[Ngôn Tình] Hôn Nhân Sắp Đặt
Chương 17
Sáng hôm ấy tôi dậy từ 6 giờ sáng, để ăn uống và trang điểm nữa. Làm cô dâu cũng thật khổ quá, đeo bao nhiêu thứ, trang điểm thì lâu ơi là lâu. Rồi tôi được bà Lam rước đến resort cao cấp, nơi diễn ra đám cưới, phong tục ở đây là chú rễ và cô dâu chỉ được gặp mặt nhau lúc làm lễ thôi.
Trên đường đến đó, tôi tranh thủ ngó ra phía ngoài đường, ánh nắng ấm áp, cây lá cũng đang vươn vai đón chào ngày mới. Tôi tự cười, dù là hôn nhân sắp đặt nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có cái đám cưới to như thế, làm dâu của một gia đình giàu có như thế thôi kệ, âu cũng là số phận.
Chiếc xe hoa cao cấp chạy thẳng vào sân của resort, tôi lại được đưa vào cái phòng nhỏ gần nơi tổ chức lễ cưới và chờ khách đến. Bà Lam đi tiếp khách một lúc lại vào trấn an tôi, rồi lại đi tiếp khách và rồi lại vào. Tuy mọi thứ đều là sắp đặt, nhưng tôi lại cảm nhận được tình cảm chân thành của bà Lam dành cho tôi, nó ấm áp như tình cảm người thân dành cho nhau vậy đó.
– Có mệt không cháu, Ưng Trạch vừa lên cơn đau, ta đã cho nó uống thuốc rồi.
– Vâng, cháu ổn. Anh ấy ổn chứ ạ?
– Ừ, ổn rồi, nó còn phải làm chú rễ và phải sống hạnh phúc nên tất nhiên là ổn rồi.
Tôi khẽ cười.
– Vâng ạ.
Bà Lam lại thở dài nắm tay tôi.
– Tiểu Di xinh đẹp hiền lành của ta, phải sống hạnh phúc nhé bên Ưng Trạch nhé.
– Vâng bà ạ.
Khi tiếng Mc bên ngoài cất lên cũng là lúc bà Lam nắm tay tôi ra bên ngoài. Ưng Trạch đã đứng ngay cổng hoa chờ tôi, thấy tôi anh ấy vẫn vậy, vần trán vẫn nhăn và gương mặt không hề thay đổi. Đúng là đồ đá cục khó tính, ngày vui thế mà anh ấy cũng không cười được một cái ra hồn. Bà Lam trao tay tôi cho Ưng Trạch, và cùng bước vào lễ đường, tự dưng đến lúc này tôi lại hồi hộp khủng khiếp, cứ như đám cưới thật của mình ấy. Liếc mắt tôi thấy cả Will và Ưng Điềm nữa, trông bọn họ ăn mặc thật là sang trọng. Tôi bước đi và vấp vào gấu váy xém ngã, Ưng Trạch nhanh tay đỡ tôi lại, rồi ẵm tôi lên dưới sự tán thưởng và vỗ tay của mọi người. Tôi ngượng ngùng trách Ưng Trạch.
– Bỏ tôi xuống.
– Cô yên lặng đi, tôi không muốn mất mặc.
Cái tên đáng ghét này cũng chỉ vì danh dự của bản thân chứ galang cái nỗi gì. Tôi cứ để anh ta ẵm đến lễ đường, dưới sự chứng kiến của mọi người, dưới sự thề thốt với đức cha và chiếc nhẫn kim cương hột to chà bá sáng lấp lánh đeo vào tay tôi. Bà Lam cũng lên tặng quà cưới cho chúng tôi.
– Kính chào mọi người, kính chúc mọi người ngày mới vui vẻ.
Cả hội trường đều vỗ tay hoan hô. Rồi bà Lam lại tiếp lời.
– Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu đến dự đám cưới của cháu trai tôi. Nay đám cưới cháu, tôi không có quà gì chỉ muốn tặng cho cô dâu mới này 8% cổ phần, 22% cổ phần sẽ tặng cho chắt đức tôn và 30% cổ phần còn lại sẽ tặng cho chủ tịch tương tập đoàn tương lai đó là Ưng Trạch. Nay tôi già yếu rồi, không thể quản lý được nữa cũng nên về nghĩ hưu rồi, mong mọi người giúp đỡ cháu tôi nhé.
Lễ xong tôi cùng anh đi quanh mời rượu mọi người, Will thấy tôi liền lại ôm một cái, người nam đi bên cạnh Will ra vẻ khó chịu.
– Chúc mừng em, chúc trăm năm hạnh phúc.
Tôi cười méo xẹo, có mà trăm năm không hạnh phúc thì có.
– Em cảm ơn anh.
– Quà cưới anh cho người mang qua nhà em rồi đấy, tối mới được mở ra nhé.
– Hì hì… Will là tốt với em nhất ấy.
Rồi Will liếc sang Ưng Trạch.
– Sau này sẽ có người tốt với em hơn ấy.
– Chưa chắc anh ơi.
– À quên giới thiệu với hai người, đây là Jack – “bạn gái” của anh.
Tôi và Ưng Trạch trố mắt cùng đồng thanh, bởi điều này ngạc nhiên quá đỗi.
– Bạn gái???
– Làm gì mà hai người ngạc nhiên quá vậy? Tại em từ chối anh nên anh đau lòng quá và chuyển qua yêu đàn ông cho khỏe
– Ú ùi…
Tôi ra vẻ nổi hết da gà, còn Jack nói gì đó với Will bằng tiếng anh chỉ có Ưng Trạch là nghe hiểu ” chúng ta yêu nhau 3 năm rồi mà”. Thì ra mọi việc trước đó chỉ là kế hoạch của bà nội anh, anh thở phào nhẹ nhõm lắm.
Người thứ hai tôi gặp chính là Ưng Điềm và Hoa Tuyết, khi vừa nhìn thấy Hoa Tuyết vần tráng Ưng Trạch nhăn hơn một chút.
– Là cô..?
Hoa Tuyết cuối mặt, không nói gì với Ưng Trạch, chỉ có Ưng Điềm nói đỡ hộ.
– Chúc mừng anh chị, chúc trăm năm hạnh phúc. Giới thiệu với hai người, đây là Hoa Tuyết, và sau tháng nữa là vợ em, là em dâu của hai người.
Tôi cười rồi chúc mừng họ, hình như Ưng Điềm không còn ác cảm với tôi nữa. Vì tôi thấy vấn đề chia cổ phần ấy bà Lam không hề bàn trước, mà Ưng Điềm nghe xong cũng thản nhiên như không, chỉ có Ưng Trạch là bộn bề tâm tư thôi.
[…]
Sau khi ghĩ ngơi xong, tôi là Ưng Trạch được bà Lam đưa đến phòng tân hôn. Vào bên trong xong bà Lam còn chốt cả khóa bên ngoài.
– Bà nội ơi, mở cửa cho cháu… bà nội ơi…
Bên ngoài bà Lam vọng vào.
– Không được, không được… đêm nay hai đứa hãy mau sảng xuất chắt yêu quý cho bà già cô đơn này nhé.
– Bà nội à…
Ưng Trạch ngồi trên giường bình thản nói với tôi.
– Kêu gào vô ích, không được đâu…
Tôi liếc háy Ưng Trạch rồi nhìn sơ lược căn phòng, phòng này to hơn phòng của tôi và của Ưng Trạch nữa, đầy đủ mọi thứ và được trang trí phông màu đỏ rực, trên cái giường to ơi là to nó có rất nhiều đậu hạt, ý nghĩa sẽ sinh con đàn cháu đống. Nhưng có điều không ổn là 4 góc giường đều gắn chuông, tôi nhìn thấy liền thắc mắc.
– Ủa, giường chứ phải nôi ru con nít đâu mà gắn chuông vậy nè.
– Thì bà nội tôi đang ở bên ngoài chờ nghe chúng ta động phòng đó.
Tôi chụp lấy bộ áo ngủ và đi lùi.
– Anh đó… không được làm bậy à nha, anh hứa rồi đó…
– Tôi chỉ hứa là giữ cho Will thôi, nhưng nay tôi lại thấy không cần nữa.
– Anh… anh không được bước qua đây nha…
– Tôi… phải làm những gì bà nội tôi mong chờ thôi.
Nói rồi Ưng Trạch tiến đến chỗ tôi, gương mặt khó hiểu.
Còn phía bên ngoài bà Lam cùng mấy cô người hầu đang đứng chắn đầy cửa, cứ nghe ngóng mong chờ cho đến khi nghe tiếng chuông rung lên, rồi những tiếng rên ân ái.
– Aaa… từ từ… anh Trạch… từ từ…
– Tiểu Di… anh muốn em… rất muốn…
– Aaaa… nhẹ thôi, nhẹ thôi…đau… đau em…
– Không sao đâu…anh thấy mình nóng quá… khó chịu quá…
– Aaa…
Nghe những âm thanh đó bà Lam hài lòng bỏ đi, nhưng đâu biết sự thật bên trong. Ưng Trạch vừa ngồi ghế, vừa uống rượu và vừa đạp vào giường, còn tôi thì vừa ăn trái cây vừa la hét như những gì Ưng Trạch bày. Tuy xấu hổ một chút nhưng thoát được một trận. Hai chén yến trong phòng cũng được Ưng Trạch đổ đi.
Ăn xong tôi nhìn quanh không có chỗ ngủ, không lẽ tôi lại ngủ sopha chứ. Tôi nghĩ anh ấy không ích kỷ đến nổi để tôi ngủ sopha đâu.
– Đêm nay tôi ngủ giường, còn anh ngủ nền nha.
– Tại sao?
– Anh là đàn ông mà không nhường phụ nữ được sao?
– Ý cô nói cô là phụ nữ à, mắc cười.
Tôi hậm hực lắm.
– Anh thiệt là quá đáng, vậy tôi ngủ nền cho.
– À, mà chưa xong việc, lại đây.
– Có chuyện gì?
– Đưa tay đây.
– Làm gì hả?
– Cứ đưa đây.
Tuy có sẵn nghi ngờ nhưng tôi vẫn đưa tay cho hắn.
Phập.
– Aaaa… Anh có phải đàn ông không vậy? Đau chết được..
Anh ta nắm tay tôi rẩy rẩy lên tấm drap trắng.
– Phải là máu của cô thì mới được.
– Anh đúng là đồ khốn mà.
Tôi bực bội ôm mền xuống nền ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!