Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 1: Gặp gỡ
Giải độc đắc trên ấy luôn là một vạch chiếm phần diện tích nhỏ nhất, không soi bằng kính hiển vi thì đổ bạn tìm ra được
Trong mắt của Hà Mạn Mạn, cuộc sống của cô cũng giống vòng xoay trúng thưởng, mỗi ngày đều khác nhau, mỗi ngày đều xoay đến một điểm khởi đầu mới, nhưng lần nào cũng lướt qua giải độc đắc, cứ như cô tuyệt duyên với tất cả giải trúng lớn trên đời
Đến từng tuổi này, lần trúng thưởng may mắn nhất là năm đồng từ thẻ cào may mắn, thêm một lon nước giải khát..
Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, đối với cô, tỷ lệ trúng thưởng tương đương với việc bị sét đánh
Khi nào bị sét đánh trúng khi đó trúng độc đắc
Hà Mạn Mạn rất sợ chết nên không muốn trúng thưởng, càng không muốn bị sét đánh.
Nhưng cô không hề biết, sau gần hai mươi mốt năm xui xẻo, cuối cùng mình cũng bị sét đánh trúng.
Theo đó là một giải độc đắc bọc kèm lựu đạn rơi thẳng xuống đầu mình.
Tuy đối với người ngoài, giải độc đắc” ấy vô cùng hấp dẫn, tựa như “niềm vui trên trời rơi xuống”
Thực ra, ngay từ lần đầu gặp, Hà Mạn Mạn đã cảm thấy anh chàng chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ ấy không tốt lành gì
Tuy áo mũ chỉnh tế toàn hàng hiệu, có lẽ ấn tượng ban đầu sẽ cảm thấy con người này phong độ bất phàm, nhưng nếu biết được anh là một người nhỏ nhen, cực kỳ toan tính, giả tạo, thậm chí không mang một chút đức tính truyền thống tốt đẹp nào của Trung Quốc, chắc đa số đều cảm thấy anh là kẻ mặt người dạ thú
Dù cho gương mặt ấy quả thật khiến người ta đắm đuối
Hà Mạn Mạn không phải là một cô gái yếu đuối, ngược lại còn là một nữ hán tử có tinh thần dũng cảm như liệt sĩ Đông Tồn Thụy chặn lỗ châu mai của kẻ thù và Hoàng Kế Quang xả thân phá lô cốt(1)
Nhưng dù cho cô không tính toán chi li thì tên “thầy giáo” áo mũ chỉnh tề ấy vẫn cứ thách thức giới hạn chịu đựng của cô hết lần này đến lần khác
Nhưng dù có như thế, Hà Mạn Mạn cũng không còn cách nào khác
Biết bao lần trong mơ, cô muốn đào hố chôn sống anh
Không biết bao lần cô hận anh đến mức muốn nhổ sạch răng của mình luôn
Ai bảo người ta là giáo sư, là thầy giáo, mình là sinh viên quèn chứ? Ai bảo trong tay người ta nắm Peliken(2), nhân tiện nắm luôn cả vận mạng của cô? Ai bảo người ta có một gương mặt “điên đảo chúng sinh”, chiếm được tình cảm của nữ sinh cả trong và ngoài trường? Nói đến cùng, cũng vì mạng mình như Hạ Vũ Hà, còn người ta là vú Dung có khuôn mặt kiều diễm được Càn Long Gia yêu sâu đậm, chỉ trách mình số khổ thôi!
Gần trường đại học của cô chỉ có một cái siêu thị, tuy nói là gần nhất nhưng ngồi xe buýt cũng phải lắc lư nửa tiếng mới đến nơi
Hà Mạn Mạn “bị” ba người bạn cùng phòng nhờ đến đó mua một đống băng vệ sinh, giấy vệ sinh, snack đủ mùi vị, và cả bóng đèn tiết kiệm điện năng cần thay nữa.
Vốn dĩ những món như bóng đèn, nhà trường có thể thay cho miễn phí, nhưng vì bạn cùng phòng của Hà Mạn Mạn là Lâm Khiết vi phạm nội quy sử dụng nồi cơm điện, nói là muốn cho mọi người được một bữa thỏa cơn thèm ăn
Nói đến vụ này, chung quy là do cơm trong căng tin nhà trường quá tệ, có thể hình dung bằng bài thơ sau:
Cơm trắng như bị sắt, cháo loãng như tắm, bánh bao ngang ngửa bom hỏa tiễn, còn có thể dội qua đảo Đài Loan…
Ha ha!
Kết quả là vừa cắm phích vào ổ điện, cho thịt vào, “bụp” một tiếng, cả ký túc xá tối om vì bị ngắt điện, còn bị cháy cả bóng đèn
Vì không muốn cô quản lý phát hiện, năm thứ ba còn bị bắt phạt, bốn người trong phòng chỉ còn cách nuốt bí mật này vào bụng
Người ta là “mất cả chì lẫn chài”, cả bọn là “vừa mất miếng ăn vừa tốn tiền”.
Hà Mạn Mạn đẩy theo chiếc xe nhỏ, trên đó, băng vệ sinh của bốn người chiếm hơn phân nửa, cộng thêm snack, giấy vệ sinh, chiếc xe đã bị nhét đầy ụ như một ngọn đồi nhỏ.
Băng vệ sinh không nặng, snack thì toàn không khí nên cũng rất nhẹ, nhưng vì thể tích cổng kềnh, mang về cũng không dễ
Trước một đống lỉnh kỉnh, cô chỉ muốn trợn mắt một cái rồi ngất luôn tại chỗ, như thế may ra còn có xe cấp cứu chở cả cô và chúng về ký túc xá.
Có trách thì trách mình số nhọ đánh bài thua, nằm trong tay hai con Vương hai con Nhất mà còn thua Lâm Khiết chỉ nắm trong tay hai con Nhất, bị kiềm chết trong vị trí địa chủ, cô dám chơi dám chịu đi mua đồ cho cả phòng, không trách được người khác
Hà Mạn Mạn nhìn lại những thứ trong xe, nhớ ra mình còn chưa mua bóng đèn, cô lại chật vật đẩy xe hàng dọc theo khu bán điện gia dụng.
Tuy là cuối tuần nhưng khu điện gia dụng trong siêu thị khá vắng vẻ, một bàn tay cũng đủ đếm hết
Hà Mạn Mạn cầm cái bóng đèn hỏng trong ký túc xá so sánh với từng mã bóng trên kệ, miệng lẩm bẩm dò theo
Đây rồi! Tìm thấy mã bóng đèn mình cần, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô đang vươn ra thì một bàn tay trắng trẻo khác đưa tới..
Ngay trước mặt Hà Mạn Mạn, bàn tay đáng ghét ấy đã nhanh hơn một bước lấy mất cái bóng đèn
Hà Mạn Mạn mặc kệ chủ nhân của bàn tay ấy, muốn lấy một cái khác trên kệ, nhưng phát hiện mã bóng ấy không còn nữa, dưới kệ còn dán hai chữ “hết hàng”
Haiz, trời ơi, sao số tôi lại đen đủi thế này
Nếu ký túc xá không có bóng đèn, e rằng suốt đêm nay chỉ có thể bầu bạn với chiếc điện thoại..
Hà Mạn Mạn không còn cách nào khác, ý nghĩ đầu tiên chính là giành lấy cái bóng đèn cuối cùng trong bàn tay người không biết từ đâu ra kia
Cô nghiêng đầu nhìn theo bàn tay đáng ghét ấy
Mười ngón tay thon thả, từng khớp xương rõ ràng
Ừm, một bàn tay đẹp! Cổ tay trắng trẻo đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là gợi cảm, nhưng lại khác với sự mong manh của con gái
Ừm, cổ tay không tệ! Bờ vai ẩn dưới làn vải sơ mi màu xanh, trông khá săn chắc, nhưng cũng rất tinh tế.
Ừm, gu ăn mặc khá đấy, cơ bắp cánh tay nhấp nhô, xem ra người này cũng thường xuyên vận động
Lên phía trên một chút, mắt của Hà Mạn Mạn như sáng lên
Ôi chà, trông thật không tệ chút nào, cao chừng một mét tám lắm, chân dài eo thon, da trắng môi đỏ, một gương mặt sáng sủa
Từ khi nào mà ở gần trường lại xuất hiện một người cực phẩm đến dường này! Ngũ quan của người đàn ông này như được gọt dũa bằng dao, hàng mi cong cong, đuôi mắt hơi chếch lên trên, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ, một cặp kính gọng vàng chễm chệ trên sống mũi thẳng tắp, đôi môi mím nhẹ chăm chủ đọc mã bóng đèn trong tay
Hà Mạn Mạn mặc kệ, có đẹp trai thể nào cũng không thể biến ra thêm được một cái bóng cho cô
Dù có đẹp trai hơn nữa thì anh ta cũng lấy mất cái bóng đèn của cô rồi
Hà Mạn Mạn nuốt chút nước bọt cho thanh giọng, “Anh ơi, tôi nhìn thấy bóng đèn này trước.” Hà Mạn Mạn khều nhẹ vai anh ta, nói một cách lễ phép, nhắc nhở anh ta đạo lý thứ tự trước sau
Anh chàng liếc mắt nhìn ngang, đôi mắt dài mảnh trông rất đẹp, sau đó anh quay đầu, nhìn thấy Hà Mạn Mạn thấp hơn mình một cái đầu
Khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của chàng trai ấy, trái tim Hà Mạn Mạn lỡ mất một nhịp
Tuy không đến nỗi hai con ngươi hóa thành hình trái tim, nhưng miệng cô đã thành hình chữ “O”
Ôi chu choa, ánh mắt này quả thực trong trẻo thuần khiết vô cùng, cộng với nốt ruồi lệ nho nhỏ, đúng là ai nhìn cũng thương
Làn da mịn màng trắng trẻo không thua con gái, đôi môi hồng hào, đôi mắt thu hút..
Nhưng thể thì sao nào? Trong mắt Hà Mạn Mạn, bây giờ bóng đèn mới là quan trọng nhất!
“Anh có thể nhường cái bóng đèn ấy cho tôi không?” Hà Mạn Mạn thương lượng một cách khách sáo.
Chàng trai nhìn Hà Mạn Mạn một cái rồi trả lời:
“Không được.”
Hà Mạn Mạn không ngờ anh ta lại trả lời dứt khoát như thế, cô khựng lại, ngay sau đó, lửa giận bốc lên đùng đùng, hôm nay vốn đã đen đủi lắm rồi, lại còn đụng phải một cực phẩm như thế.
Chị đây cho anh chút sĩ diện, anh liền hách dịch lên đúng không?
Một chàng trai, một chàng trai với tấm thân cường tráng, sao lại nhỏ nhen như thế chứ? Giành cái bóng đèn với một cô gái nhỏ nhắn, mẹ anh có biết anh không cần mặt mũi như thế không hả? “Nhưng tôi thấy cái bóng đèn này trước mà.” Hà Mạn Mạn cãi lý
“Nhưng bây giờ nó ở trong tay tôi.”
Hà Mạn Mạn nhíu mày lại, nghiến răng nói:
“Còn chưa trả tiền, bây giờ vẫn chưa phải của anh, là của siêu thị.”
Chàng trai như bừng tỉnh, đôi mắt phía sau cặp kính gọng vàng ấy lóe lên một tia sáng, đuổi mất thoáng dưa, một màn cực đẹp hiện ra
Anh từ từ tổn móc một chiếc bút từ trong túi áo ra, ký tên lên hộp bóng đèn, đưa cho Hà Mạn Mạn xem: “Trên đó có tên của tôi, bây giờ siêu thị chỉ có thể bán cho tôi.”
Trên ấy viết hai chữ “Lục Ly” như rồng bay phượng múa
Trong thoáng chốc, Hà Mạn Mạn cảm thấy huyết áp của mình lên đến 170! Viết tên anh lên là thuộc về anh à? Lý lẽ hoang đường này ở đâu ra? Sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ thế này? Hà Mạn Mạn kiềm chế cơn nóng giận có thể khiến cô đánh chết cái tên đàn ông này, cố gắng đè nén giọng của mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ, hy vọng có thể dùng thành ý lớn nhất của mình giành lấy bóng đèn:
“Nhìn anh cả người hàng hiệu, chắc là không tiếc chút tiền xăng dầu đâu nhỉ, anh lái xe ra khỏi siêu thị, rẽ trái ba trăm mét sẽ thấy một cửa hàng kim khí, ở đấy, bóng đèn đêm không hết, cho anh tha hồ chọn.” Chàng trai chỉnh lại gọng kính bằng ngón tay thon thả, nhìn Hà Mạn Mạn: “Ngại quá, thật tình tôi cũng tiếc chút tiền xăng dầu ấy.” Anh chậm rãi đặt bóng đèn vào trong xe đẩy, trước khi đi còn mỉm cười với Hà Mạn Mạn, nói một câu “Sorry”
Chà, một giọng Anh ngữ đậm chất London, khá là chuẩn
Đây là đang khiêu khích cô đúng không? Hay tính là lên mặt? Tôi biết làm sao với cơn tức giận không có chỗ trút của mình đấy? “Đổ! Cầm! Thủ!” Hà Mạn Mạn gằn từng câu từng chữ
Cô tức giận đến nỗi không biết hình dung cảm giác hiện tại của mình thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng có vị ngọt, mắt hơi mờ, suýt ọc ra một họng máu uất ức
Nhìn kỹ một bên mặt của người đàn ông ấy, thấy mặt kính của anh ta, hô hô, vốn tưởng anh ta bị cận thị, hóa ra đó là kính không độ, đúng là một tên màu mè!
Nhớ đến tên mà anh ta vừa ký trên hộp bóng đèn…
“Lục Ly!”
Hà Mạn Mạn cắn răng nói, đây chẳng phải là tên của Quốc sư Đại Đường trong bộ phim điện ảnh “Địch Nhân Kiệt – Thông Thiên đế quốc” à, quả nhiên tên người đàn ông này giống y chang với tên hắn, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, một con hồ ly đực áo mũ chỉnh tề, điệu đà, ti tiện, đa nghi!
Không phải Hà Mạn Mạn vô cớ sinh sự, tiền điện trong ký túc xá là họ tự thanh toán, bóng đèn tiết kiệm tuy đắt hơn một chút so với loại thông thường, nhưng số tiền điện tiết kiệm được không hề ít, dư sức mua thêm hai cái bóng đèn tiết kiệm nữa
Chính vì tên cực phẩm này, cả phòng đành phải đóng thêm tiền điện.
Cô tức tối mua một bóng đèn thường rồi đón xe buýt về, vốn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại tên cực phẩm ấy, dù cho có gặp, Hà Mạn Mạn cũng nhất định kiềm chế lửa giận, cố gắng lơ anh ta đi, sau đó ở phía sau xé nát tẩm mặt nạ lừa dối phụ nữ của anh ta xuống, rồi đem sự cầm thú của anh viết thành sách kể cho mọi người nghe
Nhưng Hà Mạn Mạn không lường trước được, người đàn ông ấy và mình lại giao nhau ở một con đường khác
Đúng là từ một cái bóng đèn dẫn đến một vụ án đẫm máu và nước mắt.
(1) Đổng Tổn Thụy, Hoàng Kế Quang: Anh hùng liệt sĩ thời kháng chiến của Trung Quốc.
(2) Peliken: là một nhãn hiệu bút máy của Đức và các thiết bị viết, văn phòng, nghệ thuật khác
Pelikan là tên người sáng lập.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!