[Ngôn Tình] Đọa Tiên - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


[Ngôn Tình] Đọa Tiên


Chương 10


Edit: Yunchan

***

Lôi Tố Y lại lải nhải càm ràm hồi lâu, sau đó Tạ Cẩn Du vào phòng trong lấy Cửu Châm của mình ra.

Tố Y khác với một anh tài tuyệt đỉnh như Liễu Ký Minh, về phương diện vận hành khai thông linh khí cũng dùng cách thô kệch và lóng ngóng hơn, song Tố Y lại giảng giải rất thấu đáo dễ hiểu, tuy chậm nhưng nhờ có sự hướng dẫn của cô mà trường châm trong tay Tạ Cẩn Du đã bắt đầu uốn cong, đồng thời càng lúc càng phóng lớn.

Tạ Cẩn Du nhìn Tố Y với ánh mắt ngạc nhiên: “Thành công rồi!”

Tố Y cũng mừng rỡ đáp: “Sư nương mau phi hành thử xem.”

“Muội phải theo dõi ta đó!” Tạ Cẩn Du có hơi căng thẳng: “Ta sợ mình té chết!”

“Yên tâm đi sư nương.” Tố Y mỉm cười rút Tử Y ra, tay áo vung lên, bay là là bên cạnh trường châm.

Tạ Cẩn Du vận hành chu thiên theo cách Tố Y dạy, dưới sự điều khiển của cô trường châm bèn chậm rãi hạ thấp xuống rồi tới gần bên chân, cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, quyết định sải chân ra, bước một bước đầu tiên.

So với trường kiếm thì không gian trên trường châm vẫn hẹp hơn, hai chân cô tiếp xúc với trường châm nhưng không giẫm trực tiếp lên nó, quanh trường châm được linh khí bao phủ, như được kê lên một tấm ván đỡ, Tạ Cẩn Du run rẩy đứng lơ lửng trên tấm ván vô hình đó, tự dưng thấy mình cứ như Tiểu Long Nữ.

Vấn đề là chỉ xét riêng khí chất thôi, e rằng Tiểu Long Nữ còn giống người tu tiên hơn cả cô.

Đến đây cô lại nhớ tới lời Liễu Ký Minh nói với Tố Y.

“Cô nàng Cẩn Du này tính tình lanh chanh lóc chóc, nghĩ tới đâu làm tới đó, con nhớ không được học theo nàng…” Tố Y bảo Liễu Ký Minh luôn kiệm lời, về phương diện chỉ dạy công pháp lúc nào cũng lời ít ý nhiều, chỉ khi nhắc tới cô mới lắm lời hơn bình thường.

Mà cuối câu này lại kết thúc bằng giọng nam trầm thấp như hỏi mà không phải hỏi: “Nhưng ai có thể học theo nàng được đây…”

Chỉ một giây phân tâm, trường châm dưới chân Tạ Cẩn Du vừa bay lên lại rớt xuống đột ngột, Tố Y bay nhanh đến bên cạnh chộp vội lấy cánh tay cô, hoảng hốt ra mặt: “Sư nương cẩn thận!”

Tạ Cẩn Du lập tức hoàn hồn, ổn định lại trường châm dưới chân, sau đó từ từ bay lên.

Tố Y thở hắt ra, quay một vòng bên cạnh Tạ Cẩn Du cười nói: “Sư nương quả nhiên thông minh, đồ nhi chỉ nói vài câu đã làm tốt thế này, sư tôn quả nhiên không nhìn lầm người.”

Tạ Cẩn Du được khen tới nỗi mặt đỏ lên: “Dù sao ta cũng là người có cơ bản sẵn, tốt xấu gì cũng từng ở tu vi Kim Đan…”

“Sư nương, có muốn bay cao hơn một chút, nhìn xa hơn tý nữa không?” Tố Y cười đề nghị: “Phong cảnh ở những nơi khác trong Thương Vũ môn cũng rất đẹp.”

Tạ Cẩn Du nhìn cô, suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Ta cũng rất muốn ngắm thử, khổ nỗi bây giờ ta còn chưa nắm chắc bí quyết, muội có thể dẫn ta tới Phi Vũ phong một chuyến không?”

Tố Y không hiểu tại sao cô muốn tới Phi Vũ phong, Tạ Cẩn Du lập tức giải thích: “Ta muốn tới đó thăm Thu Mi sư tỷ của muội, muội cũng biết đó, tình cảm của hai chúng ta “rất tốt”.”

Tố Y nghiêng đầu nhớ lại, không sai, lần trước sư nương và Thu Mi sư tỷ gặp mặt bầu không khí có vẻ rất hòa thuận, tính tình cả hai cũng rất tốt, có lẽ lúc trước là bằng hữu rất thân.

“Được, sư nương, vậy chúng ta đi thôi.”

Phi Vũ phong, từng là ngọn núi chính của cố chưởng môn Hạ Lăng trong Thương Vũ môn. Phụ thân Liễu Tương Sinh của Liễu Ký Minh là chưởng môn tiền nhiệm, Hạ Lăng là đại đệ tử thân truyền của y, còn Liễu Ký Minh là sư đệ nhỏ nhất trong lứa lúc bấy giờ. Sau khi mẫu thân của Liễu Ký Minh qua đời thì Liễu Tương Sinh cũng mất theo, Hạ Lăng nhận lấy chức chưởng môn, đưa Thương Vũ môn phát triển lớn mạnh, trở thành tông môn lớn nhất trong giới tu tiên.

Sau trận ác chiến Tiên Ma, Hạ Lăng đã ở đỉnh Hóa Thần đột nhiên vong thân, cả Phi Vũ phong rộng lớn đều do một tay Thu Mi chưởng quản, trong khi Thu Mi “Ngốc nghếch” cứ mãi khăng khăng cho rằng sư tôn của mình chưa chết, thậm chí bia mộ không lập, di vật cũng không chôn, chỉ “Si ngốc” ở đó chờ y trở về.

Người ngoài đều nói cô ta có gút mắc trong lòng, song chỉ mình Tạ Cẩn Du hiểu, hiện tại cô ta chưa tra được độ hảo cảm của người tên Hạ Lăng kia đang ở mức độ nào thôi.

“Đằng trước chính là Phi Vũ phong.” Tố Y chỉ bên dưới.

Bay qua Triêu Dương Phong, ở phía nam có một đỉnh núi vươn lên cao vút. Văn Ngọc phong được tô điểm bởi màu xanh ngan ngát, chim hót ríu rít, trong khi Phi Vũ phong này thì lởm chởm đá với những hình thù kỳ dị, toàn bộ ngọn núi lấy màu trắng xám làm chủ đạo, chẳng có tý sức sống nào.

Tố Y tiếp đất, Tạ Cẩn Du nối gót theo sau, hai người vừa đứng vững, chưa kịp quan sát chung quanh thì một đạo kiếm khí chợt lao vút tới, Thu Mi với bộ bạch y bồng bềnh đã đáp xuống trước mặt hai người họ.

Y phục của cô ta đơn giản, không vương một hạt bụi, trên đầu chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc để tết lại búi tóc chếch nghiêng, hoa văn tự nhiên vô cùng giản dị, nhưng lại bộc lộ vẻ mỹ lệ khiến người ta yêu thương.

“Thì ra là A Du và Tố Y.” Thu Mi cười nhẹ bước tới, dời tay khỏi đốc kiếm: “Ta còn lấy làm lạ không biết ai lại đến Phi Vũ phong vào giờ này.”

Hơn nữa còn không mời mà đến.

Sau khi nhận được sự khen ngợi và thương tiếc của tất cả trưởng bối lớn nhỏ trong Thương Vũ môn, ít nhiều gì Thu Mi vẫn có chút địch ý với hai vị khách không mời mà đến này, nhất là Tạ Cẩn Du.

Tạ Cẩn Du cười cười rồi đột nhiên biến sắc, ngoảnh đầu nói với Tố Y: “Tố Y, kiếm tuệ ta nói muốn mang tặng cho Mi nhi đâu?”

“Ơ?” Tố Y sửng sốt: “Người nói lúc nào ạ?”

Tạ Cẩn Du có hơi luống cuống: “Ta định nói muội mang theo giùm ta, lẽ nào ta quên mất rồi?”

“Sư nương đừng cuống.” Tố Y vội rút Tử Ô ra: “Người để nó ở đâu? Để đồ nhi về lấy cho người.”

“Vậy cám ơn muội, Tố Y, ta để nó ở trên bàn trong khách đường, đặt trong một cái hộp nhỏ.” Tạ Cẩn Du ngoái đầu dặn với theo: “Tìm thấy rồi nhanh quay lại đây nhé.”

Tố Y đáp lời, sau đó giẫm lên phi kiếm bay về hướng Văn Ngọc phong.

Tới khi Tố Y đi rồi, Thi Mi mới khoanh tay nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười ra chiều nghiền ngẫm: “Sao nào, hôm ấy trở về tỷ phát hiện ra điều gì nên hôm nay mới tốt bụng với ta như vậy ư?”

Người này tưởng cô sợ chuyện Nam Kha bị lộ nên mới tới đây mua chuộc à.

Tạ Cẩn Du chẳng biết nên khóc hay cười, lắc đầu nói: “Cô nghĩ ta tới để tặng quà thật sao?”

Cô chỉ tìm cớ để Tố Y lánh đi thôi, làm sao cô ta lại tin được chứ.

Nụ cười của Thu Mi cứng lại, vẻ châm biếm vụt tắt, im lặng nghe người trước mặt nói tiếp: “Chẳng qua hôm nay ta tới, quả thật là có chuyện muốn cô giúp đỡ.”

“Ồ?” Cặp mày ngài của Thu Mi nhướng lên, phong tình vạn chủng: “Sao tỷ dám chắc là ta sẽ giúp?”

“Bởi vì, chuyện này cũng có lợi cho bản thân cô.” Tạ Cẩn Du cười đáp, khi ngó thấy vẻ không tin trên mặt Thu Nhi thì bồi thêm: “Giúp ta rời khỏi Thương Vũ môn.”

Vừa nghe thấy yêu cầu của cô, thân thể Thu Mi chợt cứng đờ, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mặt cô, cười lạnh: “A Du, làm sai rồi bỏ chạy, không phải là cách giải quyết hay ho đâu.”

Không sai, lúc biết Liễu Ký Minh bị trúng Nam Kha thật lòng cô rất muốn bỏ chạy, nhưng không phải để trốn tránh. Cô là y tu, Nam Kha là một vị thuốc, dĩ nhiên cũng sẽ có cách giải, cô ấp ủ ý định tìm thuốc giải cho Liễu Ký Minh, phải tội ký ức đã mất hết, không biết phải bắt tay từ đâu. Rồi chẳng biết ông trời già an bài thế nào, mà để Dương Vân Thanh kể cho cô nghe câu chuyện về Châu Ký Ức, bất kể ra sao, cô cũng muốn đi tìm tung tích của giao nhân, tìm ra hạt Châu Ký Ức đó, khi lấy lại được toàn bộ ký ức rồi thì mọi chuyện có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Song, chuyện này nhất định phải giấu Liễu Ký Minh, bởi vì cô thấy rõ Liễu Ký Minh không muốn cho cô khôi phục ký ức.

Nhưng cô không muốn tốn nước bọt để giải thích lôi thôi với Thu Mi, thế nên cứ mặc nhận bừa, sau đó gật đầu nói: “Ta ra đi không phải là tác hợp cho cô sao?”

“Tỷ không sợ ta nói ra chuyện Nam Kha sau khi tỷ rời khỏi đây ư?” Thu Mi hỏi ngược lại.

“Thu Mi, cô là một người thông minh, biết làm sao mới là tốt cho mình.” Tạ Cẩn Du trả lời với ý sâu xa.

Hiện tại cả trái tim của Liễu Ký Minh đều giao hết cho Tạ Cẩn Du, dưới tình huống chưa có bằng chứng xác thực, tùy tiện nói ra chuyện Nam Kha, thì chẳng những Liễu Ký Minh không tin mà còn bị gán cho tội danh khích bác ly giác. Gì cơ, bạn hỏi tại sao Tạ Cẩn Du biết Thu Mi chưa có bằng chứng xác thực ư?

Đùa sao, nếu có thì Thu Mi cần gì phải lao tâm khổ tứ hạ thủ với Tạ Cẩn Du? Nói không chừng ngay từ hôm đầu tiên về đây đã tố giác Tạ Cẩn Du trước mặt mọi người, để Tạ Cẩn Du thân bại danh liệt từ lâu rồi.

Thấy Thu Mi không lên tiếng phản bác, Tạ Cẩn Du biết trong lòng cô ta đã có đáp án, im lặng một chút mới nói tiếp: “Chẳng qua, ta có một điều kiện.”

“Tạ Cẩn Du.” Thu Mi giở giọng châm chọc: “Nào có cái lý cầu người giúp đỡ còn ra điều kiện chứ?”

Tạ Cẩn Du phớt lờ giọng điệu khiêu khích của cô ta, cười khẽ đáp: “Đừng để chuyện này liên lụy tới Tố Y, Tố Y là tiểu đồ đệ mà Liễu Ký Minh thương yêu, bảo vệ muội ấy thì cô cũng chẳng hại gì.”

Thu Mi nhìn xoáy vào cô như muốn khoét ra một cái hố, hồi lâu sau mới nhoẻn miệng cười, nói: “Tạ Cẩn Du ơi Tạ Cẩn Du… ta thật lòng không ngờ được tỷ là loại người thế này đấy.”

Thu Mi bỗng dưng cảm thấy may mắn không gì sánh được, kiếp trước là do cô nắm quyền chủ động, về sau, dựa vào tình tiết mà mình đã quen thuộc, cô vẫn chọn đi trước một nước như cũ, nắm chặc quyền chủ động trong tay, bằng không, nữ phụ tốt thí vốn chết sớm ở kiếp trước bây giờ lại đứng sờ sờ trước mặt này sẽ ăn tươi nuốt sống cô lúc nào không hay.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thu Mi lạnh xuống.

Một lát sau, Tố Y sục sạo mãi vẫn chẳng tìm được gì, đành mang theo cái đầu đầy hoang mang bay về Phi Vũ phong, vào khách đường thì thấy Tạ Cẩn Du và Thu Mi đang ngồi uống trà. Cả hai chẳng nói chẳng rằng, chỉ có hành động là nhịp nhàng khó thể diễn tả, cứ như đã đạt thành hiệp nghị nào đó khi cô không có mặt ở đây vậy.

Giọng Tố Y có hơi khó hiểu: “Sư nương, đồ nhi tìm khắp cả phòng cũng không tìm được cái hộp nhỏ mà người nói.”

Tạ Cẩn Du thổi thổi lá trà, nhìn chúng tản ra trong tách, rồi kéo tay Tố Y nói: “Vất vả cho muội rồi, Tố Y, muội mới đi chưa bao lâu ta đã phát hiện nó ở ngay bên hông mình, cũng đã tặng cho Thu Mi sư tỷ của muội rồi, Thu Mi nói rất thích.”

Thu Mi đặt tách trà xuống, cười phụ họa: “Quả thật vậy, A Du suy nghĩ thật chu đáo.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau, như mặt biển mênh mông buồn tẻ bỗng rơi xuống một hòn đá, “Tõm” một tiếng chìm vào đáy biển sâu, khơi lên từng vòng sóng chạy dài ra xa, chẳng biết bao giờ sẽ nổi lên phong ba bão táp.

Hôm sau, vài đệ tử của Thương Vũ môn nhận lệnh sư tôn xuống núi rèn luyện.

Những người này ngày thường đều qua lại thân thiết, nên tụ lại với nhau nói cười rôm rả, chỉ có một người là lầm lũi đi sau lưng cả đoàn, từ đầu tới cúi đều im thin thít, sự tồn tại vô cùng nhạt nhòa.

Mấy thanh niên đang tán gẫu về nhiệm vụ lần này đột nhiên ngoái đầu lại hỏi như sực nhớ ra gì đó: “Ôi nè, đúng rồi, muội tên gì, là người của phong nào thế?”

Tạ Cẩn Du đang câm như hến chợt ngẩng đầu lên, cười nói: “Bẩm sư huynh, muội là đệ tử của Phi Vũ phong, nhận lệnh của Thu Mi đại sư tỷ xuống núi tìm ít đồ, vừa hay tiện đường với các vị sư huynh sư tỷ, nếu có gì quấy rầy xin hãy thứ lỗi.”

~ Hết chương 10 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN