Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở - Chương 63: Thăm hỏi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở


Chương 63: Thăm hỏi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Ly thở dài, anh vốn định giúp Hà Mạn Mạn một tay, nhưng tình hình này xem ra anh phải đảm nhận vai trò bếp chính rồi

Anh không nói gì, chấp nhận số phận và cầm đũa lên chuẩn bị đánh trứng, hôm nay anh còn muốn sống sót trở về

Hà Mạn Mạn thấy Lục Ly đã đến, lập tức như nhìn thấy hy vọng, cô cầm muối xào tiến đến bên cạnh, ngượng ngùng nói

“Lần này lại làm phiền thầy rồi…” Lục Ly xuôi mắt nhìn cô, hàng mi dài chiếu bóng mờ dưới đuôi mắt, bàn tay thon dài dù chỉ cầm đũa đánh trứng cũng rất thỏa đôi mắt người nhìn, Lục Ly nở nụ cười như có như không, hỏi ngược lại:

“Có lần nào mà em3không làm phiền anh chứ?”

Vừa nghe Lục Ly nói thể, Hà Mạn Mạn liền bĩu môi, càng cảm thấy ngại ngùng hơn, chuẩn bị lui về làm phụ bếp, im lặng ngắm một anh chàng vừa đẹp trai vừa giỏi nấu nướng

Nào ngờ, Lục Ly thấy cô nhàn nhã đứng đó liền nói: “Em rửa rau cần đi, đừng để bà ngoại làm.”

Cảm giác cuối cùng cũng có đất dụng võ, Hà Mạn Mạn nhanh chóng “ùm” một tiếng, chuẩn bị đi rửa rau, bất giác cô chú ý đến chiếc áo sơ mi trên người Lục Ly, tím sọc trắng, nút áo trên cổ áo sáng lấp lánh, còn có một chiếc cài áo đồng bộ trên cổ áo, hình dạng là một chiếc lá màu vàng

Chiếc áo này vừa0nhìn là biết ngay không hề rẻ, Hà Mạn Mạn nhanh tay cởi cái tạp dề trên người cô đưa cho anh

Lục Ly vừa nhìn cái tạp dề là biết ngay mình mặc không vừa, anh bật cười thành tiếng, cúi đầu tiếp tục công việc dở dang trong tay, vừa chăm chú thái rau vừa nói:

“Anh không cần, anh nấu cơm cẩn thận hơn em, không giống em làm cho phòng bếp như bị nổ bom vậy.” Trong nhà, bà ngoại nghe thấy Lục Ly nói hai chữ “nổ bom”, trong lòng liên hoảng hốt: Không phải chứ, Lục Ly trông như biết nấu nướng mà, đừng nói mai này về đây cả cậu ấy và Mạn Mạn đều không biết nấu cơm nhé! Lúc ấy đừng nói là cái5bếp nhà mình, mà cả tòa nhà này chắc cũng tan nát dưới tay hai đứa mất! Trưởng quan đại viện bộ đội lại tưởng họ làm thí nghiệm gì trong tòa nhà này, sau đó bắt cả bọn lại! Bà ngoại nào biết, ngay cả Tổng tư lệnh thành phố A – Hạ Văn Thọ đối với Lục Ly cũng kính trọng hai phần, Lục Ly thì xem Hạ tư lệnh như bậc trưởng bối ngang hàng cho chú, nào có tên Trưởng quan nào dám bắt đại công tử Lục, gặp mặt mà không gặp người bắt tay chào hỏi đã được xem như không lễ phép rồi

Bà ngoại lo lắng bước rón rén đến trước cửa phòng bếp, nhìn thấy động tác nêm nước chấm nhanh nhẹn của4Lục Ly, bà thở phào nhẹ nhõm, may quá, mình không nhìn lầm.

Hà Mạn Mạn nghe xong lời Lục Ly, bĩu môi không phục: “Anh cẩn thận chút vẫn hơn, chiếc áo này mà bị vấy bẩn, em không đền nổi.” Hà Mạn Mạn nghĩ chiếc áo này còn đắt hơn cả cây bút máy cô tặng anh.

Nói xong, Hà Mạn Mạn liền bước đến, trực tiếp quảng cái tạp dề lên eo Lục Ly, mặc không vừa thì chúng ta thử cách khác, quy tắc là do con người tạo ra mà, tạp dề này cũng thế thôi.

Lục Ly nhìn chiếc tạp dề in đầy những hoa văn trên ấy, không biết phải làm sao, nhưng nhìn thấy Hà Mạn Mạn cố chấp như thế anh cũng mặc cô

Tuy Hà9Mạn Mạn biết dù cho chiếc áo này bị vấy bẩn anh cũng không bận tâm, càng không bắt cô đền, nhưng nghĩ đến một cái áo sơ mi đẹp như thế, vì cô mà Lục Ly không mặc được nữa thì cô cảm thấy có chút buồn

Sẵn tiện thì chiếc áo này thật sự rất hợp với anh, nổi bật chứ không khép kín, tao nhã nhưng lại có chút thoải mái, nói chung là rất đẹp.

Bên ngoài là chiếc tạp dề không hề xứng với khí chất của Lục Ly, trông khá là buồn cười, nhưng Hà Mạn Mạn đứng bên cạnh lại nhìn đến trổ cả mắt, cái eo nhỏ nhắn này..

Với lại, chắc chắn là dưới lớp áo sơ mi, Lục Ly không mặc thêm gì cả, vì khi choàng chiếc tạp dề qua eo anh, cô đã chạm phải cơ bụng săn chắc của anh.

Vẫn là câu nói kia..

Mỹ nam giết người không cần đao, chém Tướng truy hồn toàn nhờ eo!

Rất nhanh, qua bàn tay tài ba ngang tầm đầu bếp của Lục Ly, các món ăn được hoàn thành nhanh chóng, chỉ trong hai giờ đồng hồ, năm món một canh, trong đó bao gồm hai món mặn ba món rau, tất cả đã sẵn sàng

Đặc biệt là mặt bàn trong bếp đều rất gọn gàng sạch sẽ, bà ngoại không giấu nổi ánh mắt kinh ngạc.

Cái cậu Lục Ly này mang đến cho bà quá nhiều ngạc nhiên và vui mừng.

Đợi đến lúc ba người đều ngồi xuống bàn ăn, Lục Ly múc cho bà ngoại một chén canh nấm, nhẹ nhàng đặt trước mặt bà và nói:

“Bà nếm thử trước, một chén canh trước khi ăn cơm tốt cho sức khỏe.” Bà ngoại nói lời cảm ơn, nhẹ nhàng húp một muỗng canh nóng hổi, canh vừa trôi vào miệng, mắt bà sáng rỡ, ngon, khá là ngon! Bà lại đưa mắt nhìn những món khác trên bàn: rau cần tây xào củ bách hợp, cà chua bắp cải xào trứng, nấm hương xào cải dầu, thêm món cá hổ hầm, cánh gà kho tàu.

Những món này dù là dinh dưỡng hay mùi vị đều khá là hoàn hảo, bà ngoại đã nấu cơm bao năm nay, nếu không tận mắt chứng kiến một người trông như đại thiếu gia ăn sung mặc sướng lại ung dung múa muối tung chảo trong căn bếp chật chội nhà mình thì không bao giờ bà tin những món này là do Lục Ly nấu

“Bà ngoại, nấm trong món canh bà đang uống ấy, là cháu rửa đấy.” Hà Mạn Mạn vỗ ngực tranh công, nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, Lục Ly bật cười, không nói lời nào

“Ôi chà, thật là giỏi, không cắn phải sạn, không ê răng.” Bà ngoại thốt lên kinh ngạc, lại cúi đầu húp thêm một ngụm, ừm, mùi vị thật thơm ngon, không có quá nhiều bột nêm, chủ yếu là mùi thơm tự nhiên của nấm.

Lục Ly nhấp một ngụm nước cho thanh giọng, liếc xéo Hà Mạn Mạn và nói: “Bà ngoại, không có sạn không ê răng là vì cháu đã rửa lại một lần nữa, Mạn Mạn rửa xong như chưa rửa vậy, trong các nếp gấp đều là đất.” Nghe Lục Ly nói như vậy, bà ngoại lộ ra vẻ mặt thì ra là thế”, đưa mắt nhìn Hà Mạn Mạn vài cái.

Lần này Hà Mạn Mạn không nói gì nữa, cắm cúi húp canh, nhưng bàn tay nhỏ dưới bàn muốn véo đùi Lục Ly, vừa chạm vào chưa kịp véo đã bị anh chặn lại

Bàn tay to của Lục Ly nắm lấy bàn tay nhỏ của Hà Mạn Mạn, anh đắc ý mỉm cười với cô, vốn là một nụ cười điên đảo chúng sinh nhưng giờ đây trong mắt Hà Mạn Mạn sao trông như muốn ăn đòn! Hà Mạn Mạn im lặng rút tay về

Bà ngoại càng nhìn Lục Ly càng thấy hài lòng

Quay qua nhìn cháu gái ruột của mình, càng nhìn càng chướng mắt, bà cúi đầu húp một ngụm canh, nói: “Tiểu Lục à, không ngờ cháu nấu ăn giỏi như vậy, không như Mạn Mạn nhà chúng ta, xào rau ấy, cứ như là dầu xào muối…”

Dầu xào muối?

Nghe bà ngoại tả một cách chính xác, Lục Ly thầm mỉm cười, xem ra Hà Mạn Mạn không chỉ giống bà ngoại ở điểm hiền lành, ngay cả miệng lưỡi cũng y chang.

Hà Mạn Mạn ngồi bên cạnh nũng nịu gọi bà ngoại một cách không cam tâm!

Bà ngoại trừng mắt nhìn cô, Hà Mạn Mạn không nói nữa, im lặng ngồi ăn cơm như một quả bóng bị xì hơi.

Lục Ly gắp rau cho bà ngoại

Trong mắt bà, dáng ăn của anh cũng rất tao nhã

Nhìn khuôn mặt phụng phịu của Hà Mạn Mạn, anh mỉm cười, muốn trêu cô, anh nhìn bà ngoại nói: “Bà ngoại, dầu xào muối còn tốt chán, lần trước ở bếp nhà cháu, cô ấy như chế tạo thuốc nổ.”

Bà ngoại phì cười, tiếng cười ha hả không ngừng.

Hà Mạn Mạn miệng ngoạm khúc cải xào, toan dùng chân đá mạnh vào chân Lục Ly

Anh như đoán được động tác của Hà Mạn Mạn, đôi chân dài linh hoạt tránh được

Cú đá không mạnh không nhẹ của Hà Mạn Mạn tung ra theo quán tính, giây tiếp theo bà ngoại ngồi đối diện giật thót lên, sau đó nhìn Hà Mạn Mạn lớn tiếng trách:

“Đồ bất hiếu, không ăn cơm cho đàng hoàng, đá bà ngoại làm gì?” Lần này, Lục Ly cười oằn cả bụng.

Nhìn không khí đầm ấm trên bàn ăn, lần đầu tiên Lục Ly cảm thấy may mắn vì đã gặp Hà Mạn Mạn, khiến anh giờ đây đã có người thân, lại tìm được cảm giác gia đình; anh tin rằng không lâu sau giữa những ngày lạnh giá, mình sẽ không cần đứng bên ngoài nhà người khác, nghe tiếng cười rộn rã từ trong vòng ra mà lòng đầy ngưỡng mộ.

****

Cơm tối đã ăn xong, Hà Mạn Mạn vì không hề có đóng góp nào nên xung phong rửa chén, bà ngoại và Lục Ly ngồi trò chuyện ở phòng khách

Bà ngoại ngồi trên sô pha nhìn Lục Ly đứng đó tỉ mỉ xem từng tấm ảnh trên tường, đối chân dài, dáng người cao thẳng, bà ngoại càng nhìn càng thích, nhớ lại bữa cơm lúc nãy, bà ngoại tò mò hỏi:

“Tiểu Lục à, một chàng trai như cháu, sao mà học nấu ăn vậy?”

Nghe câu hỏi của bà ngoại, Lục Ly lễ phép quay lại, trả lời từ tốn:

“Năm cháu mười ba tuổi đã qua nước Anh, thời gian đầu không quen ăn bánh mì và sữa liền lên mạng tự học món Trung, sau nhiều lần như thể là biết ạ, tuy nhiên mấy ngày bắt đầu học cũng tự nếm không ít món thất bại của mình.”

Lục Ly nói xong mỉm cười, đem khoảng thời gian thảm hại của mình tại nước Anh ra kể lại như chuyện cười, nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt bà ngoại, anh quay người lại tiếp tục xem ảnh.

Vô tình phát hiện trên đầu tủ đặt một tấm hình của ông ngoại Hà Mạn Mạn, nụ cười trên mặt Lục Ly lắng xuống, đứng thẳng lưng và gập người chào

Vừa vặn lúc này Hà Mạn Mạn rửa chén xong đi vào, nhìn thấy cảnh này, cô tựa vào cửa mỉm cười, trong lòng mừng thầm.

Còn nhớ rõ ngày đó, ông ngoại hiểu lầm thấy Lục là bạn trai của mình, nào ngờ Lục Ly trở thành bạn trai của cô thật, còn đến thăm bà ngoại, tất cả diễn ra như định mệnh đã được sắp đặt sẵn, Hà Mạn Mạn cũng tin rằng ông ngoại trên trời có thiêng nhất định sẽ rất yên tâm.

Lục Ly ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa xem kỹ tấm ảnh chụp, nhìn thấy tên của ông ngoại Hà Mạn Mạn được ghi dưới tấm ảnh, ánh mắt anh lập tức chững lại

Sao có thể như thế?

Lục Ly biết mình không nhìn lầm, nhưng vẫn không dám tin, anh nhìn thêm vài lần, cau mày lại, mắt nhắm nghiền, nhìn tên ông ngoại xác nhận mình không nhầm

Nụ cười trên mặt Lục Ly lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như không dám tin vào mắt mình.

Đây là…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN