[Ngôn Tình] Cường Đoạt
Chương 18: Báo ca tới
Edit: Yuu
______________________________________________
“Cút.”
Lúc cô gái sắp bổ nhào vào phía mình, nam nhân lắc mình né tránh cô, trên mặt anh tuấn mơ hồ lộ ra tức giận, một phen nắm cổ áo nữ nhân, “Cô ấy vừa rồi đứng ở cửa, cô vì cái gì không nói cho tôi?”
“Em…….” Cô gái đáy mắt hiện ra sợ hãi, run giọng giải thích, “Lúc trước cùng anh làm cũng có người nhìn lén, anh không ngại, nói như vậy càng kích thích, em mới……”
“Đủ rồi, nhanh cút ra.” Nghe đến đó nam nhân lạnh giọng đánh gãy lời nói kế tiếp của cô gái, chán ghét mà buông cổ áo cô gái ra, một tay đem bộ tóc màu trắng trên đầu kéo xuống vứt trên mặt đất, bước nhanh ra phòng nghỉ.
……
“Vãn Vãn, là tớ.”
Ở thời điểm Lâm Vãn Vãn sắp tắt cuộc gọi, điện thoại rốt cuộc chuyển được, di động truyền ra thanh âm quen thuộc, ngữ điệu trong sáng, hơi thở bình thản, hơi thở lâu dài hữu lực, không giống như bộ dáng đã vận động kịch liệt qua.🚫TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD team MOMO03_HOUSE, AD KHÔNG MUỐN BẤT KỲ TRANG WEB NÀO RE_UP LẠI CẢ.. NẾU CÓ Ý ĐỊNH RE_UP THÌ FUCK HỘ MÌNH CÁI👌👌….thanks🙄
“Hàn Chiêm Đạc, cậu vừa rồi đang làm gì mà nhận điện thoại chậm như vậy.” Lâm Vãn Vãn nhịn không được oán giận, “Tớ đều cho rằng cậu bị mất liên lạc muốn báo nguy.”
“Ở WC……” Hàn Chiêm Đạc chậm rì rì hỏi, “Tìm tớ có việc?”
“Chuyển khoản cậu không tiếp thu, tớ chỉ có thể đem đến đưa trực tiếp, tớ đang ở trên hành lang của hậu trường hộp đêm, dựa gần phòng hóa trang.”
“Cậu cái nha đầu thúi này, ai kêu cậu chạy tới nơi này, chờ!” Trò chuyện thực mau bị cắt đứt.
Hơn mười giây sau.
Một người mặc áo màu trắng, nam nhân đầu đinh thoải mái lưu loát đầy soái khí đã đi tới, yên lặng đứng ở trước mặt Lâm Vãn Vãn, âm điệu trong sáng bao hàm một mạt quái giận:
“Không phải đã nói với cậu rồi sao, hộp đêm thực loạn, đừng tới địa phương này tìm tớ.”
“Tại cậu không tiếp thu tiền tớ chuyển khoảng, nếu cậu tiếp thu tớ liền không tới. Dù sao tớ mang tiền mặt tới rồi, cậu không lấy tiền tớ liền không đi.” Lâm Vãn Vãn cười tủm tỉm mà nhìn Hàn Chiêm Đạc, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống.
Còn tốt còn tốt, nam nhân cùng cô gái dây dưa ở phòng nghỉ vừa rồi không phải hắn.
Nam nhân kia đầu bạc tóc dài, Hàn Chiêm Đạc còn là đầu đinh a.
“Cậu hiện tại cũng chưa đi làm, lấy đâu ra tiền, tớ không cần cậu đem tiền tiêu vặt tích cóp đưa cho tớ.” Nhìn mặt cô mỉm cười ngọt ngào, Hàn Chiêm Đạc suýt nữa đi cũng mỉm cười ra tới, lại cường ngạnh xụ mặt xuống, giả vờ tỏa ra bộ dáng không vui.
“Này không phải cho cậu, là để giúp cho phó kiều a di nằm viện phí a. Tớ trước kia còn ở Viện phúc lợi, mẹ cậu đối đãi tớ thật tốt, thường xuyên cho tớ ăn, hiện tại bà ấy mỗi ngày trụ icu(các cô lên gg sẽ ra), một ngày thấp nhất là hai ngàn, là thời điểm cần tiền. Tớ đương nhiên có thể giúp đỡ.” Lâm Vãn Vãn nói, từ túi xách lấy ra một cái phong thư, đưa tới Hàn Chiêm Đạc, “Tớ biết chút tiền này như muối bỏ biển, nhưng cậu hiện tại làm ở chỗ này, một tháng có nhiều ít tiền lương, căn bản không đủ.Sao có thể lo chu toàn cho a di được.Chẳng lẽ là mượn bọn cho vay nặng lãi sao?”
“Tớ đều có biện pháp, cậu vẫn là đem tiền tích cóp nhiều cho chính mình ăn ngon đi.”
Hàn Chiêm Đạc hơi mang áy náy mà nói, ” Sinh nhật năm nay của cậu tớ cũng chưa cho mua được quà cho cậu, chờ khi nào bệnh tình mẹ tớ chuyển biến tốt đẹp, có thể chuyển ra phòng bệnh bình thường, lúc ấy tớ sẽ mua cho cậu cái gì đó thật là đắt.”
“Không cần, chúng ta khi còn nhỏ ở Viện phúc lợi ở cùng nhau nhiều năm như vậy, giao tình lớn như vậy, không cần những cái đó.” Lâm Vãn Vãn nghiêm túc lắc đầu, vươn tay bắt bàn tay to Hàn Chiêm Đạc, đem phong thư đưa cho hắn, “Vương Oánh cho cậu tiền cậu đều nhận, tiền của tớ cậu cũng đến nhận lấy. Nhanh đem kiều a di chữa khỏi, cậu có thể tiếp tục học, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học.”
“Vãn Vãn, kỳ thật……” Hàn Chiêm Đạc chần chờ, vẫn là đem nửa câu sau nuốt trở vào.
Cô mệnh hảo, được Nguyễn gia danh môn như vậy thu dưỡng, được che chở lớn lên, sợ là không thể gặp nửa điểm âm u tàn khốc.
Hắn không thể biện pháp nói cho cô, hắn mặt ngoài là giúp Báo ca xem bãi, kỳ thật theo hắc đạo thiên một minh lôi mặc, làm buôn lậu ma túy, cho vay nặng lãi ở kiếm lời.
Những việc này, có tiền mau, cũng đủ hắn gánh vác phí icu, nhưng lại là giết người phóng hỏa, mũi đao liếm huyết hoạt động, không biết ngày nào đó liền té ngã, người bip đứt tay đứt chân.
“Kỳ thật cái gì?” Lâm Vãn Vãn bị hắn này nửa thanh lời nói làm cho không hiểu ra sao, tò mò mà chớp chớp mắt.
“Kỳ thật tớ nghĩ cậu hiện tại đã có bạn trai chưa?” Hàn Chiêm Đạc vừa nói lời, xả lên khóe miệng soái khí mà cười,
“Vãn Vãn từ nhỏ ở Viện phúc lợi đã là đứa bé xinh xắn, hiện tại biến thành cô gái xinh đẹp như vậy khẳng định đám con trai……”
Lời nói còn chưa nói xong, hành lang đột nhiên vang lên một trận dồn dập tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này từ xa đến gần đều nhịp, theo thanh âm càng thêm rõ ràng, thực mau một đám ăn nam nhân mặc áo ngắn tay màu đen xuất hiện ở hành lang, chỉnh tề chia làm hai hàng ở trên hành lang.
Bọn người mặc áo đen này tay đấm đứng yên, lúc sau một người mặc áo vàng có hoa văn báo, quần mặc cùng màu và hoa văn in bãi biển lớn, nam nhân đầu trọc xuất hiện ở trên hành lang. Nam nhân trên cổ mang theo một cái dây xích vàng, trên tay mang kim biểu, chân mang dép lào, bụng bia lay động nhoáng lên tới.
“Không tốt, là Báo ca.” Vừa thấy người đã đến, Hàn Chiêm Đạc sắc mặt biến đổi, theo bản năng đem Lâm Vãn Vãn kéo hướng phía sau, thấp giọng dặn dò nói, “Cậu tận lực cúi đầu đừng lên tiếng.”
_____Trả nhị ca lại cho taa!!_____
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!