang nhã, phụng bồi cha mẹ đi đến làm khách nhà họ Lục, giữ nguyên nụ cười tám cái răng, yên lặng khôn khéo, lúc ăn cơm cũng ngồi ngay ngắn, nhai kỹ nuốt chậm tập trung ăn cơm.

Lục Thừa Diệu không biết là đã đi làm việc lại hay thế nào, không có tên đó ở đây, trong lòng Tần Y cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhưng mà đến cái tuổi này, cô tất nhiên là trở thành đối tượng trong chủ đề nói chuyện của trưởng bối trên bàn ăn, mà chủ đề nói chuyện không có gì ngoài công việc và tình yêu.

Do đó, trên bàn ăn tết đã lâu không đổi chủ đề từ lúc Tần Y ngồi xuống không tránh khỏi bị nhắc đến.

“Đóa Đóa à, có bạn trai chưa, sao không dẫn về nhà?” Người hỏi là Tần Yên, nhân lúc nói chuyện còn thân thiết gắp đồ ăn cho cô.

Câu này của Tần Yên vừa nghe là đã chắc chắn chuyện Tần Y có bạn trai, trả lời phải cũng không phải, không phải cũng không phải, đành phải cười xấu hổ: “Vẫn chưa có ạ.”

Tần Yên hơi bất ngờ: “Vẫn chưa có à? Hết năm nay cũng đã 25, có người hợp cũng nên kết hôn rồi.”

Tần Yên xấu hổ gật đầu.

Thế mà lúc này, Lục Thừa Diệu không thấy từ trưa đến giờ đã trở về, thấy Tần Chỉ và Ninh Thấm, mỉm cười chào hỏi hai người: “Bác trai, bác gái.”

Khiêm nhường lễ độ, giọng nói trầm thấp từ tính của đàn ông có sự trầm tĩnh đặc biệt của người đàn ông trưởng thành.

Từ trước đến nay, Lục Thừa Diệu là một người đàn ông trầm tĩnh, mà theo sự tăng dần của tuổi tác, sự trầm tĩnh này trở nên càng trầm liễm, không nhanh không chậm, nhưng luôn có thể khiến người ta dễ dàng cảm thấy sự cường thế và áp lực mơ hồ.

Cảm giác áp lực này từ khi anh vào nhà liền khiến cho Tần Y không dễ chịu.

Tần Yên không để ý, chẳng qua là không nhịn được càm ràm Lục Thừa Diệu: “Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, ăn tết về nhà cũng không ngồi yên được ở nhà.”

“Công việc có vài thứ cần làm ạ.”

Lục Thừa Diệu thờ ơ giải thích, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, vị trí không tệ, vừa khéo ngồi đối diện với Tần Y, ngẩng đầu nhìn là có thể va vào mắt nhau, điều này khiến cho Tần Y cảm thấy cực kỳ áp lực, cúi đầu chậm chạp từ tốn ăn canh, tay cầm muỗng có hơi không dễ chịu.

Cũng may là lực chú ý của những người khác để dời lên người Lục Thừa Diệu, Tần Chỉ nhớ loáng thoáng Lục Thừa Diệu mấy năm nay học ở nước ngoài, cũng hỏi: “Trở về nước từ khi nào?”

“Hai tháng trước ạ.”

“Cũng ở phía đông thành phố chứ?”

“Vâng, bây giờ tạm thời qua bên đó.”

“Không phải Đóa Đóa cũng ở phía đông thành phố à?”

Tần Y nghe thấy Tần Yên kêu tên mình, theo phản xạ ngẩng đầu, thế mà vừa ngẩng đầu liền đụng vào ánh mắt Lục Thừa Diệu.

Tần Y cố gắng giữ thái độ trầm tĩnh bỏ qua ánh mắt kia, nhìn qua Tần Yên.

Tần Yên cũng đang nhìn hai người, dặn dò: “Đều ở nước ngoài rồi, bình thường liên hệ với nhau nhiều chút, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Trước kia bà có ý định làm mối hai người với nhau, nhưng thấy hai người bình thường cũng không thèm để ý đến đối phương, cố gắng gán ghép lại với nhau cũng vô dụng, nên cũng dần dần từ bỏ ý định này. Chỉ là hai nhà dù sao cũng là thế giao, cộng thêm hai người tự mình cố gắng làm việc ở ngoài, giúp đỡ nhau một chút dù sao cũng tốt hơn so với tự lực cánh sinh.

Hai ngày này Tần Y cũng mới biết được chuyện Lục Thừa Diệu trở về, nhưng dù hai người ở đối diện nhau, loại “giúp đỡ lẫn nhau” này thật sự không hợp với bọn họ, nên cũng chỉ giương môi xấu hổ cười: “Vị trí công ty tụi con hơi lệch, bình thường lại bận rộn công việc, cũng không có thời gian ra ngoài.”

Lúc dời ánh mắt đi lại va vào trong đôi mắt Lục Thừa Diệu.

Đôi mắt anh sâu thăm thảm lại tĩnh lặng, từ trước đến giờ đều bình tĩnh như một cái giếng cổ, không có một chút gợn sóng nào, không nhìn ra cảm xúc, Tần Y ít khi có thể đối mắt với Lục Thừa Diệu hơn ba giây, mọi lần đều là cô không chịu nổi ánh mắt thẳng như thế mà dời ánh mắt, còn phải rất thành thạo dời mắt sang nơi khác một cách rất tự nhiên.

Luyện vài chục năm, chuyện này đối vời Tần Y là quen việc dễ làm, ánh mắt vừa va vào nhau liền giả vờ thờ ơ dời đi.

Thật ra cô cũng nói thật, công ty internet cỡ lớn phần lớn là ở khu đang phát triển kỹ thuật mới, người ngoài nghe cao cấp là cao cấp, nhưng di chuyển đến nơi này luôn luôn rất xa xôi, đi làm mà giống như bị lưu đày, từ trước đến nay Tần Y không thích tiêu phí thời gian ở trên đường, thế nên cũng thuê phòng ở ký túc xá gần công ty, bình thường bận rộn làm việc cũng lười ra ngoài, mỗi ngày ngoại trừ thời gian tan tầm thì đều phơi thây trong nhà, rất có thể tự giải trí.

Tần Yên không biết rõ công việc Tần Y đang làm, nhưng nhớ loáng thoáng là nghiên cứu sinh nghiên cứu về khía cạnh khối u trị bệnh bằng thuốc, nghĩ là Tần Y đang làm nghiên cứu, cũng khó hiểu hỏi: “Sở nghiên cứu không phải trong thành phố à?”

“Con bé không biết là bị rút sợi gân nào, không chịu về nhà làm, làm trong sở nghiên cứu cũng không muốn, chạy đến làm ở khu công nghệ cao.

Người trả lời là Ninh Thấm.

Tần Yên ngược lại là nhíu mày đầy bất ngờ, ngón tay chỉ chỉ Lục Thừa Diệu: “Trùng hợp ghê, thằng nhóc này cũng đang làm việc ở khu Công nghệ cao.”

“…” Nụ cười treo ở khóe miệng Tần Y có hơi cứng nhắc, “Trùng hợp thật.”

– —

Lời editor:

Tuần này sẽ cố gắng xong thêm một chương của bộ “Ở Mãi Trong Lòng Anh”:3 Đã beta được hơn nửa rồi:>>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN