Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 34: Hỗn độn
I will always love you“…
Lời ca như một lời hứa hẹn, một lời tỏ tình, khiến cho Hà Mạn Mạn càng mụ mẫm.
Hà Mạn Mạn cảm nhận được từng ngón tay thon dài của Lục Ly luồn qua mái tóc của mình, nhẹ nhàng nâng niu gương mặt cô
Mùi hương trên người Lục Ly càng ngày càng nồng nàn, nồng nàn đến mức khiến cô say đắm
Cùng với nụ hôn dịu dàng của Lục Ly, tim Hà Mạn Mạn cũng bất giác đập nhanh hơn, cảm giác tê rần như như có luồng điện truyền đến từ đôi môi
Thế nhưng Lục Ly hôn rất nhã nhặn, không làm thêm điều gì khác, nói là hôn nhưng thực ra là thơm, là một động tác vô cùng lịch sự.
Hà Mạn Mạn nhìn thấy hàng mi của Lục Ly rung nhẹ, anh nhắm chặt đôi mắt mà cô yêu2thích nhất.
Cô thủ thỉ, nhỏ nhẹ như muốn đánh thức ai đó:
“Thấy Lục…”
Lục Ly đột nhiên mở mắt.
Chóp mũi của Hà Mạn Mạn, mùi hương thơm mát trên người cô, đôi mắt mơ màng ấy…
Ngay sau đó, nhiệt độ trên bờ môi vụt biến mất, Lục Ly như bừng tỉnh nhìn cô, trong đôi mắt lấp lánh xinh đẹp ấy là sự ngỡ ngàng khó tin, là sự luyến tiếc, nhiều hơn cả là sự hối hận, anh mím chặt môi, đôi môi mỏng đỏ như cánh hoa đầy quyến rũ.
Mình làm sao thế này, làm sao thế này?
Hai đôi môi tách rời nhau, Lục Ly cũng như bị rút hết sức lực, buông Hà Mạn Mạn ra, lùi về sau vài bước
Nhìn thái độ lập tức giữ khoảng cách của Lục Ly, Hà Mạn Mạn cảm thấy tổn thương, chân cô mất sức, nếu không có7bức tường kia chống đỡ thì cô đã ngồi hẳn xuống đất rồi
Đối với Hà Mạn Mạn mà nói, khoảng cách giữa hai người hiện tại không xa, thế nhưng khoảng cách giữa hai trái tim lại lớn đến vô cùng
Khi Hà Mạn Mạn tựa vào tường nhìn sự ân hận trong mắt Lục Ly, cô đã hiểu ra tất cả
Mất kiểm soát cũng được, không kiềm chế nổi tình cảm cũng không sao, dù sao thì cô và thầy Lục cũng không có khả năng nào cả.
Bất kể là thân phận…
Hay là địa vị…
Cho dù là cái gì đi nữa…
Lục Ly cũng không biết mình bị làm sao, khả năng kiềm chế của anh trước giờ vẫn rất tốt, nhưng mỗi lần bên cạnh Hà Mạn Mạn lại như lũ tràn bờ đê, không sao kiểm soát nổi
Anh cũng không biết vì sao, chỉ cần nghe9Hà Mạn Mạn nhắc đến tên của người đàn ông khác là anh sẽ nổi giận đùng đùng, ngọn lửa giận ấy như thể muốn nuốt trọn cả con người anh.
“Xin lỗi, thầy…”
Lục Ly nhìn gương mặt hoang mang của Hà Mạn Mạn, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, người anh hôn không phải ai khác mà là chính học sinh của mình
Hà Mạn Mạn chợt nhoẻn miệng cười, một nụ cười ngây ngô, dù cho trên mặt đã nước mắt lã chã: “Thầy, đi nước Anh thuận buồm xuôi gió nhé.” Nhìn cô gái đang giả vờ kiên cường ấy, Lục Ly hơi sững lại, nhưng anh không đủ sức lực để vạch trần sự thật
Hai người bây giờ như đang cách nhau bởi một lớp giấy dán cửa mong manh, chỉ cần một cú chọc nhẹ là có thể thấy rõ5cả tấm lòng của nhau, nhưng dù cho thế thì sao, chỉ càng thêm đau lòng, càng thêm phiền muộn mà thôi
Lục Ly đau xót nhìn Hà Mạn Mạn: “Máy bay không thể bay theo chiều gió…” Nghe anh nói vậy, cô cố gắng nở nụ cười, lau sơ nước mắt trên mặt rồi ra vẻ không hề gì: “À, em chưa đi máy bay bao giờ nên không biết, xin lỗi thầy ạ.” Hà Mạn Mạn mỉm cười, cô cười rất tươi, rất đẹp, cũng may lớp trang điểm trên mặt cô thuộc loại chống nước nên mới không bị nhòe thành mặt mèo.
“Lúc nãy thấy Lục làm vậy chắc là theo lễ nghi nước ngoài đúng không, em biết mà, ha ha.”
Vừa nói nét mặt cô liền tối sầm lại, thế nhưng vẫn cố tỏ ra em không có chuyện gì, em rất ổn, thầy3không cần phải lo lắng gì đâu.
Lục Ly cúi đầu hít thở sâu, sau đó hạ thấp giọng nói: “Hà Mạn Mạn, thầy…” “Cảm ơn thầy Lục hôm nay đến góp ý cho em, đợi khi nào thầy về nước em mời thầy đi ăn cơm vậy.”
Hà Mạn Mạn bất chợt cắt ngang lời Lục Ly, cô không dám nhìn anh, cứ đứng đó hoang mang ngó ngang liếc dọc, nói xong liền quay người muốn bỏ chạy, cô muốn rời khỏi chỗ này
ở lại thêm một giây chỉ khiến cho tay chân cô thêm luống cuống, tâm trạng cô thêm bất ổn mà thôi
“Mạn Mạn, em nghe thấy nói đã…” Lục Ly gọi với theo, nhìn bóng dáng Hà Mạn Mạn như đang muốn tháo chạy, lòng anh thắt lại.
Nghe Lục Ly gọi mình, Hà Mạn Mạn dừng bước, giọng bây giờ đã chuyển hẳn sang giọng mũi:
“Thầy Lục, xin thầy cho em chút tự trọng cuối cùng, để em mỉm cười rời khỏi nơi đây, được không?”
Lục Ly siết chặt nắm tay, nhìn bờ vai nhỏ nhắn của cô run lên từng cơn thổn thức, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, vì đã để em chịu đựng nhiều như vậy…
Xin lỗi, thân là thầy giáo của em mà lại đi làm chuyện vượt quá bổn phận..
Mạn Mạn, em còn nhỏ, có rất nhiều chuyện em không hiểu, tôi không thể cho em những thứ em muốn được.
Dù cho chúng ta có phá vỡ được xiềng xích định kiến của thế gian này, nhưng tôi sợ em phải tốt nghiệp đại học trong sự soi mói của người đời, trong tuổi xuân của em sẽ có một vết nhơ là tôi
Tôi có thể chịu đựng được, nhưng tôi sợ không bảo vệ được em, khiến em bị những lời đồn ngoài kia tổn thương, tôi thà chịu đựng một mình, mong em có thể quên tôi đi.
Có lẽ người ngoài nhìn vào cảm thấy Lục Ly quyết định đi nước Anh nhanh như vậy là vì công việc, những lý do thật sự thì cả anh và Hạ Tu Dục đều rõ, lý do đó chỉ có mấy chữ:
Bảo vệ Hà Mạn Mạn, bảo vệ bản thân anh.
***
Lục Ly đành trơ mắt nhìn Hà Mạn Mạn mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài
Chốt lò xo trên cánh cửa co lại, tiếng của động mạnh một tiếng “rầm”
Người đi rồi, mang theo cả sự ấm áp trong phòng, cửa đóng lại, ngăn cách mọi ồn ào huyên náo ngoài kia
Lần này, đến lượt Lục Ly thất thần dựa vào tường, như thể trên đó vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của Hà Mạn Mạn.
Nhạc đến đoạn cao trào, giọng của Houston càng da diết, như thể muốn mang người ta vào thế giới của chính cô
Lục Ly mệt mỏi xoa xoa trán, nếp nhăn giữa đầu chân mày tạo thành hình chữ “Xuyên” (1) thật rõ.
“And I wish to you, joy and happiness
But above all this, I wish you love
And I will always love you
I will always love you I will always love you“…
Anh lắng nghe lời bài hát, thấy lòng mình quặn thắt từng cơn, vô thức lẩm nhẩm theo vài câu:
“And I wish to you, joy and happiness
But above all this, I wish you love
(Anh chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc Nhưng trên tất cả, anh mong em có được tình yêu)”
Lục Ly mệt mỏi cắn môi, để lộ ra sự nặng nề không thường thấy hàng ngày.
Bây giờ tối nên làm gì với em đây?
Trên đường lái xe về nhà, lòng anh cứ không yên, có điện thoại gọi đến, là của Phùng Dực Dương
“Lục Ly, học sinh của cậu giỏi phết, tạp chí vừa xuất bản, bài viết đó nhận được nhiều lời khen nhất trên diễn đàn đấy.”
“Bài viết?”
Lục Ly nhớ đến bài diễn thuyết ngẫu hứng trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của cô, anh chợt hiểu ra, sau đó nhớ lại nhất cử nhất động của Hà Mạn Mạn trên sân khấu, nhớ đến từng câu từng chữ cô nói ra, một cảm giác đấu tranh dữ dội dấy lên trong lòng, anh nhẹ nhàng thốt lên một tiếng, giọng có hơi kỳ lạ, những Phùng Dực Dương không nhận ra.
Ở đầu dây bên kia, trong giọng Phùng Dực Dương đều là tán dương và vui mừng, hai người nói chuyện vài câu, Phùng Dực Dương nói vào vấn đề chính của cuộc gọi này:
“Hôm nay tôi hẹn Tu Dục rồi, tranh thủ trước khi cậu qua Anh, ba đứa mình họp mặt đi.”
Lục Ly nhìn kính chiếu hậu, hôm nay anh thật sự không còn tâm trạng nào uống rượu trò chuyện, nên lơ đãng mở miệng từ chối, Phùng Dực Dương có phần bất ngờ, vội vàng khuyên nhủ: “Đến đi, đến đi, sau này cơ hội như vậy không còn bao nhiêu đâu.” Đầu dây bên kia, Phùng Dực Dương hình như lại có việc cần xử lý, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nữ thư ký vang lên
Lục Ly do dự một hồi, thở phào và nhận lời, thế nhưng xe đã đến công của khu chung cư, anh định thay bộ trang phục khác thoải mái hơn rồi mới đi, dù sao thì bộ quần áo chỉnh tề mặc trên người này anh cất công mặc chỉ vì Hà Mạn Mạn.
Cùng lúc đó, Hà Mạn Mạn cứ bước đi không mục đích trên đường lớn, hai mắt cô đỏ ửng, vẻ mặt có phần thẫn thờ, không quan tâm đến ánh mắt tò mò của người khác, cô tìm một cái ghế dài ngồi xuống
Nghĩ lại mọi chuyện lúc nãy ở tiệm Fangliao, tim cô cứ đập thình thịch mãi không thôi
Rất nhiều suy nghĩ loáng thoáng trong đầu cô, cứ quanh quẩn mãi, nhưng chẳng cái nào rõ ràng
Một nụ hôn chẳng chứng minh được điều gì, không phải sao? Đúng vậy, chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là một lễ nghi đơn giản, đúng vậy, là như thế đấy!
Hà Mạn Mạn tự kỷ ám thị, vừa bào chữa cho hành động kỳ lạ của Lục Ly, cũng là để bảo vệ cho trái tim đã bị tổn thương trầm trọng của mình, cô vừa cử động đôi chân sắp lạnh cóng, cô nép người vào chiếc áo khoác xinh đẹp nhưng chẳng được tích sự gì ấy, sau đó cô hít sâu một hơi, cau mày và động tác đột ngột này của mình…
Đau quá!
Hà Mạn Mạn ngồi trên băng ghế dài, cũng không thèm để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của những người xung quanh, dù trong những ánh mắt kia là sự khinh thường, tò mò hay là suy nghĩ xấu xa đi chăng nữa..
Cô chậm rãi tháo giày cao gót, quả nhiên ngón chân đã bị trầy thành một vết thương không nhỏ, máu đang thấm ra ngoài, cả chiếc tất đen cũng sắp rách.
Nhìn vết thương ấy, cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng, một luồng nhiệt nóng suýt tràn ra hốc mắt, Hà Mạn Mạn khịt mũi, lôi đôi giày thể thao từ trong túi giấy ra, khoác lên người bộ áo chống rét, như thể cô mới thấy ấm áp hơn đôi chút.
Hình như người ẩm lên thì tim cũng không còn lạnh nữa.
Ngẩng đầu nhìn nơi mà lúc nãy mình đi qua như con ruồi không đầu và lung tung, mới phát hiện đây là một con phố Thương mại nổi tiếng của thành phố A, xung quanh đều là cửa hàng xa xỉ, cùng với những quán bar có đẳng cấp không thua kém gì Pub Cầu Vồng
Người đi đường đã thưa thớt dần, trời cũng tôi đi.
Trung tâm thương mại trước mặt đã dựng lên những cây thông Noel, trên đó treo những bóng đèn nhỏ đủ màu sắc, lấp lánh trong đêm, đẹp vô cùng
Người tụ tập quanh đó càng lúc càng đông, không phải cặp đôi thì là cả gia đình, giao thông trên đường lớn hình như hơi tắc nghẽn, người qua lại nườm nượp, giữa cảnh tượng náo nhiệt phồn thịnh, cô cảm thấy bản thân mình có chút quạnh quẽ.
Hà Mạn Mạn lơ đãng thở dài, nhớ đến khi cô vừa bước từ phòng vệ sinh ra, Hình Văn Kiệt đã không còn đó nữa
Cô không từ tiệm Fangliao về thẳng nhà, bởi vì đôi mắt đang sưng húp, sợ bà ngoại lo lắng, nhưng vừa đi vừa khóc, cộng thêm từng cơn gió rét ùa qua, Hà Mạn Mạn cảm thấy mặt mình tê rát, như bị bỏng lạnh.
Cô lấy điện thoại ra soi mặt mình, đôi mắt có vẻ bớt sưng
Vừa thấy đồng hồ, Hà Mạn Mạn liền đứng phắt dậy, vô tình chạm vào vết thương ở chân, đau đến nhằn cả mặt.
Giờ này mà mình còn chưa về, chắc bà ngoại sẽ lo lắm.
Hà Mạn Mạn cầm cái túi giấy đi vội về phía trạm xe buýt, không ngờ con phố buôn bán tấp nập ấy người đi dạo nhiều mà người đi về cũng không ít, một đám người chen chúc đứng xếp hàng đến tràn ra cả lòng đường, đều đang chờ xe buýt, Hà Mạn Mạn thấy hơi hoảng.
Nhìn cái túi lớn khá nặng trong tay, lại nhìn cánh tay phải đang bị thương..
Hết cách rồi, chật chội cũng đành chịu, dù sao cũng phải về nhà, tình hình giao thông thể này bắt taxi về cũng kẹt, không bằng tiết kiệm chút tiền chen lấn trên xe buýt để về còn hơn.
Trời đã tối hẳn, Hà Mạn Mạn sợ đông, tìm một góc xó nào đấy ở trạm xe, buồn chán đứng lướt điện thoại, lâu lâu lại ngẩng lên xem xe đã đến hay chưa
Xung quanh đều là tiếng nói chuyện rôm rả của người đứng chờ xe, mặc dù ồn ào không tả nổi, nhưng sắp hết năm rồi, bầu không khí ít ra cũng vui vẻ, khiến cho một người đang cô đơn như Hà Mạn Mạn cũng như tìm được chút hoi am.
“Bíp bíp…”
Trên đường giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng, mười phút không nhích nổi một trăm mét, Lục Ly ngồi trên chiếc BMW của mình nghe nhạc, tay chống cằm không hề sốt ruột
Nếu chú ý sẽ phát hiện anh vẫn đang nghe bài “I will always love you” của Houston
Thấy xe ở trước mặt đi được vài bước, Lục Ly cũng nhấn ga di chuyển lên.
Một nơi lớn như thành phố A này, vấn đề kẹt xe khá là phổ biến, huống hồ là phố thương mại, chuyện kẹt xe bình thường như cơm bữa, mỗi lần ba mươi phút cũng là bình thường, những tài xế hiểu rõ vấn đề này nhưng tay vẫn thi nhau bấm còi inh ỏi, như thể bấm còi nhiều vào thì xe sẽ di chuyển được, thậm chí là cất cánh bay lên!
Đột nhiên chiếc điện thoại đặt bên cạnh ghế lái rung lên, Lục Ly nhìn qua, là Hạ Tụ Dục
Vừa bắt máy, giọng của Hạ Tu Dục đã vang lên, anh ta hiểu rõ nên hỏi thẳng: “Thằng nhóc mày kẹt xe chỗ nào đây?”
Lục Ly bất đắc dĩ cười một cái, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: “Ở phố…!”
Giọng anh bỗng ngưng bặt, qua cửa sổ xe, Lục Ly nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ đang đứng bên đường, hai mắt anh mở lớn
Hạ Tu Dục nhận ra Lục Ly có điểm bất thường, càng tò mò hơn là tại sao cậu ta nói được nửa câu đã im hẳn, Phùng Dực Dương ở cùng với Hạ Tu Dục phía bên kia cũng hỏi làm sao thể, Hạ Tu Dục lơ mơ lắc đầu không hiểu, bèn hỏi lại Lục Ly:
“Sao thế? Sao đột nhiên không…”
“Hôm nay tôi có việc, không đến được.” Lục Ly cắt ngang lời của Hạ Tu Dục, không đợi anh ta nói thêm gì đã tắt cuộc gọi.
Hạ Tu Dục tay cầm điện thoại, bất ngờ vì câu nói của Lục Ly, anh ta liền thắc mắc: “Khoan đã, sao vậy, alô, alô?”
Phùng Dực Dương ngồi bên cạnh nhìn Hạ Tu Dục, cầm chiếc ly đế cao nhấp một ngụm nhỏ rượu vang, một bên nhướng cằm, như thể đang hỏi Hạ Tu Dục Lục xem Ly bên kia xảy ra chuyện gì
Hạ Tu Dục cầm điện thoại, vô tội nhún vai một cái:
“Bảo không tới nữa, sau đó tắt cuộc gọi luôn…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!