Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 31: Là anh
Đó là tội nghiệp, là thương xót, không phải là sự yêu thích mà cô tưởng tượng!
Cũng bởi vì cô đa tình đơn phương, bây giờ chịu tổn thương cũng đáng thôi.
Mắt Hà Mạn Mạn đỏ hoe, chạy đến cổng trường học bắt một chuyến xe lao thẳng đến Trung tâm thương mại
Trên đường đi, ba Hà Mạn Mạn gọi điện cho cô.
“Mạn Mạn, nghe bà ngoại nói con đi xem mắt à?” Hà Mạn Mạn sửng sốt, không ngờ ba đã biết được chuyện này rồi
Cô đáp nhẹ một tiếng, cũng coi như là thừa nhận
Không khí im lặng trong điện thoại kéo dài một lúc, sau đó ông khẽ thở dài: “Cũng được, có người chăm sóc cho con, ba cũng yên tâm.” Ba2Hà Mạn Mạn nhớ lại anh chàng tên Lục Ly hôm ấy, lời nói đã đến cửa miệng nhưng không cất thành tiếng
Ở đầu dây bên kia ông mím môi nói: “Ba bảo anh Tiểu Dịch chuyển giúp một ít tiền vào thẻ của con rồi, con mua ít quần áo đẹp mà mặc, đừng có suốt ngày mặc mấy bộ đồ thể thao kia, để người ta thấy lại cười cho.” Hà Mạn Mạn khẽ chớp chớp mắt: “Ba, con không thiếu tiền tiêu vặt, con vẫn còn đủ.” Cô nhìn cảnh vật lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói
“Đủ cũng cầm lấy, con trai phải nuôi như ăn mày, con gái phải chăm như công chúa, ba kiếm tiền chẳng phải7là để cho con tiêu hay sao.”
Ông vừa dứt lời, khóe mắt Hà Mạn Mạn chợt đỏ hoe, cổ gạt đi những giọt nước mắt vô tình rơi xuống
Rất nhanh, xe buýt đã đến nơi
Bên trong Trung tâm thương mại, Hà Mạn Mạn chọn một chiếc váy màu đỏ thẫm, trông khá chững chạc
Không biết có phải do giận dỗi hay không, Hà Mạn Mạn ăn diện đến nỗi không giống với cô ngày thường nữa, phơi bày ra nét gợi cảm của tuổi thanh xuân.
Hà Mạn Mạn vốn sợ lạnh, lần này lại phá lệ đi tất da đen mỏng, thân hình cô vốn rất nóng bỏng, trước kia đều che kín bằng trang phục thể thao
Thường ngày tắm chung, mỗi lần Lâm Khiết nhìn9thấy hai quả đồi trước ngực cô, rồi nhìn hai chấm nhỏ trước ngực mình liền trách số phận sao quá phũ phàng
Cô ấy nghi ngờ khi chúa tạo ra con người đã thêm vài thìa thuốc nở ngực cho Hà Mạn Mạn.
Cộng với gần đây xử lý hậu sự của ông ngoại, chăm sóc bà ngoại đang buồn rầu, cái bụng nhỏ mà trước đây Hà Mạn Mạn dày công nuôi dưỡng đã hoàn toàn mất dấu, đường cơ giữa bụng thoáng hiện ra
Chân dài, eo thon cộng với vòng một kiêu ngạo
Khi thử trang phục, cô khiến những anh chàng đi cùng bạn gái phải trố mắt ra nhìn
Dáng người cô đẹp thật, mặc chiếc đầm này vô cùng thích hợp.”
Tâm trạng Hà Mạn5Mạn vốn dĩ không tốt lắm, nghe xong câu này liền bật cười thành tiếng, “Đem giá tiền của chiếc đầm này đổi thành năm mươi mốt tờ nhân dân tệ, dán lên người trông càng đẹp hơn…”
Nhìn chính mình trong gương, chân dài eo thon, chiếc đầm màu đỏ thẫm bó sát khiến cô trông đẹp như búp bê
Tóc của Hà Mạn Mạn mọc rất nhanh, đuôi tóc hơi xoăn, tăng thêm vài phần quyến rũ của một cô gái trẻ
Cũng tại cửa hàng ấy, cô mua thêm một chiếc áo măng tô cổ lông, chiếc áo vừa vặn dài đến nửa đùi, che đi vạt váy.
Hà Mạn Mạn lại mua thêm một thỏi son ở khu mỹ phẩm, sẵn tiện nhờ người ta dùng3mẫu thử trang điểm cho mình, còn búi cả tóc, lộ ra chiếc cổ thon dài
Hà Mạn Mạn ăn mặc đẹp như thế để đi xem mắt, dù cô vốn chẳng muốn đi
Những phụ nữ làm đẹp vì người ngắm, câu này trước nay vẫn đúng
Trong lúc Hà Mạn Mạn chọn quần áo và trang điểm, Lục Ly ngồi trên chiếc BMW của mình gọi điện thoại cho Hạ Tu Dục, cuộc gọi vừa kết nối, anh chẳng nói dong dài, đi thẳng vào vấn đề: “Dưới trướng chú Hạ có một thư ký, hôm nay xin nghỉ đúng không?” Hạ Tu Dục ở đầu dây bên kia không biết đang làm gì, nghe giống như là đang kiểm tra chỉnh sửa giấy tờ, bàn tay đang cầm điện thoại còn kẹp thêm một cây bút, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Dưới trướng ba tôi có nhiều thư ký thế, sao tôi biết là ai.” Vừa dứt lời, dường như Hạ Tu Dục nghe thấy tiếng nghiến răng vuốt giận của Lục Ly, anh ta lập tức gập tài liệu lại, vội lên tiếng lấy lòng: “Không biết cũng không sao, tôi có thể kiểm tra mà, cậu đợi tôi năm phút nhé.”
Yết hầu Lục Ly khẽ rung lên, anh tháo kính xuống một cách mệt mỏi, dựa vào ghế lái, nói: “Gửi đơn xin nghỉ phép của cậu ta cho tôi, tôi muốn biết chi tiết.”
Trên đơn xin nghỉ phép của bộ đội sẽ phải viết rõ xin nghỉ để làm gì, đi đầu, mấy giờ đi, mấy giờ về, kỷ luật khá nghiêm khắc.
Quả nhiên không khiến Lục Ly thất vọng, chưa đến năm phút, wechat của Hạ Tu Dục gửi đến một bức ảnh, còn kèm theo một đoạn ghi âm: “Cậu cần đơn xin nghỉ phép của cậu ta làm gì..
Chẳng lẽ..
Chẳng lẽ..
Lục Ly cậu thích đàn ông ư? Vậy chẳng phải tôi đang rất nguy hiểm, á á á…”
Thật ra dựa vào mối quan hệ và thủ đoạn của Hạ Tu Dục, chẳng lẽ anh ta không tra ra được cậu thư ký kia đi làm gì, đi gặp ai ư?
Hà Mạn Mạn bắt xe đến quán cà phê Fangliao, lấy điện thoại ra xem thời gian, vừa đúng ba giờ rưỡi
Ở cửa ra vào, cô vắt chiếc áo măng tô lên cánh tay, tay còn lại cầm chiếc túi giấy đựng quần áo cũ, thong dong bước từng bước vào quán cà phê
Cô vừa xuất hiện, lập tức dấy lên sự xôn xao nhỏ trong quán.
Thân hình duyên dáng, khí chất thượng thừa, trẻ trung xinh đẹp, mang hương vị của tuổi thanh xuân
Ở trước cửa có một nhân viên phục vụ hỏi Hà Mạn Mạn đi mấy người, cô cười đáp:
“Hai người, nhưng mà người kia đã tới rồi.” Hà Mạn Mạn đảo mắt nhìn quanh, liền thấy người đàn ông mặc bộ quân phục ngồi bên cửa sổ, một thân quân phục, ở nơi này trông càng nổi bật
Hà Mạn Mạn chẳng hề chần chừ, cô cất bước thoải mái đi qua đó, đứng ở trước bàn:
“Chào anh, cho hỏi anh là Hình Văn Kiệt phải không?”
Người đàn ông trẻ trông khá thanh tú, có vẻ là dân tri thức
Anh ta ngẩng đầu nhìn Hà Mạn Mạn, hơi ngớ người ra
Một lúc lâu sau mới gật đầu, không dám tin vào mắt mình, cất giọng hỏi:
“Cô Hà Mạn Mạn?”
Hà Mạn Mạn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, suýt chút khiến cho Hình Văn Kiệt lóa cả mắt.
Sáng chói! Quá sáng chói! Sự xuất hiện của Hà Mạn Mạn đã thu hút hết thảy tầm nhìn của Hình Văn Kiệt
Anh ta vốn tưởng rằng một cô gái hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học sẽ non nớt như một đứa trẻ chưa dứt sữa, ăn mặc giống như một đứa trẻ, nhưng không ngờ lại như Hà Mạn Mạn, hoàn toàn ngoài dự kiến của mình.
Ăn mặc như thể không hề ấu trĩ, càng không già dặn, chỉ mang nét tươi trẻ mà lứa tuổi của cô nên có, cùng với sự duyên dáng và gợi cảm vốn có của một người phụ nữ.
Hà Mạn Mạn ngồi trước mặt anh ta, cầm lấy thực đơn
Hình Văn Kiệt nhìn mười ngón tay thon dài, trắng trẻo nõn nà của Hà Mạn Mạn, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt
Tuy Hà Mạn Mạn giống như đang chăm chú nhìn các loại cà phê và điểm tâm, nhưng ánh mắt lại thầm chú ý đến Hình Văn Kiệt ở phía đối diện
Chỉ thấy ánh mắt anh ta dán chặt lên người của mình, giống như một đôi mắt không đủ cho anh ta dùng vậy, khiến người khác hơi phản cảm, không vui vẻ gì
Suy cho cùng, ở trong quân đội chung với một đám đàn ông, thấy một cô gái xinh xắn như thế này đương nhiên là muốn ngắm lâu hơn rồi.
Hạ Mạn Mạn tự nhủ như thế, cơn bực bội cũng thế mà nguội bớt
Bởi vì cô biết một người phụ nữ nếu không gặp phải vài tên khốn, sao có thể lấy được chồng, không ai có thể tự nhiên mà trở thành mẹ..
Cô đặt thực đơn xuống, hỏi: “Anh Hình, anh muốn uống gì không?” Hạ Mạn Mạn cầm thực đơn, cất giọng mềm mại hỏi, ánh mắt của cô sáng lấp lánh, rất là xinh đẹp
Hình Văn Kiệt ngẩn người, con người chuyển động như một con chồn
Anh ta chần chừ hỏi:
“Chẳng phải vẫn còn một người nữa sao?” Hà Mạn Mạn ngơ ngác, bàn tay đang cầm thực đơn cứng đờ
Còn một người nữa? Bà ngoại không có nói với cô, sao cô lại không biết nhỉ? Hình Văn Kiệt thấy Hà Mạn Mạn hơi ngờ vực, nhưng anh ta rất nhẫn nại lên tiếng giải thích:
“Lúc nãy cậu chủ Hạ gọi điện nói là cha cô sẽ đến, cô không biết ư?” Hà Mạn Mạn trợn tròn mắt.
Cậu chủ Hạ?
Sao lại liên quan đến chủ tịch?
Hơn nữa ba cô sẽ đến ư?
Hà Mạn Mạn bây giờ hoàn toàn mù mịt, đang nói cái gì thế này, sao cứ cảm thấy giống ông nói gà, bà nói vịt thể: Người ở trước mặt chắc chắn là Hình Văn Kiệt, không phải người khác mạo danh chứ?
Cậu chủ Hạ trong lời nói của Hình Văn Kiệt, Hà Mạn Mạn biết rõ là ai, nhưng mà cha cô sẽ đến ư? Lúc nãy ông ấy còn ở thành phố C gọi điện thoại cho cô, sao mới đó mà đã đến thành phố A rồi?
Đến thành phố A trong khoảng thời gian ngắn như vậy, trừ phi là cột tên lửa vào mông rồi phóng đi
Hà Mạn Mạn nghĩ thế nào cũng thấy vô lý
Cô hất tay, cười khan giải thích với Hình Văn Kiệt: “Có lẽ là anh nghe nhầm…”
Đúng vào lúc chữ “nổi” trong miệng Hà Mạn Mạn chưa kịp thốt ra, từ hướng của đối diện với lưng cô, loáng thoáng có tiếng thở sâu, và âm thanh xuýt xoa liên hồi của các cô gái.
“Đẹp trai quá…”
“Ôi…”
Sau đó là hàng loạt tiếng đèn flash chụp hình của điện thoại, giống như là siêu sao “hạ phàm” vậy
Hà Mạn Mạn cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu nhìn liền trông thấy một người trông khá mệt mỏi nhưng lại toát sức hút mạnh mẽ đang bước tới
Anh chưa cất tiếng, Hà Mạn Mạn đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi của đàn hương và trà xanh trộn lẫn vào nhau, thanh nhã và tươi mát.
Chưa lên tiếng nhưng khí phách đã tỏa ra ngút trời
Người đàn ông anh tuấn tú đứng trước bàn của hai người, lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.”
Hà Mạn Mạn cau mày nhìn người vừa bước đến, cô đứng phắt dậy giống như bị sét đánh, đôi mắt được trang điểm nhẹ bỗng trừng to.
Ôi trời đất ơi, đúng là cuộc sống đâu đâu cũng có điều bất ngờ.
“..
Thầy Lục…” Hà Mạn Mạn hơi hé môi, ngập ngừng gọi anh
Lục Ly đáp lại bằng một nụ cười, ánh mắt anh nhìn Hà Mạn Mạn có chút sâu xa, bên trong đó quả thật chứa đựng rất nhiều cảm xúc đã bị anh che giấu
Lục Ly mặc một bộ vest màu đen truyền thống nhưng lại có một phong cách rất riêng, nhất là chiếc ghim cài áo màu xanh ngọc cài nơi cổ áo, khiến cho màu đen và màu trắng vốn đơn điệu trở nên sống động hơn
Bên trong bộ vest là chiếc cà vạt mỏng sọc đen xám
Bất kể là cà vạt, đồng hồ hay là chiếc khuy nơi cổ tay áo đều rất cầu kỳ, vừa nhìn là biết ngay là người mặc đã khá chăm chút cho bản thân, sự quý phái toát ra từ anh không phải nhờ vào hàng hiệu đắt đỏ, mà nhờ vào phong cách thẩm mỹ độc đáo và khí chất ngất trời mới có được.
Hà Mạn Mạn thật lòng thừa nhận, Lục Ly thường ngày đã rất chói lóa, bây giờ anh cố tình không đeo chiếc kính không độ thường ngày, lại có một cảm giác khác lạ, vừa chín chắn lại vừa ma mị, khí chất cao đến cùng cực
Đẹp nhất chính là đôi mắt ấy, vừa cuốn hút, lại vô cùng nghiêm túc.
So với khi ở trên lớp, hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.
Hình Văn Kiệt nhìn người vừa mới đến, bỗng ngẩn người ra, không ngờ người đó lại trẻ như thế, nhìn là biết ngay không hề tầm thường
Anh ta ngơ ngác mở miệng, trong lời nói mang vẻ khó tin: “Chẳng lẽ anh là cha của cô Hà ư?”
Lục Ly cong khóe môi, làm nổi bật lên nốt ruồi dưới đuôi mắt của anh, lộ ra vài phần ý tứ của kẻ hư hỏng
Một tay anh áp vào bụng như một quý ông, bàn tay thon dài trắng nõn còn lại vươn ra, thoạt nhìn vừa cao ngạo lại vừa lịch sự
Hơn nữa, anh dường như chú ý đến chiều cao của Hình Văn Kiệt, bất giác cúi thấp người, nói:
“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha
Chào anh, tôi là thầy giáo của Hà Mạn Mạn, Lục Ly.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!