Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 1840: Ai là nhân vật chính duy nhất
Trung tâm triển lãm.
Trước sau sân khấu đều là một mảnh náo loạn, khó khăn lắm bọn họ mới có thể khôi phục lại trật tự để tiếp tục chương trình.
Chỉ là một nữ nghệ sĩ hết thời thôi mà, nếu cô ta muốn tự rước lấy nhục giúp bọn họ thì bọn họ cớ gì mà không giúp một tay?
Nhưng mà, đám người tổ chức vất vả lắm mới thích ứng được tình hình thì những fan hâm mộ phía dưới lại bắt đầu bạo động. Tiếng nghị luận vang lên càng ngày càng lớn, tất cả mọi người đều đang điên cuồng nhào về phía sân khấu. Bảo vệ đã cầm gậy uy hiếp và không ngừng thổi còi cảnh cáo nhưng căn bản là chẳng có chút tác dụng nào, trong đám người không ít fan bị ngộ thương mà kêu la khóc thét chói tai…
“… Tôi rất hiểu sự kích động của mọi người, nhưng mà xin mọi người kiềm chế một chút!”
“Khụ, đúng thế, đúng thế, mọi người làm ơn kiềm chế một chút nha!”
Hai MC nói một hồi lâu nhưng lại chẳng ai thèm nghe, vì thế bọn họ đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Hàn Tử Huyên cùng Trịnh An Như.
Thấy Ninh Tịch vừa xuất hiện đã gây ra ảnh hưởng lớn như vậy thì sắc mặt của Trịnh An Như nặng nề đến nỗi dường như có thể vắt ra nước.
Lúc này Hàn Tử Huyên đã lấy lại tỉnh táo, cô ta cầm lấy micro lên rồi dịu dàng nói: “Làm phiền những fan hâm mộ của tôi yên lặng một chút được không? Cám ơn mọi người!”
Nếu là trước đây thì một khi thần tượng đã mở miệng đương nhiên các fan sẽ ngoan ngoãn nghe theo, nhưng vào giờ phút này thì… các fan đã hoàn toàn mất đi lý trí nên vẫn điên cuồng xô đẩy như cũ.
“Trời ạ! Ninh Tịch!!! Thật sự là Ninh Tịch sao?”
“A a a đừng đẩy! Đừng đẩy mà!”
“Chắc không phải bên tổ chức tìm một người tới giả mạo tới chứ!”
…
Toàn trường lúc này dường như khắp nơi đều là cái tên “Ninh Tịch” “Ninh Tịch” “Ninh Tịch”, tâm trạng các fan hâm mộ cũng ngày càng kích động. Ban tổ chức đã loạn thành một đoàn, tình cảnh trước mắt đã sắp không khống chế được…
Đúng lúc này, đột nhiên micro vang lên một tiếng “Suỵt!”.
Ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên, xuyên qua những tiếng huyên náo ồn ào dưới kia: “Này những chàng trai ở đây, làm ơn để ý những cô gái bên cạnh mình, đừng để các cô ấy bị thương do xô đẩy có được không?”
Mặc dù giọng nói này không to, lại mềm mại dịu dàng như dòng nước vô hại, đáng nhẽ ra nó phải chìm nghỉm trong những tiếng ồn ào kia nhưng mà giọng nói ấy cứ như thể có một năng lượng đặc biệt vậy…
Khi giọng nói ấy vang lên trong nháy mắt, dường như toàn trường đều ngẩn ra, bọn họ không những ngừng lại động tác xô đẩy của bản thân mà còn tự giác đem người bên cạnh kéo lại. Những chàng trai lịch sự giang hai cánh tay ra bảo vệ cô gái đứng cạnh mình. Còn những cô gái vừa rồi còn hùng dũng không thua gì đàn ông lúc này đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn, thùy mị…
Trong ba giây, hiện trường nhanh chóng khôi phục trật tự thành một mảnh lặng ngắt như tờ.
Này… quá mạnh mẽ… khả năng kêu gọi quá mạnh mẽ khiến người ta phải trố mắt nghẹn họng…
Phía sau hậu trường, sắc mặt giám đốc quan hệ công chúng của Tinh Huy càng thêm nặng nề. Gã ta hốt hoảng nhớ lại chuyện năm đó, trước đây fan của Ninh Tịch nổi tiếng là có nề nếp, trong những hoạt động công cộng bọn họ cứ như một đội quân được quản lý chuyện nghệp, là cộng đồng fan có trật tự, có nề nếp nhất trong tất cả các cộng đồng fan.
Tuy Hàn Tử Huyên tiếp nhận lượng fan không lồ của Ninh Tịch nhưng lại hoàn toàn không giữ được tính chất đặc thù này. Ấy thế mà Ninh Tịch vừa trở về một cái thì đám fan đến Hàn Tử Huyên cũng không khống chế nổi lại trở nên ngoan ngoãn, nghe lời như vậy…
Này quả thực…
Hai vị MC cùng các bảo vệ đang toát mồ hôi thấy toàn trường đột nhiên im lặng thì kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái.
Sững sồ một hồi bọn họ mới phản ứng lại rồi vội vàng sắp xếp cho các vị khách quý cùng các diễn viên chính ngồi xuống.
Hôm nay Hàn Tử Huyên là nhân vật chính duy nhất, bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách kéo sân khấu này lại cho bằng được…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!