Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở - Chương 45: Bên em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở


Chương 45: Bên em


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng nói thật, cho dù bị véo đến biến dạng, gương mặt của Lục Ly vẫn đẹp không chê vào đâu được, chỉ trong thân thiện hơn mà thôi

Lục Ly khó hiểu nhưng vẫn để mặc cô véo má mình, âu yếm nhìn cô:

“Làm gì đây? Vừa mới xác định rõ quan hệ là muốn mưu sát thầy?” Hà Mạn Mạn ngượng ngùng buông tay, bàn tay cô và bộ lễ phục sắp thành vải rách của mình, nói: “Hi hi, em chỉ muốn xem thử có phải thật hay không thôi…” “Vậy sao không tự véo mình đi.”

Hà Mạn Mạn cười gian xảo: “Em sợ đau…, với lại thấy khiến em chảy nhiều nước mắt như thế, trừng phạt thấy cũng là đương nhiên thôi.”

Trong phút giây ấy, Lục2Ly có chút hối hận..

Thấy tâm trạng của Hà Mạn Mạn đã ổn định lại, chẳng có vấn đề gì nữa, Lục Ly sờ trán cô, cảm thấy vẫn còn chút nóng, tức thì chẳng ở lại phòng khách lạnh lẽo nữa, anh liền bể ngang cô đi thẳng vào phòng ngủ

Hà Mạn Mạn bỗng chốc bị nhấc khỏi mặt đất, giật mình nhìn Lục Ly, cảm nhận được phần ngực rắn chắc của anh

Cô quấn bộ lễ phục rách tươm lại, hốt hoảng vùng vẫy, nói với vẻ hoảng hốt, giọng hơi lắp bắp: “Thầy muốn làm gì, thầy thầy thầy..

thầy Lục, em…” Lục Ly nhìn cô một cái, hai người đã đi tới bên mép giường, Lục Ly vừa đặt cô xuống đã trông thấy cô chui vào7trong chăn trốn ngay tức khắc, chỉ để lộ ra đôi mắt đang nhìn anh, trong ánh mắt là sự đề phòng

Lục Ly khẽ cười, nói:

“Mang dép vào, đi tắm, sau đó thì đi ngủ, bây giờ đã trễ lắm rồi.” Hà Mạn Mạn ngây ra, mặt đỏ như quả táo

Cô còn tưởng Lục Ly muốn làm gì có chứ, không ngờ người ta lại đơn thuần đến thế, cô lại suy nghĩ linh tinh.

Nhìn nụ cười của Lục Ly, Hà Mạn Mạn muốn tự vả vào mặt mình vài cái, tại sao lúc nào cũng bị xấu hổ ở trước mặt Lục Ly, hơn nữa lại cứ hết lần này đến lần khác…

Có lẽ, đối với Hà Mạn Mạn, điều đúng đắn nhất mà cố làm trong suốt hai9mươi năm qua, chính là ngay đêm nay, cô đã bất chấp tất cả, to gan lớn mật tỏ tình với thầy Lục mà cô đã thích bao lâu nay.

Đối với cô, thành công hay không không quan trọng, sau này có ra sao cũng không quan trọng, quan trọng nhất là không làm trái với con tim mình

Có lẽ người mà bạn thích cũng thích bạn, có lẽ giữa bạn và người ấy chỉ cách nhau một lớp giấy dán cửa mỏng manh, xé toạc ra sẽ là hạnh phúc, bỏ lỡ rồi, sẽ phải hối tiếc cả đời

Giống như buổi diễn thuyết ở lễ kỷ niệm trường…

“Thế giới to lớn, bảy mươi bảy triệu người, trong đó gặp được một người có duyên, một người yêu mình và5mình cũng yêu người ấy, thật không dễ dàng gì, cứ như một kỳ tích.”

Hà Mạn Mạn rất hạnh phúc, cô đã gặp được một kỳ tích như thế, gặp được một Lục Ly như thế

Cho nên cô cũng sẽ giống như cô đã từng nói – Nguyên dùng cả trái tim, để lấp đầy khoảng cách này

Nguyên dùng hết thảy sự chân thành, để yêu Lục Ly

Kết quả của một ngày đầy kịch tính là sau khi Hà Mạn Mạn tắm rửa sạch sẽ liền ngủ vùi trong vòng tay của Lục Ly

Nhưng Lục Ly lại mải ngắm cô, gần như cả đêm không ngủ.

Dưới ánh đèn màu vàng cam, Lục Ly tựa vào chiếc gối mềm mại, ánh mắt dịu dàng nhìn Hà Mạn Mạn, chốc chốc lại3kéo chăn cho cô.

Thỉnh thoảng anh lại thở dài, anh đang nghĩ mình làm như vậy có đúng đắn không, bỏ mặc ánh mắt mọi người xung quanh

Không phải anh sợ, anh chỉ lo lắng cho Mạn Mạn

Cô còn trẻ như thế, hơn nữa còn thiếu cảm giác an toàn như thế, từ nhỏ đã chịu tổn thương

Anh không dám tưởng tượng, nếu sau này cả hai phải cách xa, Hà Mạn Mạn vốn dĩ đã khép kín sẽ trở nên thể nào…

Ánh đèn chiếu bóng mờ dưới mắt Lục Ly, anh nằm nghiêng bên cạnh Hà Mạn Mạn, một tay chống đầu chẳng dám nhúc nhích, sợ đánh thức cô

Hà Mạn Mạn nằm trong ngực anh, bàn tay thon dài của anh sờ nhẹ vòm trán của cô, bên dưới làn da trắng nõn, nhiệt độ đã hạ xuống

Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện Hà Mạn Mạn dù là trong lúc ngủ vẫn níu lấy góc áo của mình.

Lục Ly chuyên về tâm lý học, nhìn từ thể của Hà Mạn Mạn, anh không khỏi đau lòng, khẽ vuốt mái tóc cô.

Hà Mạn Mạn nằm nghiêng cuộn tròn, theo góc độ của tâm lý học thì đây là một tư thế ngủ do thiếu cảm giác an toàn

Người có tư thế ngủ này nếu không từng bị tổn thương vì tình thì cũng có một quá khứ rất bị thương.

Luôn đè nén trái tim mình, khép kín bản thân mình, không để bất cứ ai nhìn thấy hoặc chạm vào, đối với những nỗi đau trong quá khứ lại rất khó quên..

Người có tư thế ngủ này, rất giỏi che giấu nỗi đau của mình

Trước mặt người ngoài luôn rất bình thường, người khác không cách nào nhìn thấu được, có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, không nói với bất kỳ ai..

Hiển lành cố chấp đến nỗi rất dễ bị tổn thương..

Lục Ly khẽ chạm vào khuôn mặt của Hà Mạn Mạn, vén những ngọn tóc trên má cố, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cách đau lòng

Nếu thầy đã nắm lấy tay em, em không buông, thì thấy cũng không buông.

Dường như bị kinh động đến giấc mộng đẹp, Hà Mạn Mạn nói mê vài câu, ngọ nguậy trong ngực Lục Ly như một chú mèo con, có một nụ cười thỏa mãn trong khóe mắt của anh

Càng về đêm, sắc trời càng tối mịt

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ có căn phòng của Lục Ly là còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hắt nhẹ từ phía trong rèm cửa sổ, khiến cho đêm tối lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn đôi chút

Lục Ly không tắt đèn trong phòng ngủ, giữ lại ánh đèn vàng cam ấm áp, ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời

Mạn Mạn, I hope you can make a good dream in my company

(Tôi hi vọng em có thể mơ một giấc mơ đẹp trong vòng tay của tôi.)

Thấy Hà Mạn Mạn đã say giấc, Lục Ly nhẹ nhàng ngồi dậy, như sợ đánh thức cô, anh đắp lại chăn cho cô, đứng dậy đi ra phòng khách, tiện tay đóng cửa phòng ngủ.

Lục Ly ngồi trong phòng khách lướt web, lúc này anh mới thật sự nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, tuy bức ảnh đã được thư ký của anh gỡ xuống theo chỉ thị, nhưng những người bàn tán vẫn còn rất nhiều

Thậm chí, vì không có ảnh đối chiếu, đám sinh viên và những người khác như sợ chưa đủ rắc rối, suy diễn mỗi lúc một quá đáng.

Qua một đêm rồi vẫn chưa có vị lãnh đạo nào trong trường hỏi thăm anh, e là chuyện này đã bị Hạ Tu Dục mạnh tay dìm xuống

Bây giờ, điều mà họ muốn làm là tìm ra được người đăng tải những bức ảnh đó!

Lục Ly không quan tâm bây giờ đã là mấy giờ sáng, liền gọi cho Hạ Tu Dục

Hạ Tu Dục ở đầu bên kia rõ ràng vẫn chưa ngủ, hình như đang xử lý công việc, giọng nói rất tỉnh táo, chẳng có vẻ gì là buồn ngủ.

“Mạn Mạn đã đỡ chưa?” Lục Ly ừm nhẹ một tiếng, ánh mắt long lanh, dù là trong đêm tối, đang trong tình trạng rất mệt mỏi, ánh mắt của Lục Ly vẫn rất rạng rỡ, rất đẹp đẽ.

“Mạn Mạn đã ngủ say rồi.” Lục Ly im lặng một lát, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười hiếm hoi

Anh cúi đầu, giọng nói thư thái: “Tu Dục, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không kháng cự nữa.” Hạ Tu Dục ở đầu dây bên kia nghe Lục Ly nói như vậy cũng chẳng nói gì thêm, ngẩn người ra

Anh ta không ngờ Lục Ly lại thông suốt hẳn ra như thế, anh ta khẽ cười, dường như đã hiểu rõ suy nghĩ của người bạn chí cốt, chẳng nói lời dư thừa, chỉ thản nhiên nói một câu:

“Chúc mừng, như vậy thì tôi và Lâm Khiết cũng không còn phải áp lực nữa.” Nghe Hạ Tu Dục nói huỵch toẹt như thế, Lục Ly ở đầu dây bên kia bật cười thành tiếng, anh cảm ơn một cách hạnh phúc

Sau đó, giọng nói dần lắng xuống, vì mục đích thật sự của cuộc gọi này là khá quan trọng!

“Chuyện bức ảnh, cậu thấy thế nào?”

Hạ Tu Dụ cũng đang lướt diễn đàn ở nhà, vẻ mặt anh ta nghiêm túc hẳn, khác một trời một vực với bộ dạng nhí nhố thường ngày, bây giờ trông anh ta nghiêm khắc, cẩn thận và ngang ngược

Anh ta cau mày, nói: “Cũng may là phát hiện kịp thời, chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng

Nhưng phải tìm cho ra người đứng sau

Tôi đã báo cho Bộ thông tin rồi, bảo họ muộn nhất sáng sớm ngày mai gửi địa chỉ IP và tọa độ cụ thể cho tôi.” “Vậy thì nhờ cậu nhé

Tôi định nhân mấy ngày nay vẫn chưa đi Anh để ở cùng Mạn Mạn.”

“Giữa hai anh em chúng ta còn nhờ vả gì nữa chứ…” Hạ Tu Dục ở đầu bên kia cười Lục Ly khách sáo

Một hồi lâu sau, hai người đều im lặng, bởi vì họ đều nhớ đến một người vẫn chưa giải quyết…

Khúc Minh!

Ngón tay thon dài của Hạ Tu Dục kẹp lấy điện thoại, bàn tay kia đặt trên bàn phím máy tính, dần siết chặt lại

“Lục Ly, cậu định…” Cho dù là bây giờ, Hà Mạn Mạn yên tâm ngủ trong phòng của anh, trên giường của anh, Lục Ly bỗng nhớ tới Khúc Minh, cơn phẫn nộ vẫn ngùn ngụt

Nếu lúc đó không có Hà Mạn Mạn, có lẽ anh thậm chí muốn giết cả Khúc Minh

“Tìm lý do đuổi học, còn về công ty của cha cậu ta…” Nói đến đây, Lục Ly không nói gì thêm nữa

Hạ Tu Duc cau mày, có vẻ đã biết được dự tính của Lục Ly

Tài năng của Lục Ly không phải là hư danh, đối với anh, lật đổ một công ty chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hạ Tu Dục nặng nề gật đầu, đồng ý với Lục Ly: “Vậy thì cứ làm như cậu nói đi, dù sao thì tội cưỡng gian bất thành…”

Hạ Tu Dục vừa nói từ này, sắc mặt của Lục Ly bỗng lạnh hẳn đi, không phải bởi vì Hà Mạn Mạn, mà là tức, tức Khúc Minh, càng tức bản thân hơn

Anh tiếp lời của Hạ Tu Dục, nhưng trong giọng nói giống như chứa bằng vụn, ngay cả Hạ Tu Dục đã quen biết anh bao nhiêu lâu nay cũng phải giật mình: “Cưỡng gian bất thành, ít nhất cũng bị xử tù ba năm, thậm chí là nhiều hơn, như thể đã quá hời cho cậu ta rồi

Nếu không phải vì nghĩ cho Mạn Mạn, sao tôi có thể dễ dàng tha cho cậu ta được chứ?”

Nói là vì Mạn Mạn, cũng chẳng qua là sợ một cô gái như cô vướng phải tiếng xấu

Dù sao vì chuyện bức ảnh, trong trường đã xôn xao cả lên rồi, nếu như có thêm một Khúc Minh nữa, e là cho dù có Hạ Tu Dục chống lưng, Hà Mạn Mạn cũng không thể yên ổn được ở trường Đại học A này.

Bên cạnh tay của Hạ Tu Dục là hồ sơ của Khúc Minh, trên máy tính là video trong camera quan sát lấy từ phòng bảo vệ, đang bật đúng đoạn Khúc Minh toan xâm phạm Hà Mạn Mạn

Hạ Tu Dục chậm rãi cẩm xấp hồ sơ lên, nhìn từng dòng từng cột trên ấy, không khỏi đáng tiếc cho cậu sinh viên này, có trách thì trách cậu có lòng ham muốn với người mà Lục Ly yêu quý nhất

Đừng nói là cậu muốn xâm phạm cô ấy, chỉ mỗi việc bạt tai cô ấy hai cái, Lục Ly tuyệt đối sẽ không tha cho cậu

Anh ta quen biết Lục Ly bao lâu nay, chỉ cần Lục Ly muốn đạp đổ ai thì chắc chắn sẽ làm được

Hạ Tụ Dục cũng đã lâu không nhìn thấy một Lục Ly thẳng tay như thế

Ngẫm lại cũng toàn nhờ công của cô nàng Mạn Mạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN