Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 23: Vỡ òa
Lục Ly nhìn cậu con trai đang dựa tường ấy, mặt mũi thanh tú, tính cách yên lặng như bông hoa quỳnh hé nở giữa đêm, khiến anh không khỏi tò mò nhìn lâu một chút
Hà Mạn Mạn ngại ngùng cúi đầu muốn tiếp tục khuyên anh:
“Chuyện đó.”
Lục Ly dời mắt khỏi Vương Dập Hạo, điềm tĩnh nói:
“Em cứ yên tâm chờ kết quả, thầy đã giúp em xin nghỉ, đợt thi này thấy cũng xin hoãn giúp em rồi.” Lục Ly vừa nói vừa nhìn tay phải của Hà Mạn Mạn.
Quả thật, bàn tay đã bị băng thành cái bánh ú, muốn thi e cũng khá khó khăn
Hà Mạn Mạn thấy mình không thể khuyên cản Lục Ly, đành nhẹ nhàng gật đầu, sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy vô2cùng ấm áp.
Hóa ra nhân lúc mình không để ý thấy Lục đã vì mình mà làm nhiều việc như vậy….
Từng giây từng phút trôi qua, từng giây từng phút ấy giống như đang nhập vào tim, khiến cho những người đang đợi chờ càng bị giày vò nhiều hơn
Nửa đêm, bệnh viện yên tĩnh vô cùng, khiến người ta thấy hoảng
Vốn dĩ trong bệnh viện đều có điều hòa âm trần, so với tuyết rơi bên ngoài, cứ như hai thế giới
Nhưng không hiểu vì sao, trái tim Hà Mạn Mạn như đang chìm dưới hồ bằng chín thước, rét đến run lẩy bẩy.
Cố sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, ông ngoại đã vào trong đó rất lâu, sao vẫn chưa ra? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì..
Hay là có tình9huống mới phát sinh? Hà Mạn Mạn lo lắng suy nghĩ lan man, còn cần nắm tay của mình, cau mày không nói gì, đôi mắt đỏ dần lên
Lục Ly ngồi tựa lưng trên băng ghế dài bên cạnh, anh tháo kính ra, mệt mỏi xoa xoa mắt
Mọi hành động của anh đều lọt vào tầm ngắm của Lưu Na Na, khi anh bỏ kính ra, mắt cô ta sáng rỡ và đầy ngỡ ngàng.
Nhìn từ góc nghiêng, góc cạnh trên gương mặt Lục Ly sắc nét như được gọt giũa
Sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng nhàn nhạt, nếu đôi môi đỏ thêm một chút thì càng hoàn hảo, nhưng không thể không nói, Lục Ly bây giờ đã quá tuyệt vời, cứ như nhân vật bước ra từ truyện tranh6vậy..
Lưu Na Na hung hăng siết chặt nắm tay! Cô ta càng thích ngoại hình và điều kiện của Lục Ly bao nhiêu, thì càng ghét Hà Mạn Mạn bấy nhiêu! Đúng lúc ấy
Đèn đỏ báo hiệu trước cửa phòng phẫu thuật chợt tắt
Đôi mắt đang khép hờ của Hà Mạn Mạn chợt mở to, Vương Dập Hạo đang dựa tường cũng lập tức ngồi thẳng dậy nhìn vào cửa phòng phẫu thuật
Dưới sự chú ý của họ, tiếng con lăn cửa bắt đầu phát ra.
Giữa đêm khuya, tiếng kéo cửa “xoèn xoẹt” trong hành lang của bệnh viện lại càng to hơn, không biết vì sao Hà Mạn Mạn cảm thấy âm thanh ấy có chút rợn người, không phải vì sợ hãi, mà là hoảng loạn muốn bịt chặt hai tai để0không nghe bất kỳ sự thật nào.
Trong nháy mắt, Hà Mạn Mạn dùng toàn bộ sức lực của mình đứng phắt dậy, nhìn thẳng về phía phòng phẫu thuật, cô biết rõ mình sẽ không thể nhìn thấy ông ngoại nhanh nhẹn minh mẫn bước ra, hiền hậu nhìn cô gọi “Tiểu Mạn Mạn” như trước nữa, nhưng cô vẫn hy vọng có thể nhận được tin tốt, dù có để lại di chứng nhưng ít ra ông vẫn còn sống, đối với mọi người như vậy đã tốt lắm rồi
Trong cơn mệt nhọc quá sức, mọi người dân tỉnh táo, tất cả cùng nhìn về phía cửa chính
Từ bên trong một bác sĩ cả người đầy máu bước ra, trông chỉ tẩm bốn mươi tuổi, ông đang chậm rãi tháo khẩu trang trên7mặt mình
Phẫu thuật lâu như vậy, bác sĩ cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng ông biết người nhà bệnh nhân ngồi đợi ở ngoài phòng phẫu thuật càng nhọc tâm hơn.
Từ xa xa, nhìn bác sĩ cả người đầy máu, Hà Mạn Mạn có phần hoảng sợ, đến mức suýt nữa phải lấy tay bụm miệng.
Đó…
Đều là máu của ông ngoại ư..
Cha của Hà Mạn Mạn vội vàng bước tới lo lắng hỏi: “Sao rồi sư đệ?” Vị bác sĩ đó nhìn cha của Hà Mạn Mạn, mím chặt môi, trông khá nặng nề
Nhìn nét mặt của bác sĩ, Hà Mạn Mạn chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên ong ong, cô biết đây không phải tiểu thuyết càng không phải phim ảnh, bác sĩ sẽ không mặt mày nghiêm trọng sau đó lại hét lên một tiếng “surprise” rồi báo tin vui cho người nhà bệnh nhân được
Bác sĩ mệt mỏi lắc đầu:
“Sư huynh, xin lỗi, em đã cố gắng hết sức.”
Vị bác sĩ đã tốt nghiệp cùng một trường y với cha của Hà Mạn Mạn, chỉ là một người học Đông y, một người học y học Tây y
Nghe thấy câu trả lời, cha của Hà Mạn Mạn thở dài, bất lực cúi đầu.
“Nhân lúc ông lão vẫn còn tỉnh táo, mọi người vào nói với ông vài câu đi.” Bác sĩ siết chặt khẩu trang trong tay, sinh ly tử biệt ông đã gặp nhiều, chuyện bị thương cũng thấy không ít, nhưng vẫn không thích ứng được với sự tuyệt vọng của người nhà bệnh nhân, vẻ mặt của họ khiến ông nặng nề đến ngạt thở…
Ánh mắt Lục Ly rũ xuống, mím chặt môi, tầm mắt từ người bác sĩ dời đến gương mặt của Hà Mạn Mạn
Cô đứng đó không nói gì, đôi mắt vô hồn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cả thế giới sụp đổ
Ở bên cạnh, bà ngoại Hà Mạn Mạn giựt phắt ống thở oxy ra, Lưu Hà đang khóc không thành tiếng vội đỡ lấy bà lão, loạng choạng đi vào phòng phẫu thuật, phía sau còn có gia đình Lưu Hoằng
Chỉ có Vương Kiến Quốc và Vương Dập Hạo không vào, cha của Hà Mạn Mạn cũng đứng ở bên ngoài
“Vào nhìn ông ngoại con lần cuối đi.” Giọng ông Hà nặng trĩu, ông vỗ vai Hà Mạn Mạn, vừa nói vừa nhìn sang Lục Ly: “Làm phiền thấy rồi thấy Lục…”
“Con không đi!”
Còn chưa để cho ông Hà nói hết câu, Hà Mạn Mạn đã giãy giụa điên cuồng, một người vốn bình tĩnh như cô giờ lại như phát điện, lắc đầu nguầy nguậy lùi về sau, hoảng sợ nhìn cánh cửa chính, mặc dù nhìn giống như không khóc, nhưng nước mắt trên mặt cô cứ chảy mãi không ngừng.
Nước mắt cứ rơi lã chã, Hà Mạn Mạn lạnh lùng cười nhìn mọi người đang đứng ở cửa, như thể cô chả quen biết ai, cô gào lên:
“Mọi người lừa tôi, sao có thể như vậy được, ông vẫn đang đợi tôi về ăn cơm mà, các người đùa à!” Hà Mạn Mạn cứ thể lùi về sau, lắc đầu phủ nhận.
Trong giây phút đó, trong cố chợt ùa về những tháng ngày trước kia, khi mà ông ngoại hiền hậu kể chuyện cho cô nghe, khi ông làm món cá chua ngọt, tất cả mọi thứ về ông cứ thay nhau hiện về…
Ý thức của Hà Mạn Mạn đã bị những kỷ niệm đó lấp đầy, cô không còn nghe thấy gì nữa, giống như phát điên muốn trở về những tháng ngày trước, phản bác tất cả sự thật trước mắt.
Nếu lúc nãy cô có vẻ đã nghĩ thông suốt hơn khi nghe lời khuyên của Lục Ly, thì bây giờ khi đối diện với sự thật, sự đả kích quá lớn khiến cô chỉ muốn chạy trốn, không muốn đối mặt với nó nữa.
Nếu cứ mãi đắm chìm trong kí ức thì Hà Mạn Mạn có thể sẽ bị sụp đổ bởi chính sự tưởng tượng chủ quan của mình
“Mạn Mạn..” Ông Hà đau xót nhìn con gái, nhưng chẳng thể làm gì được
Ông chưa thấy Hà Mạn Mạn như thể bao giờ, thất thần, điên dại, tuyệt vọng thậm chí đang trên bờ vực suy sụp Hà Mạn Mạn đang lùi về phía sau, Lục Ly nắm lấy cô, kéo vào phòng phẫu thuật, anh lối mạnh đến nỗi cô không giằng ra được, nhưng anh vẫn theo bản năng dùng cách dễ chịu nhất để kéo cổ, sợ cô bị thương lần nữa
Hà Mạn Mạn tức giận điên cuồng giãy giụa, thấy sức mình không đọ nổi, bèn cúi xuống cắn một cái thật mạnh vào tay của Lục Ly
Cơn đau ập đến khiến anh lập tức cau mày, nhưng nhất quyết không buông tay cô ra, cứ để cho cô cắn như vậy
Ông Hà ngơ ngác nhìn hai người giằng co với nhau
Cảm giác mát lạnh truyền đến từ bàn tay, từng giọt nước mắt rơi trên tay Lục Ly, trong nháy mắt ánh mắt anh đã dịu hẳn đi
Nhìn Hà Mạn Mạn đang vùi đầu trên tay mình, anh dùng chất giọng dịu dàng nhưng mạch lạc nói với cô: “Em đã là người lớn, thầy tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của em, vào hay không em tự quyết định.”
Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn gần như đã dựa hẳn vào cánh tay mình, anh bình tĩnh nói, giọng thanh trầm không lẫn một chút tạp âm
Anh để cho Hà Mạn Mạn chọn lựa, bởi vì lúc này anh không coi Hà Mạn Mạn là một đứa trẻ nữa mà là một người trưởng thành biết cân nhắc và suy xét mọi việc
Anh có thể sẽ cho cô ý kiến, nhưng quyền quyết định là ở cô
Đương nhiên người sau này có thể gánh vác hậu quả của ngày hôm nay cũng chỉ có bản thân cô.
Có lẽ, nếu hôm nay không vào, thì sau Hà Mạn Mạn sẽ hối hận
Đừng nói những lời đẹp đẽ như đời người phải có tiếc nuối, đều là giả dối, tiếc nuối chính là hối hận, Hà Mạn Mạn mới bắt đầu cuộc đời của cô ấy, anh không muốn cô còn trẻ như vậy đã bắt đầu tiếc nuối
Trong tình cảnh trước mắt, ông ngoại nằm thoi thóp trên giường, Lục Ly không có thời gian nhìn Hà Mạn Mạn ở đây ngang bướng
Có lẽ trưởng thành là cả một quá trình, nhưng hôm nay, trong thời khắc này, Hà Mạn Mạn bắt buộc phải lập tức trưởng thành…
Nhìn Hà Mạn Mạn vì lời nói của anh mà dần lấy lại bình tĩnh, giọng Lục Ly cũng dịu đi, từng bước khuyên nhủ cô.
“Vào đi, ông ngoại bây giờ rất cần em.”
Ánh mắt Hà Mạn Mạn khẽ xao động, thất thần nhìn Lục Ly, thấy Lục Ly đang dịu dàng nhìn cô, cô khổ sở nuốt nước bọt, nghiến răng
Bàn tay kia của Lục Ly xoa nhẹ đầu Hà Mạn Mạn, giọng nói cứ như từ một nơi xa xôi truyền đến: “Đừng để bản thân phải tiếc nuối…”
Khi Lục Ly vừa đỡ Hà Mạn Mạn bước vào cửa liền nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của mọi người trong phòng, trong đó loáng thoáng tiếng gọi da diết của một người già yếu ớt:
“Mən Mạn..
Man Man…”
Hà Mạn Mạn mặt đầy nước mắt giằng khỏi tay Lục Ly, loạng choạng chạy đến bên giường ông lão
Ông lão đã bị bệnh tật hành hạ vô cùng đau đớn, trên mặt vẫn còn vài vệt máu chưa được lau sạch, đầu được bằng bó bằng gạc trắng, trên người chi chít ống truyền dịch khiến người nhìn phải giật mình
Ông lão là một người lính già, từ khi Hà Mạn Mạn bắt đầu biết chuyện, trong ký ức của cô, ông ngoại lúc nào cũng mặc quân phục, cho dù tuổi đã cao những bộ quân phục màu xanh trên người ông luôn chỉnh tề, tinh thần hăng hái, giọng nói mạnh mẽ
Bây giờ ông yếu ớt tiều tụy nằm trên giường bệnh thế này, khiến cố vỡ òa nức nở
Từ khi nào trên mặt ông đã đầy đồi mồi..
Cũng từ khi nào mà bàn tay ông nhiều nếp nhăn như vậy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!