[Ngôn Tình] Đọa Tiên - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


[Ngôn Tình] Đọa Tiên


Chương 23


Edit: Yunchan

***

Mây bay cuồn cuộn trên vùng trời Văn Ngọc phong, kiếm ý lẫm liệt kéo tới lật trời, kiếm khí đanh thép mạnh mẽ gần như bành trướng cả thiên địa, tích tắc sau, một người giẫm lên kiếm ý bước tới đĩnh đạc, cơn gió lành thổi lay góc áo, mơn trớn qua mái tóc đen nhánh, áo bào đỏ rực tỏa sáng khiến trời đất lu mờ.

Ngẩng nhìn núi cao, thẳng đường rảo bước.

“Liễu Ký Minh tới rồi…”

Dương Vân Thanh và Tạ Cẩn Du đồng thời sáng ngời hai mắt, Phi Trần đứng trước mặt cả hai bất giác rùng mình, đơn giản vì ánh mắt của hai con người này thẳng thắn thành thật quá mức cho phép, nồng nhiệt nóng bỏng cứ như dân chạy nạn nhìn thấy thịt kho tàu, chỉ hận không thể ba chân bốn cẳng nhào lên tợp cho một cái.

Hự, sao y lại có suy nghĩ này chứ.

Vai Phi Trần bất giác run lên, so sánh Liễu Ký Minh với thịt kho tàu? Dám chắc nếu tiểu tử đó biết, không đánh cho y tàn phế thì không chịu thôi đâu.

Nghĩ tới đây, y vội vã ngẩng đầu lên cất cao giọng: “Liễu phong chủ, đệ tới rồi đó à! Có người chờ đệ lâu lắm rồi đó!”

Dứt lời, y hất hất đầu mày ngó qua Tạ Cẩn Du và Dương Vân Thanh bên cạnh như ám chỉ.

Liễu Ký Minh tiếp đất, đứng trên khoảng sân rộng, tay áo bay bay. Hiện tại hắn như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, tỏa rạng hào quang, mày kiếm vót cao, trong ánh mắt là hàn băng không thể tan chảy, môi mỏng mím chặt vẽ ra một đường cong nghiêm nghị, bộc lộ trọn vẹn bản chất lạnh lùng vô tình.

Ánh mắt hắn lướt qua hai người một cách hờ hững, rồi dừng lại trên Phi Trần, lên tiếng: “Hôm nay làm sao?”

Phi Trần bật cười: “Chờ đệ tới chỉ đạo cho họ thôi mà.”

Sau đó, Liễu Ký Minh không đếm xỉa tới Tạ Cẩn Du và Dương Vân Thanh nữa mà quay lưng đi vào hàng người, vị trí này là của các đệ tử trẻ nhất của Văn Ngọc phong, họ vừa thấy hắn bước tới đã liên tưởng ngay tới cảnh bị đánh cho bầm dập sau đó, khóc không ổn, từ chối không được, trốn cũng chẳng xong, thế nên trường kiếm trong tay ai cũng run lên cầm cập như lắc xúc xắc.

“Liễu tiền bối! Liễu tiền bối!” Mắt Dương Vân Thanh nhắm thẳng đằng trước, tức tốc hóa thân thành cái đuôi dính người, chạy lót tót đuổi theo Liễu Ký Minh.

Liễu Ký Minh quay lưng về phía hắn, đột nhiên dừng bước, thả ra uy áp bao phủ toàn thân.

Trong nháy mắt, kiếm khí lẫm liệt, rạch phá không gian!

Đối với Dương Vân Thanh đang ở Trúc Cơ sơ kỳ thì đây chẳng khác nào thử thách cực đại, trở lực hùng mạnh chặn đứng bước chân hắn, hắn chỉ cảm thấy mặt mình rát buốt như bị lưỡi kiếm bén cứa qua, bất giác nhắm mắt lại.

Tu vi của Tạ Cẩn Du so ra cao hơn hắn đôi chút, chỉ giơ tay che mặt, thở hổn hển mấy hơi rồi lại mở mồm khen tới tấp: “Không hổ là Liễu sư thúc, quả nhiên công lực thâm hậu không ai theo kịp!”

Dương Vân Thanh mở mắt ra, sắc mặt tươi rói chẳng có dấu hiệu thất vọng nào, đã thế còn tiếp tục đuổi theo: “Liễu tiền bối! Liễu tiền bối! Ta thật lòng rất muốn học kiếm với người, người đánh với ta một trận đi! Một trận thôi cũng được mà! Liễu tiền bối…”

Phi Trần ôm mặt, không đành lòng nhìn tiếp.

Đứa trẻ giỏi thế kia, chỉ tiếc đầu óc không bình thường. Hắn không nhìn thấy đám đệ tử ở Văn Ngọc phong đụng phải Liễu Ký Minh đều tránh như tránh tà à? Thời buổi này còn có người xin bị đánh? Thật là đời trước chưa nghe, đời sau chưa thấy mà.

“Phi Trần sư thúc.” Tạ Cẩn Du xít lại gần y, cười mỉm chi: “Gần đây Văn Ngọc phong có tốt không ạ?”

Phi Trần cau mày: “Tiểu Tạ, sao đây, ngươi lại định bày ra trò quỷ gì nữa?”

Tạ Cẩn Du cười hì hì đáp: “Mấy hôm trước ta với sư tôn có xay vài loại thuốc cùng nhau, nên hôm nay mang cho các sư thúc một ít, bình thường Văn Ngọc phong luôn cần cù khổ luyện, chắc khó tránh khỏi bị thương chỗ nọ chỗ kia?”

Phi Trần nhìn cô như cười như không, nhận lấy số thuốc cô đưa rồi nói: “Tiểu Tạ, ta phải cám ơn ngươi đã mang linh đan diệu dược đến đây, dùng rất hiệu quả, chẳng qua, theo ta thấy, trong đây chắc là có dụng ý khác rồi.”

Tạ Cẩn Du nhìn y bằng cặp mắt phát sáng, đúng là cô muốn hỏi thăm chút xíu tin tức về Liễu Ký Minh.

Phi Trần ngó cặp mắt láo liên phát sáng của cô thì không nhịn được cười, nội tâm đều lộ hết ra mặt, chẳng giấu được tý gì, thử hỏi trên khắp Thương Vũ môn này có ai không biết chuyện Tạ Cẩn Du thích Liễu Ký Minh chứ?

Y đã nói rồi mà, tiểu sư đệ Liễu Ký Minh này lãnh tâm lãnh tình, nhưng khổ nỗi lại có cái vỏ ngoài quá hoàn hảo, chẳng biết đã gieo bao nhiêu mầm xuân cho thiếu nữ. Khoan hãy nói tới chuyện danh tiếng của hắn lan xa bên ngoài, khiến bao nhiêu nữ đệ tử tông môn thầm ôm ấp ước mơ thiếu nữ, mà chỉ bàn trong nội bộ Thương Vũ môn này thôi, thử hỏi có ai trông thấy hắn mà nỡ dứt mắt đi đâu? Chẳng qua do lòng sợ hãi với hắn nên nhiều người mới chùn chân mà thôi.

Người có tính tình như Liễu Ký Minh chắc mẩm sẽ ôm Thiên Thu tới hết đời thôi.

Phi Trần tự nhủ với lòng.

Thế mà Tạ Cẩn Du chẳng biết khờ thật hay giả bộ khờ, thuở nhỏ được Mộc Tu Dung nhặt dưới chân núi đem về dốc lòng dạy dỗ thành đệ tử của Thanh Dao phong, ngay từ ngày đầu tiên leo lên Văn Ngọc phong nhìn thấy Liễu Ký Minh đã không sợ chết thốt lên một câu: “Liễu sư thúc, người đẹp trai quá đi!”

Khi đó ai cũng hít ngược vào một hơi, có ai không biết Liễu Ký Minh kỵ nhất là bị người ta khen đẹp? Hễ nghe được câu này thì Liễu Ký Minh đều mượn cớ so tài, dùng kiếm đánh cho đối phương văng xa tít tắp.

Cứ ngỡ gan cô tới đó là to lắm rồi, ai dè Tạ Cẩn Du còn bất chấp bồi thêm một câu thế này: “Từ trước tới giờ ta chưa thấy ai đẹp trai qua Liễu sư thúc hết, thích quá đi thôi!”

Tới đây mọi người đều rớt hàm.

Ai nấy đều thấp thỏm nhìn Liễu Ký Minh, sợ hắn cầm lòng không đặng sẽ gây ra chuyện manh động.

Năm đó Liễu Ký Minh vẫn chưa đầy trăm tuổi, còn ở độ thanh niên, tuổi trẻ xốc nổi, thứ căm nhất chính là ai làm trái lời hắn, hắn đã quen xuôi chèo mát mái, chưa có ai dám làm càn trước mặt hắn bao giờ.

Nhưng cuối cùng, chẳng biết do Liễu Ký Minh nể mặt Mộc Tu Dung, hay do tuổi của Tạ Cẩn Du vẫn còn nhỏ mà không so đo với cô, chỉ phất tay áo hừ lạnh, cầm Thiên Thu không nói một lời.

Nghĩ đến đây, Phi Trần nhìn lại Tạ Cẩn Du đã trổ mã thành một cô nương thanh tú trước mặt, cười nói: “Tiểu Tạ, ngươi có đếm thử mình bị ném xuống Văn Ngọc phong bao nhiêu lần chưa?”

“Cái gì?” Tạ Cẩn Du ngơ ra một thoáng, rồi lại cười tươi rói: “Ta đâu có quên, tổng cộng là ba trăm sáu mươi lần, tròn chẵn!”

Phi Trần nhất thời phát nghẹn, thấy cô bị ném còn cười tươi hơn hớn thế kia thì chỉ muốn thở dài, giơ tay cốc vào đầu cô một cái, giận mà chẳng biết làm sao: “Nha đầu ngươi!”

Từ bé Tạ Cẩn Du đã được đưa lên Thương Vũ môn, tư chất của cô không được xem là tốt nhất, nhưng lại là một trong những đệ tử chăm chỉ phấn đấu nhất, vì vậy đã trở thành đệ tử thân truyền đầu tiên của Mộc Tu Dung, cũng nghiễm nhiên trở thành đại sư tỷ của lớp đệ tử thế hệ này. Vóc dáng cô cao gầy, gương mặt thanh tú, vì lớn lên bên cạnh Mộc Tu Dung từ nhỏ nên học được chút tính ôn hòa từ y, lúc không cười thì trông nhã nhặn lịch sự, có phần đạm mạc, nhưng khi cười lên thì mắt mày lại vẽ thành một đường cong cong, để lộ lúm đồng tiền nhạt bên má, dễ thương ngọt ngào. Ấy cho nên sư phụ và các sư thúc bá của Thương Vũ môn đều rất thích cô.

Nếu như Tiểu Tạ có thể ở cạnh sư đệ thì tốt biết mấy…

Phi Trầm gãi gãi cằm, nhìn Tạ Cẩn Du, giọng cao lên đôi chút: “Tiểu Tạ, ngươi nói ngươi có bị ngốc không thế, nếu kiên trì cứng đầu cỡ này thì lúc trước bái nhập Văn Ngọc phong chúng ta có phải tốt không, nếu ngươi tập kiếm thì còn tốt hơn! Sao lại để tiểu tử Mộc Tu Dung kia nhặt được của hời.”

Tạ Cẩn Du nhìn y cười tít mắt, cũng lớn tiếng đáp lại: “Đương nhiên tập kiếm rất tốt, sau này nếu có thể đồng tâm hiệp lực kề vai chiến đấu với sư thúc thì quả là thú vị không gì bằng. Cơ mà so với sự cám dỗ này thì ta càng muốn trở thành người sư thúc không thể rời bỏ hơn.”

Thính lực của người tu tiên vốn đã nhạy hơn người thường rất nhiều, chưa kể Phi Trần và Tạ Cẩn Du còn cố tình nói to tiếng, thật tình bảo người ta không nghe cũng hơi khó.

Âm thanh nương theo gió bay vào trong tai Liễu Ký Minh, khi nghe thấy lời tuyên bối “Dõng dạc” của Tạ Cẩn Du, ánh mắt hắn khẽ dao động, rồi lập tức cười lạnh: “Ngươi đừng mơ.”

Tạ Cẩn Du chẳng buồn giận mà chỉ cong môi cười cười, khi quay người đối mặt với Liễu Ký Minh lá gan càng to hơn.

Cô hắng giọng như đang cam kết, trịnh trọng nói: “Chỉ cần có ta ở đây, Liễu sư thúc có bị thương khó chữa cỡ nào ta cũng chữa lành ngay tức tốc, Liễu sư thúc thấy mình mẩy đau nhức, có ta ở đây lập tức hết đau. Liễu sư thúc thấy khó ở trong người, ta có thể nhanh tay lẹ chân xoa cho sư thúc dễ chịu. Lúc sư thúc đánh nhau khát nước, mệt, bị thương, chỉ cần hô một tiếng “Cẩn Du” là ta sẽ biết ngay sư thúc cần gì, bất kể chiến trường có nguy hiểm loạn lạc tới đâu ta cũng có thể xông tới, dùng nước, thuốc, châm tiếp sức cho sư thúc ngay tức thì.”

“Có thể trở thành hậu phương cho Liễu sư thúc nương tựa, lúc sư thúc cần là có thể xuất hiện ngay, chẳng phải thích hơn à?”

Trên đời này thật sự có kiểu người như vậy, lời tỏ tình cứ tiện miệng thốt ra, nói trơn tru xuôi tai cứ như chuyện bình thường ở huyện, dù tình huống nguy hiểm cũng nói nhẹ như không, hóa lòng dạ sắt đá thành sợi chỉ mềm quấn trên đầu ngón tay, làm người ta nghe được mà tim gan muốn tan chảy.

Trước mặt mọi người, Liễu Ký Minh đột nhiên thấy mặt đỏ tới mang tai, gần như muốn nổi bão, hắn trừng Tạ Cẩn Du, tay phải vô thức nắm lấy chuôi kiếm Thiên Thu.

… Thật là muốn tẩn cho cô một trận.

Tạ Cẩn Du mỉm cười, giữ nguyên cái dáng gió nhẹ mây bay, cứ như người vừa thốt ra lời tỏ tình kinh thiên động địa đó chẳng phải mình, câu vừa rồi chẳng qua chỉ là nói đùa mà thôi.

Và một giây sau, cô chỉ kịp thấy mắt mình hoa lên, thân thể nhẹ bẫng, hệt như có ai đó xách áo mình lên.

“Nè!…”

Còn chưa kịp kêu, sương mù đã che khuất mặt cô, quảng trường Văn Ngọc phong cách cô càng ngày càng xa, người trên sân đã không còn thấy rõ nữa. Ánh mắt cô nhạy bén bắt được một vệt áo đỏ, sau đó, người nọ đạp lên Thiên Thu bay đi.

Còn bản thân cô thì…

Hôm nay là lần thứ ba trăm sáu mươi mốt.

Bị ném khỏi Văn Ngọc phong.

Tạ Cẩn Du giẫm lên gợn mây lấy lại thăng bằng, nhìn theo bóng Liễu Ký Minh đi xa mà tiếc nuối trong lòng, tiếc thật, thật ra cô rất thích số ba trăm sáu mươi mà.

Xử lý Tạ Cẩn du xong, Liễu Ký Minh hạ xuống từ không trung, đưa mắt nhìn Dương Vân Thanh, rồi đột nhiên rút phăng Thiên Thu. Thiên Thu tuốt khỏi vỏ, hào quang chói lòa: “Ngươi, tới đây.”

~ Hết chương 23 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN